Liên tiếp mấy ngày,
Tử Li cũng không nhìn thấy bóng dáng Mạc Thương Cảnh. Tại cái nơi sinh
địa không quen này, huống hồ lại là dưới tình huống ở nhà người khác làm khách, Tử Li cũng mất hết hứng trí ra ngoài đi dạo. Phạm vi hoạt động
lớn nhất chính là ngồi ở trước hoa viên của biệt viện, mà hoạt động giải trí chủ yếu chính là ngồi ở lương đình bên ao sen câu cá.
So sánh với Tử Li đang chán đến chết, hai tiểu quỷ Tồn Công Tồn Thủ kia
lại suốt ngày thượng lủi hạ lủi, dựa vào hai gương mặt tiên đồng giống
nhau như đúc mà đánh lừa cơ thiếp tỳ nữ vương phủ trúng chiêu hàng rạp,
dụ đến khiến chúng mỹ nữ mẫu tính (bản năng làm mẹ= =) đại phát, vây
quanh hai tên tiểu quỷ kỹ thuật vờ tinh khiết lương thiện đã tới mức lô
hỏa thuần thanh (cao thâm, chuyên nghiệp) kêu lên Công nhi Thủ nhi cũng
không ngại ngứa răng.
Tử Li thực hoài nghi, hai tiểu
quỷ kia có phải đã đem chuyện mình phải về Bắc Linh cáo ngự trạng ném
tới Ngũ Hành sơn rồi hay không! Tử Li vẻ mặt thâm trầm sờ sờ cái cằm
trơn bóng, mình không phải là bị lừa? Hai tiểu quỷ kia nào có nửa điểm
bộ dáng người nên cáo ngự trạng? Hơn nữa bọn họ cũng chưa từng nói qua
phải cáo ngự trạng gì, cũng không có nói qua phụ mẫu cùng gia hương của
mình! Mấy vấn đề này rất có vấn đề, ngày khác phải hảo hảo đề ra nghi
vấn!
Cần câu trong tay bỗng nhiên kéo kéo, có cá mắc
câu? Tinh thần Tử Li thoáng chốc phấn chấn, vội vàng ngồi thẳng thân
mình nắm chặt cây trúc kéo trở về.
“Ta như thế nào,
như thế nào kéo không nhúc nhích nha! Đợi đã, nhất định là cá lớn!” Tử
Li nghẹn đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn nói. Cần câu đã cong thành trạng thái
hình cung, “Thả ba ngày mới có cá mắc câu, nói như thế nào lão tử cũng
phải đem ngươi lên!”
Tử Li run run đứng ở ngoài rào
chắn, vươn tay hướng đến đầu dây câu buộc thẳng tắp, mắt thấy đầu ngón
tay còn kém chút sẽ chạm được, hắn tiếp tục vươn thân mình về phía
trước, tình hình liền phát sinh trong nháy mắt, chỉ thấy dưới chân hắn
vừa trợt, thân mình không bị khống chế ngả về phía hồ sen.
“A ——” Tử Li kinh hãi, hai tay vung loạn kêu lên.
Đang lúc hắn cho là mình sẽ có kết cục ba thước rơi vào nước thì chợt thấy
bên hông căng thẳng, phía sau lưng dán vào trong ngực một người, khoảng
cách cùng mặt nước cấp tốc rời xa, ở giữa không trung xoay tròn một vòng còn chưa có phục hồi tinh thần lại đã vững vàng rơi xuống trên mặt đất.
“Như thế nào không cẩn thận như vậy!” Một đạo thanh âm ôn hòa lại hơi oán trách ở bên tai nói.
Tử Li lăng lăng quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ nhu hòa của Mạc Thương Cảnh, mày kiếm nhập tấn khẽ nhíu, đôi mắt dưới hàng mi tĩnh
lặng như u tuyền chiếu ra bóng dáng của mình, u tuyền vô phong vô động,
một viên đá lại có thể kích khởi ngàn tầng lãng (sóng) có thể nào không
khiến người chìm đắm trong đó?
Đến lúc Tử Li xoay đầu từ trong tiếng tim đập phục hồi tinh thần lại mới phát hiện hai người
vẫn lấy loại tư thế ái muội mà ôm.
Kích động thối lui vài bước, Tử Li xấu hổ hướng Mạc Thương Cảnh cười nói: “Cám, cám ơn!”
Mạc Thương Cảnh thần tình thoáng mất mác từ trong mắt chợt lóe qua, lập tức không dấu vết khôi phục thành cái cười khẽ ấm áp, “Tử Li huynh sao lại
khách khí như vậy?”
“Nga, nga.” Tử Li ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi.
“Đã nhiều ngày ta đều ở hoàng cung không thể trở về, nghe quản sự nói Tử Li huynh vẫn ở trong này không đi ra ngoài, không bằng thừa dịp hôm nay
trời trong nắng ấm chúng ta cùng đi vùng ngoại ô kỵ mã được không?”
“Hảo a, đương nhiên hảo!” Tử Li hai mắt sáng ngời, hưng phấn nói. Nói thực ra hắn thật là nhàm chán muốn chết!
Tinh không vạn lí, gió nhẹ ấm áp, phóng nhãn nhìn lại là một mảng lớn thảo
nguyên đường cong nhu hòa giống như sóng biển hơi hơi phập phồng, hai
con thất hảo mã thân hình bưu tuấn (cao to chuẩn) một trước một sau ở
dưới trời quang tung hoành ngang dọc, cơ hồ vó ngựa chân không chạm đất, vạt áo tung bay, sợi tóc phi dương (phất cao),dung nhan sinh động, còn
có tiếng cười sang sảng…vẽ ra hình ảnh tiên hoạt linh động không một thứ gì có thể trói buộc.
“Giá, giá!” Tử Li khoái trá phất dây cương, thúc giục ngựa hăm hở tiến về phía chung điểm cách đó không xa.
“Da —— Ta thắng ——” Tử Li ha ha cười buông ra hai tay đón gió thấm mùi hương thảo kêu lên.
Mạc Thương Cảnh đi theo sau cũng tiếu dung lộ rõ nói: “Thật lâu không có
đến mã tràng , Tử Li huynh, ta tuy bại nhưng quang vinh nha!”
Hai người nghiêm trang ôm quyền, tiếp theo nhìn nhau cười ha hả.
“Ngươi là Vương gia, ngày thường cho dù có người kĩ thuật cao hơn một bậc cũng không dám giành nổi bật với ngươi nha!”
“Ha hả, tựa hồ là vậy!”
Bọn họ dắt cương ngựa, vó ngựa vui thích giẫm lên đám cỏ xanh, hai người
không nói gì, chỉ lẳng lặng hưởng thụ sự tĩnh lặng cùng thích ý khó có
được tự nhiên ban cho. Bước chậm tới bên một con sông nhỏ, hai người
nhảy xuống ngựa, vốc lên nước sông trong trẻo hất lên trên mặt.
Bọt nước trong suốt dọc theo đường cong nhu hòa bên mặt, trượt đến cái cằm
trơn bóng, tí tách, một giọt rơi vào mặt cỏ, một giọt vẽ qua hầu kết
tinh xảo nhập vào cổ áo. Ôn nhuận như ngọc, mi mục như họa, lúc này
thiếu niên giống như một tầng nhân uân (Khí trời đất hòa hợp) quang huy
thản nhiên, mông lung mờ ảo rồi lại rạng rỡ sinh huy (tỏa sức sống)!
Đến khi Mạc Thương Cảnh lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã vững vàng chạm lên hai cánh môi anh đào sáng bóng của thiếu niên…