Vừa đúng mười phút, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ kèm theo giọng Lương Tiềm.
“Hết giờ rồi, tôi vào đây.”
Mở cửa phòng, nhìn thấy hai người bên trong đang nghiêm túc ngồi trên giường, cách nhau một khoảng hợp lý, Lương Tiềm cảm thấy rất vừa lòng. Sau đó ánh mắt hắn luôn đặt trên người Chu Mục Thâm, không rảnh liếc nhìn người bên cạnh thêm lần nào nữa.
Dù đã biết tâm ý của Lương Tiềm từ lâu, biết rõ đối phương chưa bao giờ xem trọng mình, nhưng đối mặt với thái độ làm ngơ của hắn, Trịnh Sinh vẫn nhịn không được cảm thấy mất mát.
Từ lúc cha mẹ mất đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên y có cảm giác chờ mong đối với một người, tuy rằng kết quả không được như y mong muốn.
Có người nói rằng, y và Chu Mục Thâm rất giống nhau, cả về gương mặt, vóc dáng lẫn thành tích học tập. Nhưng Trịnh Sinh tiếp xúc với Chu Mục Thâm một ngày liền hiểu rằng, bọn họ khác biệt.
Chu Mục Thâm trầm tĩnh ôn hoà, trên người có một cỗ ma lực khó hiểu khiến người khác rất muốn gần gũi, trong khi tính tình của y lại u ám nặng nề, giống như một cục đá cứng nhắc.
Chính là loại đá bình thường xấu xí nhất, cho dù ném ở trên đường cũng không có ai nguyện ý cúi xuống nhặt lên.
Trịnh Sinh không tiếp tục tự giễu chính mình nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Không sao cả, Trịnh Sinh, không phải mày sớm đã sớm quen rồi sao.
—
Lương Tiềm đi đến trước mặt Chu Mục Thâm, vươn tay, nói: “Đi thôi, lên lầu ngủ.”
Chu Mục Thâm chớp chớp đôi mắt, hai tay nắm lấy bàn tay to trước mặt, vô cùng ấm áp rắn chắc. Cậu rướn người về phía trước, đem mặt mình đặt trong lòng bàn tay đối phương, im lặng không nói lời nào, chỉ thoải mái cọ cọ, nhỏ giọng hừ hừ vài tiếng.
Có thể là do ảnh hưởng của cồn, gương mặt Chu Mục Thâm và bàn tay hắn rất nóng, hơi thở cũng mang theo nhiệt độ nóng bỏng, cảm giác ngứa ngáy không ngừng từ lòng bàn tay truyền khắp kinh mạch, huyết khí toàn thân dần dần sôi trào.
Rõ ràng Lương Tiềm chỉ mới uống vài chai rượu, lại tựa như đã nhiễm men say. Hắn giả vờ ho khan hai tiếng, kiềm nén cảm giác khô nóng trong lòng, giọng điệu có chút cứng ngắc, “Được rồi, đừng làm nũng, em đứng lên được không?”
“Không đứng nổi”, Chu Mục Thâm tựa cằm vào lòng bàn tay hắn, ngửa đầu nhìn hắn cười ngây ngô, “Tớ đau đầu, muốn ôm một cái.”
Đệt, bây giờ thì gan lớn quá nhỉ. Nếu là lúc tỉnh táo, bên ngoài lại nhiều người như thế, e là Chu Mục Thâm sẽ không làm ra hành động thân mật như vậy với hắn.
Lương Tiềm có chút do dự, hắn sợ ngày mai cậu tỉnh lại sẽ xấu hổ đến mức không dám gặp ai.
Chu Mục Thâm ôm cơn choáng đầu ứng phó xong Trịnh Sinh, hiện giờ cái gì cũng không muốn nghĩ tới, cũng không có thừa đầu óc để nghĩ. Cậu chỉ biết người đang đứng trước mặt mình lúc này là Lương Tiềm, là mối tình đầu của cậu, là bạn trai của cậu, Lương giáo bá.
Nhưng là hiện giờ, bạn trai vốn nên lập tức ôm cậu vào lòng lại không thèm để ý đến cậu.
Ở chung với Lương Tiềm lâu như vậy, Chu Mục Thâm đã đúc kết ra được một quy luật vạn năm không đổi, đó là chẳng có chuyện gì mà nước mắt không giải quyết được, khóc một lần không được thì cậu khóc hai lần.
“Lương Tiềm —— Vì sao cậu không để ý đến tớ, cậu không thích tớ sao?” Chu Mục Thâm co rút khoé miệng, hốc mắt đọng một tầng hơi nước, khổ sở lên án lung tung, “Cậu…… Cậu thích Trịnh Sinh phải không?”
Đây lại là chuyện gì nữa.
Lương Tiềm dịch dịch tay phải một chút, bóp cằm Chu Mục Thâm, khom lưng cúi lại gần, tay kia vỗ nhẹ lên mông cậu, cả biểu cảm lẫn giọng điệu đều không tốt lắm, “Em nói nhảm cái gì, ngứa mông có phải không?”
“Đừng mà…… Tớ đau lắm.” Không nghe được câu trả lời như mong muốn, nước mắt Chu Mục Thâm liền nhịn không được trào ra, lăn dài xuống cằm, bị bàn tay to lớn chặn lại. Chưa đến vài giây, trên hổ khẩu liền xuất hiện một vũng nước lớn, sau đó không thể giữ được lại tiếp tục rơi xuống.
“Khóc cái rắm.” Lương Tiềm vô cùng mệt mỏi, hắn cực lực thuyết phục chính mình đừng so đo với một con ma men. “Trịnh Sinh là ai, lão tử chỉ thích em.”
Trên mặt Chu Mục Thâm còn vươn đầy nước mắt, nghe được lời này lại cười thật dịu dàng, dang cánh tay ôm lấy eo Lương Tiềm, “Vậy cậu hôn tớ một cái đi, sau đó ôm tớ lên lầu.”
“Hừ, quỷ dính người.” Nếu đối phương đã không thèm để ý, Lương Tiềm cũng không lo lắng nữa. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi căng mọng của câu, sau đó kéo cánh tay cậu quàng lên cổ mình, giống như bế trẻ con mà đem cậu ôm lên.
Đạt được mục đích, Chu Mục Thâm vui vẻ cười, gắt gao ôm chặt Lương Tiềm, ghé vào tai hắn không ngừng nhỏ giọng nói: “Lương Tiềm thật tốt, tớ rất thích cậu nha.”
“Đã biết, em đừng có mẹ nó vặn vẹo lung tung nữa.”
Đợi đến lúc bọn họ dùng tư thế thân mật như vậy đi ra ngoài, cả đại sảnh một giây trước còn ầm ĩ náo nhiệt đột nhiên im bặt, biểu cảm của mọi người đều là trợn mắt há hốc mồm.
“Xem cái gì mà xem, kỳ lạ lắm sao.” Lương Tiềm ngoài mặt vẫn ra dáng lão đại, nhưng thực tế đã bị một đám người kinh ngạc nhìn chằm chằm khiến da mặt nóng bừng, trong lòng không ngừng nghĩ cách làm thế nào diệt khẩu hết đám này.
“Kỳ lạ, rất kỳ lạ nha!” Tả Khuynh và Lương Tiềm học cùng lớp sáu năm, quan hệ dĩ nhiên thân thiết. Ngày thường đến đi tolet cũng đi chung, y vô số lần tận mắt chứng kiến Lương Tiềm từ chối con gái tỏ tình.
Trước đây Tả Khuynh thậm chí từng cho rằng, nếu lão đại tiếp tục không hiểu phong tình như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ độc thân cả đời. Không ngờ hiện giờ hắn vậy mà lại ôm một người con trai trong ngực, dáng vẻ cực kì cẩn thận, tựa như rất sợ làm ngã cậu.
Lương Tiềm đang tính mở miệng mắng mỏ, bảo bọn họ lăn đi, bị Chu Mục Thâm lên tiếng giành trước, “Không cho xem!”
Vốn dĩ Chu Mục Thâm đang thoải mái chôn mặt trong hõm cổ Lương Tiềm, bỗng nghe được giọng người nói chuyện khiến cậu ngẩng đầu lên nhìn. Nhưng là trước mặt lại chẳng có ai, chỉ có căn phòng ngủ nhỏ hơn mười phút trước cậu từng ở.
“A?” Chu Mục Thâm bị chính mình doạ sợ, luống cuống kinh hoảng hỏi, “Lương Tiềm, tớ bị mù rồi phải không, tại sao tớ không thấy ai cả!”
Mọi người: “……” Siêu cấp đáng yêu như thế, bảo sao không khiến lão đại vui vẻ được.
“Ở sau lưng em.” Lương Tiềm vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
“A, à!” Hai chân Chu Mục Thâm không ngừng lắc lư, “Xoay người xoay người, tớ muốn mắng bọn họ.”
“Mắng bọn họ?” Lương Tiềm nhướng mày, quyết đoán xoay người lại. Hắn muốn nhìnn xem một bát cháo ngọt thì làm thế nào mắng người.
Chu Mục Thâm bị vô số gương mặt mơ hồ đột nhiên hiện ra trước mắt làm cho hoảng sợ. Thấy ánh mắt bọn họ vẫn đặt trên người Lương Tiềm, cậu nhất thời xị xuống, duỗi tay đem mặt Lương Tiềm giấu vào trong cổ mình, biểu cảm không vui nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Dù Lương Tiềm có đẹp trai thì cũng là của tôi, các cậu nhìn cũng chẳng có ích gì!”
“Này cậu mắt cắt hai mí kia, cậu cười cái gì, đừng tưởng rằng mình phẫu thuật thẩm mỹ là có thể thu hút được sự chú ý của Lương Tiềm, còn không đẹp trai bằng tôi đâu.”
Người anh em số một mắt cắt hai mí: “Oan quá chị dâu của tôi ơi, tôi đây chính là trời sinh mắt hai mí kiểu châu Âu nha!”
“Còn cậu nữa, tôi thành tâm thành ý đề nghị cậu cười mỉm thôi, đừng để lộ răng, câu không biết răng mình vừa vàng vừa xấu sao?”
Người anh em số hai răng vừa vàng vừa xấu: “……” Xin lỗi chị dâu, ngày mai em lập tức bỏ thuốc! Sau đó mỗi ngày đúng giờ đánh răng ba lần sáng, trưa, chiều, còn đi nha sĩ làm cho răng thật đẹp thật trắng!
“Còn tên ngốc to con bên kia nữa, trừng trừng trừng, cậu trừng cái gì, có tin tôi nói Lương Tiềm đánh cậu không, cậu ấy đánh nhau rất lợi hại! Nhưng mà nói trước, không cho cậu đánh trả, cậu ấy sợ đau, nếu làm cậu ấy khóc tôi sẽ không tha cho cậu!”
Tên ngốc to con Quách Hùng: “……” Chị dâu ơi tôi nào có trừng cậu! Tôi làm sao dám đánh trả đây, cậu và lão đại muốn đá muốn đánh tùy ý, tôi đứng yên cho hai người đánh.
“Cái tên ốm nhom như cây tre bên cạnh tên ngốc to con……”
Ốm nhom như cây tre Tả Khuynh: “Chị dâu đừng thấy tôi ốm nhom, thật ra cả người đều là cơ bắp. Cậu muốn nhìn không? Thôi quên đi, tôi sợ bị lão đại diệt khẩu.”
……
Sau khi mắng chửi vô nghĩa một hồi, ánh mắt Chu Mục Thâm liền rơi vào trên người tình địch chân chính, cậu chỉ vào Trịnh Sinh, một lúc lâu sau cũng chưa nói gì. Nhưng khi đối phương lần nữa chuyển ánh mắt lên người Lương Tiềm, rốt cuộc cậu cũng không nhẫn nại được nữa, “Đặc biệt là cậu Trịnh Sinh, tôi vừa nãy đã nói với cậu thế nào, cậu không cần mắt nữa phải không?!”
Chu Mục Thâm dựa vào đầu Lương Tiềm, cố sức chớp chớp mắt, trạng thái chóng mặt hoa mắt mới đỡ được đôi chút, tầm mắt dần dần sáng rõ, nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú của người nọ.
“Tôi thừa nhận cậu đẹp trai, tuy so với tôi thì kém một chút. Tôi mặc kệ lúc trước Lương Tiềm đã giúp đỡ cậu chuyện gì, cứu cậu ra sao, kể cả khiến cậu bị hấp dẫn thế nào. Hiện giờ cậu ấy là bạn trai của tôi, không còn là là đối tượng để cậu mơ ước. Nếu, nếu có người muốn giành cậu ấy khỏi tôi, tôi nhất định sẽ không buông tay, trừ khi… Hức, trừ khi cậu ấy không cần tôi nữa.”
Mới vừa rồi còn tràn đầy sức sống bố trí người khác, bị mắng cũng chưa từng khóc, vậy mà bây giờ mắng người lại mắng đến làm khóc chính mình, câu cuối cùng kia mang theo tiếng khóc nức nở, nghe vào lòng quả thật vô cùng đáng thương.
Nếu ở đây thật sự có người có ý với Lương Tiềm, nghe được Chu Mục Thâm nói như thế, có lẽ sẽ không đành lòng nhẫn tâm tiếp tục.
“Em mẹ nó……” Lương Tiềm nghe Chu Mục Thâm nói hưu nói vượn, tức giận cắn cậu một cái.
Hắn không muốn tiếp tục ở lại làm trò cười cho người khác nữa, xoay người muốn chen qua đám đông lên lầu, lúc đi ngang qua Trịnh Sinh, bị Chu Mục Thâm kêu dừng lại.
“Trịnh Sinh, còn có chuyện này, tôi từng nói sau này nếu cậu có việc gì có thể tìm tới chúng tôi cũng không phải là nói giỡn. Cậu đừng ngại, chỉ cần cậu không thích Lương Tiềm, an phận một chút, chúng ta có thể làm bạn bè. Cậu đẹp trai, thành tích học tập cũng tốt, tôi rất thích cậu hắc hắc hắc.”
Trịnh Sinh sửng sốt một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, “Được……”
Con ma men này vừa nói cái gì? Thích người khác?!
Đệt!
Lương Tiềm tức muốn nổ phổi, hung hắng liếc Trịnh Sinh một cái, quay người tìm tên đầu sỏ dám dẫn người đến La Thư Minh, “Dẫn cậu ta đi, ngay lập tức, tiền xe đợi lát nữa tôi sẽ trả lại.”
Hắn phân phó xong liền nhanh chân bước lên lầu, bế người đi đến phòng ngủ phía trong cùng, đóng cửa lại, không chút thương tiếc ném người lên ghế sofa, vẻ mặt tức giận, một phát đè lên người Chu Mục Thâm.
Cả căn phòng ngủ yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hô hấp đan xem của bọn họ, gắn bó gần gũi không chừa lại một khe hở nào.
Hết chương 24