“Ngươi làm cái gì
vậy?” Hoành Húc mặt lạnh lùng trầm giọng nói. Ngày thường tuy rằng cũng
có lúc giận dỗi, nhưng chưa từng dám ngay mặt va chạm giống như hôm
nay.Tay bị đẩy ra không một chút đau, nhưng hành động của Tử Li lại
không thể nghi ngờ chạm đến điểm mấu chốt dung túng của hắn. Làm quân
vương, chỉ cần hắn hơi chút lộ ra một tia sủng hạnh, mặc kệ là phi tử
của hắn hay thần dân của hắn tất cả đều che giấu không được vui sướng
phát điên trong mắt. Duy độc người trước mặt này, đối với việc có tâm
lấy lòng của mình cư nhiên dám khinh thường cố chấp buông bỏ như vậy?
Hoành Húc càng nghĩ càng giận, nộ khí bốc lên trong lòng hóa thành hung
ác nham hiểm càng sâu nơi đáy mắt.
“Ta làm cái gì?
Ta cảm thấy ghê tởm! Ngươi mỗi ngày giả mù sa mưa vờ làm người tốt như
vậy có phải cảm thấy rất thú vị hay không? Đem ta ra xem như vở hài kịch đùa giỡn có thể làm phong phú cuộc sống cô độc nhàm chán của ngươi có
phải hay không?” lồng ngực Tử Li kịch liệt phập phồng, y xiết chặt nắm
tay phẫn hận hướng nam nhân tự nhận là không ai bì nổi trước mặt quát.
“Ngươi nổi điên làm gì!”
Tiếu ý nơi đáy mắt Hoành Húc đã hoàn toàn thu hồi, khôi phục âm lãnh lạnh
thấu xương, cho dù là Tử Li chống đỡ bằng thái độ bất cứ giá nào cũng
nhịn không được trở nên sợ hãi. Bất quá trạng thái sợ hãi rất nhanh đã
bị tức giận mấy ngày nay không chỗ phát tiết cùng kinh giác khuất nhục
sau khi biết được sự thật thay thế.
“Ta điên? Ta còn
chưa từng thanh tỉnh qua như vậy, lúc trước vẫn giống như tên ngốc tử bị ngươi đùa giỡn xoay quanh. Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của ngươi
ngươ,i không phải cảm thấy được rất có ý tứ? Ta vốn đã kỳ quái, vì cái
gì đường đường một chất tử chạy trốn, cư nhiên không có một tên quan
binh đến đuổi bắt, ven đường đi qua thành trấn cũng không nghe nói quan
phủ phải truy nã tội phạm quan trọng kinh thành nào, một đường thông
suốt, ta còn ngốc hồ hồ cho là mình vận khí tốt, nguyên lai hết thảy đều là ngươi ngầm đồng ý thậm chí là cố ý làm! Ngươi đã sớm biết ta muốn
chạy trốn, còn cố ý cho ta đi theo đến Trường Khôn tự trai giới, còn cố ý cho người an bài ta ở tại hậu viện không có thị vệ gác.” Trên trán chảy ra mồ hôi tinh mịn, sắc mặt tái nhợt cũng ẩn ẩn lộ ra thanh khí, y dùng lực hít sâu mấy hơi nói tiếp, “Khi ta cho là mình đã tự do thì ngươi
nhất định đang lạnh lùng bật cười. Tựa như nhìn hầu tử diễn xiếc, nó
giãy giụa nó cố gắng thoát đi ở trong mắt ngươi cũng bất quá là một hồi
biểu diễn lấy lòng mọi người!” Tử Li nói xong lập tức cắn chặt môi dưới, để ngừa bởi vì ngực đau đớn mà nhịn không được bật ra rên rỉ!
Nghĩ đến chính mình hơn một tháng đào vong chẳng qua là một hồi du hí (trò
ngoạn) cho cung nhân giải trí, Tử Li liền nhịn không được toàn thân trở
nên run rẩy. Y cảm thấy mình giống như là một con thú hãm trong bẫy thợ
săn đơn độc bất lực, bất kể liều mạng giãy giụa như thế nào cũng không
thoát khỏi lồng sắt thợ săn thiết hạ. Gặp phải cùng cảnh tuyệt vọng và
cảm giác vô lực làm kẻ yếu khiến cho y căm thù đến tận xương tuỷ! Cho
nên y phẫn hận kẻ thao túng nắm trong tay toàn cục này, rõ ràng là cố ý
thiết kế lại còn muốn vờ như người qua đường Giáp Ất (Giáp Ất ý chỉ cách gọi người lạ) đến giải cứu, chẳng lẽ mùi vị vui thú của trò miêu trảo
lộng lão thử (mèo vờn chuột) có thể thể hiện đại quyền cao cao tại
thượng của hắn?
Y đã hoàn toàn bị thế giới của mình
vứt bỏ, một thân một bóng đi vào thời không xa lạ này, hiện tại mình
chẳng qua, chẳng qua là muốn rời xa bọn vương hầu chí lớn quyền kế mưu
hoa, lòng tràn đầy kế hoạch này, trải qua cuộc sống của một người bình
thường thôi! Chẳng lẽ yêu cầu như thế cũng không thể sao? (;_;)
“Nói xong rồi?” Hoành Húc bất vi sở động nhìn chằm chằm Tử Li ở trong mắt
hắn xem ra chỉ là cảm xúc kích động có hơi quá phận. Khí thế sắc bén bức người tuyệt đối quyền uy không thể nghi ngờ đi từng bước một đến trước
mặt Tử Li, bóng dáng cao lớn bao phủ ở trên, ngón tay thon dài hữu lực
của hắn nâng cằm Tử Li lên, biểu tình thâm trầm, đôi môi mỏng tựa hồ bạc tình bỗng nhiên câu ra một cái cười châm chọc.
“Xem
ra ngươi còn chưa dốt nát, chỉ dựa vào Hoành Khánh nói lộ mấy câu liền
đoán được trẫm là cố ý cho ngươi chạy trốn.” Ánh mắt sâu thẳm nhìn không ra một tia cảm xúc bỗng nhiên lạnh đi, lực đạo trên tay lại tăng thêm
vài phần, Tử Li ngạnh cắn môi không phát ra tiếng.
“Nói nhiều như vậy, mỗi câu đều là trách cứ trẫm, nhưng thật ra bản thân lại không có nửa điểm phản tỉnh! Ngươi muốn rời nơi này, hảo a, trẫm không
phải cho ngươi như sở nguyện sao? Ngươi đều đã ra khỏi Sở Kinh chạy đến
Xích Tương ! Ngươi trách cứ trẫm cố ý cho ngươi trốn, chẳng lẽ ngươi
càng hy vọng chính mình vừa ra cửa thành liền lập tức bị trẫm bắt trở
về?” Hoành Húc nguy hiểm nheo lại mắt, bỗng nhiên nắm lên cánh tay của y lôi kéo về phía trước chặt chẽ đưa y siết ở trước ngực mình, cúi đầu
nhìn khuôn mặt có chút vặn vẹo của Tử Li nói tiếp, “Hỏi chính ngươi một
chút xem, nếu không phải bởi vì nhân tình của ngươi phụ ngươi khiến
ngươi thương tâm, ngươi còn có thể trách trẫm cố ý cho ngươi cơ hội chạy trốn sao?Hừ, chỉ sợ nói lời cảm tạ còn không kịp!”
“Bọn ta mới không phải cái loại quan hệ này!” Tử Li cắn răng nói, “Không có
bắt đầu thì nói gì đến phụ? Ta tức giận ta thương tâm, là bởi vì ta hận
chính mình quá ngây thơ nhìn không thấu lòng người.”
Hoành Húc hừ lạnh một tiếng, “Nghe khẩu khí ngươi tựa hồ còn tiếc nuối các
ngươi chưa có bắt đầu! Ân? Còn muốn giảo biện?”
Khi
hắn từ trong hồi báo của ám vệ biết được hai người thái độ ái muội cử
chỉ thân mật, hắn đã muốn lập tức hạ lệnh đem người bắt quay về sau đó
chặt chẽ khóa ở bên người không bao giờ để cho y rời đi nửa bước nữa.
Nhưng không được, thợ săn muốn săn giỏi nhất định phải có nhiều kiên
nhẫn, dù sao nai con cũng trốn không thoát tầm mắt của hắn, vậy hắn vì
sao không thêm chút thời gian làm cho nai con biết, một khi ra khỏi vòng phạm vi hắn định thì chuyện gặp phải sẽ là một chuyện nguy hiểm cỡ nào! Chờ sau khi nai con trở về, chỉ cần mình ở lúc nó yếu ớt bị thương mà
ôn nhu trấn an, chẳng lẽ còn sợ nó lại chạy trốn sao? Nhưng sự thật luôn có chút không như nguyện, muốn trách thì trách nai con thật sự quá nhạy bén, nhanh như vậy liền phát hiện ý đồ của mình! Hoành Húc có chút tức
giận nghĩ.
Vì sao thời gian cùng mình bình thản ở
chung chỉ ngắn ngủi như vậy! Nhưng lại có thể cùng người khác khanh
khanh ta ta suốt một tháng, đối với người khác triển nhan hoan tiếu (mặt giãn cười vui), ở bên tai người khác thì thào lời riêng tư.
Nghĩ vậy, Hoành Húc liền nhịn không được trở nên cuồng nộ. Cúi đầu lại nhìn
thấy bộ dáng Tử Li vẻ mặt ẩn nhẫn đau khổ, nộ hỏa lại bùng cháy.
“Người kia thực đáng giá để ngươi cả ngày sầu mi khổ kiểm như vậy sao? Cũng
bởi vì hắn đá văng ngươi nên mới đem tức giận tát đến trên người trẫm!
Ân? Hắn có cái gì tốt, chẳng lẽ là bởi vì công phu trên giường thập phần cao khiến ngươi dục tiên dục tử? Nếu là như vậy, trẫm tuyệt đối so với
hắn càng có khả năng, cam đoan cho ngươi vài ngày không xuống giường
được!” (khùng rồi = =|||)
Tử Li tức giận đến phát
run, y chịu đựng tim ẩn ẩn phát tác quát lớn: “Đừng đem mỗi người đều
phải xấu xa giống như ngươi.. A, ngươi làm gì, buông ..ngô..”
Hoành Húc không đợi Tử Li nói xong, bỗng nhiên một tay đẩy ngã y lên trên
nhuyễn tháp, một tay ngăn chặn hai tay huơ loạn của y, mặt lạnh lùng
nói: “Xấu xa? Ngươi cư nhiên cho rằng trẫm xấu xa? Ân? Có phải đối với
ngươi quá tốt lại càng lên mặt quên đi thân phận của mình hay không? Ân? Nếu là như vậy, vậy hôm nay trẫm sẽ hảo hảo dạy ngươi nhận thức bản
thân mình đến tột cùng là thân phận gì!”
Nói xong lập tức đem y bào trên người Tử Li tàn nhẫn xé xuống.