“Nghĩ đến ngày xưa,
Húc của ta là một tiểu bảo bảo thực khả ái thực khả ái, phấn điêu ngọc
mài, thấy người liền khanh khách khanh khách cười, lúc vừa được một tuổi liền thích nắm góc váy của ta kêu ‘ mẫu phi, mẫu phi ’, thanh âm nguyễn nhuyễn nhu nhu quả thực khiến người thét lên tận tâm khảm, làm cho
người ta hận không thể đưa hắn gắt gao ôm vào trong ngực sau đó lại hung hăng hôn lên vài ngụm!” (⊙﹏⊙)
…….
“Húc
của ta là một bảo bối thực thông minh thực thông minh, lúc ba tuổi đến
thái học viện đã nhận biết vài trăm tự, học một thời gian thì đã vượt
qua bọn ca ca của hắn, thái phó cũng thường xuyên ở trước mặt phụ vương
hắn khích lệ hắn. ”
….
“Húc của ta là một ca ca rất tốt rất tốt, hắn mới bốn tuổi nhưng đã giống một tiểu
đại nhân thương yêu bảo hộ đệ đệ hắn, đó là đứa nhỏ thứ hai của ta,
nhưng Trữ nhi đáng thương của ta chết non , Húc sau khi biết liền bị
bệnh vài ngày, sau khi tỉnh lại thấy ta thì câu nói đầu tiên chính là ‘
mẫu phi, ngài còn có thể tiếp tục sinh ra đệ đệ thật không? ’, sau này
ta lại sinh Khánh nhi, năm đó Húc nhi sáu tuổi.”
Vừa
mới sáng sớm, mỹ nhân liền ghé vào lỗ tai hắn thần tình cảm khái thao
thao nói về chuyện lý thú thời thơ ấu của con trai bảo bối của nàng.
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ trở mình tiếp tục ngủ.
“Này, ta nói ngươi, rõ ràng là quỷ hồn, cần ngủ sao?” mỹ nhân xướng một hồi
cộng thêm mới sáng sớm đã độc diễn mỏi miệng lập tức tức giận đẩy hắn
kháng nghị, “Đứng lên, cùng ta nói chuyện! Hơn hai mươi năm thật vất vả
mới gặp đồng loại đã chết lại không để cho quỷ soa bắt đi giống ta,
ngươi như thế nào có thể hờ hững đối với ta?”
Hắn rốt cục chịu không nổi, bực mình ngồi xuống nói: “Ai nha, ngươi đã dong dài cả đêm không thấy phiền sao? Ngươi không phiền thì ta cũng mệt mỏi, cho ta ngủ tiếp một chút đi! Huống hồ ngươi không ngủ sẽ tăng nếp nhăn,
ngươi hiểu hay không hiểu? Ngươi xem, hiện tại trên mặt ngươi không phải đã tăng thêm nếp nhăn sao?”
“A, thật sự? Vậy không
làm phiền, ta phải lập tức trở lại bổ sung giấc ngủ!” Mỹ nhân lập tức ôm mặt xuyên tường chạy trở về phòng ngủ cách vách.
Rốt cục đuổi đi nữ quỷ dong dài kia, hắn tiếp tục ngã xuống giường, nhưng
lăn qua lộn lại như thế nào cũng ngủ không được! Bất đắc dĩ ngồi dậy,
xuyên qua cửa phòng.
Bên ngoài nắng lóa chiếu cao,
hành cung yên tĩnh chỉ có tiếng huyên náo dưới mặt nước. Bất giác, tâm
tình nổi lên một trận mất mát, ngực cũng sầu muộn đến hoảng!
Ngẫm lại cũng thấy buồn cười, hắn không phải quỷ sao? Nếu là quỷ, sao có thể ở dưới thái dương mà hoảng, nếu là quỷ, sao lại có hỉ nộ ai nhạc của
con người!
Than nhẹ một tiếng, khi hắn từ trong lúc
miên man suy nghĩ lấy lại tinh thần, phát hiện mình không biết khi nào
lại tới bên ngoài cửa điện Hạ Hà cung rồi.
Một đường
thông suốt đi tới phòng ngủ chủ nhân nơi này, so với hôm qua chật kín
người, lúc này bên trong không có một nhân ảnh. Hắn đi đến trước giường
bệnh, cúi đầu tinh tế đánh giá thiếu niên trên giường.
Mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, thân thể mảnh khảnh, yếu ớt đến mức tựa hồ vừa chạm sẽ vỡ! Quan sát trong chốc lát, nhịn không được đưa tay dọc
theo đường cong nhẵn nhụi trên mặt thiếu niên cảm khái phát họa.
“Ngươi đang làm cái gì?” Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng quát lớn lạnh lẽo.
Hắn sợ tới mức tay run lên, xuyên thấu qua mặt thiếu niên. Theo nhau mà đến chính là một cỗ hấp lực đột ngột, giống như lốc xoáy hung mãnh cuốn,
liên tiếp đưa hắn hướng thân mình thiếu niên quét tới. Hắn đột nhiên rút tay về, liên tục lui về phía sau vài bước.
Đang lúc
hắn kinh hồn muốn phủ định, phía sau lại vang lên tiếng rống giận của
người nọ: “Trẫm hỏi ngươi lén lút ở trong này làm cái gì?”
Ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy nhi tử hoàng đế của nữ quỷ dong dài đang
đứng ở cửa! Chỉ thấy y thần sắc âm trầm nhìn mình chằm chằm, nga, không, là nhìn chằm chằm một thị nữ không biết từ khi nào đã chuồn êm tiến vào đang cầm trong tay lợi khí trước mặt mình.
Tên thị
nữ kia quay đầu lại thấy nam nhân vẻ mặt lệ khí, sợ tới mức chủy thủ
trong tay “Đương ” một tiếng đánh rơi trên mặt đất.
“Bệ…bệ hạ, nô tỳ…nô tỳ… nương nương..” nàng run rẩy mềm nhuyễn trên mặt đất,
mặt không còn chút máu mồm miệng không rõ nói.
Namnhân nhìn thấy chủy thủ rơi xuống trên mặt đất chợt nổi giận, không chờ nàng nói xong, thân hình đã chợt lóe chuyển qua trước mặt thị nữ một cước
đem nàng đá bay tới trên vách tường. ( ¬(¯▽¯)˥ )
“Người tới, đem tiện nô đáng hận này tha ra ngoài đuổi về cho chủ tử nàng!”
Thị tòng lĩnh mệnh vội vàng tiến vào đem thị nữ miệng đầy huyết đang hấp hối kia kéo đi ra ngoài!
Nam nhân đi đến bên giường đem thiếu niên ôm lấy, ngược lại với thô bạo mới vừa rồi, động tác mềm nhẹ vuốt ve trán của y nói: “Bị sợ hãi sao? Bất
quá yên tâm, sẽ không có lần sau, trẫm tuyệt không cho phép có người
thương tổn ngươi!” (nhìn lại mình đi)
Hắn ôm chặt thiếu niên, bộ dáng như là hận không thể đưa y nhu tiến vào trong thân thể của mình!
“…Ngươi lúc nào mới nguyện ý tỉnh lại? Ân? Ngươi nếu là giận trẫm vậy mau tỉnh
lại, chửi ầm lên hoặc là quyền đấm cước đá đều được! Thế nhưng, không
cần giống như vậy chỉ lo bản thân mình ngủ ngon được không?”Nam nhân đè
nặng yết hầu nhẹ giọng nói.
Mày kiếm luôn luôn tà mị
nhập tấn lúc này bi thương nghiêng đi, nén thành một khối kết liền với
nhau ở giữa, làm cho khuôn mặt lạnh lùng của hắn nhiễm thượng một tầng
khổ sở lạnh lẽo. Kẻ vương giả tuyệt đối cường thế tuyệt đối quyền uy,
lúc này lại chỉ là một nam nhân cực bình thường! Một nam nhân bình
thường vì ái nhân mà sầu mi khổ kiểm!
Hắn lăng lăng
nhìn nam nhân khẽ hạ đôi mắt, trong lòng chậm rãi dâng lên một cỗ tình
tự khác thường, chua xót, trướng trướng khác lạ, nói không rõ!
Ngày kế tiếp nam nhân tăng mạnh phòng thủ ở Hạ Hà cung, phàm là người xuất
nhập hành cung phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, phàm là người tiến
vào chủ điện phải có thủ dụ tự tay viết của hắn. Cảm thấy được như vậy
còn chưa thoả đáng, nam nhân trực tiếp chuyển luôn lại đây! (¯¯3¯¯)
Dưới ánh nến tản ra nhu hòa, nam nhân đang cúi đầu lẳng lặng phê duyệt tấu
chương, trên kỷ án đặt hai chồng án thư ước chừng đủ tới cằm. Từ góc độ
của hắn nhìn lại, vừa lúc có thể nhìn thấy hàng mi của nam nhân đang
nhíu lại và đôi mắt cho dù nửa khép cũng có thể cảm nhận được cơ trí
thâm trầm. Nam nhân thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn sang thiếu niên đang ngủ say trên giường, mỗi khi đến lúc đó, hắn liền phát hiện thần tình trên
mặt nam nhân sẽ trở nên dị thường nhu hòa, trong không khí tràn ngập vị
đạo sủng nịch mà ngay cả ánh nến cũng bị chìm đắm trong đó, trở nên càng thêm ái muội.
Đêm đã khuya, khi ánh trăng ngoài cửa
sổ cũng bắt đầu mơ màng buồn ngủ, nam nhân rốt cục buông xuống tấu
chương chấm dứt một ngày công tác. Đưa tay nhu nhu minh huyệt trên con
ngươi (minh huyệt: vùng giữa mắt và chân mày), sau đó đứng dậy đi tới
bên giường.
Hắn cũng theo nam nhân đứng dậy mà từ
trên ghế đứng lên, lúc này mới đột nhiên phát giác mình cư nhiên cứ như
vậy nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nam nhân tới bây giờ!
Đang lúc hắn ở trong tối mạc danh kỳ diệu (khó hiểu) chính mình, cung thị
canh chừng ngoài cửa đã nhẹ giọng tiến vào thay nam nhân cởi ngoại sáo
tháo ngọc quan (mão đội trên búi tóc).
Nam nhân khoát tay chặn lại, nhóm cung thị lập tức rời khỏi ra ngoài cửa tiếp tục gác đêm.
Hắn có chút ngượng ngùng vứt đi tầm mắt, cố ý xem nhẹ thân hình tinh tráng
bị vây dưới tiết y đang ẩn ẩn lộ ra của nam nhân.
Nam nhân nằm ở trên giường, đem thiếu niên vững vàng ôm vào trong lồng ngực.
“Đánh thức ngươi sao? Bảo bối nhi!”Nam nhân hôn hôn lên trán thiếu niên nhẹ giọng hỏi.
Phủ phủ lên mái tóc mềm mại kia, nam nhân lại hôn lên môi thiếu niên, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.