Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Chương 17: Giả Thiết Tồn Tại

Lúc Tưởng Vũ Phàm bước vào phòng tự học đã nghe thấy chuyện Nhạc Tri Thời đánh nhau.

Cậu ta không kịp cất cặp, vội vã chạy ra ngoài nhưng vẫn muộn một bước, khi chạy tới nhà vệ sinh thì giám thị đã ở đó rồi.

Nhà vệ sinh rộng vài mét vuông chật cứng người, nào là đánh lộn, nào là can ngăn.

Tưởng Vũ Phàm chen vào đám đông, nhìn thoáng qua Nhạc Tri Thời.

Hốc mắt bên phải cậu có chút bầm, khóe miệng bị rách, áo sơ mi nhăn nhúm, vài giọt máu dính trên đồng phục, phù hiệu của trường cũng bị nhuộm thành màu đỏ.

Lần đầu tiên Tưởng Vũ Phàm trông thấy một Nhạc Tri Thời hung dữ như vậy.

“Các em theo tôi đến văn phòng.

Những em khác nhìn cái gì? Không nghe tiếng chuông vào lớp à? Trở về phòng tự học ngay!”

Tưởng Vũ Phàm có chết cũng không hiểu tại sao Nhạc Tri Thời lại đánh nhau với người khác, đây hoàn toàn không giống tác phong của cậu, nói cậu bị quỷ ám chắc Tưởng Vũ Phàm cũng tin.

Không chỉ cậu ta, mà cả lớp đều tưởng là đang nằm mơ khi nghe chuyện này.

“Ai đánh nhau? Nhạc Tri Thời hả? Cậu đang tấu hài đó à…”

“Không, đừng nói đánh nhau, Nhạc Tri Thời còn chưa từng đi học muộn mà, trừ ngày khai giảng đầu tiên thôi.”

“Nghe nói là giúp cái người học nhảy lớp ở lớp kế bên, mà bình thường có thấy hai người thân thiết gì với nhau đâu.

Cần gì phải vì cậu ta, mà đánh nhau với loại cá biệt như Vương Kiệt chứ?”

“Là một đánh bốn sao?”

“Trời đất quỷ thần ơi, Nhạc Nhạc cũng trâu bò thật đó.”

Còn có người bám vào bốn cái cửa sổ đối diện tòa nhà dạy học cấp 3, trộm nhìn văn phòng chủ nhiệm và phòng hành chính của giám thị ở lầu hai và lầu ba.

“Không thấy gì cả…”

“Chắc còn đang bị mắng ở trỏng đúng không? Hay ra ngoài hành lang để viết bản kiểm điểm rồi nhỉ?”

Tưởng Vũ Phàm sốt ruột muốn chết, đang lúc lo lắng thì nghe nữ sinh ngồi đằng trước kể chuyện.

“Trình Minh Minh à, cậu ấy có xích mích với Vương Kiệt lâu rồi, hình như bọn họ là bạn hồi tiểu học.

Lần trước tớ ăn cơm ở căn tin, nghe cậu ấy kể với người khác là gia đình Vương Kiệt rất nghèo, còn nói Vương Kiệt ăn cắp tiền của cậu ấy.

“Thật sao? Vậy thì chuyện này…”

“Vương Kiệt cũng đâu dễ chọc, cậu ta nói Trình Minh Minh không có cha mẹ dạy dỗ.

Tôi cảm thấy lần này Nhạc Nhạc bị dính bẫy rồi.

Đến lúc đó hai người kia sẽ chối bay chối biến, cuối cùng Nhạc Nhạc trở thành người sai.”

Nghe thấy câu “không có cha mẹ dạy dỗ”, Tưởng Vũ Phàm cảm thấy có điều gì đó không ổn, cậu ta lo lắng Nhạc Tri Thời sẽ chịu thiệt bèn đứng dậy mượn cớ bị đau bụng muốn đi vệ sinh, nhưng thật ra là chạy đến tòa nhà đối diện.

Trong văn phòng, Trình Minh Minh – người bị bắt nạt lắp ba lắp bắp, thầy giám thị hỏi thế nào cũng không chịu nói ra lí do.

“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đánh nhau?”

Trình Minh Minh liều mạng lắc đầu: “Không liên quan gì đến em, em không có đánh ai cả.”

Đây không phải là lần đầu tiên Trình Minh Minh và Vương Kiệt xảy ra xung đột, thầy giám thị không phải không biết, vừa nhìn vài người trong số đó, ông ấy đã đoán được.

Nhưng chuyện khiến ông ấy bất ngờ và khó hiểu, đó là tại sao lại có liên quan đến Nhạc Tri Thời? Thầy cô nào cũng biết, đứa trẻ này trước nay là một học sinh ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Chủ nhiệm lớp Vương Khiêm cũng bị gọi tới văn phòng, thầy giám thị nhìn thầy ấy một cái: “Học sinh lớp cậu, cậu tự hỏi đi.”

Vương Khiêm hiểu rõ tính cách của Nhạc Tri Thời, nên không có vừa bước tới đã chẳng phân biệt phải trái đúng sai mà trách móc cậu.

“Nhạc Tri Thời, mọi chuyện là sao?”

“Tại sao em lại đánh nhau với bạn học? Đây không phải là tác phong của em.”

Nhạc Tri Thời cúi đầu, vết máu trên khóe miệng đã khô, cậu há miệng thở dốc, giống như không muốn nói nguyên nhân, nhưng thái độ của cậu rất tốt, trực tiếp thừa nhận mình sai.

“Thầy Vương, em đã vi phạm nội quy nhà trường.

Viết bản kiểm điểm hay phạt đều được, thầy cứ trực tiếp xử lý đi ạ.”

Ai biết đúng lúc này, một người đột nhiên xuất hiện ở cửa hô to: “Báo cáo”.

Mọi người cùng quay đầu, trông thấy Tưởng Vũ Phàm vẻ mặt lo lắng nói: “Thưa thầy, do khi nãy Nhạc Tri Thời đi vệ sinh thì bắt gặp Trình Minh Minh bị Vương Kiệt bắt nạt.

Không phải cậu ấy muốn đâu ạ!”

Nhạc Tri Thời sợ mình sẽ liên lụy cả Tưởng Vũ Phàm, lập tức nói với Vương Khiêm: “Thưa thầy, khi đó Tưởng Vũ Phàm không có mặt ạ.”

Tưởng Vũ Phàm nôn nóng: “Tớ không có ở đó, nhưng mà có người nhìn thấy, hơn nữa còn rất nhiều người.”

Vương Khiêm liếc Nhạc Tri Thời, rồi bảo với Tưởng Vũ Phàm: “Trở về lớp học đi, ở đây không có chuyện của em.”

Tuy rằng Tưởng Vũ Phàm không cam lòng, nhưng chẳng còn cách nào khác, cậu ta lo lắng nhìn Nhạc Tri Thời, sau đó bực bội rời đi.

Giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh, dường như không coi đây là chuyện lớn để tra hỏi.

Đầu tiên phán Trình Minh Minh không sai, bảo cậu ta chào hỏi giám thị một tiếng rồi trở lại phòng tự học trước.

Sau đó mới vặn hỏi Vương Kiệt.

Vốn Vương Kiệt bị đánh đến im thín thít, đang lúi húi dùng giấy vệ sinh lau máu bên khóe miệng, kết quả lại bị hỏi tới nỗi không phục: “Em làm gì? Chuyện đó có liên quan gì đến nó đâu, là nó tự nhảy vào.

Lúc đầu em đã cho tụi nó đi rồi, kết quả vừa quay đầu thì nó lại đấm em một cú.

Đúng là đồ có bệnh mà.”

Tay sai đắc lực đi theo cậu ta cũng phụ họa: “Đúng! Là Nhạc Tri Thời đánh trước!”

“Lúc ấy chúng em còn ngăn cản nữa, nhưng không biết cậu ta phát điên cái gì tự dưng lao lên đánh người.”

“Thưa thầy, nếu không tin em, thầy có thể tới chỗ những người vừa ngăn cản trong nhà vệ sinh.

Bọn họ cũng thấy ai là người ra tay trước.”

“Là em.” Nhạc Tri Thời thẳng thắn thừa nhận: “Là em muốn đánh cậu ta.”

Ngay khi câu nói ấy vừa thốt ra, các giáo viên khác trong văn phòng đều quay lại nhìn.

Vương Khiêm nghĩ mãi không hiểu, cảm giác Nhạc Tri Thời đang đứng ở trước mặt mình và Nhạc Tri Thời bình thường là hai người hoàn toàn khác nhau.

“Tôi không muốn mất thời gian ở đây, để so đo xem ai sai nhiều ai sai ít.” Thầy giám thị chắp tay sau lưng, giải quyết vấn đề theo ý mình: “Vương Kiệt, em dẫn người đến bắt nạt Trình Minh Minh, bạn Nhạc Tri Thời đã đứng ra giúp đỡ Trình Minh Minh, đúng không? Nhưng trong chuyện này, cả em cùng bạn Nhạc Tri Thời đều mắc sai lầm nghiêm trọng vì đã đánh nhau, đây là lỗi cực nặng phải lập biên bản, những người còn lại thì để chủ nhiệm lớp tự xử lý đi.”

Nói xong, ông ấy nhìn về phía thầy Vương Khiêm: “Nên gọi phụ huynh thì gọi phụ huynh, nên kiểm điểm thì kiểm điểm.”

Thầy Vương Kiêm gật đầu nhìn thầy giám thị rời đi, mơ hồ cảm thấy trong chuyện này vẫn còn khúc mắc nên đưa Nhạc Tri Thời đến phòng nghỉ của giáo viên bên cạnh: “Thầy dẫn em đến phòng y tế trường xử lý vết thương trên mặt.”

“Không cần đâu thầy.” Nhạc Tri Thời nói: “Lát nữa bên kia mở cửa, em có thể tự đi được.”

Thầy Vương rót cho cậu cốc nước: “Nếu đổi thành một vụ đánh nhau gây chuyện bình thường, thầy sẽ trực tiếp gọi phụ huynh lên xử lý.

Nhưng có thể ép một bé thỏ ngoan ngoãn nhảy lên cắn người thế này, thầy nghĩ mọi chuyện không đơn giản vậy đâu nhỉ?”

Nhạc Tri Thời cầm cốc, im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: “Thưa thầy, em không muốn nói, nhưng em đảm bảo sau này sẽ không bao giờ đánh nhau với bạn học nữa, thầy phạt em thế nào cũng được.”

“Vậy thầy gọi cho phụ huynh của em?” Vương Khiêm đặt cốc xuống, nhìn Nhạc Tri Thời.

“Em …” Nhạc Tri Thời cũng ngẩng đầu nhìn thầy: “Có thể, nhưng mấy ngày nay ba mẹ em đều đang ở thành phố khác, chỉ có thể chờ bọn họ trở về mới…”

“Được rồi.” Vương Khiêm nhìn cậu: “Là giáo viên chủ nhiệm của em, thầy tôn trọng chuyện em có lý do không muốn nói nhưng em phải biết, bạo lực chưa bao giờ là cách tốt để giải quyết vấn đề cả.

Nếu đối phương xúc phạm em, em có thể nói với giáo viên.

Nếu em không tin tưởng giáo viên, em cũng có thể nhờ người khác giúp đỡ, hiểu chưa?”

Nhạc Tri Thời hiểu vấn đề của mình, gật đầu.

“Vâng, em hiểu rồi ạ.”

Cậu ở lại phòng chờ viết xong bản kiểm điểm, khi ra ngoài thì giờ tự học đã kết thúc.

Nhạc Tri Thời một mình đến phòng y tế đơn giản xử lý vết thương, sau đó quay về phòng học, đọc nội dung bản kiểm điểm cho cả lớp nghe trước khi tiết ngữ văn của Vương Khiêm bắt đầu.

“Các em về chỗ ngồi đi.” Thầy Vương Khiêm đứng trên bục giảng: “Chuyện đánh nhau lần này, xem như là hồi chuông cảnh tỉnh cho các em học sinh khác.

Chúng ta không nên tùy tiện ra mặt, nếu như gặp phải bạo lực học đường thì việc đầu tiên là trực tiếp thông báo với giáo viên.

Đừng nghĩ tới chuyện dùng bạo lực để giải quyết bạo lực.”

Mặc dù là đánh nhau gây chuyện, nhưng hành động can đảm của Nhạc Tri Thời đã khiến hầu hết mọi người đứng về phía cậu.

Vấn đề này nhanh chóng lan truyền trong các học sinh cấp 3, mọi người đều xem đó là một anh hùng chính trực dũng cảm.

Không ai biết nguyên nhân thực sự tại sao Nhạc Tri Thời lại làm vậy, mọi người cũng không tò mò đến mức đó, chỉ như tìm được chủ đề trò chuyện mới mẻ sau cuộc sống học tập nặng nề nhàm chán mà thôi.

Sau giờ học, trong lúc chuẩn bị tới tiết thể dục, Tưởng Vũ Phàm chạy đến chỗ của Nhạc Tri Thời: “Mắt có đau không? Chúng ta đến siêu thị mini mua kem cây chườm nhé.” Cậu ta vươn tay ra sờ, nhưng sợ sẽ làm đau cậu, thấy Nhạc Tri Thời thành thật lắc đầu, đáng thương chết đi được: “Ra tay cũng ác thật đó, sao cậu không đợi tớ đến hả?”

“Tớ cũng đánh cậu ta đến hộc máu mà.” Nhạc Tri Thời nghiêm túc kể lại chiến tích của mình.

“Chắc chắn là cậu ta đã chọc cậu.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Cậu không bao giờ tham gia vào những việc này.

Nói cho tớ biết, tớ sẽ tìm cơ hội báo thù thay cậu.”

Nhưng dù có hỏi thế nào, Nhạc Tri Thời cũng ngậm chặt miệng, Tưởng Vũ Phàm đoán chừng chắc cũng giống với suy đoán của cậu ta, nếu không phải bởi vì chuyện cha mẹ, Nhạc Tri Thời sẽ không bao giờ ra tay đánh nhau như vậy.

Cậu ta tỉnh bơ mà thay đổi chủ đề: “Kẹo hoa quế này của cậu trông ngon thật đó.”

“Ừm, phải đợi đường tan rồi mới ăn được.

Đây là do tớ và anh Tống Dục lấy từ trên cây xuống… Ui…” Vừa nhắc tới cái này, Nhạc Tri Thời bỗng hưng phấn, không cẩn thận đụng tới vết thương ở khóe miệng.

“Ui da, cậu nói chậm một chút.” Nói đến đây, Tưởng Vũ Phàm mới nhớ tới: “Anh trai cậu không chừng cũng biết chuyện cậu đánh nhau đó, sẽ không mắng cậu chứ?”

Nhạc Tri Thời mở to hai mắt: “Sẽ không đâu.”

“Giờ tự học đã sớm truyền ra tin này hết rồi, cậu nghĩ sao? Vừa nãy tớ còn thấy có bài đăng trên trang của trường Bồi Nhã, rất nhiều người chia sẻ, nhưng phần lớn đều chửi Vương Kiệt.”

Nhạc Tri Thời không quan tâm lắm, chỉ nắm lấy ống tay áo Tưởng Vũ Phàm hỏi: “Bây giờ có phải là tớ xấu lắm không?”

“Không có đâu, đậm chất đàn ông luôn.” Tưởng Vũ Phàm bật cười: “Sao đột nhiên cậu lại để ý vẻ ngoài vậy? Đừng lo lắng, nhóm con gái sùng bái cậu lắm.

Lần này cậu đánh nhau với kẻ xấu, trông cực kì đẹp trai.”

Nhạc Tri Thời hoàn toàn không quan tâm đến chuyện ấy, cậu chỉ không muốn Tống Dục biết chuyện mình đánh nhau với người khác, lại càng không muốn dùng gương mặt này để đối diện với anh.

“Tớ không đi học thể dục nữa, tớ muốn xin nghỉ.” Nói xong, Nhạc Tri Thời chạy đi tìm lớp trưởng, trốn vào phòng học làm bài tập, dù sao đi xuống thì cũng phải trốn.

Nếu chạm thẳng mặt thì khó xử lắm.

Hốc mắt vừa đau vừa sưng, Nhạc Tri Thời bắt đầu hối hận, không phải hối hận vì đánh người, mà hối hận vì mình không phát huy tốt.

Nếu như đánh lại một lần nữa, cậu nhất định có thể tránh được những cú đấm kia.

Không những thế, cậu còn đánh cho tên kia té xuống đất chỉ với một cú đấm.

Sau khi học thể dục quay về, vài nữ sinh trong lớp đã đưa cho cậu băng keo cá nhân, còn có một bạn nữ ở lớp khác mua cho cậu một chai nước đá để cậu chườm mắt.

Nhạc Tri Thời cảm ơn từng người một, tuy rằng phần lớn đều không dùng được.

Cảm giác nổi tiếng không tốt cho lắm, sau này cậu vẫn nên khiêm tốn một chút.

Vừa hay bữa trưa dì Dung không có ở nhà nên không phải về nhà ăn cơm trưa, cũng cho Nhạc Tri Thời thêm một cơ hội né anh.

Cậu không đói nên chỉ ở trong lớp làm bài tập, giờ làm nhiều thì buổi tối đỡ phải làm.

Hôm nay cậu sẽ về nhà sớm, sau đó đi tắm rửa rồi trốn vào phòng mình, cố gắng hết sức để tránh khả năng gặp Tống Dục.

“Ừm, kế hoạch hoàn hảo.” Nhạc Tri Thời lại chìm đắm trong những đề bài đang cầm trên tay, đầu cầu càng ngày càng thấp, cuối cùng thì chống cằm lên sách bài tập.

“Có tồn tại điểm E hay không… Để chúng bằng nhau …” Nhạc Tri Thời lẩm bẩm, lông mày nhíu lại, hốc mắt càng ngày càng đau: “Cái này làm sao chứng minh được…”

“Giả dụ nó tồn tại đi.”

Trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói, Nhạc Tri Thời còn tưởng rằng mình nghe thấy ảo giác, cậu chợt ngẩng đầu lên.

Tồn tại hở?

Giờ cậu bỗng nghi ngờ có lẽ mình nhìn lầm rồi, người anh ở trước mặt mình cũng không tồn tại.

Vẻ mặt Tống Dục vẫn bình tĩnh như cũ, không nhìn cậu mà chỉ nhìn đề bài: “Phép chứng minh, trước hết đưa ra giả thiết nó tồn tại, chứng minh bằng nhau rồi dẫn ra điểm khác nhau.”

Thì ra là tới thật.

Nhạc Tri Thời dạ thật nhỏ, cúi đầu viết hai chữ chứng minh, sau đó cẩn thận hỏi: “Anh tới khi nào vậy ạ?”

“Vừa tới.”

“Vâng…” Nhạc Tri Thời cúi đầu viết giả dụ điểm E tồn tại.

Tống Dục liếc nhìn đỉnh đầu của cậu: “Đừng làm nữa, về nhà ăn cơm.”

“Về nhà?” Nhạc Tri Thời ngơ ngác đứng lên theo Tống Dục ra ngoài, dì Dung và chú đều không có ở nhà thì làm gì có ai nấu cơm, cậu hỏi: “Chúng ta không đi căn tin sao ạ?”

“Về nhà.”

Chắc chắn anh đã biết chuyện cậu đánh nhau, nhưng hình như không có tức giận, trong lòng Nhạc Tri Thời hơi thấp thỏm.

Tống Dục đi phía trước cậu, hai tay anh buông thõng xuống, ngón tay thon dài, Nhạc Tri Thời nhìn một hồi đột nhiên nhớ tới lúc còn bé khi mình mới vào cấp 1.

Bọn họ cũng một trước một sau đi trên đường thế này, chỉ là lúc ấy người đánh nhau là Tống Dục, mà Nhạc Tri Thời lại là người bị bắt nạt.

Cậu không ngừng khóc, nước mắt rơi lã chã, nắm lấy tay Tống Dục theo anh về nhà.

Tại sao bây giờ không thể nắm tay nữa chứ?

Trong đầu Nhạc Tri Thời đột nhiên nảy ra ý tưởng lạ đời vậy đó, bèn đưa tay về phía trước.

Không ngờ người phía trước đột nhiên thò tay vào túi áo đồng phục.

Từ khi rời khỏi lớp học, điện thoại di động của Tống Dục đã rung lên mấy lần, anh thực sự không chịu nổi nữa, lấy ra xem thử, là Tần Ngạn gửi tới.

[Tần Ngạn: Ơ cái thằng kia, tớ chỉ vừa đi WC một cái thôi mà cậu đâu rồi? ]

[Tần Ngạn: Bọn họ nói cậu không có ở căn tin, không phải hẹn trước trưa nay ăn cơm với nhau saoooooo?]

[Tần Ngạn: Một lúc nữa có trở về trường liền không? Nửa tiếng nữa đánh bóng với thầy Trương đó.]

Anh định trả lời một câu “Buổi trưa ở nhà nghỉ ngơi”, nhưng không ngờ điện thoại còn nhảy lên một đoạn tin nhắn rất dài, Tống Dục thấy vậy chân mày cũng nhíu chặt.

[Tần Ngạn: Mẹ nó! Vừa rồi Tiểu Hắc nói cậu ta nhìn thấy cậu và em trai của cậu ở ngoài cổng trường, không phải cậu định đánh đó chứ? Chỉ là mấy thằng nhóc đánh nhau thôi mà, cậu đừng có nổi giận với em ấy! À đợi chút, không phải hôm nay mẹ cậu không có ở nhà sao, về nhà ai nấu cơm cho chứ? Cậu muốn bỏ đói Nhạc Nhạc của chúng ta à?]

Tống Dục lập tức dừng bước, cúi đầu trả lời tin nhắn.

Nhạc Tri Thời nhìn thấy anh đứng ở nơi đó, vội vàng rút tay lại giấu ở sau lưng.

Nắng mùa thu không gay gắt, nhưng ánh nắng phía sau lưng giống như ngọn lửa nóng bỏng khiến lòng bàn tay cậu nóng ran.

Gõ xong chữ, Tống Dục quay đầu nhìn Nhạc Tri Thời: “Đi thôi.”

“Dạ.”

Tần Ngạn đang ăn cơm chiên nước tương trong căng tin, vừa mở điện thoại ra, suýt nữa sặc.

[Mình nấu.

Hôm nay em ấy chịu thiệt rồi, nên phải được ăn ngon một chút.

]HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI BẢY.