Không
trung ngàn dặm không mây bằng phẳng bóng loáng giống như một tráo tử lưu ly thật lớn (cái chụp lưu ly), không dấu vết đem thảo nguyên tản ra
biếng nhác dưới thân vững vàng ôm vào trong lồng ngực. Gió thổi cỏ lay,
nổi lên cuồn cuộn gợn sóng giống như tình nhân đang lúc vành tai và tóc
mai chạm vào nhau vô cùng thân thiết nhu tình.
Hoành
Húc ngồi ở trên cỏ, đem Tử Li nghiêm nghiêm vòng ở khuỷu tay, cằm nhẹ
nhàng cọ cọ đỉnh đầu của y. Tử Li bán nằm ở trong lòng ngực của hắn,
giống như tiểu miêu đã ăn no miễn cưỡng híp hai mắt.
“Bảo bối nhi mệt sao? Muốn nằm xuống ngủ một hồi hay không?” Hoành Húc vỗ vỗ bắp đùi của mình hỏi.
Tử Li lắc lắc đầu, “Không buồn ngủ, ta chỉ là đang nghĩ một việc trước
kia. . . . . .” Ngừng trong chốc lát, y bỗng nhiên do dự giọng điệu có
chút bất ổn hỏi, “Hoành Húc, ngươi chẳng lẽ không tò mò sao? Ngươi như
thế nào không hỏi xem ta là ai, ta ở đâu, chết như thế nào, lại như thế
nào chạy đến trong thân thể An Cẩn Du?”
Hoành Húc đưa y lãm lãm (siết lại gần) nói: “Được rồi, bảo bối nhi, ngươi có thể nói
cho ta biết ngươi là ai, ở đâu đến, chết như thế nào, lại như thế nào
chạy đến trong thân thể An Cẩn Du không?”
“Không thành ý!” Tử Li đảo con mắt trắng dã.
Hoành Húc sủng nịch khẽ cười một tiếng, dán lên tai y khẽ cắn vành tai mềm
mại nói: “Này đã không còn trọng yếu không phải sao, bảo bối nhi! Mặc kệ ngươi là ai, lai lịch như thế nào, ta chỉ để ý sinh mệnh tiên hoạt sinh động trước mắt này, ngươi chính là ngươi, trong lòng ta độc nhất vô
nhị, thứ ta muốn chính là linh hồn của ngươi tâm của ngươi, những thứ
khác có quan hệ gì?”
Thanh âm từ tính của Hoành Húc thẳng tắp chui vào đáy lòng của y, hóa tan bất an trong lòng.
Nhìn thần sắc của y đã hơi hoãn, Hoành Húc còn nói thêm: “Vậy bảo bối nhi có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?”
“. . . . . . Tô Tử Li, ta gọi là Tô Tử Li!”
“Tử Li, Tử Li, tên rất hay! Ha hả, Li nhi, bảo bối Li nhi của ta!”
“Ta nổi lên ấm ức nha!” Tử Li sờ sờ cánh tay xấu hổ nói, “Chỉ có thể bảo ta Tử Li, không thể gọi Li nhi!”
“Ách, được rồi, ta đây vẫn là kêu bảo bối nhi đi!”
Gió thổi ôn nhu phất lên lọn tóc trên trán Tử Li, chạm lên trên mặt Hoành
Húc làm cho lòng hắn một trận ngứa ngáy, cúi đầu lại nhìn hàng lông mi
đáng yêu xoát xoát tảo động, Hoành Húc nhịn không được nâng lên khuôn
mặt nhỏ nhắn như ngọc kia ở trên cánh môi mê người hung hăng hôn một
cái, tiếp theo cọ đến bên tai y cúi đầu nói: “Bảo bối nhi, chúng ta làm
đi?” (vô lại = =)
Tử Li nghe vậy xấu hổ đến thần tình đỏ bừng, vội vàng lấy tay chặn lại cái miệng còn đang mở rộng không
ngừng cố gắng của Hoành Húc nói: “Đây là trường hợp công cộng! Chú ý
hành vi cử chỉ!”
Ngày hôm qua đã bị hắn làm đến thiên hôn địa ám tay chân như nhũn ra, cũng không nói hành vi hắn đôi lúc bất thường, hiện tại cư nhiên còn muốn tại đây làm chuyện đó?
“Bảo bối nhi, còn chưa có ở trong này làm a!” Hoành Húc lại như cẩu bì cao dán dính lên.
“Có người, có người!”
“Nào có!”
“Ngươi xem bên kia!”
Hoành Húc hướng tới đầu ngón tay của y nhìn lại, quả nhiên thấy một tiểu cô
nương ôm dê con đang ngồi xổm bên đàn dê nhìn về bên này!
“Tiểu hài tử biết cái gì?”
“Không nên không nên! Đừng dạy hư tiểu hài tử!”
“Được rồi!” Hoành Húc sờ sờ cằm, sau đó hướng đứa nhỏ vẫy tay.
Tiểu cô nương chỉ chỉ cái mũi của mình.
Hoành Húc gật gật đầu.
Tiểu cô nương ôm dê con thật vui vẻ chạy tới, “Hiệp sĩ thúc thúc tìm ta có việc sao?”
Hoành Húc cười tủm tỉm để sát vào, tiếp theo thần sắc bỗng chốc lãnh liệt,
ánh mắt như vậy cho dù là người lớn thấy cũng cảm thấy sợ tới mức chân
nhuyễn, chớ nói chi là một tiểu hài tử chỉ có năm sáu tuổi! Chỉ thấy
Hoành Húc biểu tình nguy hiểm trầm giọng nói: “Cho ngươi thời gian một
khẩu trà (1 hớp trà mất mấy giây?), lập tức cút khỏi tầm mắt của ta,
bằng không, ta sẽ đem dê trong tay ngươi làm thịt nướng!” (….)
Tiểu cô nương tay chân run run xoay người, bỗng nhiên “Ô oa” khóc lớn chạy đi!
Tử Li chán nản, “Ngươi sao có thể dọa nàng như vậy!”
“Nhìn, nàng đi rồi, bảo bối nhi, không ai quấy rầy chúng ta !”
“Ai nói, ngươi xem, nhiều dê như vậy, còn có dê đến dê đi. . . . . . Ngô. . . . . .”
Tay Hoành Húc thủ sẵn sau gáy Tử Li chặn lên cái miệng nhỏ nhắn lải nhải
của y, đầu lưỡi ở trên cánh môi tựa hồ xâm nhập vào miệng xoay chuyển
tìm vài vòng, sau đó hoành chinh bạo liễm (tranh đoạt điên cuồng?) đánh
vào bụng, cái lưỡi cuồn cuộn nổi lên không biết làm sao dùng sức mút
vào, hương vị triền miên giao kết ngọt ngào ở giữa môi lưỡi hai người
lưu luyến ướt át!
“. . . . . . Ân. . . . . .” Tử Li vựng hồ hồ hồ đảo hướng về phía sau.
Hoành Húc thuận thế xoay người đưa y áp đảo ở trên cỏ, thân thể thiếp hợp bộ
vị bị bám dục vọng đang rục rịch chờ phát động.
Tử Li đối với tình dục không hề có tính kháng thể bị hắn khiêu khích một trận tứ chi dần dần xụi lơ, biến thành tiểu dương nhu thuận đợi làm thịt nằm dưới thân hắn mặc người sở dục sở vi.
Hoành Húc thực hiện được ý đồ tà tà cười, ma trảo vươn đến vạt y bào của Tử Li, chui
vào tiết khố, cầm lấy ngọc trụ đang khẽ ngẩng đầu.
Tử Li thoải mái mà ngâm dài một tiếng, đối với dục vọng y chưa bao giờ
muốn áp chế, một chút khơi mào sẽ liền phát tiết, tính tình vô thậm tự
chủ đáng nói này cũng vì Hoành Húc mỗi lần đánh lén cướp ngựa thành công trui mài.
Thủ pháp lão luyện chỉ lộng vài cái liền
làm cho chồi non trong tay thẳng tắp ngẩng đầu, một bộ dáng hùng dũng
oai vệ! Hoành Húc không khỏi mỉm cười, xấu xa , lập tức nảy (búng) tay
một cái, đưa tới chủ nhân cả người run rẩy cùng bất mãn lầm bầm.
Ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng diện nhược đào hoa, nhãn nhược xuân thủy (mặt như hoa đào, mắt như xuân thủy) của Tử Li, Hoành Húc tự chủ luôn luôn rất
cao cũng suýt bị đánh cho bại trận!
Một tay rất nhanh luật động, một tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu thịt cầu bên dưới, Hoành Húc
quan sát thấy ánh mắt Tử Li càng lúc càng mê ly và tiếng thở dốc càng
lúc càng dồn dập.
“Bảo bối nhi, muốn ra không?” Hắn hôn lên đôi môi anh đào đang khẽ nhếch, lơ đãng hỏi.
“Ân. . . . . .” Tử Li cảm thấy năng lượng toàn thân đều tụ tập ở đàng kia,
khô nóng đến mức làm cho người ta phát cuồng.
“A ——”Ngâm cao một tiếng, chất lỏng trắng đục dâng lên trong lòng bàn tay Hoành Húc.
“Ha hả, bảo bối nhi ngay cả lúc này cũng là thanh tú như vậy!” Hoành Húc liếm liếm vành tai Tử Li khẽ cười nói.
Tử Li vẫn còn bị vây trong trạng thái bán hư du (nửa mơ màng) vẫn chưa tiếp lời, chỉ biết nhắm mắt thở hổn hển.
“Bảo bối nhi có phải thực thoải mái hay không? Ân?” Hoành Húc một bên giở
trò một bên sắc tình liếm liếm môi Tử Li nói.
“Ngươi
thật đúng là nơi nơi động dục a!” Đang muốn khai tiệc, chợt nghe phía
sau truyền đến một trận thanh âm trắc trắc (buồn thảm, khẩn thiết).
Không quay đầu lại cũng biết là ai! Hoành Húc lập tức ở trong lòng nguyền
rủa: Ta sớm hay muộn cũng sẽ đem ngươi nghiền thành nhục toái đi uy cẩu!
Sửa sang lại xiêm y có chút hỗn độn của Tử Li, Hoành Húc xoay người, sắc
mặt âm trầm nhìn tên âm dương quái khí “Thánh dược thủ” nói: “Ngươi tới
đây làm cái gì?”
“Kỳ quái, nơi này lại không có khắc
tên của ngươi, ta vì cái gì không thể tới? Nhưng thật ra là ngươi có vấn đề, không nói trước ngươi dưới quang thiên hóa nhật (ban ngày ban mặt)
làm việc này, cũng không nghĩ y mới vừa thức tỉnh thân thể thật sự suy
yếu, có thể chịu được ngươi năm lần bảy lượt gây sức ép như vậy sao?
Dược này cho lần tiếp theo, mỗi ngày một viên! Thật sự là hảo tâm không
hảo báo (có lòng tốt không được đền đáp =]). . . . . .” “Thánh dược thủ” ném tới một bình ngọc tiếp theo hùng hùng hổ hổ rời đi!
Nhìn dược bình trong tay, Hoành Húc không khỏi ảo não trách mình tại sao
không chú ý tới điểm này! Vội vàng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện
Tử Li đã trầm ngủ, hãn thanh (tiếng ngáy) khẽ khàng thuyết minh y đã mỏi mệt đến không kìm được!
“Bảo bối nhi. . . . . .” Hoành Húc đau lòng ôm lấy Tử Li đi trở về doanh trướng mới dựng ở một bên.
……………
Bóng đêm dày đặc, trong rừng cây yên tĩnh.
Một bóng đen cao cao đứng thẳng, ánh trăng tà tà chiếu xuống, bóng dáng kéo dài đem người đang quỳ một gối kia toàn bộ bao trùm!
“Thuộc hạ kiến quá lâu chủ!”
“Ân! Ngươi ẩn núp đã một đoạn thời gian, là thời điểm chấp hành kế hoạch!”
“Dạ!”
“Lần này hành động tuyệt đối không thể có gì sơ xuất, nếu không Ngọc lâu chúng ta khó có thể công đạo với người!”
“Thuộc hạ hiểu được!”
……………..
Hôm nay bởi vì có một đội thương lữ đoàn tiến đến, lập tức khiến cho mục
dân trên thảo nguyên vui mừng như phùng niên quá tiết (mừng năm mới).
Với tập tính cuộc sống của dân tộc du mục thường xuyên di chuyển làm cho bọn họ không thể giống như người Trung Nguyên sĩ kiến thành thiết
thương, tất cả cuộc sống đồ dùng có được cũng chỉ dựa vào thương lữ đoàn hàng năm đến một lần.
Tộc trưởng tự mình nghênh đón
bang thương nhân, cũng hạ trại thiết rượu chiêu đãi! Lửa trại vãn yến,
dư hưng (hứng thú) biểu diễn, hoan thanh tiếu ngữ, rất náo nhiệt!
Bởi vì cùng là người ngoại hương, Hoành Húc, Tử Li còn có “Thánh dược thủ”
cũng bị cho là khách nhân mà được mời đến tọa. Tử Li một bên cắn cái đùi dê lớn, một bên hưng trí bừng bừng nhìn đại lực sĩ trong sân thảo
nguyên giao đấu biểu diễn.
Hoành Húc để đũa xuống,
thay y lau lau cái cằm tràn đầy dầu vừng, cười khẽ bắt lấy đùi dê trong
tay y nói: “Ngươi thân thể mới vừa khôi phục, không thể ăn thứ đầy mỡ
như vậy, đến, nếm thử chút nãi tô (bánh sữa) này là được rồi!”
Tử Li nghe lời há mồm, cắn xuống đồ ăn Hoành Húc đưa đến bên miệng, mi thu nhãn tiếu gật đầu nói: “Ăn ngon!”
Hoành Húc sủng nịch khinh trác (nhẹ hôn) lên trán của y.
“Khụ khụ!” “Thánh dược thủ” ở một bên không biết là ho thật hay là giả.
Hoành Húc quay đầu lại hung hăng liếc mắt hắn một cái, đang lúc muốn châm
chọc hắn ăn cái gì cũng không tháo xuống sa mạo mà là đưa từ dưới lên,
bỗng nhiên cảm thấy sau lưng nổi lên một trận hơi thở xâm lấn của dị
giả, đôi đũa gắp trong tay âm thầm rót vào nội lực, phát hiện người nọ
lại đến gần hai bước, vừa định xoay người phóng ra.
“Chủ thượng!” Người nọ mở miệng , là thanh âm của Thập tứ.
“Ngươi đã trở lại!” Hoành Húc ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thập tứ đã đi qua một bên nói, “Liên lạc được bọn họ ?”
“Dạ phải, chủ thượng, thuộc hạ đã đến trạm dịch để lại dấu hiệu liên lạc!
Chỉ cần đội trưởng bọn họ đi qua sẽ biết chủ tử ở trong này!”
“Ân, nếu như vậy, ngươi đi xuống trước đi!”
“Dạ!” Thập tứ vuốt cằm lui ra!
Hoành Húc quay đầu, lệ khí chợt lóe qua trong mắt biến mất, thần sắc sủng
nịch bưng lên một chén nãi trà đưa đến bên miệng Tử Li chỉ lo xem đã
quên ăn, “Bảo bối nhi, uống trà. . . . . .”