Chấp Niệm Tình Yêu Ông Xã Quá Tuyệt Tình

Chương 4: Chương 4

Vừa từ phòng tắm đi ra Đan Tâm nhận được tin nhắn từ người mà cô nhờ theo dõi Đồng Thiên Vũ.

Gửi đi một tin nhắn rồi bắt đầu lau khô tóc.

Cửa phòng ngủ mở ra, Đồng Thiên Vũ đi vào bộ dáng có chút âm lãnh.

Anh nhìn về phía Đan Tâm trong đầu chợt nhớ đến lời khi nãy của Nguyễn Tuấn Anh, một cảm giác khó chịu lại bắt đầu.

Đi về phía cô giựt mạnh khăn lau tóc, giọng nói có phần giận dữ:

“Cô là vợ tôi thì đừng có ra ngoài quyến rũ đàn ông khác nếu để tôi biết tôi không tha cho cô.”

Đôi mày xinh đẹp của Đan Tâm khẽ nhíu một cái, cánh môi nhếch lên rồi nhẹ nhàng cất lời:

“Thiên Vũ anh nói như thế có phải quá xem thường em không? Em yêu ai anh cũng biết mà, anh nói như vậy là có ý gì,hửm? Nếu nói em là vợ anh vậy anh cũng nên xem lại anh là chồng em thì không được có người phụ nữ khác bên ngoài.

Chúng ta bình đẳng, anh không thích em không làm nhưng anh cũng nên biết giới hạn ở đâu.”

Phong thái vô cùng thư thả của Đan Tâm khiến cho Đồng Thiên Vũ tràn đầy giận dữ.

Anh đi đến kéo cô đứng lên sát vô người mình, bàn tay to lớn bóp mạnh cái cằm nhỏ gằn giọng:

“Tôi nói thế nào thì cô nên nghe như vậy không được trái ý tôi cũng không cần phải quản chuyện của tôi.

Cô là con dâu Đồng gia nên biết giữ mặt mũi cho tôi với ba mẹ thì hơn.

Nhắc lại cho cô nhớ, cô đừng đi quyến rũ đàn ông khác, yên phận cho tôi, chuyện của tôi cùng Thức Phương cô không cần quản, nghe rõ chưa?”

Bàn tay to lớn xiết chặt cằm cô khiến cho Đan Tâm có phần đau nhưng cô vẫn quật cường nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn trước mắt, lời nói vô cùng nhẹ:

“Rõ, em luôn nhớ kĩ lời của anh.

Anh yêu Mã Thức Phương, em biết cả.

Như vậy được chưa?”

“Cô…”

Đôi đồng tử đầy sự tức giận cùng chán ghét cắm sâu vào khuôn mặt xinh đẹp.

Được lắm nói như thế với anh vậy thì để xem cô mạnh mẽ được bao lâu….Khoé môi người đàn ông cong lên ranh mãnh, Đồng Thiên Vũ đẩy Đan Tâm ngã xuống giường lớn sau đó áp thân thể to lớn lên trên người cô:

“Cô càng ngày càng biết chống đối tôi rồi nhỉ, để tôi xem một lát nữa cô lại tiếp tục mạnh miệng hay phải khóc lóc van xin tôi.”

“Buông em ra, anh đi tìm Mã Thức Phương đi cô ta trở về rồi đấy!”

Đan Tâm đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của anh, trong lòng cô đang vô cùng khó chịu nhưng vẫn cố gắng mạnh mẽ.

Đồng Thiên Vũ mặc kệ Đan Tâm đẩy mình ra, anh thong thả cởi áo sơ mi trên người, hai đùi to lớn kẹp chặt cơ thể nhỏ bé của cô.

Khuôn mặt áp sát xuống, đôi môi mỏng kề bên cánh môi xinh đẹp ma mị cất lời:

“Cô cũng biết điều đó sao nhưng mà mấy ngày nữa cô ấy mới trở về với cả bây giờ trời đã khuya cũng không nên ra ngoài, mắc công mẹ tôi lại cho người điều tra.

Cô là vợ của tôi, tôi muốn làm thế nào thì làm.

Bây giờ tôi muốn cô, cô chống đối được sao?”

Đôi mắt đen láy có phần chua xót xoáy sâu vào đôi đồng tử lạnh lùng kia, khoé môi lại nở nụ cười:

“Chẳng phải anh không yêu em sao, vậy chạm vào cơ thể em làm gì? Anh yêu Mã Thức Phương sao không giữ gìn thân thể cho cô ấy đi, yêu nhau thế cơ mà…”

Đồng Thiên Vũ không ngờ hôm nay cô vợ này của mình lại dám nói chuyện kiểu như vậy.

Anh ôm một bụng tức giận, bàn tay giơ lên cao, đôi mắt căm ghét nhìn thẳng vào Đan Tâm.

Đan Tâm không hề sợ hãi trước hành động đó của anh, cô còn hất một bên mặt lên thách thức giống như là “Anh muốn đánh thì đánh thử em xem!”.

Đồng Thiên Vũ căng mắt rít một hơi thật sâu, trong cổ họng phát ra tiếng cười khàn khàn.

Ngón tay thon dài bắt lấy chiếc cằm nhỏ:

“Đừng chống đối tôi, cô ngoan ngoãn tôi còn đối đãi tốt với cô một chút, đừng tỏ ra quật cường hậu quả cô gánh không nổi.”

Đan Tâm rất bình thản dù rằng cằm cô đã đỏ lên nhưng vẫn cười đáp lại lời của Đồng Thiên Vũ:

“Ồ, em thích chống đối đấy anh tính làm gì? Cơ thể này cũng đã bị anh chà đạp bao nhiêu lần rồi, em quen rồi Thiên Vũ à! Anh cũng đâu có yêu thương gì em, em làm vợ anh đương nhiên sẽ không ngăn cản anh chuyện chạm vào em.

Nhưng mà hôm nay em không muốn!”

Đôi môi người đàn ông dần áp xuống mơn trớn cái cổ thanh mãnh, mùi hương sữa tắm lập tức xộc vào mũi.

Đồng Thiên Vũ không biết ma xui quỷ khiến gì lại cực kì thích ngửi mùi hương trên cơ thể của cô, thoang thoảng hương hoa hồng vô cùng dịu nhẹ làm người ta dễ chịu.

Dù vậy anh đối với cơ thể của Đan Tâm chỉ muốn chiếm lấy chà đạp chứ không hề có bất kì tình cảm nào khác, một khi đã chạm liền không dứt ra được.

Anh nghĩ bản thân mình chính là bị điên rồi!

“Cô không muốn là chuyện của cô nhưng tôi muốn.

Cô là vợ tôi thì tôi muốn cô lúc nào chả được, đây cũng là bổn phận của người làm vợ như cô, cô không có quyền từ chối.”

“Buông em…ưm…”

Chưa dứt lời Đồng Thiên Vũ đã mạnh mẽ hôn lên môi cô, anh ngấu nghiến nó như muốn trút hết mọi tức giận trong lòng.

Đan Tâm phản kháng nhưng đầu lưỡi linh hoạt kia không cho cô trốn tránh, càn quét như vũ bão trong khoang miệng cô.

Ấm ức, tủi thân nơi khoé mắt bắt đầu tràn ra một giọt nước mắt.

Đồng Thiên Vũ hôn say mê lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp bỗng dưng thấy mặn trong miệng, anh dừng lại động tác ngước lên thấy trên gương mặt kiều diễm đã vươn vài giọt nước mắt.

Thoáng chốc nơi nào đó trong tim anh xuất hiện cảm giác đau xót, cánh tay nhẹ vuốt ve da mặt mịn màng, giọng nói có phần dịu lại:

“Khóc cái gì, uất ức à, hai năm cô chịu đựng giờ khắc này lại trở nên mềm yếu như vậy.

Vừa nãy còn vươn nanh vuốt với tôi không phải sao?”

Đan Tâm cố gắng kiềm chế sự xúc động của mình, nghẹn ngào trả lời:

“Thiên Vũ, trái tim của anh đúng thật là làm bằng sắt đá.”

Đồng Thiên Vũ không đáp lại cô, anh lại tiếp tục việc đang dang dở mặc kệ cô muốn nói gì thì nói, cơ thể của anh không thể cưỡng lại được sự mềm mại bên dưới nữa rồi…..

Bên trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng của chiếc đèn đặt ở tủ đầu giường, cơ thể mạnh mẽ của người đàn ông áp sát lên tấm lưng trắng mịn của người phụ nữ.

Tiếng gầm gừ cùng với tiếng rên rỉ hoà vào làm một.

Cô gái nằm xấp bám chặt lấy ga giường, gương mặt ửng hồng, người đàn ông ở trên lại ra sức chiếm lấy cô, hơi thở đục ngầu vang bên lỗ tai, chiếc lưỡi liếm quanh vành tai mẫn cảm.

Đồng Thiên Vũ nâng mặt Đan Tâm quay về phía mình, cuồng dã hôn lên đôi môi ngọt ngào:

“Cô là của tôi, tất cả của cô đều thuộc về tôi, cô chỉ được phép nằm dưới thân tôi mà rên rỉ, không cho phép quyến rũ đám đàn ông ngoài kia..!”

“Ưm…ưm…á….”

Đan Tâm thở dốc theo tốc độ ra vào của anh, khoé môi không ngừng phát ra tiếng kêu yêu kiều.

Mãi cho đến rất lâu sau đó, Đồng Thiên Vũ thúc mạnh bắn toàn bộ t*nh dịch của mình vào bên trong cơ thể ấm áp kia, mọi chuyện lúc này mới kết thúc.

Anh với lấy lọ thuốc bên trong ngăn tủ lấy ra hai viên bỏ vào miệng của cô, sau đó rót một ly nước đến bên miệng cô để nuốt hai viên thuốc đó xuống.

Đan Tâm mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, cô đã không còn quan tâm đến, hành động này anh vẫn làm mỗi khi dày vò cơ thể cô xong.

Đồng Thiên Vũ tắt đèn, nằm xuống bên cạnh ôm lấy Đan Tâm từ phía sau dần dần chìm vào giấc ngủ riêng cô thì vẫn chưa nhắm mắt, trong lòng đau đớn nhớ lại đêm tân hôn của cả hai.

Đêm ấy anh ra sức dày vò chà đạp thân thể cô mặc kệ cô đau đớn khóc lóc van xin anh.

Miệng anh tuông ra vô số lời nói chán ghét, căm hận bên tai cô.

Sau khi kết thúc anh liền quăng tờ đơn ly hôn lên người cô cùng với một lọ thuốc tránh thai.

Cô nhớ đêm hôm đó anh nói cô không đủ tư cách mang thai giọt máu của Đồng gia, không xứng làm mẹ của con anh.

Trái tim cô vì đó mà chua xót, đau đớn tột cùng.

Mãi đến bây giờ anh vẫn bắt cô uống thuốc tránh thai, cô đã quen dù rằng bản thân đã từng…..Nhớ đến trong lòng cô lại giận bản thân mình…nước mắt một lần nữa lăn dài trên gương mặt xinh đẹp…..