Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Chương 19: Hạt Dẻ Rang Đường

Nghe xong những lời này, sống mũi của Nhạc Tri Thời đột nhiên cay cay, giống như bị ai đó bóp chặt, nước mắt kìm nén bấy lâu nhịn hết nổi mà tràn bờ mi.

Cậu kiên cường giơ tay lau nước mắt, sau đó lại dùng tay khác lau, đến cuối cùng, hai tay cũng không lau hết được, nước mắt cứ nối đuôi nhau tràn khỏi mi mắt cậu.

Cậu dứt khoát xoay người, đẩy Tống Dục quay lưng về phía mình, rồi để trán lên lưng anh khóc.

Bả vai cậu run lên, khóc như đứt từng khúc ruột.

Cậu lại vùi đầu vào trong gối, cố nén để không phát ra âm thanh.

Tống Dục vẫn im lặng mặc cho cậu khóc, dần dần anh như thể hết kiên nhẫn, xoay người tháo khăn bịt mắt của Nhạc Tri Thời ra, ôm cậu vào lòng, giọng chẳng giống như đang an ủi người khác chút nào.

“Em nhất định phải làm bẩn giường anh mới vừa lòng hả?”

Nhạc Tri Thời nức nở phản bác: “Là anh bảo em khóc mà.”

Tống Dục không nói gì, vẫn là bộ dạng không giỏi dỗ dành người khác.

Nhạc Tri Thời vùi đầu vào hõm vai anh, không dám lau mũi nữa, vừa nấc vừa lắp bắp hỏi: “Sẽ không làm dơ áo anh chứ?”

Em thật sự rất thích hỏi lung tung.

Tống Dục thấp giọng nói: “Dơ thì em giặt.”

Bây giờ, Nhạc Tri Thời mới không kìm nén nữa mà òa khóc nức nở như khi còn bé vậy.

Tống Dục nằm yên, mắt miên man bất định.

Cái ôm này là khi hai người đều đã trưởng thành nên cảm thấy có chút xa lạ, nhưng hồi còn nhỏ bọn họ vẫn thường xuyên ôm nhau thế này.

Đối với Tống Dục, Nhạc Tri Thời là món đồ chơi nhỏ ồn ào được lên dây cót chạy theo phía sau anh, giống như vịt con cứ lẽo đẽo bám theo vịt mẹ, có đuổi thế nào cũng không đi.

Thế nhưng, chỉ cần anh ôm một chút là cậu sẽ bình tĩnh lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sau khi ngủ say, cậu trở nên rất ngoan, giống như một con búp bê phương Tây theo lời miêu tả của người lớn.

Lớn thêm chút, Nhạc Tri Thời lúc thức cũng như lúc ngủ, ngoan vô cùng, không tùy tiện khóc lóc, hiểu chuyện lại hay cười.

Đến độ tuổi dậy thì, cậu bé nào cũng thường xấu hổ không muốn khóc lớn, như thể những phiền não của chúng không đáng được gọi là phiền não, không đủ quan trọng cũng không đáng được nhắc tới, dù cố gắng nói ra cũng bị xem như giả vờ để gây chú ý.

Nhưng chỉ có ở trước mặt Tống Dục, Nhạc Tri Thời mới có thể thả lỏng thoải mái mà phóng thích cảm xúc của mình.

Tiếng khóc ngày càng nhỏ lại, Nhạc Tri Thời không ngừng khịt khịt mũi, Tống Dục ngầm đoán cậu sắp nói gì nên im lặng đợi.

Ai ngờ cậu lại mò tới cánh tay anh, sau đó kéo ra phía sau lưng mình, khụt khịt yêu cầu: “Anh có thể vỗ lưng em một chút được không?”

Tống Dục không có từ chối, giơ tay vỗ nhẹ lưng cậu một cái.

Nhạc Tri Thời ngẩng đầu nhìn anh: “Em nói “một chút” không phải đơn vị số lượng đâu.”

“Ừ.” Tống Dục trả lời, sau đó tiếp tục vỗ nhẹ lên lưng cậu, hỏi: “Em vẫn còn ấm ức sao?”

Không có rào cản nào ngăn được sự thấu hiểu giữa bọn họ, Nhạc Tri Thời lập tức hiểu ý trả lời: “Cũng không phải ấm ức lắm ạ.

Cậu ta chỉ nói sự thật, có lẽ bản thân cậu ta cũng không hiểu tại sao bị em đánh.” Nói đến đây, Nhạc Tri Thời thậm chí còn bật cười: “Nhưng bắt nạt bạn học là phải bị đánh, anh không biết đâu, cậu ta toàn dùng chân đá vào người khác.”

Khóe miệng Tống Dục mím lại: “Sau này đừng tham gia vào loại chuyện này nữa.”

“Vâng.” Nhạc Tri Thời nhắm mắt, như chui vào trong một cái kén ấm áp, buông xuôi mọi muộn phiền, cậu nhẹ giọng nói: “Thật ra, em cũng sắp quên mất ba mẹ mình trông như thế nào rồi.”

Tống Dục vỗ cậu: “Trên tủ đầu giường của em có đặt tấm ảnh mà.”

“Ảnh đâu có cử động.

Người thật làm sao giống với ảnh chụp được.” Nhạc Tri Thời hỏi: “Anh từng gặp bọn họ chưa?”

“Anh gặp rồi.” Tống Dục nghĩ đến tên của bố mẹ Nhạc Tri Thời, và điều đầu tiên anh nhớ chính là cảnh bọn họ kết hôn.

Hôn lễ được tổ chức trên một bãi biển, có chiếc cổng vòm nho nhỏ bện bằng hoa, khách khứa không nhiều, anh là một trong những đứa trẻ cầm hoa khi ấy.

Chuyện khi đó rất mơ hồ, nhưng anh lại ấn tượng một cách bất ngờ.

Đó chính là cảm nhận ban đầu của anh về một cuộc hôn nhân đẹp.

Chỉ là những điều tốt đẹp hầu hết đều mong manh.

“Bọn họ là những người rất tốt.” Tống Dục vỗ tấm lưng gầy của Nhạc Tri Thời: “Mẹ em rất đẹp, hơn nữa còn làm mì ống rất ngon.

Bà ấy nói chuyện cực kỳ dịu dàng, còn nói được một chút tiếng Trung, ba em rất vui tính.

Món quà sinh nhật mà ông ấy tặng, là món quà đặc biệt nhất mà anh từng nhận được.”

Nhạc Tri Thời cọ cọ bờ vai anh, giọng có chút mơ hồ như sắp ngủ đến nơi: “Quà gì vậy ạ?”

“Một tấm bản đồ do ông ấy tự tay vẽ, trên đó vẽ những nơi ông ấy đã từng đến.” Tống Dục nói: “Ông ấy nói, phải đi xem thế giới nhiều hơn nữa.”

Ông ấy còn nói, những chỗ đã đánh dấu, sau này bọn họ có thể cùng nhau đi.

“Ông ấy không có vẽ cho em.” Nhạc Tri Thời ôm chặt anh.

Chắc ông ấy muốn vẽ cho em sau khi chinh phục thành tựu mới, Tống Dục nghĩ, có lẽ chính là lần leo núi cao đó.

Nhưng anh không thể nói ra thành lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, Nhạc Tri Thời dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tống Dục định buông người trong lòng ngực ra, nhưng Nhạc Tri Thời dường như cảm nhận được điều đó, cậu lùi về phía sau một chút rồi lại cọ vào lồng ngực anh.

Đã lớn như vậy rồi, dỗ cậu ngủ vẫn là một việc rất tốn công sức.

Nhạc Tri Thời ngủ ngon lành, lúc đồng hồ báo thức vang lên thì trên giường chỉ còn mình cậu.

Thời gian nghỉ trưa rất ngắn, nhìn đồng hồ mới trôi qua có hơn mười phút, nhưng cậu như đã được sạc đầy pin.

Cậu cuộn tròn trong chăn của Tống Dục ngây ngốc một hồi, lăn nửa vòng trong chăn, sau đó lại quấn chăn quanh người, lăn trở về mở ra.

Thật thoải mái.

“Cốc cốc.” Hai tiếng gõ cửa truyền tới, Nhạc Tri Thời ngẩng đầu thấy Tống Dục đã thay một bộ đồng phục khác, anh đứng ở cửa, hai tay lưu loát thắt cà vạt: “Đi thôi.”

“Vâng ạ, em dậy ngay đây.”

Đứng ở cửa ra vào, Nhạc Tri Thời cố ý kiểm tra nhan sắc của mình trong gương, hai mắt quả nhiên sưng như trái đào, may mà không to lắm, nếu không sẽ rất xấu cho mà xem.

Khóe miệng có vẻ đỡ hơn chút, Nhạc Tri Thời thử liếm liếm.

Vị thuốc Đông Y thật là đắng.

Tống Dục chở cậu đi học, mùi hạt dẻ rang đường nhẹ nhàng bay tới, trong lúc chờ đèn đỏ, Nhạc Tri Thời nhảy xuống xe đạp mua một bịch lớn, ngồi ở yên sau ăn ngon lành.

Đến cổng trường, Tống Dục đậu xe xong, vừa quay đầu đã nhìn thấy bản mặt cười xấu xa của Tần Ngạn, anh ta còn lắc đầu chậc lưỡi, giống như vừa mới phá vỡ chuyện tốt nào đó.

“Thằng ranh này, vì em trai mà vứt bỏ mình.”

“Bớt nói đi.” Tống Dục xoay người chuẩn bị đi, lại quên mất có Nhạc Tri Thời ở bên cạnh, Nhạc Tri Thời đụng vào người anh khiến cậu lui về phía sau nửa bước, túi hạt dẻ trên tay rơi xuống đất, được cậu nhanh nhẹn tiếp lấy.

“Đau quá.” Nhạc Tri Thời giơ tay che cùi chỏ của mình, trên đó có vết bầm do buổi sáng đánh nhau.

Tần Ngạn tựa như nhìn thấy bảo bối, tiến tới đỡ bả vai Nhạc Tri Thời: “Ối giời ui, mau để anh xem chiến tích vinh quang của Nhạc Nhạc nhà chúng ta lào, ôi đỉnh phải biết hen, lúc đầu bọn họ nói anh còn không tin đó.”

Nhạc Tri Thời ngẩng đầu nhìn Tần Ngạn, nghiêm túc nói: “Đây không phải là chuyện vinh quang gì đâu ạ.”

“Phụt.” Tần Ngạn nhịn hết nổi mà bật cười, giọng cười càng lúc càng lớn: “Em cậu ngoan thật đó, còn biết đánh nhau không phải chuyện tốt cơ.”

Tống Dục lười phản ứng, anh nói với Nhạc Tri Thời: “Sau khi tan tiết tự học buổi tối thì đừng ở lại một mình trong phòng học, nếu muốn làm bài tập hay học thuộc từ đơn, cứ đến phòng sinh hoạt tầng 5 của bọn anh.”

Mỗi tầng của trường trung học phổ thông đều có một phòng sinh hoạt, chuẩn bị cho những học sinh muốn dành thời gian tự học bài.

“Thật sao ạ?” Nhạc Tri Thời mừng quýnh quên cả trời đất, khóe miệng vừa cong lên đã thấy nhói, cậu che miệng mình, hỏi: “Em được vào thật hả?”

“Đương nhiên là được, em cứ báo tên của anh…” Tần Ngạn muốn ôm Nhạc Tri Thời một cái, nhưng Nhạc Tri Thời lại chạy sang bên cạnh Tống Dục, hại anh ta ôm không khí: “Hê?”

Tống Dục liếc Tần Ngạn một cái, nói với cậu: “Em vào học đi.”

Nhạc Tri Thời gật đầu, ngoan ngoãn đi về phía cổng trường, chưa được mấy bước dường như nghĩ tới điều gì đó quay đầu chạy trở về, nhét túi giấy đựng hạt dẻ rang đường đang cầm vào tay Tống Dục, nghe thấy Tống Dục nói: “Chờ anh tan học”.

Cậu “Dạ” một tiếng, nói thêm: “Em không ăn hết.” Cuối cùng mới chịu đi.

Túi nặng trĩu, Tống Dục mở ra nhìn xem, bên trong đều là hạt dẻ màu vàng vàng tròn vo, vẫn còn nóng hổi.

“Úi chà chà, có em trai đúng thật là…”

“Câm miệng.”

—-

Có lẽ vì biết sau tiết tự học buổi tối là có thể tới tầng 5 phía đối diện, nên cả buổi chiều hôm đó tâm trạng của Nhạc Tri Thời rất tốt, tuy rằng đã có hơn năm người chạy tới tỏ vẻ đau lòng thay cho mặt của cậu.

Tiết tự học buổi tối vừa kết thúc, cậu đã bắt đầu thu xếp cặp sách.

Chuyện này không giống với suy nghĩ của Tưởng Vũ Phàm, cậu ta vội xách cặp chạy sang tổ bốn: “Tối nay cậu không ở lại làm bài tập à?”

“Ừm.”

Từ một tiếng “ừm” này Tưởng Vũ Phàm có thể cảm nhận được cảm xúc của cậu, giống như một số người nói chuyện phiếm trên internet thích dùng “Ỏ” vậy, giọng Nhạc Tri Thời vui vẻ y như thế, còn mang chút giọng mũi nữa.

“Vậy tụi mình cùng về đi, tớ đói bụng muốn ăn mì khô, không biết hôm nay quán kia có mở cửa không!”

“Nhưng mà tớ phải sang phòng sinh hoạt ở tầng 5 đối diện học bài rồi.” Mặt của Nhạc Tri Thời lộ ý xin lỗi: “Chúng ta có thể cùng nhau đi bộ qua hành lang.”

Thì ra là zị!

Nhạc Tri Thời hết lết rồi lại bò lên tầng 5, phòng sinh hoạt ở ngay bên cạnh phòng học của Tống Dục, đúng lúc này lớp 12 cũng đang trong giờ nghỉ giải lao nên có không ít người đứng ngoài hành lang, đồng phục học sinh cấp 2 trên người Nhạc Tri Thời trở nên đặc biệt dễ thấy.

“Ơ, đây không phải là Tống Dục…”

Sau khi có người nhận ra, Nhạc Tri Thời bỗng nhiên nghĩ đến hai mắt của mình bị đánh bầm tím, cậu cúi đầu bước nhanh vào trong phòng sinh hoạt mà không nhìn vào lớp của Tống Dục.

Phòng sinh hoạt không lớn lắm, có tám cái bàn học và hai sô pha nhỏ và một tấm bảng trắng.

Điều làm cho Nhạc Tri Thời bất ngờ chính là, trong phòng có một cô gái cũng mặc đồng phục cấp 2 giống cậu, trông rất quen, hình như cũng là lớp 9.

Nhạc Tri Thời mới vừa chọn một chỗ bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, đã thấy Tần Ngạn bước vào trong tay còn mang theo một đống đồ ăn vặt, sột soạt để lên bàn của cậu: “Nhạc Nhạc, em đói thì cứ ăn nhé.”

“Cảm ơn anh Tần Ngạn.”

Còn chưa nói mấy câu, tiếng chuông vào lớp đã vang lên, Tần Ngạn mau lẹ mà trở về phòng học.

Nhạc Tri Thời dòm đồ ăn vặt trên bàn, phát hiện hộp sữa chua vị phô mai.

Cậu không ăn những thứ khác mà chỉ chọc hộp sữa chua kia ra, húp một ngụm lớn.

“Này bạn học.”

Thấy có người gọi mình, Nhạc Tri Thời ngẩng đầu, chính là nữ sinh mặc đồng phục cấp 2 kia, Nhạc Tri Thời nhướng mày: “Sao thế?”

“Cậu là Nhạc Tri Thời đúng không?” Nữ sinh ôm quyển từ vựng của mình chạy tới, có vẻ là một người rất cởi mở: “Sáng nay cậu ra mặt giúp Trình Minh Minh của lớp bọn tớ, trông cực kì đẹp trai luôn đó.”

Nhạc Tri Thời hơi lúng túng, dựa vào lưng ghế: “Thật ra thì cũng không phải…”

“Đừng khiêm tốn nữa mà, cậu nổi tiếng lắm đó, nhiều bạn nữ lớp tớ khen cậu lắm luôn.”

Thấy cô còn muốn nói tiếp, Nhạc Tri Thời vội lái sang chuyện khác: “Sao cậu lại ở đây? Không về nhà hả?”

Nữ sinh nở nụ cười: “Tớ á, tớ ngồi đây tự học, sẵn tiện chờ bạn trai tớ tan học luôn.”

Bạn, bạn trai?

Nhìn Nhạc Tri Thời mở to hai mắt, nữ sinh kia lại hỏi: “Còn cậu thì sao?”HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI CHÍN.