Mạc Hoa Diễm đi rồi liền chưa thấy xuất hiện qua, Tử Li thật sự là không hiểu mục đích y bắt mình tới nơi này.
Mật thất này cùng bên ngoài là hoàn toàn ngăn cách, dưới tình huống không
có vật gì chiếu sáng, Tử Li cũng không rõ chính xác mình đến tột cùng đã ở trong này ngây người bao lâu, chỉ có thể từ trong số lần khe cửa mở
ra đưa thức ăn vào mà đại khái tính ra ngày, tổng cộng ăn sáu bữa cơm,
nhưng ngàn vạn lần đừng dùng cách tính một ngày ba bữa cơm, sáu bữa cơm
chính là sáu trừ đi ba tương đương hai như vậy mới đúng, sở dĩ không thể tính vậy là bởi vì Tử Li hoài nghi yêu nhân hoàng đế kia là có ý ngược
đãi hắn, mỗi ngày chỉ cho hắn ăn hai lần. Có khi là tảo vãn (lúc sớm lúc muộn), có khi là tảo ngọ (lúc sáng lúc trưa), có khi cũng là bữa sáng
cùng ăn khuya, trời biết hắn không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là ủy
khuất dạ dày của mình, hiện tại lại bị người hết sức ngược đãi, Tử Li đã đói bụng đến phải choáng váng , ngực còn xoắn đau!
Kỳ thật Tử Li cũng nghiên cứu qua cánh cửa ngầm kia, di chuyển qua hết
thảy những thứ thoạt nhìn có hiềm nghi là chốt mở ở bên trong, bình hoa, bồn cảnh bài trí, thậm chí là ghế dựa, cái bàn, giường, mấy gia cụ kỷ
án, nhưng kết quả cửa đá không chút sứt mẻ.
Tứ chi vô lực tựa trên giường, Tử Li sắc mặt trắng bệch siết chặt cái ngực vô cùng đau đớn.
“Hô, hô” thật là khó chịu a, giống như đang bị một bàn tay vô hình nắm chặt
lấy, mỗi chút hô hấp đều phải cùng năm ngón tay khép mở xoa bóp. Đang
lúc Tử Li cho là mình sẽ bởi vậy mà đau chết thì đau đớn áp bách trái
tim lại chợt biến mất, sắc mặt khôi phục như thường. Tử Li không hiểu
nghĩ rằng cơn đau này tới nhanh thì đi cũng nhanh, lau lau mồ hôi lạnh
từ bên giường đứng lên, bỗng nhiên, tay tựa trên điêu lan ở đầu giường
hõm xuống một cái, tiếp theo cửa đạo thạch kia “Oanh oanh long long” mở
ra .
Thật là có tâm chăm hoa hoa chẳng nở, vô tình
tưới liễu liễu xanh um! Nguyên lai cơ quan cửa đá là long chủy (miệng
rồng) điêu lan trên đầu giường, chỉ cần đè xuống ngạch là được!
Tử Li thật cẩn thận đi ra mật thất, nguyên lai bên ngoài là một gian thư
phòng, bài trí trang hoàng lại hoàn toàn khác biệt với mật thất sạch sẽ
thanh nhã, trên án thư là văn phòng tứ bảo cùng các loại đồ cổ tinh xảo
dùng trang trí hoặc chơi đùa, trên vách tường là tranh chữ văn thần,
song cửa chạm rỗng vạn thọ tự, long mộc y (chiếc ghế điêu long) tử đàn,
hương đàn mộc, chiếc hộp nam mộc (gỗ lim), vạn bảo cách, gia cụ, thư
tịch, tự họa (tranh chữ), đồ cổ, trân ngoạn.. tràn ngập bên trong, hương khí tùng bách được đốt lượn lờ, hỗn tạp thư tịch, mùi hương cổ họa
thư.. lởn vởn thật lâu trong ở cung thất , mà ngay cả bụi đất tựa hồ
cũng tản ra mùi hương trong không khí . Thật là một hoàng đế biết hưởng
thụ!
“ .. Ngươi hôm nay tiến cung chính là vì chất
vấn ta?” Chợt nghe cách vách truyền đến một thanh âm nổi giận đùng đùng.
Thảm , là nhân yêu hoàng đế tinh thần phân liệt nha! Tử Li lập tức khẩn
trương cắn ngón tay, không biết mình là nên lập tức chạy về mật thất hay cần phải lập tức xông ra!
“Diễm, ta không phải là chất vấn ngươi, ngươi có biết.. ta…”
Thanh âm kế tiếp vang lên làm cho Tử Li trong lòng không khỏi một trận
vui mừng. Là Mạc Thương Cảnh a! Thật tốt quá, nếu hắn đến nhất định có
thể đem ta cứu ra! Vừa định mở miệng cầu cứu, nhưng mà một tiếng rống
giận của Mạc Hoa Diễm mang theo nức nở lại làm cho Tử Li giống như thân
rơi vào hầm băng!
“Ta không biết, không biết! Chúng
ta rõ ràng đã vạch kế hoạch hảo, hắn chẳng qua là một quân cờ để chúng
ta khống chế Bắc Linh, nhưng hôm nay, Mạc Thương Cảnh, ngươi lại mọi
cách cản trở, ngươi đến tột cùng có ý đồ gì, chẳng lẽ ngươi đã yêu hắn
không bỏ được?” Tiến vào nội thất, Mạc Hoa Diễm lập tức vứt bỏ lớp ngụy
trang hỉ giận không hiện sắc trên triều đường đột nhiên xoay người căm
tức nhìn Mạc Thương Cảnh vì tìm kiếm người nọ mà liên tiếp ba ngày cáo
bệnh không thượng triều, hôm nay tiến cung lại chạy tới hướng mình đòi
người.
“Diễm, ta.. ta không phải như thế!” Mạc Thương Cảnh nhìn Mạc Hoa Diễm gần như bệnh tâm thần trước mặt giọng điệu không xong nói.
“Ngươi nói dối!” Mạc Hoa Diễm hung hăng trừng mắt hắn.
“Diễm..” Mạc Thương Cảnh trong lòng bất an, mắt nhìn đôi mắt đẹp kia đã bịt kín
hơi nước, quả nhiên, chỉ chốc lát sau nước mắt liền như xuyến châu bị
chặt đứt cấp tốc rơi xuống!
“Cảnh, ngươi không cần
thích hắn được không? Không cần bỏ lại ta được không?” Mạc Hoa Diễm bỗng nhiên tán đi một thân lệ khí giương cung bạt kiếm vẻ mặt buông lỏng nắm ống tay áo của hắn cầu xin nói.
Mạc Thương Cảnh thấy thế trong lòng đau xót, vội vàng an ủi người như hài đồng chỉ cần bị ủy khuất sẽ chạy đến trước mặt mình ai ai khóc, “Ta như thế nào bỏ lại
ngươi? Diễm, ta sẽ không bỏ lại ngươi!”
“Cảnh, ta căn bản là không muốn làm hoàng đế gì! Ta chỉ muốn cùng ngươi một chỗ!” Mạc Hoa Diễm anh anh khóc ròng nói, “Cho nên ngươi không thể thích người
khác không để ý tới ta!”
“Sẽ không , Diễm, cho dù
người trong thiên hạ phụ ngươi, ta cũng sẽ không bỏ lại ngươi mặc kệ!”
Mạc Thương Cảnh ôn nhu an ủi.
Mạc Hoa Diễm lúc này mới vừa lòng dần dần dừng lại tiếng nấc!
Mạc Thương Cảnh thấy y cảm xúc hơi ổn mới chậm rãi mở miệng nói: “Diễm,
ngươi luôn đa tâm như vậy , ta như thế nào sẽ thích một quân cờ chứ! An
Cẩn Du vô tài lại vô mạo, vốn như ngươi nói, ngay cả yêm nô trong cung
cũng so với hắn tốt hơn mấy lần, người như vậy ta như thế nào sẽ yêu
hắn! Ta chỉ bất quá là cố ý lấy thân phận bằng hữu thân cận, làm cho hắn đối với ta sinh ra hảo cảm để ngày sau làm việc thôi!”
“Thật sự?”
“Thật sự! Tốt lắm, ngươi nhố hắn như vậy đều không phải là hảo kế sách, không bằng để cho ta làm một người tốt đem hắn cứu ra, như vậy hảo cảm của
hắn đối với ta cũng sẽ gia tăng ngày sau cũng tiện không ít!”
“Được rồi!” Mạc Hoa Diễm nín khóc mỉm cười, hướng phòng trong lải nhải nói,
“Hắn ở mật thất bên trong ! Ta lánh đi trước, miễn cho kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân của ngươi mất đi hiệu lực!”
“Cứu mỹ nhân sao? Chính là không có người nào so với người trước mắt ta đẹp hơn a!” (ọe!)
“Răng rắc” cánh cửa mật thất chậm rãi mở ra, dần dần mở rộng trong tầm mắt,
người đã tìm mấy ngày đang thẳng tắp đứng ở giữa phòng, bên môi lộ ra
một mạt cười tựa hồ vừa chạm đến liền vỡ, hắn đang nhìn mình nhẹ nhàng
nói: “Thương Cảnh, ngươi đã đến rồi?”
…………….
Đêm lạnh như nước, trên màn trời không hề có chút tạp chất chỉ có một vầng
minh nguyệt trắng muốt như ngọc được khảm ở giữa.
Sau
một tòa sơn giả trong Cảnh vương phủ, một bóng dáng lưng đeo tay nải
đang thật cẩn thận dò xét xem có phải có thị vệ tuần tra đi qua hay
không. Sau đó nhẹ nhảy ra dừng ở trong bụi cỏ, tiếp theo cúi thân mình
về phía sau bước vào hoa viên.
“Răng rắc” Một tiếng vang nhỏ ngoài ý muốn dưới chân lập tức khiến cho bọn thị vệ cảnh giác.
“Người nào? Người nào ở bên kia?” Thị vệ giơ đao nói, tiếp theo chậm rãi hướng đến bên chỗ Tử Li ẩn thân. Tử Li quýnh lên, cũng không tái bận tâm mình sẽ bại lộ lập tức thò người ra nhanh chân bỏ chạy!
“Thích khách, có thích khách!” Toàn bộ vương phủ ngay lập tức trở nên sáng
trưng, Tử Li vô pháp che giấu chỉ có thể bại lộ ở trong vòng vây siết
chặt.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mạc Thương Cảnh vững bước đi tới.
“Hồi Vương gia, là Tử Li công tử, thuộc hạ tưởng thích khách làm cho Vương
gia ngài bị sợ hãi!” Thị vệ trưởng lập tức tiến lên hồi bẩm.
Mạc Thương Cảnh nhìn Tử Li cách ăn mặc một thân xuất hành , ánh mắt ảm
trầm, lập tức ôn hòa hỏi: “Tử Li, nửa đêm không nghỉ lưng đeo tay nải
muốn làm cái gì?”
“Ta phải đi, cám ơn Thương Cảnh huynh trong khoảng thời gian này chiếu cố!” Tử Li thành thật hướng hắn chắp tay nói.
“Đi? Tử Li đây là muốn đi nơi nào? Bên ngoài không an toàn, vẫn là ở lại
trong vương phủ của ta đi! Người tới, thỉnh Tử Li công tử quay về sương
phòng!”
“Các ngươi đừng tới đây.” Tử Li lập tức xuất
ra nọc độc ám khí hắn tự chế ném về hướng trước mặt bọn họ, nọc độc
trong túi vỡ tan lan ra làm cho hoa cỏ dính phải thoáng chốc hủ bại cháy đen, hóa thành bãi bùn. Người xem đều là cả kinh, tĩnh vật đã là như
thế, nếu dính vào người thì đó là loại cảnh tượng làm cho người ta sợ
hãi thế nào.
“Còn bước qua cẩn thận ta cho các ngươi ngay cả tro cũng không còn!”
Mạc Thương Cảnh nhíu nhíu mày, “Tử Li đừng làm rộn , đến, ta đưa ngươi trở về phòng!”
Tử Li thở hổn hển bình tĩnh nhìn bàn tay hắn đang vươn về hướng mình, bỗng nhiên oán hận trừng mắt hắn quát: “Thu hồi bộ dáng này của ngươi đi,
ngươi này tiểu nhân đê tiện giả nhân giả nghĩa !”
Mạc Thương Cảnh nghe vậy ngẩn ra, tiếp theo trên mặt hiện lên một mạt cười
khổ bất đắc dĩ, “Mặc kệ ngươi nhìn ta như thế nào, ta..cũng sẽ không để
cho ngươi rời đi!”
“Này phải xem các ngươi có bản
lãnh lưu ta hay không!” Tử Li một bộ biểu tình bất cứ giá nào, nhìn chằm chằm thị vệ đang cẩn trọng càng tiến vào càng gần, sau đó âm thầm lấy
ra mấy viên phích lịch đạn đột nhiên ném xuống.
Nồng đậm khói hồng lập tức tràn ngập tầm mắt mọi người.
“Khụ khụ” đám người không khỏi một trận ho sặc, ánh mắt cũng cay đến mức
chống đỡ không nổi mà ra nước mắt, cảm thấy phích lịch đạn này vẫn là
cho thêm bột ớt!
“Vương gia, này…”Đợi khói đặc tán đi, đâu còn bóng dáng Tử Li ?
“Cửa thành đã đóng, hắn là đi không xa, lập tức truy tìm toàn thành.”
Tử Li siết chặt ngực thất tha thất thểu trốn vào một con ngõ nhỏ.
“Đau quá!” Lại tới nữa, cái loại đau đớn này tựa hồ muốn đem trái tim hắn bóp nát!
Tử Li đầu đầy mồ hôi lạnh dựa vào tường trượt ngồi dưới đất, há miệng lớn
giống như khi cá thiếu nước tuyệt vọng mà chết.
Bên
ngoài tiếng bước chân hỗn độn cùng thanh âm lục xoát táo bạo làm cho hắn thấp thỏm lo âu, nhưng thân thể đã vô lực bước đi! Não bộ thiếu dưỡng
từng trận say xẩm, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ.
Tiếng
bước chân càng ngày càng gần, đến khi ý thức hoàn toàn lâm vào hắc ám,
hình ảnh Tử Li nhìn thấy chính là gương mặt vô thanh vô tức tựa bóng ma
hiện ra..