Editor: melbournje🌼
Cái tiện nghi này... Lâm Vu cảm thấy anh nghĩ thật đúng là xa!
Cô đẩy Tần Hành,
"Anh mau ngủ đi." Bộ đồ ngủ đơn bạc, cũng không sợ lạnh.
Tần Hành vốn là muốn cùng cô nhắn tin, lúc này cô đến xem mình như nào, khẳng định là đã nghe mẹ khuyên. Đến cùng ở nhà cô, anh cũng không dám lỗ mãng, dù sao còn nhiều thời gian.
"Em cũng trở về đi nghỉ ngơi đi." Lâm Vu nhìn thoáng qua,
"Sáng mai anh muốn ăn cái gì? Mì sợi sao?" Tần Hành cười,
"Em làm?" Lâm Vu nhẹ gật đầu.
Tần Hành lên tiếng.
Tối hôm đó, Tần Hành vậy mà không có mất ngủ. Bình thường anh lạ chỗ, khẳng định ngủ không ngon, kết quả một đêm yên giấc.
Ngày thứ hai, tỉnh lại sau giấc ngủ, đã tám giờ. Anh mặc quần áo tử tế, từ trong nhà ra, liền thấy Lâm Vu ngồi ở trong sân, chuyên chú đọc một quyển sách, ánh nắng đánh vào trên mặt của cô, một mảnh ôn nhu.
Mặt trời mọc, ánh nắng ủ ấm vẩy vào trong sân mỗi một nơi hẻo lánh.
"Sao em không gọi anh dậy?" Thanh âm của anh hơi khàn.
Lâm Vu ngẩng đầu, mỉm cười. Cô để sách xuống,
"Anh đi rửa mặt trước đi, em đi nấu bát mì đây." Tần Hành nháy mắt mấy cái, đi vào phòng rửa mặt. Chậu rửa mặt, khăn mặt, bàn chải đánh răng, đều là mới tinh. Cô đều chuẩn bị kỹ càng, tựa như vợ chăm sóc chồng vậy.
Chờ anh rửa mặt xong, anh đi vào phòng bếp.
Lâm Vu còn đang nấu ăn, trên tay đều là bột mì.
Tần Hành ngậm lấy ý cười,
"Em còn làm cái này nữa sao?" Mì vắt ở trong tay cô biến hóa, cô quẳng rồi lại vò, giống như một sư phụ chuyên nghiệp vậy.
Lâm Vu cúi đầu, sợi tóc ở thái dương rũ xuống bên tai, cô thỉnh thoảng đưa tay vuốt tóc lên.
Tần Hành đi đến phía sau của cô, "
Cần hỗ trợ không?" Lâm Vu nói:
"Anh giúp em buộc tóc để nó đừng bị rũ xuống nữa." Tần Hành quan sát một chút, thấy cô dùng một cái dây buộc tóc màu đen. Anh nghĩ nghĩ, một tay cầm tóc của cô, chậm rãi cởi dây buộc tóc ra,lấy tóc bị rũ xuống đó, giúp cô buộc gọn hết lại
."Trước kia nhìn em buộc tóc, hoá ra là đơn giản vậy." Anh đứng ở sau lưng cô, khí tức lơ lửng ở cổ của cô khiến anh ngứa ngáy một chút, ảnh hưởng cực kì nghiêm trọng.
"Ai, điên mất thôi." Tần Hành nhếch khóe miệng, tự giác lui về sau một bước.
Lâm Vu thuần thục đem mì vắt cắt đi, lại đem sợi mì và kéo.
"Mì sợi hiệu bà Lâm." Tần Hành nói.
Cô lấy nắp nồi, nước bên trong nồi sắt đã sôi. Hơi nóng trong nháy mắt xông lên. Cho mì sợi vào nồi, nấu một hồi, liền vớt lên. Lâm Vu từ một cái nồi khác lấy ra moitj bát nước lèo. Đem mì sợi bỏ vào, trộn lên, biết Tần Hành không ăn hành tỏi, cô cho thêm một chút tương ớt mà nhà mình tự làm vào.
"Đi vào trong phòng ăn đi." "Hay ăn trong sân đi." Tần Hành bưng bát.
Nước lèo là dùng cà chua thịt và thịt bò chế biến, mẹ Lâm từ sáng sớm đã làm.
Tần Hành ăn miếng thứ nhất, mì dai dai, nước lèo ngấm vào trong sợi mì.
"Đây là món ăn tủ của nhà em sao?" Lâm Vu biết anh thích,
"Em khi còn bé rất thích ăn mì sợi, mỗi lần mẹ em làm, em thường đứng một bên nhìn. Mẹ cùng bà đều không thích ăn mì sợi." Anh biết cô thích ăn bánh bột.
Lâm Vu im lặng một chút,
"Em hẳn là giống ba, ba em là người miền Bắc." Chuyện ba của cô, anh cũng biết không nhiều.
Lâm Vu cười cười,
"Anh ăn nhanh lên. Để nguội không ngon đâu." Chờ Tần Hành ăn xong điểm tâm, đã chín giờ. Anh đơn giản thu dọn một chút, cũng đã nên trở về.
Mẹ và bà đến phiên chợ trước nhà, mua hai giỏ thức ăn.
Lâm Vu tiến lên:
"Sao mua nhiều vậy ạ?"Mẹ Lâm nhỏ giọng nói:
"Mang về cho Tần Hành. Trứng gà của hàng xóm đó, đều rất tươi." Lâm Vu không nói, hốc mắt chua xót."Để con cất lên xe cho."
Tần Hành nhìn thoáng qua, giúp cất đồ vật. Anh không có chối từ, bởi vì anh biết, đây là tâm ý của bọn họ.
Trên mặt mẹ Lâm và ba bà đều mang một nụ cười nhàn nhạt, nhờ anh sau khi đi học lại cùng cô về
Anh gật đầu đáp ứng.
Lúc Tần Hành trở về lúc, mẹ Lâm cùng bà đều chưa hề đi ra, Lâm Vu tiễn anh.
"Năm sau anh đến Tấn thành nói cho em." Lâm Vu gật đầu, lần này cô sẽ đi sớm. Cô sợ nghỉ hè năm nay mình không có thời gian trở về, cho nên mùa xuân này cô muốn ở nhà lâu một chút.
Tần Hành ôm cô mọt cái, khóe miệng nhẹ nhàng hôn trán cô,
"Anh đi đây." Anh lên xe, xe chậm rãi rời đi. Anh nhìn qua kính, cô vẫn đứng ở nơi đó, phía sau là cái tường đỏ nhà cô.
Một cái tết này nhà họ Lâm rất náo nhiệt, bỏ lại mọi chuyện ngột ngạt năm ngoái. Họ không cần đi thăm người thân, những việc này đã sớm thành thói quen. Nhiều lắm là đi thăm mọi người trong thôn một vòng.
Lâm Vu lúc không có chuyện gì làm liền đọc sách, cùng Tần Hành mỗi ngày đều có nhắn Wechat.
Họ hàng của nhà Tần đông, Tần Hành mỗi ngày đều có tiệc. Ăn ông bà nội xong, lại đi ăn nhà ông bà ngoại ở cạnh.
Ngày đó trên bàn ăn, chú anh còn hỏi một câu,
"Tần Hành đã năm hai rồi, có bạn gái chưa?" Tần Hành bị hỏi nhiều, trực tiếp trả lời:
"Có rồi ạ." Chú cười,
"Người nào đó?" Tần Hành lãnh đạm trả lời:
"Bạn học cấp ba của con, chú không biết đâu." Cô của anh cùng nói:
"Con gái nhà họ Thẩm tốt bao nhiêu, lại là thanh mai trúc mã của con nữa. Bây giờ bạn gái con đang học gì đó?" Tần Hành mặt lạnh xuống,
"Chú đang điều tra hộ khẩu ạ." Mẹ Tần vội vàng nói:
"Con bé học Y giống nó." Em họ Tần Hành nói:
"Bạn gái anh rất xinh đẹp, em nhìn thấy ảnh trong điện thoại anh." Cô nói:
"Nhanh để chúng ta nhìn xem." Tần Hành đứng dậy,
"Con còn có việc, mọi người cứ trò chuyện đi." Mặt mẹ Tần lập tức xám lại, giải thích với hai người kia:
"Thằng bé ngại đó, ngay cả em còn chả cho nhìn." Tần Hành:
"..." Cô của anh bĩu môi,
"Hiện tại học đại học yêu đương đếm nhiều không xuể, các cô gái mê tiền da mặt dày, nhìn thấy điều kiện tốt liền nhào tới." Tần Hành bước chân dừng lại, quay người
, "Cô ——" anh đột nhiên kêu một tiếng.
Cô sững sờ,
"Hở!" Khóe miệng Tần Hành giương lên, "Bạn gái của cháu là cháu theo đuổi cô ấy. Cổ học giỏi, thi đại học điểm rất cao, dáng
dấp lại xinh đẹp. Mặt cháu da dày, theo đuổi thật lâu." Cô lúng túng không thôi,
"Ta chỉ sợ cháu tuổi trẻ nông nổi bị lừa." Tần Hành đi vào trên ban công, trên ban công bày đầyhoa do bà anh trồng. Ăn tết đôi khi náo nhiệt lại để cho người ta phiền lòng.
Anh mở ra điện thoại, mấy nhóm chat đều là tin chúc mừng, hay là phát hồng bao.
Rất nhàm chán. Lúc này anh có chút hoài niệm cuộc sống ở trường học.
Mẹ Tần bất tri bất giác đi tới,
"Cô của con là như vậy, không có ý xấu. Con chớ để ở trong lòng." Tần Hành hững hờ nói một câu,
"Mẹ không quan tâm là xong rồi." Mẹ Tần nở nụ cười,
"Đời người ngắn ngủi, mẹ sinh con, làm bạn con hơn hai mươi năm, cũng không thể cùng con cả một đời. Chỉ cần con vui vẻ, mẹ và cha cũng vui lòng." Tần Hành giật giật khóe miệng,
"Mẹ, Lâm Vu rất tốt." "Mẹ có thể không tin ánh mắt con trai mình à." Năm sau khai giảng, mọi thứ như thường ngày.
Sinh hoạt ở đại học liên miên bất tận, học sinh ngành Y là bận rộn nhất. Lên lớp, phòng thí nghiệm, thực tập, lại thực tập, luận văn, học không xuể.
Xuân đi thu đến, chớp mắt, lại một mùa xuân về.
Lâm Vu cởi áo khoác trắng, bỏ găng tay y tế ra, đem laptop cất xong, chuẩn bị đi về.
Mọi người lục tục ngo ngoe từ trong phòng thí nghiệm ra, biểu lộ như thường. Trải qua sự rối loạn. ạn đầu, bọn họ hiện tại sớm đã có thể thong dong đối mặt với mọi loại vấn đề.
Truyện được up tại wattpad melbournje. Quá trình thì gian khổ, thế nhưng về sau tâm tình rất ngọt ngào.
Tần Hành hiện tại ở cửa phòng thí nghiệm, xe đạp dừng ở bên người. Anh tới một lúc rồi. Trong khoảng thời gian này, anh rất bận, mỗi ngày đều tra tư liệu viết luận văn, đã vài ngày không gặp Lâm Vu.
Vừa vặn, Lâm Vu hôm nay học khoá thí nghiệm, anh lại ở gần, liền đến tìm cô.
Lâm Vu bước ra thì thấy anh, cùng Trình Trình nói một tiếng, rồi cô đi đến cạnh Tần Hành.
Mọi người đều đã biết họ là một đôi
Chuyện tình yêu của hai người cũng lan truyền rộng, nhiều giáo viên còn biết họ yêu nhau.
Nhớ ngày đó, có bạn nam học ngành hoá tỏ tình với Lâm Vu ở dưới kí túc xá, vừa lúc ngày đó Tần Hành đưa cô trở về.
Bạn đó đặc biệt lãng mạn, còn mua một bó hoa hồng.
"Lâm Vu, tớ thích cậu." Trong buổi tối, Tần Hành bất động.
Lâm Vu quẫn bách, "Xin lỗi, tớ có bạn trai rồi."
Vị bạn học kia nhìn Tần Hành,
"Hai người không phải chỉ là bạn sao?" Cậu ta còn cố ý hỏi thăm một chút, chẳng lẽ tin tức lại sai.
Bạn học tự nhiên mà đi.
Lâm Vu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tần Hành nhướng mày, "
Xem ra biểu hiện của anh còn chưa đủ rõ ràng. Chẳng lẽ trong mắt bọn họ chúng ta ngày nào cũng ở chung một chỗ mà chỉ đơn thuân là bạn bè thôi sao." Lâm Vu trả lời:
"Tại cậu ta không cùng ngành với chúng ta mà." Về sau, Tần Hành tham gia hoạt động của trường, luôn luôn tìm được cơ hội để tới. cùng Lâm Vu. Dần dà, mọi người đều biết, Tần Hành và Lâm Vu là người yêu.
Và sau này nữa, cả Tần Hành và Lâm Vu đều không còn ai theo đuổi.
Hai người đi đến căng tin, người đi đường không ngừng.
Tần Hành nói:
"Tháng chín anh muốn đến bệnh viện nhân dân để thực tập." Lâm Vu nghiêng đầu, hai con ngươi sáng tinh, không biểu lộ cảm súc trong lòng ra. Anh muốn trở thành một bác sĩ thực tập.
"Thời gian thật nhanh." Thật sự là chớp mắt một cái đã là một năm.
Tần Hành cười, nói:
"Cuối tuần mẹ anh tới công tác, bà muốn mời chúng ta ăn cơm." Lâm Vu dừng lại,
"..." Tần Hành lạnh nhạt:
"Em cũng không phải chưa thấy qua bà." "Sao có thể giống nhau chứ? Lúc ấy chúng ta chỉ là bạn học." Trong lòng Lâm Vu vẫn có mấy phần thấp thỏm.
Tần Hành nghiêng người,
"Bà đã sớm muốn gặp em. Mỗi cuối năm, đều hỏi anh, làm sao không đem em về." Lâm Vu dở khóc dở cười.