Đồng Thiên Vũ ngày ngày gọi điện thoại cho Đan Tâm còn mua cho cô vô số thức ăn cùng đồ dùng khiến cho Đan Tâm cảm thấy anh thật sự rảnh rỗi vậy sao.
Mã thị đang rớt giá cổ phiếu mà cha con Mã Thức Phương đang bôn ba mua lại cổ phần từ người khác.
Trong tay Đan Tâm đã có 1/3 số cổ phần của Mã Văn Tuấn chuyển nhượng cho cô, đây là lợi thế của cô.
Mã thị tương lai là của Mã Văn Tuấn nhưng anh ta chẳng màng tới, ước mơ của anh ta là trở thành một cảnh sát, đây là cô vừa mới khám phá ra được.
Mã Lữ Thông dạy con thành thú dữ lại không nhìn xem con ông ta thật sự muốn gì cần gì, Mã Văn Tuấn chơi bời lêu lỏng như hôm nay đều do ông ta mà ra chứ nhìn Mã Văn Tuấn cô thấy được anh ta vô cùng tinh anh và thông minh,đáng tiếc lại có người ba thâm hiểm hơn cả rắn độc.
Mấy hôm trước Đan Tâm muốn đến hộp đêm Mystery để xem mọi người làm việc thế nào vì thế cô gặp được Mã Văn Tuấn.
Bộ dáng anh ta sầu não trầm lặng hơn thường ngày, cô dò hỏi thì mới biết anh ta bị Mã Lữ Thông trách mắng vì không hoàn thành việc được giao.
Cũng phải con trai ông ta chẳng xem trọng vì không giúp được nhiều còn con gái ông ta xem như trân bảo trong tay.
Hợp đồng kí được là Mã Thức Phương ra mặt còn có việc ông ta rửa tiền đen cũng có công sức Mã Thức Phương trong đó…
Đan Tâm ngồi bên cửa sổ ngẩm nghĩ vài điều như thế cho đến khi điện thoại cô đổ chuông.
Sau khi nghe máy đôi mày đẹp nhíu lại rồi nhanh chóng thay đồ đi đến hộp đêm.
Cô đi vào một phòng bao, vừa mở cửa đã nhìn thấy Mã Văn Tuấn đang nốc rượu như uống nước.
Đi đến bên cạnh anh ta ngồi xuống, Đan Tâm khẽ cất tiếng:
“Nghe nói anh muốn gặp tôi”
Mã Văn Tuấn đã ngà say nhưng anh ta vẫn nhận ra bà chủ Đan Tâm xinh đẹp.
Thật ra ngay từ đầu nhìn thấy cô trong tâm anh ta đã dao động rồi, anh ta cứ nghĩ đó là cảm giác nhất thời thôi vì Đan Tâm xinh đẹp sắc sảo hơn những cô gái mà anh ta từng gặp qua.
Nhưng là anh ta đánh giá bản thân mình cao quá….Dao động chính là dao động với cô gái này.
Mã Văn Tuấn điều tra từ chỗ ba của anh ta mới biết Đan Tâm là con của Phạm Thành-người mà ba anh ta luôn đối đầu và đã giết chết vợ chồng Phạm Thành sau một đêm.
Đan Tâm là người duy nhất còn sống sau đêm ám sát đó, cho đến bữa tiệc tụ họp các ban phái trong thế giới ngầm thân phận cô mới được tiết lộ.
Mã Văn Tuấn thật sự không thể tin được, anh ta sâu chuỗi những sự việc lại với nhau cũng ngấm ngầm hiểu được ý định của Đan Tâm.
Cô muốn đối đầu trả thù cả Mã gia đặc biệt là ba anh ta….Mã Văn Tuấn bật cười chua xót cảm thấy thật bất hạnh khi làm con của Mã Lữ Thông, tại sao không để anh ta làm con của một người khác, không giàu không quyền cũng được nhưng mọi người trong gia đình đều tôn trọng và yêu thương nhau, anh ta cũng có thể chinh phục ước mơ làm cảnh sát của mình.
Nhớ đến năm cuối cấp ba chuẩn bị thi đại học, Mã Văn Tuấn nói với ba mình anh ta muốn làm cảnh sát lập tức bị Mã Lữ Thông ngăn cản buộc anh ta thi vào kinh doanh.
Ước mơ của bản thân không được chấp nhận lại còn bị ép buộc làm điều mình không thích Mã Văn Tuấn sinh ra chán nản từ bỏ việc học ăn chơi sa đoạ.
Nếu anh ta thật sự là cảnh sát, anh ta chắc sẽ bắt ba mình đầu tiên, hơn ai hết anh ta biết việc Mã Lữ Thông làm nguy hiểm như thế nào.
Nhiệm vụ ông ta giao cho Mã Văn Tuấn căn bản làm cho có chứ không hề muốn vì thế chẳng được ông ta tín nhiệm bằng đứa con gái kia.
Mã Văn Tuấn không hề ăn hại như ba anh ta thường mắng, thời niên thiếu thành tích rất xuất sắc nhưng tất cả đều vỡ tan khi Mã Lữ Thông hướng anh ta đến con đường tăm tối….
Nếu anh ta làm cảnh sát giúp Đan Tâm bắt Mã Lữ Thông liệu cô có cảm động không, có động lòng không? Tất cả điều này chỉ do Mã Văn Tuấn suy nghĩ vì anh ta biết trong lòng bà chủ xinh đẹp khiến anh ta mê đắm chỉ có mỗi Đồng Thiên Vũ.
Chuyện này anh ta vô tình nghe được qua cuộc trò chuyện của Mã Lữ Thông và Mã Thức Phương, bọn họ đang tính toán làm hại cô.
Mẹ anh ta không nói năng gì bà ta suốt ngày đánh bài mua sắm, việc ba anh ta làm bà cũng chẳng biết.
Một gia đình như vậy Mã Văn Tuấn không thiết tha gì nữa, anh ta muốn giúp Đan Tâm rồi sau đó từ bỏ cuộc sống này….Anh ta thật sự quá mệt mỏi rồi….
“Nè bà chủ tôi tặng hết cổ phần của tôi cho em nhé!”
Đan Tâm khó hiểu đăm chiêu nhìn người đàn ông đã uống rượu bộ dạng bê bết quá độ, hình như giọng nói của Mã Văn Tuấn có chứa đựng sự tuyệt vọng.
Cô lấy chai rượu trong tay anh ta để lên bàn, rút một tờ khăn giấy đưa anh ta lau mặt rồi nói:
“Anh biết tôi bẫy ba anh sao còn tặng cổ phần làm gì, không giúp đỡ ba anh à ông ta khốn đốn lắm rồi đó.
Nghe nói Hàn Chấn Phong đã rút lại dự án hợp tác cùng Mã thị rồi mà.”
“Mặc kệ ông ta tôi không liên quan, chẳng phải có Mã Thức Phương rồi sao, thằng vô tích sự như tôi nhúng tay vào chẳng được gì cả.”
Đan Tâm quan sát dáng vẻ chán nản của người đàn ông bên cạnh, trong lòng cô sinh ra một cảm giác thương cảm.
Cô nhìn người không sai, cô biết tuy Mã Văn Tuấn ăn chơi nhưng vẫn là một người tốt.
Mã Lữ Thông ơi Mã Lữ Thông, ông có phúc được người con trai như vậy lại ghét bỏ, ông trời quả nhiên đang trừng phạt ông mà.
“Tôi thấy anh tài giỏi mà! Anh xem, anh muốn làm cảnh sát bắt ba anh lại để ông ta không gây hoạ nữa.
Dũng cảm biết bao, mấy người được như anh.
Tiếc là anh có một người ba quá tham vọng khiến con cái chịu khổ.
Anh là người tốt nếu không tôi đã xử anh lâu rồi đấy!”
Đan Tâm lên tiếng an ủi, cô biết giờ phút này nói như thế mới có thể xoa dịu được sự tổn thương của Mã Văn Tuấn.
Còn anh ta nghe Đan Tâm nói thế thì nở nụ cười tuấn tú vô cùng chân thực, với tay lấy cặp táp rút ra một bản hợp đồng đưa cho cô, giọng có pha chút men rượu cất lên:
“Đan Tâm, bà chủ xinh đẹp của tôi, tôi giao lại toàn bộ cổ phần của mình cho em.
Tôi không muốn dính dáng đến Mã Lữ Thông nữa, người ba như thế tôi không cần, gia đình như vậy tôi không muốn nữa.
Sau khi giao cổ phần của tôi ở Mã thị lại cho em, tôi sẽ đến sở cảnh sát thú nhận những tội lỗi mình đã làm và sẽ chấp hành mọi bản án điều tra của cảnh sát.
Chuyện trả thù đến lúc dừng lại rồi, tôi thay mặt người ba đáng kính của mình xin lỗi em, xin lỗi ba mẹ em.”
Đan Tâm nhận lấy bản hợp đồng nhìn ngắm rồi dúi lại vào tay Mã Văn Tuấn, nở nụ cười dịu dàng nhất mà anh ta từng thấy:
“Anh không cần làm vậy đâu, cổ phần anh tôi giữ một phần thôi còn lại tôi lo liệu được.
Mã Văn Tuấn anh thật sự rất anh minh tôi rất ngưỡng mộ nhưng không cần phải vì thù của ba mình mà trở thành thế này….”
Lời chưa nói Mã Văn Tuấn đã đem hợp đồng vào tay cô lần nữa, ánh mắt kiên định mong cô phải nhận lấy.
Đan Tâm đành tạm nhận như vậy sau khi anh ta tỉnh táo lại rồi tính tiếp.
Mã Văn Tuấn vui mừng trong lòng, tuy say nhưng anh ta vẫn tỉnh táo trong quyết định của mình.
Đời này Mã Văn Tuấn luyến tiếc nhất là gặp được Đan Tâm quá muộn và là con của kẻ giết hại ba mẹ cô..