“Thâm Thâm!!!” Thư Việt đang đứng trước cổng công viên giải trí liền nhìn thấy Chu Mục Thâm, y cực kì kích động nhấc chân hướng phía cậu chạy tới, Thạch Ngật ở phía sau kéo lại cũng không kịp.
Chu Mục Thâm là người bạn đầu tiên Thư Việt kết giao khi chuyển đến Tự Thành, cũng là người bạn duy nhất hiện giờ. Bởi vì cậu nhỏ tuổi hơn, Thư Việt luôn xem cậu như em trai mình. Đã mười tháng không liên lạc, hiện giờ gặp lại khiến y có chút kích động.
Thư Việt vội vàng lao đến, mắt thấy chỉ còn cách hai ba bước, y gấp gáp không chờ nổi dang rộng cánh tay, kết quả lại bổ nhào vào không khí.
Ngay thời khắc mấu chốt cuối cùng, Lương Tiềm cấp tốc đem Chu Mục Thâm kéo đến phía sau mình, trừng mắt nhìn Thư Việt quát: “Thằng gay chết tiệt, mày muốn làm gì! Mày không biết nam nam thụ thụ bất thân sao!”
Thư Việt thật vất vả ổn định thân thể, khoé miệng co giật, y tự thấy tính tình của mình tương đối tốt, nhưng mỗi khi đối mặt với Lương Tiềm, bao nhiêu phẫn nộ như muốn bùng lên.
“Tôi ôm cậu à! Cậu tức giận cái rắm!” Thư Việt không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn lại.
Hai bên ánh mắt giao nhau, mùi thuốc súng nồng nặc phun trào.
Lúc này Chu Mục Thâm đã có chút hiểu rõ, thì ra Thư Việt chỉ là tình cờ đến, Lương Tiềm căn bản không biết. Cậu liếc mắt nhìn Thư Việt một cái tỏ ý xin lỗi, sau đó túm lấy Lương Tiềm giật lùi về phía sau. Bên kia Thạch Ngật cũng bước đến, kéo Thư Việt lui lại mấy bước. Tiếc là khoảng cách tuy đã kéo xa nhưng mùi thuốc súng giữa hai người họ vẫn không hề tiêu tán.
Hai giọng nói bất đồng lúc này lại đồng thời vang lên:
“Không nên chấp nhặt với cậu ta.” Thạch Ngật xoa xoa đầu Thư Việt, nhẹ giọng dỗ dành.
“Đừng giận mà, tớ không cho cậu ấy ôm.” Chu Mục Thâm ôm cánh tay Lương Tiềm, trấn an nói.
—
Thế nên vốn dĩ là một cuộc hẹn hò lãng mạn của hai người, bỗng chốc biến thành bốn người, trong đó còn có hai tôn đại Phật nóng nảy bất hoà, hận không thể cách nhau tám mét, cuối cùng lại vì muốn ở gần Chu Mục Thâm mà đành phải thành thành thật thật một trái một phải đi bên cạnh cậu.
Thư Việt phớt lờ ánh mắt khó chịu của Lương Tiềm, liên tục cùng Chu Mục Thâm nói chuyện phiếm, hỏi về tình trạng thân thể và tâm lý của cậu, ở nhà Lương Tiềm có bị người ức hiếp hay không, còn có dự định sau này.
Những chuyện khác Chu Mục Thâm đều kiên nhẫn trả lời, nhưng đến vấn đề này liền khựng lại. Bởi vì bản thân không biết nói thế nào, cậu theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Lương Tiềm, ánh mắt trông mong sự giúp đỡ của hắn.
Cỗ tức giận của Lương Tiềm được ánh mắt này làm phai nhạt không ít, hắn quay đầu nhìn chăm chăm phía trước, không biết là đang nói chuyện với ai, “Cậu ấy cùng tôi học lại.”
Thư Việt liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi: “Không phải cậu muốn ra nước ngoài sao?”
“Cậu ấy sẽ không”, so với Lương Tiềm, Chu Mục Thâm càng vội vàng giải thích hơn, sau khi khẳng định với Thư Việt lại nhịn không được quay về chính chủ xác nhận lần nữa, “Lương Tiềm, cậu sẽ không ra nước ngoài có phải không?”
“Đúng đúng đúng, đây là lần cuối, không cho phép em hỏi lại nữa.” Từ tối hôm qua đến sáng hôm nay Chu Mục Thâm đã hỏi vấn đề này không dưới tám trăm lần, dù hắn có kiên nhẫn đến đâu thì cũng sẽ thấy khó chịu, huống chi bản thân hắn cũng tự cảm thấy từ lúc hắn còn ở trong bụng mẹ đã không có loại kiên nhẫn này.
Thư Việt muốn hỏi vì sao, nhưng thật ra đáp án đã quá rõ ràng. Chu Mục Thâm thích Lương Tiềm, mà Lương Tiềm từ rất lâu trước kia đã có ý với cậu, bọn họ hiện tại coi như là lưỡng tình tương duyệt [1], dĩ nhiên không muốn tách ra.
[1] Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên đều có tình cảm với nhau, cùng yêu thích nhau.
Thư Việt nhìn về phía Chu Mục Thâm, thấy cậu bị người ta hung dữ còn tủm tỉm cười, nhìn Lương Tiềm bằng ánh mắt vừa mềm mại lại ngoan ngoãn. Thư Việt cảm thấy vô cùng chán nản, không hiểu sao có ảo giác con trai ngoan của mình sắp bị người ta mang đi.
Thư Việt rũ mắt, nhún vai đi chậm lại, gương mặt rầu rĩ nhìn chằm chằm hai thân ảnh một cao một thấp phía trước.
“Đừng lo lắng, Chu Mục Thâm tự biết cậu ấy muốn gì.” Hôm nay là cuối tuần, xung quanh rất đông người, nhưng Thạch Ngật vẫn nắm tay Thư Việt không buông, muốn an ủi cậu đừng quá phiền lòng.
“Em biết”, Thư Việt căm giận nói, “Nhưng em không nhịn được, Lương Tiềm quả thật quá khoe khoang rồi, thật muốn đánh cho cậu ta một trận.”
“Chu Mục Thâm có thể sẽ giúp cậu ta đánh trả.”
“Em……” Thư Việt trợn tròn mắt, không chút nghi ngờ những lời Thạch Ngật vừa nói. Hiện giờ Chu Mục Thâm một lòng hướng về Lương Tiềm, nếu bây giờ hai người bọn họ thật sự đánh nhau, cái tên lão đại dỏm kia chịu đau không nổi mà khóc, vậy rất có thể Chu Mục Thâm liền sẽ đại nghĩa diệt thân mà đánh trả lại.
“Không sợ, có anh giúp em.” Thạch Ngật thản nhiên an ủi.
Thư Việt phụt một một cái cười ra tiếng, ừm, chỉ cần có Thạch Ngật ở đây, đừng nói là một tên lão đại dỏm cùng một học bá, kể cả có hai tên lão đại thật thì cũng đều không phải là đối thủ của anh.
—
Lương Tiềm dựa theo kế hoạch bọn họ đã bàn bạc từ trước, đầu tiên đi nhà ma, sau đó ra ngoài trải nghiệm những trò chơi khác trong công viên giải trí, dù sao mục đích hôm nay chính là để Chu Mục Thâm chơi thật vui vẻ, hy vọng đến lúc đó sẽ không gặp sự cố gì.
Dự báo thời tiết nói rằng hôm nay trời nhiều mây, lúc này mặt trời đã ló dạng, Lương Tiềm cùng Thạch Ngật phụ trách xếp hàng mua vé vào cổng, Thư Việt chuẩn bị cùng Chu Mục Thâm đến chỗ mát chờ. Trước khi đi, Lương Tiềm gọi Chu Mục Thâm lại.
Thư Việt nhìn hắn lấy ra mấy món đồ, quạt nhỏ, nước khoáng, mũ lưỡi trai, khăn giấy, còn có mấy túi đồ ăn vặt, nhét toàn bộ vào trong ngực Chu Mục Thâm, tri kỷ đến mức Thư Việt cũng kinh ngạc.
Lương Tiềm khép cặp sách lại nói: “Đội mũ lên, đồ ăn vặt hết thì qua chỗ tôi lấy.”
“Tay tớ bận rồi”, Chu Mục Thâm ngửa đầu nhìn hắn, “Cậu giúp tớ đội đi.”
Lương Tiềm tặc lưỡi một tiếng, theo lời đội lên giúp cậu.
“Sao cậu không đưa luôn cặp sách cho cậu ấy đi.” Thư Việt nhịn không được đâm một câu.
“Nặng.” Lương Tiềm trừng y một cái, từ kẽ răng nhả ra một chữ.
—
Chu Mục Thâm ngồi xuống ghế tựa, thật ra cậu cũng không nóng lắm, thế là liền đem quạt nhỏ trong tay đưa cho Thư Việt, hỏi: “Tiểu Thư, cậu nóng không? Tớ cho cậu quạt.”
Thư Việt nhận lấy, ấn công tắc bật lên, cánh quạt nhỏ phần phật chuyển động, thổi tan sự khô nóng suốt chặng đường.
Chu Mục Thâm bóc mở túi xoài khô, vô cùng vui vẻ ăn, lại đưa tới trước mặt Thư Việt, “Tiểu Thư, ăn xoài khô không?”
Thư Việt lắc đầu.
Chu Mục Thâm thu hồi tay, lắc lắc hai chân, mấy túi đồ ăn vặt trong ngực phát ra tiếng vang sột soạt, “Vậy cậu muốn ăn gì cứ tự nhiên lấy nha.”
Tầm mắt Thư Việt chuyển đến trên mặt Chu Mục Thâm, trong video không nhìn rõ, lúc này thấy tận mắt mới phát hiện khuôn mặt Chu Mục Thâm tròn trịa trơn bóng, bởi vì cậu nhai đồ ăn nên bên má phồng lên như một ngọn núi nhỏ, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
“Thâm Thâm…… Cậu và Lương Tiềm đang ở bên nhau sao?” Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc Thư Việt vẫn hỏi ra miệng.
“Không có”, tốc độ nhai nuốt của Chu Mục Thâm chậm lại, trên mặt có chút mất mát, “Tớ còn chưa chính thức bày tỏ.”
“Cậu tính thế nào? Vẫn muốn cùng hắn sao?”
Chu Mục Thâm thả túi đồ ăn vặt xuống, ánh mắt dừng lại trên người nọ cách đó không xa. Lương Tiềm đúng lúc nghiêng đầu đối diện với ánh mắt cậu, tay phải hắn giơ lên miệng, ngửa đầu mô phỏng động tác uống nước. Chu Mục Thâm híp mắt cười, mở chai nước khoáng uống một hớp lớn.
Đợi Lương Tiềm vừa lòng nhìn đi chỗ khác, Chu Mục Thâm mới trả lời: “Ừm, tiểu Thư, tớ chờ được, không vội.”
Thư Việt nhìn thấy động tác tự nhiên thân mật của bọn họ, so với tưởng tượng của y hài hoà hơn rất nhiều, nhất thời khiến bản thân không có cách nào ngăn cản. Nhưng có một vấn đề rất quan trọng, đó là hiện giờ Chu Mục Thâm không có ký ức. Thư Việt không biết chờ đến lúc cậu nhớ lại, có hối hận vì quyết định ngày hôm nay hay không.
“Thâm Thâm, ít nhất hãy chờ đến lúc cậu nhớ lại những chuyện trước kia đã.” Điều duy nhất Thư Việt có thể suy xét giúp Chu Mục Thâm cũng chỉ là chuyện này, y nhắc nhở cậu, nhưng cuối cùng lựa chọn thế nào thì phải xem chính bản thân cậu.
Chu Mục Thâm kiên định lắc đầu, không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Tiểu Thư, lúc trước tớ có vui vẻ không?”
Thư Việt sửng sốt, thật ra y cũng không rõ, học kì hai lớp mười một cậu mới chuyển đến, thời gian ở cùng với Chu Mục Thâm cũng chỉ có mấy tháng, nhưng nghĩ đến hai vị phụ huynh cực phẩm kia, có lẽ cậu ấy cũng không vui vẻ gì.
“Hiện giờ tớ rất vui, nếu có thể, tớ hy vọng mình vĩnh viễn cũng không nhớ lại.”
“Ngay cả khi trí nhớ của tớ được khôi phục, tớ cũng chắc chắn vẫn muốn ở bên cạnh Lương Tiềm.”
Lương Tiềm là tia ấm áp duy nhất trong thế giới rét lạnh của cậu, rời khỏi anh, Chu Mục Thâm sẽ chết. Nếu sớm muộn gì cũng ở bên nhau, thì vì sao không thể là bây giờ.
Cậu muốn cùng Lương Tiềm hôn môi, quang minh chính đại hôn môi.
—
Lúc mua được vé chuẩn bị tiến vào nhà ma, phía trước bỗng có một đám người đi ra, có vài đôi tình nhân thân mật ôm nhau, rất nhiều cô gái bị kinh sợ đến mức khóc sướt mướt, thậm chí có người còn bị trôi mất lớp trang điểm. Các chàng trai không ngừng ôm bạn gái của họ, liên tục dỗ dành.
Đây là nhà ma nổi tiếng nhất Tự Thành, vì vậy bối cảnh và “Quỷ” ở bên trong đặc biệt ghê rợn đẫm máu. Nhóm người đông đảo tiến vào, nháy mắt liền bị cảnh tượng trước mắt doạ cho sởn tóc gáy, không khí cũng dần trở nên căng thẳng.
Chu Mục Thâm tiến đến bên cạnh Lương Tiềm, hận không thể dính vào trên người hắn.
“Sợ sao?” Lương Tiềm kinh ngạc hỏi, từ trước đến giờ Chu Mục Thâm chưa từng nói với hắn cậu sợ ma, hơn nữa lúc xem hình ảnh trên mạng vẻ mặt cậu rất hưng phấn, hoàn toàn không nhìn ra sợ hãi.
Đúng lúc này, bên tay trái Chu Mục Thâm đột ngột hiện ra một “khuôn mặt” máu me bê bết, đồng thời còn phát ra một tràn tiếng cười kỳ dị.
Chu Mục Thâm lập tức bị doạ khóc, nhảy dựng lên treo trên người Lương Tiềm, thân thể không ngừng run rẩy.
Lương Tiềm vững vàng tiếp được mông cậu, giơ một chân muốn đá vào “Con quỷ” đang tới gần, hai mắt phun lửa nhằm chằm chằm nó: “Cút”
Nhân viên công tác: “……” Tôi thật khổ, tôi muốn tố cáo cậu!
“Người đã đi rồi, cậu xuống đi.” Lương Tiềm nới lỏng tay, muốn thả cậu xuống.
“Tớ không muốn tớ không muốn! Tớ sợ lắm……” Giọng nói của Chu Mục Thâm khàn đặc vì khóc, hai chân càng khẩn trương kẹp chặt vòng eo Lương Tiềm, nói thế nào cũng không muốn xuống.
Lương Tiềm vô cùng hối hận, hắn không nên dẫn cậu tới đây, vốn dĩ lá gan của cậu đã nhỏ, bây giờ bị doạ sợ, không biết phải dỗ dành mất bao lâu.
Thư Việt đứng phía sau cách bọn họ hai bước trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nhìn một loạt động tác của Chu Mục Thâm, ngỡ ngàng tưởng rằng người đã đã bị thay thế. Thư Việt và Chu Mục Thâm đã từng cùng nhau xem phim ma, có vài hình ảnh khiến hắn bị doạ sợ nhưng đối phương vẫn như cũ, chưa từng thay đổi sắc mặt.
Nhưng là hiện tại, Chu Mục Thâm cư nhiên sợ đến mức nhảy lên người Lương Tiềm, ồn ào gào lên không dám xuống, còn bị doạ khóc……
Chu Mục Thâm cảm nhận được ánh mắt của Thư Việt, hướng về phía y mím môi cười ngượng ngùng, sau đó hài lòng vùi mặt vào hõm vai Lương Tiềm, trong lòng có chút không thoả mãn, trong ngực Lương Tiềm mới là thoải mái nhất, nếu có thể hôn hôn thì tốt biết bao.
Hết chương 12