Không trung xanh đến trong suốt, ngàn dặm không mây!
Thảo nguyên mênh mông bát ngát, lục thảo như nhân, phồn hoa tự cẩm (như
gấm), ngưu dương mạn dã (bò dê thả rong), mục ca du du (lời hát du mục
nhàn hạ), trướng bồng (lều) điểm điểm, khói bếp lượn lờ. Ở giữa, sao
sáng phân tán điểm chuế từng mảnh ngọc lưu ly cứ như hồ bạc, hồ thủy
bích lam, tiểu hà (sông nhỏ) như dây đằng (leo) đem hồ nước to to nho
nhỏ ẩn đi!
“Tiên sinh, tiên sinh!” Tiểu Ô Nhật Na một bên từ trên sườn núi vội vàng chạy tới một bên hai mắt đẫm lệ lưng
tròng hô.
“Ân?” Namtử đội hắc sa mạo đang ngồi ở bên
hồ nước tước trúc địch (tước trúc làm ống sáo) quay đầu, “Nguyên lai là
tiểu Ô Nhật Na nha! Chạy vội vả như vậy có chuyện gì sao?”
“Tiên, tiên sinh, ô ô …van cầu ngài cứu cứu Thác Á đi, nàng muốn chết rồi!”
Tiểu Ô Nhật Na ngẩn lên khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đỏ mũi nhìn nam tử nói.
“Nhìn ngươi khóc kìa, sắp thành tiểu hoa miêu rồi!” Thanh âm nam tử như toái
tuyền (thác), “Thác Á làm sao vậy? Ngày hôm qua không phải hoàn hảo
sao?”
“Ô ô ..tiên sinh mau tới!” Tiểu Ô Nhật Na vừa khóc vừa lôi kéo nam tử phía sau chạy.
Tiểu Ô Nhật Na đưa hắn đến một phiến nhàn tản phân bố dương đàn trên sườn
núi, chỉ vào Thác Á vẫn không nhúc nhích trên mặt đất nói: “Tiên sinh
xem, Thác Á nàng, ánh mắt của nàng nhắm lại , miệng cứng ngắc, thân thể
mềm nhuyễn, không có hô hấp!”
Nam tử ngồi xổm người
xuống dò xét dê con mới sinh ra hôm qua, “Đừng lo lắng, Thác Á của ngươi chẳng qua muốn cùng ngươi chơi trò giả ngất! Không tin ngươi sờ, tâm
tạng của nàng còn đang đập mà!” (pó não thật = =)
Tiểu Ô Nhật Na nức nở bán tín bán nghi đưa tay dán ở trước ngực dê con, tiếp theo rõ ràng phóng tâm mà nói: “Thực…thực sự! Thác Á còn sống!”
“Ha hả, lúc này không cần phải lại khóc thành tiểu hoa miêu đi?” Trấn an
tiểu nữa hài xong, nam tử triển khai công tác thi cứu của hắn.
Kỳ thật, dê con đúng là đang ‘ngất ’, chẳng qua cái ngất này đều không phải là cố ý làm thôi!
Bởi vì tiểu dương là vì khó sanh mà sinh ra, ở trong cơ thể dê mẹ muộn quá
lâu, mà tiểu dương lại hô hấp quá sớm hút vào nước ối, thân thể bị cảm
lạnh mới có thể xuất hiện bệnh trạng ngất đi.
Chỉ
thấy nam tử dùng một bàn tay cầm hai chi sau của dê con, đem đầu hướng
xuống dưới, tay kia thì vỗ nhẹ lưng sơn dương, đem chất nhầy trong
miệng, trong mũi sơn dương nhanh móc ra. Cứ như thế, đợi cho tất cả vật
tắc nghẽn đều đi ra, tiểu dương quả nhiên mở to mắt khẽ run run đứng
lên!
“A! Thác Á’!” Tiểu Ô Nhật Na cao hứng ôm cổ tiểu dương mị thanh kêu nhỏ.
“Ba nhã nhật lạp (đa tạ)! Tiên sinh!”
Nam tử nhìn không thấy biểu tình sờ sờ đầu tiểu cô nương.
“‘Thánh dược thủ ’ tiên sinh?” Bỗng nhiên, phía sau truyền đến thanh âm sang sảng của tộc trưởng.
Hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy tộc trưởng thân hình khôi ngô, mày rậm lạc tu (râu dài) đang dẫn theo đoàn người hướng bên này đi tới. Hắn đứng
lên, ánh mắt bỗng nhiên dừng ở trên người nam nhân khí thế lạnh thấu
xương, ánh mắt thâm trầm bên cạnh tộc trưởng.
“Không
biết tộc trưởng có gì chỉ giáo?” Hắn không vui thu hồi tầm mắt đang cùng nam nhân chống lại giữa không trung, ngược lại hướng tộc trưởng dò hỏi.
“Ha ha, chỉ giáo thì không dám!” Tộc trưởng ha ha cười, đem Hoành Húc
nhường lại nói, “Vị hiệp sĩ này từ kinh thành đến, muốn thỉnh tiên sinh
thay nội nhân của hắn giải độc!”
“Ngươi chính là ‘
Thánh dược thủ ’?” Hoành Húc vẻ mặt khó lường nhìn người mặc hắc y mang
theo hắc sa mạo trước mặt, tầm mắt sắc bén tựa hồ xuyên thấu hắc sa
thẳng tắp chui vào trong đáy lòng nam nhân!
” Tục danh người khác quá khen ngợi thôi! Ta đảm không nổi từ ‘ Thánh ’ này!” Hắn thản nhiên nói.
“Tiên sinh quá khiêm nhượng!” Tộc trưởng nhịn không được ngắt lời nói, “Nếu
không phải ngài y thuật cao minh, chỉ sợ ngay cả a Mỗ của ta cũng không
sống tốt vì tâm tật!”
“Một khi đã như vậy! Có thể
thỉnh ‘ Thánh dược thủ ’ thay nội nhân giải độc?” Hoành Húc thu lại khí
thế quá mức bức nhân của mình, khó có được khiêm tốn nói.
Nhưng đang lúc người chuẩn bị dời bước dẫn đường, chợt nghe được hắn khinh
xuy một tiếng nói: “Ta nói rồi ta đảm không nổi từ‘ Thánh ’ này, làm sao có đức gì năng gì có thể thay nội nhân của ngươi giải độc đây?”
“Tộc trưởng, ta đi trước một bước!”
“Chậm đã!” Hoành Húc đè áp nộ hỏa đang muốn phát tác hoãn giọng nói, “Tiên
sinh đã có thể hạ thân phận thay một con dê con chữa bệnh, có thể thấy
được tiên sinh tâm địa thiện lương, chẳng lẽ tiên sinh nhẫn tâm đối với
một người nhu cầu cấp bách cứu trợ, ngoảnh mặt làm ngơ sao?”
“A, xài chiêu cao mạo (cái mũ cao. Nghĩa bóng: Được người ta cung kính mà
lấy làm thích) này đối với ta vô ích! Thay một con dê chữa bệnh có thể
nói lên tâm địa ta thiện lương? Vậy ngươi thật sự là sai lầm trầm trọng
rồi! Ta từng đối với một lão nông bị thương bên đường làm như không
thấy, như vậy là tâm địa thiện lương sao? Ta từng đối với thương nhân bị nguy trong đêm tối thấy chết mà không cứu, như vậy cũng là tâm địa
thiện lương sao? Ta từng đối với một đám người bệnh trong chiến tranh
thờ ơ, như vậy còn thiện lương sao?” Từ hắc sa truyền ra thanh âm thật
là chanh chua.
“Này..” Tộc trưởng có chút ngạc nhiên nhìn hai người.
“Cho nên ta nói ta nguyện ý thay ai chẩn trị không phải quyết định bởi tâm
địa như thế nào, mà là quyết định bởi tâm tình của ta! Rất không đúng
lúc, lúc này tâm tình của ta thập phần không vui, cho nên, ta không muốn thay nội nhân của ngươi xem chẩn!” Hắn cười lạnh nói xong, xoay người
rời đi!
Hoành Húc không nói được một lời, sắc mặt âm trầm đứng ở tại chỗ.