Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Đến cuối tuần, Lộ Dĩ Nịnh và Đường Tinh Chu đi một chuyến đến khu nghĩa trang ở ngoại thành.
Hôm nay trời tiết sáng sủa, trời không gợn mây, ánh mặt trời vô cùng xán lạn.
Lộ Dĩ Nịnh và Đường Tinh Chu đi đến trước một khu mộ.
Cô nhìn vào bức ảnh đen trắng, cô gái có mái tóc đen ngắn, miệng đang mỉm cười tươi như hoa, còn có cả lúm đồng tiền nhỏ nhắn.
Giọng nói cô trầm lắng, chậm rãi nói một câu: “Tinh Nhạc, đã lâu không gặp.”
Sau đó Lộ Dĩ Nịnh đặt bó hoa trên tay xuống mặt đất.
“Mình mua hoa hướng dương cậu thích nhất này.”
Cô ngồi xổm xuống nơi đó, đôi tay đặt trên đầu gối, nhìn cô gái trên ảnh, tự mình lẩm bẩm: “Thời gian trôi qua nhanh quá ha.”
Những kí ức tựa như mới ngày hôm qua.
Trong đầu cô vẫn nhớ như in hình ảnh Đường Tinh Nhạc múa ba lê.
Toả sáng, xinh xắn, hồn nhiên đến thế.
Giọng nói vui vẻ của thiếu nữ vang lên bên tai cô:
–“Hứa rồi nhé, sau này cậu kéo đàn Cello, mình ở bên cạnh múa ba lê!”
–“Mỗi người chúng ta sẽ hoàn thành ước mơ của chính mình!”
…
Lộ Dĩ Nịnh bụm mặt lại, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà khóc nức nở.
“Tinh Nhạc, mình nhớ cậu lắm.”
Đường Tinh Chu đứng ở một bên không nói chuyện, cứ lẳng lặng ở bên cạnh cô.
*
Hôm sau là ngày chủ nhật, Lộ Dĩ Nịnh ở nhà cả ngày không đi đâu hết.
Đến buổi sáng ngày thứ hai.
Cô rửa mặt xong xuống lầu ăn sáng, rồi đến trường.
Dì Chu đứng bên cạnh bàn ăn, dì ấy đã dọn xong bánh sandwich, trứng gà, và sữa bò.
Lộ Dĩ Nịnh đi xuống nửa thang lầu đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn vào cửa phòng của Cố Dĩ Trăn.
Em ấy vẫn chưa rời giường sao?
Dì Chu nhìn ra tâm tư của cô chủ mình, dì nói: “Cậu chủ đi lúc sáng sớm rồi, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn.”
“Quan trọng là cậu chủ còn bị bệnh dạ dày…”
Sau khi Lộ Thanh Hạm qua đời, trong một khoảng thời gian Cố Dĩ Trăn ăn uống không đúng bữa, tự làm hư dạ dày của chính mình.
Lộ Dĩ Nịnh nhấp môi, trong đầu bỗng dưng có ý tưởng.
“Vậy phiền dì Chu đóng gói bữa sáng của em ấy cho con, con đem đến trường cho em ấy.”
Dì Chu vui vẻ trong lòng, vội vàng đáp: “Được.”
Ăn sáng xong, Lộ Dĩ Nịnh cất bữa sáng của Cố Dĩ Trăn vào cặp sách mình, sau đó cùng Đường Tinh Chu ngồi trên xe buýt đi đến trường.
Cố Dĩ Trăn học trên lầu 3, lớp 11-5.
Sau khi Lộ Dĩ Nịnh và Đường Tinh Chu tách ra, cô không về lớp 11-1 mà liền đến lớp 11-5.
Cô đứng trước cửa lớp, xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong, ánh mắt nhìn tới bàn đơn ngay góc lớp học.
Thiếu niên chỉ để lộ ra mái tóc màu đen, còn lại thì vùi mình lên bàn học.
Lúc này, đúng lúc có bạn học nữ đi ra.
Lộ Dĩ Nịnh lập tức gọi cô ấy: “Bạn gì ơi, mình tìm Cố Dĩ Trăn của lớp cậu, phiền cậu có thể kêu cậu ấy giúp mình không?”
Nữ sinh nhìn cô, rồi lại nhìn vào phòng học, “À, được thôi. Cậu chờ chút.”
Lộ Dĩ Nịnh gật đầu nói cảm ơn.
Sau đó cô tiếp tục đứng ngoài cửa chờ.
Nữ sinh có khuôn mặt tròn trịa hít sâu, sau đó lấy can đảm đi đến góc phòng học.
Cô ấy đưa tay gõ gõ lên bàn, sức lực không lớn lắm.
“Cố, Cố Dĩ Trăn, trước cửa có, có nữ sinh tìm, tìm cậu.”
Thiếu niên nằm trên bàn không có động tĩnh, ngay cả đầu cũng không buồn ngước lên, không có bất kỳ phản ứng gì.
Nữ sinh ấy đang cho rằng cậu đang ngủ nên tiếp tục gõ.
Còn chưa kịp mở miệng nói thì nam sinh ngẩng đầu dậy, nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo.
Nữ sinh bị cậu doạ cho sợ, không khỏi lùi về sau mấy bước nhỏ.
Phía sau cô ấy trống trải, đúng lúc có thể nhìn thấy nữ sinh ngoài cửa.
Ánh mắt Lộ Dĩ Nịnh vừa vặn bắt gặp ánh mắt cậu.
Cố Dĩ Trăn ngẩn người, sau đó không nhìn nữa.
Chị ấy tới đây làm gì?
Cậu nhìn ra ngoài, trong lòng do dự vài giây, sau đó đứng dậy bước ra cửa.
Cố Dĩ Trăn đi ra từ cửa sau, đến trước mặt Lộ Dĩ Nịnh, rồi dừng lại.
Tay trái thiếu niên đút vào túi quần, một tay khác tuỳ ý đáp trên lan can, thân mình lười nhác dựa vào tường, ánh mắt nhìn xa xăm.
Cậu không nhìn cô, cũng không chủ động mở miệng, chỉ là đứng trước mặt cô thôi.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn thoáng qua sườn mặt cậu, sau đó buông cặp sách ra khỏi một bên vai, lấy ra phần bữa sáng từ trong cặp ra cho cậu.
Cô chậm rãi vươn tay, bắt được đôi tay của cậu đang ở trước mặt cô.
Ngón tay lạnh lẽo của nữ sinh đụng phải Cố Dĩ Trăn.
Trong lòng cậu ngẩn ra, cảm giác ngón trỏ với ngón giữa của cậu đang cầm phải thứ gì.
Cố Dĩ Trăn nghiêng đầu thì vừa thấy, trong tay cậu là một chiếc túi màu trắng, bên trong là một phần sandwich, hai cái trứng gà với một chai sữa bò.
Cậu ngước mắt nhìn cô, chớp chớp mắt.
Vậy là, cô tới để đưa cậu bữa sáng sao?
Nhưng mà Lộ Dĩ Nịnh không nói gì hết, đưa phần ăn sáng cho cậu xong đi mất.
Cố Dĩ Trăn ngơ ngác nhìn bóng dáng cô đi xuống thang lầu.
Cậu há miệng, tức giận đến mức nói không ra lời.
Vậy là sao?
Đưa cho cậu một phần bữa sáng xong không nói gì hết.
Dỗ con nít cũng không phải dỗ như thế đâu nhé.
Cố Dĩ Trăn về phòng học, đặt phần bữa sáng kia lên bàn mình.
Trong lòng là cảm xúc không biết phát tiết ở đâu.
Các bạn học trong lớp vừa chứng kiến cảnh kia đang ngây người.
Vừa rồi, vừa rồi nữ sinh ở trước cửa vừa nắm tay anh trai lạnh lùng của lớp họ hả?
Còn đưa cho cậu một bữa sáng nữa?
Quan trọng là anh trai lạnh lùng không ném mà còn cầm vào???
Hầu hết học sinh lớp 11-5 đều đã học chung một lớp vào năm đầu cấp 3, nhân sự không có nhiều thay đổi.
“Anh trai lạnh lùng” là biệt danh bọn họ lén đặt cho Cố Dĩ Trăn, đơn giản là do mặt và tính cách cậu thật sự lạnh lùng.
Tuy đã học chung suốt 1 năm nhưng số lần có thể nghe được cậu mở miệng nói chuyện thì đếm trên đầu ngón tay.
Với cả gương mặt chán đời kia, lạnh đến mức không thể lạnh hơn được nữa.
Lỡ như có nữ sinh nào tỏ tình với cậu, xuất hiện một lần thì sẽ không xuất hiện lại lần thứ hai.
Dựa vào năng lực của bản thân thì không biết cậu đã bóp chết bao nhiêu số hoa đào rồi.
Cố Dĩ Trăn nhìn chằm chằm vào phần bữa sáng trên bàn, không biết đang nghĩ gì.
Một lát sau, cậu đang định ném đi thì lại phát hiện bên trong túi còn có đồ vật khác.
Cố Dĩ Trăn mở cái túi ra, lấy bánh sandwich ra, trên bọc giấy gói là một tờ giấy.
Cậu gỡ nó ra, đập vào mắt cậu là nét chữ xinh xắn của thiếu nữ —
[Dì Chu nói em không ăn sáng nên chị mang cho em, em nhớ ăn đấy.]
Chỉ một câu đơn giản mà làm cho cảm xúc bực bội trong cậu liền tiêu tán trong nháy mắt.
Cố Dĩ Trăn chớp mắt, lông mi dày đậm che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Cậu gấp tờ giấy đó lại rồi cất đi.
/
Lộ Dĩ Nịnh về lại lớp 11-1, ngồi xuống chỗ của mình.
Đột nhiên có người vỗ vai cô.
Cô hơi xoay người lại, đôi mắt nhìn về Trình Tinh Lâm ngồi phía sau.
Nam sinh liền hất đầu qua bên cạnh, cằm căng chặt, giọng nói cũng lạnh lùng hơn trước, “Không phải tôi.”
Trác Khởi bên cạnh vẫy vẫy tay, “Chanh nhỏ, là mình á.”
Lộ Dĩ Nịnh chuyển sang nhìn cậu, ánh mắt dò hỏi.
Trong lòng Trác Khởi đã thắc mắc từ lâu, không nhịn nổi nữa nên hỏi thẳng: “Cậu với Cố Dĩ Trăn rốt cuộc là quan hệ gì vậy?”
Cậu với Trình Tinh Lâm lúc nãy đi phía sau Lộ Dĩ Nịnh, thấy sau khi cô tách ra khỏi Đường Tinh Chu thì lên lầu.
Vốn định gọi cô lại nhưng phát hiện cô đi lên đến lầu 3.
Mới đầu bọn họ còn nghĩ cô không nhớ lớp mình ở đầu, định chạy tới nói cho cô. Kết quả thì phát hiện cô đứng trước cửa lớp 11-5. Như là đang đợi người nào.
Cho nên hai người dừng ở bên cạnh cầu thang, trộm quan sát.
Trong lớp 11-5 có ai, người đầu tiên Trác Khởi nghĩ đến là Cố Dĩ Trăn.
Quả nhiên một lát sau Cố Dĩ Trăn đi ra thật.
Sau đó, sau đó hai người thấy cô kéo tay Cố Dĩ Trăn, đặt một phần bữa sáng lên trên tay cậu.
Cốt truyện phần sau phát triển như thế nào họ cũng không biết nữa.
Vì sau khi Trình Tinh Lâm thấy vậy thì lạnh mặt bỏ đi mất rồi.
Vậy nên Trác Khởi rất tò mò, cũng không thể nào nghĩ ra được, tiểu tiên nữ mà cậu thấy thuần khiết trong trắng, thế mà bắt cá hai tay, còn trắng trợn như thế nữa?
Không phải là ở bên Đường Tinh Chu à, buổi sáng còn đi học cùng nhau cơ mà.
Giây tiếp theo lại đến lớp 11-5 đưa bữa sáng cho Cố Dĩ Trăn.
Trong nháy mắt liền cảm thấy trên đầu Đường Tinh Chu như đang oxi hoá mạnh axit hidrocloric vậy.
Màu xanh.
Trác Khởi nhìn dáng vẻ trầm mặc của cô, lại thấy câu hỏi của mình lúc nãy không tốt lắm, dù gì thì đây cũng là việc riêng của người ta mà.
Cậu xua tay, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, “À, thật ra cậu không nói cũng không sao…”
Lộ Dĩ Nịnh non nớt nói ra hai chữ: “Em trai.”
Trác Khởi: “???”
Cậu trợn hai mắt, chớp chớp không hiểu.
Sao đột nhiên lại gọi cậu là em trai?
Lộ Dĩ Nịnh lại nói, lần này thêm chủ ngữ: “Em ấy là em trai mình.”
Không chỉ Trác Khởi, ngay cả Trình Tinh Lâm lẫn Đan Ý nghe thấy cũng ngẩn người.
Đan Ý ngồi ở bên cạnh cô phản ứng lại, hỏi theo bản năng: “Ruột thịt hả?”
Lộ Dĩ Nịnh gật đầu.
Trác Khởi cảm thấy có gì đó sai sai, lại hỏi: “Vậy sao hai người lại khác họ?”
Lộ Dĩ Nịnh giải thích: “Mình theo họ mẹ, còn em ấy theo họ ba.”
Cô nhìn ánh mắt đánh giá của cậu, trên mặt là sự khó hiểu, “Tụi mình… không giống nhau hả?”
Trác Khởi lắc đầu theo bản năng, não của cậu cũng rung lắc theo.
Đan Ý nhớ lại gương mặt của Cố Dĩ Trăn, nói thật lòng, “Thật ra thì cũng giống.”
Chỉ là tính cách của hai người quá khác nhau, hơn nữa cảm giác cũng khác hẳn.
Vẻ ngoài của Cố Dĩ Trăn có vẻ hung dữ, kiểu lạnh nhạt, thờ ơ.
Còn Lộ Dĩ Nịnh là kiểu ít nói, hướng nội.
Nhưng nhìn kỹ thì gương mặt họ vẫn có vài phần giống.
Đặc biệt là lúc không cười, đều lạnh lùng, cảm giác xa cách.
Hơn nữa hai người còn có một điểm vô cùng giống nhau, là ít nói.
Trác Khởi lại hỏi, ngữ điệu cũng cao hơn, “Vậy về sau, nếu có ai ở bên cậu thì Cố Dĩ Trăn phải ngoan ngoãn gọi là anh rể đúng không?”
Nghĩ đến đó thôi là đã thấy hào hứng rồi.
Đan Ý nhìn về Trình Tinh Lâm ngồi phía sau.
Cô ấy liền hiểu ý của Trác Khởi, nói phụ hoạ: “Đúng vậy.”
Trác Khởi thừa cơ hội mà định hỏi nốt: “Ầy, vậy cậu với Đường…”
Chưa kịp nói xong thì tiếng chuông vào lớp đã vang lên.
Lộ Dĩ Nịnh xoay người lại, đưa lưng về phía bọn họ.
…
Tan học tiết tự học buổi tối.
Trác Khởi với Trình Tinh Lâm mới ra khỏi cổng trường thì liền thấy Lộ Dĩ Nịnh, với cả Đường Tinh Chu bên cạnh cô.
Hai người họ đứng trước quầy bán khoai lang, một ông cụ đưa túi khoai cho Đường Tinh Chu.
Giọng nói nhàn nhạt của Đường Tinh Chu truyền đến: “Mua thêm một phần nữa đi, em đem về cho A Trăn ăn.”
Giọng nói mềm ấm của nữ sinh vang lên: “Vâng.”
Trong lòng Trác Khởi rối như tơ vò.
Xem kìa, Đường Tinh Chu cũng đã thu mua em vợ cả rồi.
Trình Tinh Lâm không nói gì, chỉ vỗ vai cậu, đi ngược hướng lại.
Trác Khởi nhanh chóng đuổi kịp, xác định phía sau không có ai cậu mới chần chừ mở miệng: “Lâm Thần, ông cũng thấy…”
Trình Tinh Lâm: “Tôi không mù.”
Trác Khởi: “Vậy ông, định từ bỏ à?”
Trình Tinh Lâm nghiêng đầu nhìn cậu, “Chẳng lẽ tôi làm kẻ thứ ba? Tôi không bỉ ổi đến mức thế.”
Trác Khởi: “Nhưng không phải là ông cũng thích à?”
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời, cho một đáp án rất mơ hồ: “Không biết.”
Dường như anh đang tự nói cho chính mình nghe: “Chắc đó chỉ là bản năng bảo vệ của người đàn ông trỗi dậy quấy phá mà thôi.”
Chỉ là cảm thấy đôi mắt xinh đẹp kia của cô, không nên yên tĩnh, lặng câm đến vậy.
Đã có người làm nó sáng lên thì tốt quá rồi.
Nhưng người kia không phải anh.
Thế nên, nhân lúc chưa có gì chớm nở thì phải nhanh chóng cắt đứt ra thôi.
Trình Tinh Lâm anh từ trước đến nay, cầm được thì cũng buông được.
—
Tác giả có lời muốn nói: Nhật kí của Trình Tinh LâmTôi cũng muốn được vợ đưa bữa sáng cho.