Chào Anh, Bác Sĩ Tần

Chương 86: Ngoại truyện

Edit: melbournje

🤤

Lý Duy Tịch từ khi còn bé thành tích đã tốt, một mực một nhân vật học bá trong mắt các thầy cô. Ba của cô là giáo viên dạy ở trường học ngoại ngữ, mẹ là phóng viên tòa soạn. Rất nhiều người đều xem rằng cô học giỏi, là bởi vì gia đình cô, kỳ thật không phải. Ba mẹ Lý đối với chuyện học tập của cô không có quá nhiều thời gian.

Lý Duy Tịch ngoài học tập, còn học khiêu vũ, vẽ tranh, cuối tuần sẽ tham gia đủ các loại sự kiện.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Nghi Hành là tại một sự kiện, cô cùng bạn học đang học cấp 2, cùng nhau tổ chức hoạt động cho đoàn thanh niên cộng sản.

Thẩm Nghi Hành mặc đồng phục Nhất Trung, thiếu niên nhanh nhẹn, nổi bất ở trong một đám học sinh.

Lý Duy Tịch lặng lẽ đánh giá anh, hỏi bạn học, "Anh ấy là ai?"

"Thẩm Nghi Hành, học lớp 10, Nhất Trung. Năm ngoái thi cấp ba là thủ khoa đó. Nghe nói IQ 180, đặc biệt lợi hại."

Lý Duy Tịch gật gật đầu, mỉm cười.

Ngày đó hoạt động, cô cùng Thẩm Nghi Hành tiếp xúc cũng không nhiều, khi hoạt động kết thúc, bọn họ cùng nhau xuống xe.

Anh tao nhã lễ phép nói một câu, "Gặp lại." Thanh âm như dương cầm

Gặp lại!

Lý Duy Tịch ở trong lòng yên lặng đọc một lần.

Một năm sau, cô quyết định thi Nhất Trung.

Người nhà Lý đều có chút không hiểu, dù sao trường ngoại ngữ giáo dục cũng tốt, học tập phong phú hơn nhiều, cùng Nhất Trung cũng không giống nhau lắm. Người nhà Lý định để cô tốt nghiệp cấp hai xong là đi du học.

Con gái muốn lên Nhất Trung vượt quá dự liệu của bọn họ. Ba Lý cùng cô nói chuyện một phen, cuối cùng quyết định tôn trọng ý kiến con.

Năm này thi cấp ba, Lý Duy Tịch điểm số xếp thứ ba toàn thành phố. Trường học đều có chút kinh ngạc. Sau khi nghe ngóng hạng nhất tên là Lâm Vu, lại là một cô bé ở nông thôn.

Ba Lý còn an ủi con gái, "Một lần thi không thể nói rõ cái gì."

Lý Duy Tịch một mặt lạnh nhạt, "Không biết cậu ấy là ai? Con thật rất hiếu kì."

Ba Lý cười, tính cách con gái trước giờ không tồi. "Nghe nói Nhất Trung rất muốn nhận con bé."

Lý Duy Tịch gật gật đầu, "Như thế cũng dĩ nhiên. Nhất Trung ngọa hổ tàng long, con phải cố gắng."

Ba Lý lắc đầu, "Tiểu Tịch, không cần quá áp lực, thuận theo tự nhiên."

Lý Duy Tịch mỉm cười, "Ba, ba yên tâm đi."

Huấn luyện quân sự về sau, Lý Duy Tịch cũng rất nhanh nhìn thấy Lâm Vu, lại ở thao trường gặp được một nữ sinh khác, Thẩm Nghi Đình.

Cô lần đầu tiên nghe được cái tên này, liền đoán được cô ấy cùng Thẩm Nghi Hành quan hệ. Thẩm Nghi Đình hai đầu lông mày cùng anh có mấy phần tương tự. Chỉ là, Thẩm Nghi Hành ngũ quan càng thêm lập thể một chút.

Tính một cái, cô đã một năm rưỡi chưa từng gặp qua anh. Cô nghĩ, anh khẳng định cũng sẽ không nhớ rõ cô.

Lý Duy Tịch nhìn thấy Lâm Vu lần kế là tháng mười, tại văn phòng giáo viên. Lúc ấy Lâm Vu xuất hiện trong mọi câu chuyện của học sinh bọn họ, thành tích tốt, dung mạo xinh đẹp, cô gái như vậy luôn luôn làm cho người ta thảo luận.

Lý Duy Tịch lần đầu tiên đã cảm thấy Lâm Vu đẹp mắt. Xinh đẹp, cô cũng gặp nhiều, nhưng Lâm Vu thắng ở khí chất, cô lạnh nhạt nhưng không mất đi sự ấm áp.

Lâm Vu cầm sách toán, phía trên dùng đỏ bút đánh dấu, muốn tìm giáo viên để hỏi nhưng tiếc là không có ai ở đây.

Lý Duy Tịch mở miệng: "Tớ có thể xem đề này một chút không?

Lâm Vu nhìn cô một chút, đem sách đưa cho cô.

Lý Duy Tịch nhanh chóng nhìn lướt qua, "Cho tớ mượn bút."

Cô nhanh chóng viết một công thức."Cậu thử lại lần nữa xem."

Lâm Vu bừng tỉnh, "Thì là dạng này."

Lý Duy Tịch mỉm cười. Cô khép sách, "Quyển sách này có độ khó năm sao, cậu đã làm bài của lớp 11 rồi hả."

Lâm Vu nội tâm đại chấn, nhìn qua cô.

Lý Duy Tịch nhìn thấy tên sách, ánh mắt của cô ngây ngẩn cả người."Thẩm Nghi Hành?"

Lâm Vu thản nhiên gật gật đầu.

Lý Duy Tịch: "Cậu biết anh ấy?"

Lâm Vu nhàn nhạt cười một tiếng, "Đúng thế." Cô cũng không có nói cái gì sai.

Lý Duy Tịch cũng không tiếp tục hỏi. Lâm Vu từ Đông Lăng đến Tấn Thành học, làm sao dễ dàng như vậy. Thẩm Nghi Hành đưa cô quyển sách này cũng không phải là mới, xem ra quan hệ bọn họ không sai. Mà cô cũng có nghe thấy, Lâm Vu gia cảnh khó khăn. Thẩm Nghi Hành đưa cô sách cũ, đoán chừng cũng là chiếu cố Lâm Vu. Từ khía cạnh bên trên, Thẩm Nghi Hành rất hiền lành.

Vậy sau này hai người mặc dù không có thâm giao, nhưng mỗi lần gặp nhau đều sẽ gật đầu mỉm cười.

Lý Duy Tịch lần nữa nhìn thấy Thẩm Nghi Hành, anh đã hoàn toàn không nhớ rõ cô.

Thẩm Nghi Hành đã lớp 12, anh xuất hiện tại tầng của lớp 10, kiểu gì cũng sẽ làm mọi người ghé mắt, huống chi, anh cũng không phải người bình thường.

Lúc học sinh mới vào trường, anh đã đứng trước cờ phát biểu một lần

Lý Duy Tịch bưng lấy chồng sách bài tập thật dày, từ bên cạnh anh trải qua, cô lần thứ nhất động chút mưu kế.

Sách vở trong nháy mắt trượt xuống mặt đất.

Thẩm Nghi Hành dừng bước lại, giúp cô nhặt sách.

"Cám ơn!" Cô nói.

Thẩm Nghi Hành gật gật đầu, "Không khách khí. Em học lớp 10 sao?"

"Đúng vậy ạ."

Thẩm Nghi Hành đánh giá cô, nữ khí chất sáng rực. Đột nhiên xem xét, cùng Lâm Vu còn có mấy phần tương tự.

"Anh về lớp." Anh nói.

Lý Duy Tịch nhếch miệng, "Gặp lại." Năm đó, cô cùng anh nói tạm biệt, mấy năm sau mới gặp lại.

Ba năm cấp ba, Lý Duy Tịch học tập sinh hoạt hoàn toàn như trước đây lặp lại, cô ở lớp cũng giống như vậy, có chút ngột ngạt.

Mà lớp 2 bên cạnh nhiều màu sắc vô cùng.

Lý Duy Tịch có đôi khi nghĩ, nếu cô ở đó thì cuộc sống của cô sẽ thay đổi như thế nào?

Một năm sau, Thẩm Nghi Hành đi đến thành phố B

Lý Duy Tịch biết QQ của anh, cô chưa từng có thêm, nhưng là một mực ghi trong nhật ký.

Biết anh trúng tuyển đại học B, cô gửi cho anh một tin nhắn.

"Học trưởng, chúc mừng anh!"

Thật đơn giản một câu.

Về sau cô không đăng nhập lại nick đó, cũng không biết Thẩm Nghi Hành có rep lại gì hay không.

Cô đem phần tình cảm này chôn ở nơi sâu nhất trong lòng.

Thậm chí, lúc chọn trường đại học, cô cũng đăng ký trường đại học P gàn trường đại học B đó.

Không còn tưởng niệm.

Tháng chín khai giảng xong, mấy bạn học ở Nhất Trung tụ tập gặp nhau.

Ngày ấy, Lý Duy Tịch cũng đi, ngoài ý muốn gặp được Thẩm Nghi Hành. Cô một mực không có nói gì, thẳng đến trước khi đi, Thẩm Nghi Hành thấy được cô, anh hướng cô gật gật đầu."Chào anh —— "

Lý Duy Tịch yên lặng, "Anh biết em?"

"Năm đó em đã làm rơi sách bài tập."

Lý Duy Tịch trong lòng phức tạp, cô cười cười."Anh Thẩm, em tên là Lý Duy Tịch."

"Anh biết." Anh nói thêm một câu, "Em là thủ khoa năm nay."

Lý Duy Tịch mới đầu trong lòng còn có mấy phần vui sướng rất nhanh liền biến mất. Cô đột nhiên mở miệng, "Lâm Vu còn khoẻ chứ?"

Thẩm Nghi Hành ánh mắt khẽ nhúc nhích, "Cô ấy chuẩn bị học lại."

Lý Duy Tịch lộ ra mấy phần tiếc hận.

Thẩm Nghi Hành nói: "Sang năm cô ấy sẽ đến." Đang nói chuyện, khóe miệng của anh ngậm lấy một ý cười.

Lý Duy Tịch trong miệng khô khốc.

Về sau bọn họ thêm Wechat, bình thường không nhắn gì nhưng đến mấy ngày lễ cũng sẽ chúc nhau vài câu.

Năm thứ hai, Lâm Vu quả nhiên vào đại học B, chỉ bất quá, để cô ngoài ý muốn chính là, Lâm Vu lựa chọn học y.

Một năm này có người gọi cô đi tham gia tụ họp, cô lấy việc học bận bịu làm lý do cự tuyệt. Cô nghĩ Thẩm Nghi Hành hẳn là sẽ đi.

Tụ hội ngày này, một nam sinh mời cô ăn cơm, bởi vì lúc trước Lý Duy Tịch giúp anh một chuyện.

Hai người hẹn ở một nhà hàng gần đó.

Nam sinh nhiệt tình, mượn cảm tạ, trong ngôn ngữ cũng để lộ ra sự ái mộ với Lý Duy Tịch.

Lý Duy Tịch trong lòng khẽ thở dài một cái.

Một bữa cơm ăn gian nan, cũng may kết thúc.

Nam sinh thông minh nhìn ra, cô đối với mình không có ý, vẫn như trước duy trì phong độ thân sĩ."Tôi đưa cô trở về."

"Tôi vừa vặn muốn đi mua chút quà."

"Vậy được."

Lý Duy Tịch nhìn nam sinh rời đi, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hồi đại học năm nhất, ba mẹ cũng đừng đề cập qua, nếu gặp một nam sinh thích hợp có thể hẹn hò.

Cô cười đáp ứng, thế nhưng là, đối với cô mà nói tựa hồ có chút khó.

Lý Duy Tịch bất tri bất giác đi tới sân trường, tuy chung trường nhưng cô rất ít khi gặp được anh.

Lúc này đang là giờ ăn cơm, không biết anh đang làm gì?

Lý Duy Tịch đi đến học viện của anh, ngừng chân một lát. Cô cảm thấy mình là điên rồi? Quay người muốn đi, cô đột nhiên thấy được Thẩm Nghi Hành.

Thẩm Nghi Hành cũng vừa thấy cô.

Lý Duy Tịch trong lòng đột nhiên một trận vui sướng, "Anh Thẩm ——"

"Không nghĩ ở chỗ này lại gặp được em, có chuyện gì sao?"

Lý Duy Tịch cười, "Tìm đến một người bạn."

"Gặp xong rồi sao?"

"Đúng thế. Em đang chuẩn bị đi về."

Thẩm Nghi Hành nhìn đồng hồ, anh còn chưa có ăn cơm, "Ăn cơm chưa? Có muốn đi đến nhà hàng lân cận đổi khẩu vị không?"

Lý Duy Tịch con ngươi sáng lên, "Được."

Thẩm Nghi Hành mỉm cười.

Nhà hàng đã qua giờ cao điểm, lúc này người tới ăn cơm cũng không nhiều.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Thẩm Nghi Hành hỏi: "Em không có đi tham gia tụ hội?"

Lý Duy Tịch: "Vừa vặn có việc. Anh thì sao? Anh làm sao không có đi? Lâm Vu hẳn là sẽ đi mà."

Thẩm Nghi Hành: "Lần này con bé có đi. Hai ngày trước còn hỏi qua anh."

Lý Duy Tịch buồn bực, Lâm Vu đi, vì cái gì Thẩm Nghi Hành không đi chứ? Anh không phải thích Lâm Vu sao?

Gặp Lý Duy Tịch trầm mặc, anh hỏi: "Thế nào?"

Lý Duy Tịch liễm liễm thần sắc, "Em cho là anh sẽ đi, dù sao anh cùng Lâm Vu quan hệ rất tốt."

Thẩm Nghi Hành giương khóe miệng, "Hiện tại có người theo đuổi cô ấy."

"Ai?" Lý Duy Tịch cũng không biết chuyện Lâm Vu cùng Tần Hành.

Thẩm Nghi Hành không có giấu diếm cô, "Em biết, Tần Hành."

Lý Duy Tịch một mặt kinh ngạc, "Tần Hành? Làm sao lại như vậy? Tần Hành không phải không thích Lâm Vu sao? Cậu ấy hình như cùng em gái anh quan hệ rất tốt, em nghe nói..."

Thẩm Nghi Hành cười, "Em cũng nghe bát quái?"

Lý Duy Tịch lúng túng không thôi, "Trước kia nghe bạn học nói."

Thẩm Nghi Hành: "Tần Hành học y."

Lý Duy Tịch: "Em biết." Nói xong, cô rốt cục kịp phản ứng."Thì ra là thế."

Thẩm Nghi Hành trên mặt lóe lên một chút cô đơn rồi biến mất.

Lý Duy Tịch vẫn cho là, Thẩm Nghi Hành cùng Lâm Vu sẽ ở cùng nhau, dù sao năm đó cô cũng tận mắt thấy qua, Thẩm Nghi Hành vì Lâm Vu nhiều lần tới chỗ của lớp 10, mẹ của Lâm Vu sinh bệnh đều là anh bồi trở về.

"Hồi cấp 3 có mấy tin đồn về bọn họ, không nghĩ tới về sau thành sự thật." cô nghĩ, Thẩm Nghi Hành hẳn là thích Lâm Vu.

Thẩm Nghi Hành gật gật đầu, "Đúng vậy, anh cũng không có nghĩ qua." Lời này mang theo vài phần không thể giải thích.

Lý Duy Tịch sinh lòng cảm khái, "Cảm tình có đôi khi chính là như vậy, ngoài ý muốn. Thích một người không thèm để ý được gì mất gì, yên lặng làm bạn cũng là một niềm hạnh phúc."

Thẩm Nghi Hành im lăng.

Lý Duy Tịch uốn khóe miệng, "Em cũng nên trở về trường. Cảm ơn anh Thẩm. Về sau có cơ hội, em lại mời anh."

"Được."

Chỉ là cơ hội này, cô mãi cho đến mấy năm về sau mới có được.

Thẩm Nghi Hành đi Columbia xong, Lý Duy Tịch cùng anh không liên hệ. Anh rất ít khi đăng vòng bạn bè, ngẫu nhiên cô từ người khác nghe được vài tin tức lẻ tẻ về anh.

Chung quanh bạn học dần dần đều yêu đương, chỉ có cô một mực không yêu ai, ba mẹ còn lo lắng cho cô. Mỗi lần về nhà, người nhà bắt đầu giới thiệu cho cô bạn trai.

Lý Duy Tịch bất đắc dĩ gặp qua một hai vị, đều là chấm dứt. Có đôi khi cô cũng nghĩ đời mình sẽ rất khó thích người khác hay không.

Về sau cô nghe nói tiết mục « sinh sôi không ngừng » chiêu mộ tuyển thủ, Lâm Vu cũng sẽ tham gia, cô dứt khoát quyết định tham gia.

Lâm Vu thật rất thông minh, cô chỉ nói vài câu về Thẩm Nghi Hành, Lâm Vu liền hiểu hết thảy.

Tranh tài kết thúc về sau, Lý Duy Tịch nhận được tin nhắn của Lâm Vu.

"Mấy năm này anh ấy một mực không có bạn gái."

Lý Duy Tịch ngồi ở tàu cao tốc, nhìn ngoài cửa sổ lóe lên cỏ cây, cô nghĩ, vì cái gì không cho mình một cơ hội đâu.

Sau đó cô bắt đầu chuẩn bị đi Columbia du học. Ba mẹ nhíu mày, "Làm sao đột nhiên như vậy? Tiểu Tịch, con có phải hay không gặp được chuyện gì? Ba mẹ luôn cảm thấy những năm này, con cũng không phải là rất vui vẻ."

Lý Duy Tịch: "Con không sao. Có chuyện để cho con rất hoang mang, con muốn đi tìm một tìm đáp án."

Lý Duy Tịch đi đến Columbia, dưới sự giúp đỡ của một đàn chị, mướn xong phòng. Hết thảy an định rồi, cô mới đi tìm Thẩm Nghi Hành. Cô chuẩn bị hết thảy, nhưng không có nghĩ tới ông trời sẽ cho cô một sự ngoài ý muốn.

Trên đường đi, Lý Duy Tịch bị cướp. Mà không biết cô có lá gan ở đâu, vậy mà cùng tên lưu manh tranh đoạt.

Tên lưu manh dùng dao, Lý Duy Tịch bị đâm một vết thật sau, đầy người đều là máu, rất dọa người.

Về sau cô được đưa đến bệnh viện, khâu lại mười mũi, thật rất đau.

Cô một mình ở trong phòng bệnh, điện thoại di động vang lên thật lâu, cô mới kết nối. "Alo ——" thanh âm của cô khàn khàn khô khốc.

"Là anh, Thẩm Nghi Hành."

Lý Duy Tịch nước mắt xoáy tại hốc mắt, nhất thời nói không ra lời.

"Anh nghe nói em đến Columbia, đầu tuần anh đi có việc, hôm nay vừa về nhà."

"Em biết."

"Giọng em làm sao đấy? Bị cảm à?"

Lý Duy Tịch hít sâu một hơi, "Không có việc gì, không sao. Chơi vui vẻ không?"

"Còn tốt. Em bây giờ ở chỗ nào?"

Lý Duy Tịch báo địa chỉ.

Thẩm Nghi Hành ghi lại địa chỉ, "Có thời gian anh tới tìm em."

"Được." Lý Duy Tịch nuốt một cái yết hầu, "Thẩm Nghi Hành ——" cô lần đàu kêu tên của anh.

"Thế nào?" Thẩm Nghi Hành sửng sốt một chút.

Lý Duy Tịch đột nhiên cảm giác được cánh tay một trận đau nhức. "Có thời gian trò chuyện."

Cúp điện thoại, nước mắt của cô rì rào đến rơi xuống, trong lòng đột nhiên rất khổ.

Thẩm Nghi Hành nhìn địa chỉ, anh đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe.

Bạn cùng phòng kinh ngạc, "Cậu vừa trở về muốn đi?"

"Ra ngoài có chút việc." Thẩm Nghi Hành thần thái trước khi xuất phát vội vàng, lái xe tới đến chỗ Lý Duy Tịch ở.

Anh gõ cửa một cái, một cô gái Trung Quốc đi ra."Cậu tìm ai?" Một tràng tiếng Quảng Đông.

"Xin hỏi, Lý Duy Tịch ở đây sao?"

"Cô ấy buổi chiều ra ngoài có việc, vẫn chưa về."

"Cô ấy đến nơi nào?" Thẩm Nghi Hành luôn cảm thấy Lý Duy Tịch vừa rồi ở trong điện thoại cảm xúc có chút không đúng.

"Đi gặp một nam sinh." Cô gái nghĩ nghĩ, "Hình như tên là —— Thẩm Nghi Hành, đúng vậy đấy."

Thẩm Nghi Hành ngơ ngẩn, lập tức tỉnh táo lại, "Làm phiền cô giúp tôi gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi cô ấy đang ở đâu?"

Cô gái ngơ ngác nhìn anh.

Thẩm Nghi Hành lấy ra giấy chứng minh, "Tôi chính là Thẩm Nghi Hành."

"Trời ơi! Là cậu!"

"Làm phiền cô rồi."

Cô gái gọi cho Lý Duy Tịch. "Duy Tịch, em ở đâu?"

"Amy, em ở bệnh viện, em vừa định gọi điện thoại cho chị. Em vừa gặp chuyện ngoài ý muốn, chị tới đây một lát được không? Túi của em bị cướp."

"Em bị thương rồi?"

"Một vết thương nhỏ."

"Chị hiện tại đến."

"Cám ơn."

Thẩm Nghi Hành sắc mặt nghiêm túc, "Tôi đi xem xem."

"Cậu cùng Duy Tịch đến cùng quan hệ thế nào?"

"Chúng tôi là bạn học hồi cấp ba." Thật đơn giản.

Cô gái lắc đầu, lại cũng không nói gì."Vậy liền làm phiền cậu đi thăm cô ấy một chút."

Thẩm Nghi Hành đuổi tới bệnh viện, rốt cuộc cũng gặp được Lý Duy Tịch. Nhiều năm không thấy, cô thay đổi không lớn.

"Anh đến chung cư của em, nghe nói em bị thương."

Lý Duy Tịch giật mình, kinh ngạc biểu lộ.

"Tay bị thương rồi? Có nghiêm trọng không?" Anh biểu lộ nghiêm túc.

Lý Duy Tịch nhíu nhíu mày, "Bác sĩ đã xử lý xong, nghỉ ngơi một thời gian liền tốt."

Thẩm Nghi Hành gật gật đầu, "Không có việc gì liền tốt."

Lý Duy Tịch ừ một tiếng, "Anh —— "

"Nghe nói em đi trên đường tới tìm anh nên bị thương? Em tìm anh có chuyện gì?"

Lý Duy Tịch trong lòng khó chịu, "Không có việc gì."

Thẩm Nghi Hành mi biến sắc biến, "Anh đã quen em rất lâu. Từ hồi lớp 10 đi, có thể anh phát hiện anh cũng không hiểu rõ em."

Lý Duy Tịch nhẹ tay nhẹ nắm lại, cô nhìn qua anh, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm.

"Không phải lớp 10." Cô chậm rãi mở miệng.

"Cái gì?" Thẩm Nghi Hành chăm chú nhìn cô, nhìn cô mặt mũi tái nhợt, trong lòng anh hơi đau.

"Chúng ta lần đầu gặp mặt không phải lúc em lớp 10, mà là em cấp hai, anh lớp 10." Lý Duy Tịch bình tĩnh nói.

Thẩm Nghi Hành một mặt chấn kinh, "Em cấp hai?" Anh làm sao một chút ấn tượng cũng không có.

"Là trong một sự kiện của đoàn thanh niên, đó là lần đầu tiên em gặp anh." Cô khẽ mỉm cười, dáng tươi cười bình tĩnh như gió nhẹ.

"Em làm sao chưa từng có nói qua?"

Lý Duy Tịch giật giật cánh tay, vết thương đau khiến thái dương cô đổ mồ hôi."Bởi vì em muốn tới gần anh, nhưng lại không biết mở miệng thế nào."

Thẩm Nghi Hành phức tạp nhìn cô, đáy lòng nói không rõ tư vị gì. Nữ sinh thích anh rất nhiều, nhưng anh chưa từng nghĩ tới Lý Duy Tịch đã thích anh từ lâu như vậy.

"Em ——" anh mím mím khóe miệng.

"Anh không cần cảm thấy bứt rứt, kỳ thật, không có cái gì. Em chưa hề hối hận qua. Em nghĩ tới kết cục của anh và em... Bất luận như thế nào, quay đầu nhìn, với em mà nói, cũng là một chuyện vui vẻ."

Thẩm Nghi Hành trầm giọng nói: "Em nghỉ ngơi thật tốt."

"Thẩm Nghi Hành, anh hãy quên hết mọi chuyện xảy ra hôm nay. Chúng ta tiếp tục làm bạn học."

Thẩm Nghi Hành nhìn qua cô, trong lòng mơ hồ có chút buồn bực."Được!"

Vậy sau một tuần, Thẩm Nghi Hành mỗi ngày lái xe đưa đón Lý Duy Tịch đến trường học.

Amy tự mình hỏi Lý Duy Tịch, "Các em đã xác định quan hệ?"

Lý Duy Tịch lắc đầu.

"Bất quá Thẩm Nghi Hành người này còn rất khá, loại người này tuỳ tiện không động tình, nếu mà động chính là cả đời."

Đúng nha! Hiện tại anh đối Lâm Vu lại là cái gì dạng tình cảm gì?

Lý Duy Tịch hô một hơi, "Chị đêm nay không phải có hoạt động sao? Còn không đi trang điểm?"

Amy lúc này mới nhớ tới, "Chị đi."

Vậy sau này, Lý Duy Tịch thường cùng Thẩm Nghi Hành cùng đi, chung quanh rất nhiều người đều coi họ là một đôi.

Thời gian đảo mắt liền tới năm mới. Hai người đều chưa có về nước, đây cũng là lần đầu tiên Lý Duy Tịch một mình ở bên ngoài. Cô báo cho ba mẹ, gọi điện thoại cho mọi người trong nhà.

Người nhà đều rất nhớ cô, muốn cô về sớm một chút.

Cúp điện thoại, cảm xúc nhớ nhà càng thêm nồng đậm

Buổi tối, Lý Duy Tịch cùng mấy học sinh Trung Quốc tập trung tại một chỗ. Mọi người tự mình  làm sủi cảo.

Amy ở một bên nhìn, "Duy Tịch, em là người gói đẹp mắt nhất."

"Amy, sủi cảo không thể chỉ nhìn đẹp mắt, còn phải xem mùi vị thế nào."

Còn một chút bột mì, Lý Duy Tịch nặn một con thỏ nhỏ."Ầy —— cho chị."

Amy rất thích thú, "Duy Tịch, em thật sự là rất lợi hại."

Lúc này ở cửa truyền đến vài tiếng tiếng gõ.

Lý Duy Tịch nghi hoặc, "Lúc này ai sẽ đến?"

Amy ánh mắt lấp lóe, "Chị đi mở cửa."

Thẩm Nghi Hành mang theo một cái túi đi tới, "Tôi gọi vài món ăn."

"Quá tuyệt vời!" Amy cổ động nói.

Thẩm Nghi Hành nhìn về phía Lý Duy Tịch, "Cần anh làm cái gì?"

"Không cần. Em đi nấu sủi cảo, mọi người ngồi trước đi." Lý Duy Tịch đi vào bếp.

Amy hỏi Thẩm Nghi Hành: "Cậu thật giống như biết làm cơm sao? Chúng tôi cũng không biết, cậu đi giúp Duy Tịch một chút."

Thẩm Nghi Hành cũng đi theo vào bếp.

Trong phòng khách TV đang bật, trong phòng bếp an tĩnh, chỉ có tiếng nước sôi.

Lý Duy Tịch không nói một lời nhìn sủi cảo trong nồi.

Thẩm Nghi Hành đứng ở bên cạnh của cô.

Nửa năm qua này, hai người chung đụng rất hòa hợp, ngày đó chuyện ở bệnh viện như chưa hề xảy ra.

Lý Duy Tịch im lặng, nước trong nồi nước đột nhiên trào ra, vô vội vàng muốn tắt lửa, ngón tay bị bỏng một chút.

Thẩm Nghi Hành nhanh chóng tắt lửa, nắm lấy tay của cô, đáy mắt khẩn trương, "Có bị bỏng không?"

Lý Duy Tịch vặn mi, "Không có việc gì." Cô muốn rút tay.

Thẩm Nghi Hành không có buông ra, "Duy Tịch —— "

Lý Duy Tịch sững sờ, anh lần đầu tiên gọi tên của cô.

"Anh đã từng thích qua một nữ sinh." Thanh âm của anh trầm thấp, "Nhưng mà, mấy năm trước anh đã quyết định sẽ làm anh trai của cô ấy cả đời."

Lý Duy Tịch tim đập như trống chầu.

"Xin lỗi, rất nhiều năm như vậy mà anh không biết tình cảm của em đối với anh." Anh yên lặng nhìn cô, "Duy Tịch, về sau đến anh chủ động tới gần em."

Lý Duy Tịch cắn môi, lông mi rung động."Được!"

Thẩm Nghi Hành nghiêng thân ôm lấy cô, khóe môi dựa vào bên tai của cô, "Cám ơn em, nhiều năm kiên trì."

Lý Duy Tịch nhắm mắt lại, khóe mắt một mảnh ướt át, cô cũng ôm chặt lấy anh. Cô một mực chờ, chờ anh hiểu rõ tâm ý của cô.

Hiện tại rốt cuộc đã chờ đến.

Rất may mắn khi hai người cùng thích nhau và thành một đôi, thời gian quả không phụ một ai.

( góc pr bản thân: insta @_totame) =))))

🍑 Lời editor: Cuối cùng câu chuyện này cũng đã đi tới hồi kết, các nhân vật ai cũng có một kết cũ trọn vẹn. Cảm ơn mọi người vì đã theo dõi bộ truyện này từ đầu tới cuối, hẹn gặp lại mọi người ở một bộ truyện khác:>