Chất Tử Điện Hạ

Quyển 3 - Chương 28: Nghĩ cách cứu viện

“Ta không biết các ngươi bắt ta đến đây đến tột cùng muốn làm gì, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, loại hành vi bắt cóc này của các ngươi đã chọc đến mao lão tử ta, ta thực sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng! Ta chẳng những sẽ đem ngươi ném vào ngục giam, còn có thể đem ngươi cột ở trên tù xa (xe tù=]) dạo phố thị chúng, để người đi đường lấy rau cải thối nát cùng trứng thối tiếp đón toàn thân ngươi, sau đó đem ngươi ném tới cái hầm đầy chuột qua đêm, ta không cần ăn rau xanh, gắp cho ta khối tạc tô kê (gà chiên giòn). . . . . . Ngô, còn đi, tuy rằng không có ngon như Minh Nguyệt làm. . . . . . Ta cho ngươi biết, nếu ngươi không thả lão tử, lão tử liền không để yên cho ngươi!” (= =)

An Khỉ đứng ở bên cạnh bàn, một tay cầm ngọc bát, một tay cầm ngân khoái (đũa bạc) luân phiên đem thức ăn trên bàn gắp đến bên miệng Tử Li.

“Ngươi có thể cởi bỏ huyệt đạo của ta hay không a, tự mình ăn, thật là khó chịu a! Ta đã nói ta không bao giờ đánh lén ngươi nữa, không bao giờ loạn đập đồ vật nữa!”

“Xin thứ cho nô tỳ khó có thể tòng mệnh! Nô tỳ điểm huyệt đạo công tử là vì an toàn của công tử, nơi này thoạt nhìn mặc dù yên tĩnh tao nhã, nhưng bốn phía lại cất giấu rất nhiều cơ quan nguy hiểm, nếu công tử vô tình khởi động cơ quan có sơ xuất gì, nô tỳ khó có thể hướng chủ tử công đạo!” An Khỉ có bài bản hẳn hoi nói xong, lại gắp lên một khối tạc tô kê đưa đến bên miệng Tử Li.

“Lấy ra, ta không muốn ăn!” Tử Li căm tức trừng mắt nàng.

Hảo nói mềm giọng, cưỡng bức dụ dỗ, đánh lén ăn vạ, thủ đoạn cơ hồ có thể nghĩ đến cũng đã dùng hết , nhưng Tiểu cô nương thoạt nhìn tinh tế ôn nhu trước mắt này cư nhiên ý chí sắt đá không hề sở động, vẫn như cũ nên làm gì thì làm cái đó. Sáng nay chẳng qua là lấy cớ tản bộ thăm dò địa hình một chút, đã bị một ngón tay của nàng cố định ở trên ghế hoá thạch một buổi sáng, thật là ngoan độc!

“Nếu như công tử đã dùng xong, nô tỳ trước hết dọn bàn!”

Tử Li tuy rằng khí cực rồi lại không thể không kìm nén, độc thủ phía sau màn còn chưa hiện thân, ngọn nguồn sự tình cũng chưa được biết rõ, chỉ đối với trợ thủ của kẻ khác ồn ào có ích lợi gì? Đổi lại sao không lấy bất biến ứng vạn biến, tâm bình khí hòa chờ đợi! Dù sao, chiếu theo tình huống trước mắt mà xem, đối phương tựa hồ cũng không muốn tánh mạng của mình! Nghĩ vậy, Tử Li hít sâu mấy hơi đánh tan phiền muộn trong lòng hoãn giọng nói: “Thỉnh đem huyệt đạo của ta giải đi, ta cảm thấy được tứ chi run lên, chắc là bởi vì thời gian điểm huyệt quá dài huyết lưu không thông, ngươi không phải không thể để cho ta có gì sơ xuất sao? Vạn nhất ta bởi vì huyết lưu không thông mà tứ chi phế bỏ, ngươi cũng vô pháp hướng chủ tử của ngươi công đạo! Nếu ngươi sợ ta chạy trốn, vậy cũng quá lo xa, nơi này vách Huyền nhai, ta lại không có võ công, cho dù mọc cánh cũng bay không đi!”

An Khỉ nhìn chăm chú y một trận, rốt cục đi tới cởi bỏ huyệt đạo Tử Li.

Toàn bộ buổi chiều, công tử kia cư nhiên không hề gây sức ép với người khác? ! An Khỉ tránh ở cạnh cửa trộm hướng vào trong xem xét, thấy y cư nhiên chỉ im lặng ngồi ở kỷ án uống trà ngẩn người!

Đang lúc An Khỉ đầy bụng hồ nghi xoay người, bỗng nhiên thấy giữa tầng sương khói phía trên lại có vài bóng dáng phi thân xuống!

“Nô tỳ An Khỉ kiến quá chủ tử!” An Khỉ vội vàng quỳ xuống cúi đầu nói.

“Đứng lên đi! Đã nhiều ngày tình huống của y như thế nào?” Người tới chân mới vừa chạm đất lập tức khẩn cấp hỏi han.

“Hồi bẩm chủ tử, công tử hết thảy mạnh khỏe!”

Người tới nghe vậy khóe miệng hơi lộ ra cười khẽ, tùy tiện hướng thủ hạ phía sau khoát tay nói: ” Tất cả các ngươi đều ở lại đây! Không có phân phó của bổn vương ai cũng không được tiến vào!”

“Dạ!”

Tử Li từ lúc An Khỉ nói lên câu “Kiến quá chủ tử” liền hiểu được độc thủ phía sau màn chậm chạp chưa lộ diện rốt cục đã hiện thân! Y lập tức đặt xuống cái chén trong tay, nắm qua mộc ỷ (ghế dựa) ở một bên chạy đến phía sau cửa ngừng thở, hí mắt chờ tên đầu sỏ làm cho y xúc động phẫn nộ đã lâu. (=…=)

“Chi nha!” Cửa gỗ bị chậm rãi đẩy ra, có bóng dáng trên đầu mang theo ngọc quan tiến vào.

“Ta tạp ( Thỉnh tưởng tượng câu cửa miệng phát ra khi Lí Tiểu Long đánh nhau)——”

“Ba!” Ở giữa mục tiêu.

“Rầm!” Khung xương mộc ỷ đều rơi rụng!

Người tới vẻ mặt kinh ngạc chậm rãi quay đầu! “Mạc Thương Cảnh? Cư nhiên là ngươi?” Tử Li trừng mắt nhìn người đầu cư nhiên hoàn hảo như lúc ban đầu kinh nghi kêu lên.

………………

“Này, mộc thung tử (cọc gỗ)! Lần đầu tiên khi gặp bổn cô nương ngươi không phải thực thương hương tiếc ngọc sao? Như thế nào vừa chuyển mặt liền trở nên bất hảo như vậy, ngươi nhìn, ngươi chẳng những điểm huyệt đạo bổn cô nương, còn dùng dây thừng thô như vậy đem người ta buộc thành bánh chưng vác ngang lưng ngựa! Ngươi một đại nam nhân khi dễ một nữ lưu yếu đuối như ta cũng không sợ bị người chê cười sao?” Vân Cơ xem xét Thập tứ đang đặt yên ngựa nói.

Cho dù dọc theo đường đi đã bị nàng khuyên can mãi mấy chục lần, nhưng Thập tứ vẫn bị một câu nói cuối cùng kia của nàng nháo đến trong lòng không được tự nhiên!

“Ngươi cũng không phải hạng nữ lưu gì, luận võ công ngươi còn phía trên ta, bằng không lần trước ta cũng sẽ không bị ngươi dẫn tới trong rừng cây đánh ngất xỉu, cho ngươi dịch dung thành bộ dáng của ta lẫn đến bên người chủ thượng!”

“Ai, mộc thung tử, chuyện này cũng không phải là như ngươi nghĩ, ta nhiều lắm là khinh công so với ngươi hơn một chút, lần trước ta cho ngươi ngất xỉu hoàn toàn là dựa vào mê dược, bằng không ngươi cho là chỉ cần lấy tay chặt xuống thì có thể cho ngươi vựng hai ngày sao? Cho nên nể tình ta là nhất giới nữ lưu ngươi liền giúp ta cởi trói đi, đương nhiên tốt nhất giải luôn huyệt đạo!”

“Vậy sao được! Trừ phi ngươi nói cho chúng ta biết chủ thượng các ngươi đem công tử bắt đến chỗ người nào đi!”

Vân Cơ đảo con mắt trắng dã xem thường nói: “Ta đã nói qua bao nhiêu lần rồi, nhiệm vụ của chúng ta là trung gian phân phối, ta chỉ phụ trách phần nhiệm vụ mà mình biết, chuyện của những người khác ta vẫn không biết!”

“. . . . . . Vậy nhiệm vụ của ngươi là cái gì?”

“Được rồi, đã tới hoàn cảnh hiện giờ, nói cho ngươi biết cũng không sao! Lâu chủ chúng ta muốn ta ẩn núp ở bên người chủ thượng các ngươi, tùy thời báo cáo tình huống công tử các ngươi, đợi cho nọc độc của y giải được thân thể khỏi hẳn liền động thủ đem bọn ngươi tách rời, kế tiếp sẽ không còn chuyện của ta! Nguyên bản ta còn đang phát sầu nên như thế nào đem bọn ngươi tách đi, nhưng không nghĩ tới đêm khuya đó cư nhiên xông đến một đám thích khách, bọn họ đều đem thị vệ bên người chủ thượng bọn ngươi tiệt hạ (cắt đứt), còn lại ta và chủ thượng công tử các ngươi ba người nhảy xuống, sau đó đi ra phiến thảo nguyên kia, chuyện kế tiếp ngươi cũng có thể đã biết!”

Thập tứ trầm mặc , hồi tưởng lại khi mình mới từ trong rừng cây tỉnh lại, phát hiện mình cư nhiên không hề phản thủ liền bị thích khách đánh ngất xỉu , thầm nghĩ ——công phu người này thật là rất cao, nếu là đối bệ hạ bất lợi vậy phiền toái ! Cho nên vội vàng thi triển khinh công chạy về khách điếm, khi đẩy ra sương môn phát hiện bệ hạ cùng đồng liêu cư nhiên không ở đó! Từ trong miệng chưởng quầy biết được bọn họ đã rời đi hai ngày trước, nói như vậy mình không phải hôn mê một đêm mà là hôn mê hai ngày! (bỏ nghề được rồi)

Lúc ấy Thập tứ thật sự là vừa sợ vừa hoảng, một là bởi vì chính mình sơ xuất cương vị công tác, hai là lo lắng an nguy của bệ hạ. Cho nên Thập tứ vội vàng hướng tới phương hướng Đạt Khất thành một đường tìm kiếm, rốt cục ở bến tàu Lục giang phát hiện hành tung bệ hạ, chẳng qua con thuyền của bệ hạ đã rời đi một ngày, khi Thập tứ thuê thuyền muốn đuổi theo thì chủ thuyền lại nói cho hắn biết nhân số quá ít bọn họ không đi, rơi vào đường cùng, Thập tứ đành phải vận dụng lệnh bài đại nội ngự vệ của mình triệu tập hơn mười quan sai quan phủ góp cho đủ số, một đường đuổi theo, cuối cùng nhìn thấy con thuyền của bệ hạ, bị quang cảnh vây chém giết kịch liệt làm cho hoảng sợ, vội vàng dẫn hơn mười quan sai tiến lên viện trợ, thật vất vả đánh lui địch nhân, nhưng nhóm đồng liêu tuôn ra những lời “Thập tứ, ngươi tại sao lại trở lại? Không phải cho ngươi bảo hộ bệ hạ sao?” lại làm cho hắn ngây ngẩn cả người, tiếp theo đó mới giậtt mình phát giác “Thập tứ” đi theo bên cạnh bệ hạ cũng là giả! Đoàn người lo lắng xuôi dòng tìm kiếm nhưng không thu hoạch được gì, cuối cùng mới biết được bệ hạ bọn họ theo một nhánh sông Lục giang đi tới thảo nguyên du mục dân tộc tụ cư, hơn nữa còn ở nơi này gặp “Thánh dược thủ” .

Bất quá không như mong muốn, đến khi công tử thật vất vả bình phục, rồi lại bị người bắt đi!

Đoàn người bọn họ ở trước một gian khách điếm ngừng lại.

“Thập tứ, còn cùng nàng nói nhảm cái gì? Nữ nhân này nếu không phải còn có chút tác dụng, thật muốn một đao giết chết!” Thập tam hung tợn liếc mắt nhìn Vân Cơ một cái, theo sau nói, “Chủ thượng cho ngươi mang nàng đi vào!”

“Hảo!” Thập tứ ứng một tiếng, tháo dây, lại giải huyệt đạo, đem nàng áp tải đến trước mặt Hoành Húc. Thập tứ đóng cửa phòng canh giữ ở ngoài cửa, cách một thời gian dài, cửa phòng mở ra , Vân Cơ thoải mái đi ra, Thập tứ “Sưu” đem kiếm chặn lại.

“Để cho nàng đi!” Bên trong bệ hạ cư nhiên lên tiếng.

“Dạ” Thập tứ vội vàng thu hồi kiếm.

Vân Cơ đắc ý hướng hắn thoáng nhìn, tiếng cười lả lướt rời đi!

“Lập tức khởi hành, chạy tới Vu Hà sơn!” Hoành Húc đi ra cửa phòng trầm giọng hạ lệnh.

………………

“Ngươi vì cái gì muốn đem ta bắt tới nơi này?” Tử Li nắm chặt nắm tay, hung tợn chất vấn kẻ bày ra sự kiện bắt cóc trước mắt.

“Ta làm như vậy là vì ngươi nha! Ta biết ngươi ở Sở Kinh làm chất nhiều năm, vẫn muốn có ngày đào thoát, thậm chí ngay cả tên mới cùng cuộc sống sau này cũng chuẩn bị rất tốt! Còn nhớ rõ lúc chúng ta lần đầu tiên gặp mặt không? Ngươi nói cho ta biết ngươi muốn tìm một nơi không người nhận thức ngươi mà ẩn cư, trải qua cuộc sống mình mong muốn! Hiện tại ta giúp ngươi tìm được rồi, nơi này vị trí bí mật, tuyệt đối sẽ không có người ngoài tới quấy rầy, mà ngay cả Sở Kinh vương Hoành Húc khiến ngươi sợ hãi cũng vô pháp tìm được. Ngươi ở nơi này sẽ thực an toàn!”

“Ngươi. . . . . . Ta hiện tại không muốn ẩn cư! Ta không muốn đứng ở loại nơi như nhà giam này!”

“Ngươi là cảm thấy buồn sao? Không cần lo lắng, ta sẽ phái nhiều người đến hầu hạ ngươi, hơn nữa ta cũng sẽ thường xuyên đến. . . . . .”

“Không phải vấn đề buồn hay không buồn, mà là loại địa phương này quả thực là không thể nói lý, ta không phải chim ưng của ngươi, ta không cần ở sào huyệt trên thạch bích Huyền nhai này! Huống hồ, ngươi làm như vậy có hỏi qua ý của ta hay không, ngươi không qua sự đồng ý của ta đã kêu người đem ta bắt đến, còn muốn cho ta tới nơi như vậy, ngươi đây là giam lỏng! Mạc Thương Cảnh, xem ở một hồi phân thượng chúng ta quen biết, xin ngươi thả ta, ta muốn trở về!”

Mạc Thương Cảnh vẻ mặt khó lường nhìn chằm chằm Tử Li: “Trở về? Trở lại đâu? Là quay về Bắc Linh hay là Sở Kinh?”

“Này không mượn ngươi xen vào, ngươi chỉ cần thả ta là được!”

“Ta vì cái gì phải thả ngươi, ân?” Mạc Thương Cảnh bỗng nhiên tới gần từng bước nâng lên mặt Tử Li, sắc mặt khó coi nói.

“Ngươi đây là không nói đạo lý! Uổng cho ta còn tưởng rằng ngươi là người khiêm tốn! Tốt nhất thả ta, ta không muốn đứng ở trong phạm vi một dặm với ngươi!”

Mạc Thương Cảnh nháy mắt có chút vặn vẹo nhìn Tử Li đang mang thần tình hèn mọn, “Ngươi như thế nào không muốn đứng ở bên cạnh ta, là muốn đứng ở bên người Sở Kinh vương Hoành Húc đúng không? Ân? Chẳng lẽ ngươi đã yêu hắn?”

“Đúng, ta yêu Hoành Húc, nhưng này lại cùng ngươi có quan hệ gì đâu?”

“Hảo, tốt lắm! Ngươi lại còn nói ngươi đã yêu Sở Kinh vương? Lần đó ngươi bỗng nhiên đào tẩu ta phong tỏa toàn thành tìm kiếm lại không thu hoạch được gì, ngươi có biết ta có cỡ nào lo lắng an nguy của ngươi không? Khi ta biết được Sở Kinh vương đã phái người đem ngươi bắt quay về hoàng cung, ngươi có biết ta có bao nhiêu sợ hãi hắn sẽ đối với ngươi dụng hình không? Ngươi lại còn nói ngươi đã yêu Sở Kinh vương? Như vậy thời điểm các ngươi khanh khanh ta ta, ngươi lại có biết hay không ta ăn không ngon, ngủ không yên chỉ là lo lắng ngươi sẽ không tha thứ ta từng lừa gạt qua ngươi?”

“Này lại cùng ta có quan hệ gì đâu?”

“Hảo một câu cùng ngươi có quan hệ gì đâu? An Cẩn Du, ngươi cũng thật đủ ngoan tâm! Ngươi cho là ngươi yêu Sở Kinh vương, hắn sẽ yêu ngươi sao? Ha hả, ngươi nghĩ đến cũng thật đủ khờ dại! Hắn đối với ngươi thật tốt chẳng qua là vì che giấu mục đích thật sự của hắn! Hắn cố ý cho ngươi cẩm y ngọc thực, cố ý cho ngươi tiền ủng hậu thốc (xúm quanh), đem ngươi bồi dưỡng thành một hoàng tử hung vô chí lớn, chỉ lo an nhàn hưởng lạc, sau đó lại đến đỡ ngươi lên làm hoàng đế Bắc Linh, làm một con rối để hắn đến thao túng chính quyền Bắc Linh, tàm thực kình thôn (nuốt chửng) Bắc Linh quốc bỏ vào trong túi!”

“Ngươi câm miệng, ngươi cho là ngươi châm ngòi như vậy ta sẽ tin sao?”

Tay chế trụ trên mặt Tử Li đột nhiên dùng sức, Mạc Thương Cảnh hai mắt đỏ sậm cắn răng nói: “Ngươi có thể lựa chọn không tin, nhưng loại chuyện châm ngòi vô vị này ta khinh thường làm! Ngươi đây là đang chửi bới một mảnh chân tình của ta đối với ngươi!”

“A!” Trên môi bỗng nhiên một trận đau đớn!

“Cái miệng nhỏ nhắn này, không cần nói ra lời gì làm cho ta phẫn nộ nữa, nếu không, lần sau ta sẽ cắn đứt đầu lưỡi của ngươi!” Mạc Thương Cảnh liếm liếm tơ máu dính vào trên môi, chậm rãi nói.

“Buông, ghê tởm chết được!” Tử Li đưa tay mãnh liệt chà sát môi nói.

Mạc Thương Cảnh bỗng nhiên chế trụ hai tay Tử Li, hung hăng hôn lên môi y, điên cuồng mà cắn nuốt xâm chiếm khoang miệng mềm mại.

“Ngô. . . . . .” Tử Li giãy giụa bỏ tay, cái hôn nóng cháy niêm nị (nhầy dính) vẽ đầy miệng của y mặt của y, trong lòng lại là một trận chán ghét.

“Mạc Thương Cảnh, ngươi tốt nhất buông tay, đừng làm cho ta hận ngươi!”

“Hận sao? Hận cũng tốt, hận cũng so với ngươi đối với ta chẳng quan tâm mãnh liệt hơn!” Mạc Thương Cảnh nói xong một phen gạt rơi mấy khí cụ trên kỷ án, đem Tử Li chặt chẽ đặt ở mặt trên, dùng đầu gối tách ra hai chân loạn đá của y nằm đè lên trước người.

“A, buông ra, buông ra, Mạc Thương Cảnh, ngươi làm như vậy đừng tưởng rằng lão tử dễ khi dễ, Hoành Húc cũng sẽ không buông tha ngươi!”

“A, hắn có năng lực làm khó dễ được ta?” gương mặt Mạc Thương Cảnh nguyên bản tuấn mỹ bởi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo dọa người, trong mắt hắn tràn đầy lệ khí phản chiếu gương mặt tái nhợt bất an của Tử Li, “Hôm nay, ta liền làm chuyện không thể như vậy!”

“A ——”

“Chủ thượng, nơi này đã không còn đường có thể đi! Nữ nhân kia có thể nói dối hay không?” đoàn người của Hoành Húc đi lên nham bích của Vu Hà sơn, đưa mắt nhìn bốn phía, trừ bỏ Huyền nhai tràn ngập mây mù trước mặt thì không còn đường nữa!

Hoành Húc liễm thần nhìn mây mù như một tấm chắn bạch sắc trước mắt, bỗng nhiên thẳng tắp đi về phía trước, bọn thị vệ thấy thế đều kinh hãi, vội vàng chặn lại ở trước mặt Hoành Húc, “Chủ thượng, ngài đây là muốn làm cái gì?”

“Tránh ra, ta muốn từ nơi này đi xuống!”

“Trăm triệu không thể! Đây là vực sâu vạn trượng, chủ thượng. . . . . .”

“Nữ nhân kia nói người giấu ở ngọn núi này, nhưng chúng ta cơ hồ đã đem cả tòa sơn lật tung cũng tìm không ra nơi có thể giấu người, trừ bỏ nơi mây mù che giấu này!”

“Chủ thượng, ngài thân hệ giang sơn xã tắc, vạn kim chi khu, sao có thể tùy ý lấy thân mạo hiểm? Huống hồ lời nói của nữ nhân kia thuộc hạ cho rằng không thể tin!”

“Nàng không có lá gan gạt ta! Các ngươi tránh ra!”

“Chủ thượng!”

Hoành Húc vận công đẩy ra thị vệ trước mặt, tiếp theo thả người nhảy xuống thẳng tắp rơi vào tầng mây, bọn thị vệ thấy thế cũng vội vàng đề khí nhảy theo.

Hoành Húc thân mở song chưởng, giống như đại điêu xuyên qua chướng ngại bạch sắc, trong tầm mắt dần dần rõ ràng quả nhiên xuất hiện một cái bãi đá nhô ra, mà trên bãi đá cư nhiên có một tòa mộc ốc!

Hoành Húc trong lòng kinh hỉ, lại đề khí tà tà hướng trên bãi đá rơi đi!

người trên bãi đá thấy phía trên cư nhiên lại nhảy xuống vài nhân ảnh, trong lòng rung động mãnh liệt, “Kẻ tự tiện xông vào phải chết!”

Bọn họ “Sưu sưu” rút kiếm, người tới chân chưa chấm đất đã thẳng tắp huy đao tiến lên. Mủi chân Hoành Húc dẫm nát đao trên mặt mượn lực phi đá, thẳng đem người đá tới nơi vài thước xa. Tiếp theo điểm điểm nhảy lên, bay qua bức tường người đang giương cung bạt kiếm hướng tiểu mộc ốc chạy đi.

“Không tốt, mau mau bảo hộ chủ tử!” bọn thị vệ của Mạc Thương Cảnh thấy thế hô to.

Nhưng thị vệ theo đuôi Hoành Húc lúc sau cũng đã vững vàng rơi xuống đất, bọn họ cũng rút kiếm tiến lên ngăn đấu với thị vệ Mạc Thương Cảnh, “Đương” một tiếng, hai hàng người rơi vào tranh đấu !

Hoành Húc hoắc mắt đá văng ra cánh cửa mộc ốc, ánh vào mắt chính là một màn khiến hắn giận dữ đến cực điểm, chỉ thấy Mạc Thương Cảnh đem Tử Li tương y bất tế thể (áo rách không ra hình dạng) đặt ở dưới thân, thân thể nguyên bản trơn bóng trắng nõn lúc này một mảnh xanh tím hỗn độn! Hoành Húc sắc mặt hung ác phi thân tiến lên, câu chưởng hung hăng hướng sau cổ Mạc Thương Cảnh chộp tới. Mạc Thương Cảnh từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại vội vàng nghiêng người tránh né, trở mình một cái té ngã đổ lên cạnh cửa, sắc mặt nhăn nhó nhìn Hoành Húc nói: “Không thể tưởng được ngươi cư nhiên tìm được nơi này?”

” Kiền vương Xích Tương Mạc Thương Cảnh, món nợ này Hoành Húc ta nhớ kỹ!” Hoành Húc tàn nhẫn nhìn hắn từng chữ từng chữ nói.

“. . . . . . Hoành Húc!” Tử Li ấn lên bụng đã trúng một cái chậm rãi ngồi dậy.

“Bảo bối nhi!” Hoành Húc vội vàng dỡ xuống một thân lệ khí, đem Tử Li nghiêm nghiêm khóa lại trong lồng ngực, hôn lên trán của y nói, “Bảo bối nhi, thực xin lỗi, ta đã tới chậm!”

“Khụ khụ, ta không muốn. . . . . . đứng ở chỗ này, Hoành Húc. . . . . .mau dẫn ta rời đi!” Tử Li đem mặt chôn ở trước ngực hắn.

“Hảo, bảo bối nhi, ta lập tức mang ngươi đi!”

“Ngươi không thể đi!” Mạc Thương Cảnh đỏ ngầu mắt ngăn đón ở phía trước, gắt gao nhìn chằm chằm Tử Li cũng không thèm liếc mắt nhìn tới mình một cái.

Hoành Húc vận công nhấc chân đá hắn đụng vào trên tường, “Ngươi sẽ vì sở tác sở vi hôm nay của ngươi mà trả giá đại giới!”

Nói xong nắm thật chặt thắt lưng Tử Li đang ôm trong lồng ngực mình đi nhanh ra ngoài, lưu lại phía sau Mạc Thương Cảnh giống như điên giống như cuồng cười to. . . . . .