Ta gọi là Mạc Hoa
Diễm, là hoàng tử thứ mười một của Xích Tương quốc, mẫu phi của ta là
một nữ tử dịu dàng xinh đẹp, nhưng bởi vì xuất thân thấp hèn, mà sủng ái của phụ hoàng cũng chỉ duy trì vài tháng đầu vào cung, cho nên cuộc
sống của mẫu phi ở trong cung rất đau khổ! Thậm chí ngay cả sau khi sinh ta ra cũng vô pháp thay đổi loại hiện trạng này, ngược lại bởi vì sinh
ra một hoàng tử có thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà thành cái đinh
trong mắt cái gai trong thịt của các phi tần khác! Mẫu phi tính cách
hiền lương, căn bản là không phải đối thủ của loại nữ nhân âm hiểm giảo
hoạt này, rất nhanh đã bị phụ hoàng vĩnh viễn vứt bỏ ở bên trong tầng
tầng cung tường. Khi ta ba tuổi, vốn dựa theo lệ thường của hoàng tử
phải tiến vào thái học viện học tập, nhưng bởi vì mẫu phi không được đắc sủng nên vẫn không có ý chỉ hạ xuống, ta thậm chí hoài nghi phụ hoàng
đã quên còn có một nhi tử là ta! Mỗi đêm, mẫu phi chỉ có thể lén gạt lệ, tuy rằng ta chỉ có ba tuổi, nhưng ta lại có thể lý giải khổ sở của mẫu
phi, tuy rằng nàng chỉ là nữ nhân của một tiểu quan lại, nếu không phải
gặp một người mình yêu là phụ hoàng đón vào trong cung, chỉ sợ hiện tại
cũng đã tìm được lang quân như ý, nhi nữ thành đàn đi! Nhìn mẫu phi dung nhan ngày càng tiều tụy, ta liền âm thầm thề nhất định phải bảo vệ tốt
mẫu phi, không thể để cho nàng lại chịu nửa điểm ủy khuất!“Mẫu phi, Diễm nhi không đến thái học viện được, ngài dạy ta nhận biết chữ
đi?” Ta ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc nói với mẫu phi.Mẫu phi ngơ ngác nhìn ta, bỗng nhiên một giọt lệ ấm áp nện ở trên trán ta,
mẫu phi luôn luôn chú trọng lễ nghi cư nhiên ôm cổ ta hung hăng khóc lớn lên!“Diễm nhi, mẫu phi kiếp này cũng chỉ có ngươi , ta không cầu ngươi phi hoàng đăng đạt (quan cao hiển quý), chỉ thầm
muốn ngươi bình an!”“Mẫu phi, ngươi không phải là
bách tính bình thường không phải sao? Xuất thân đã quyết định ta không
có được cuộc sống an ổn, ta là hoàng tử Xích Tương quốc, cho dù là một
hoàng tử không thực quyền, ở trong các hoàng tử khác xem ra cũng có uy
hiếp tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, khó bảo toàn bọn họ không đối với ta
hạ độc thủ, cho nên, mẫu phi, Diễm nhi bình thường không được!”Cho dù mẫu phi kinh ngạc vì ta trưởng thành sớm, nhưng vẫn là bắt tay ta bắt đầu dạy ta viết chữ!Cuộc sống như thế duy trì được hai năm!Ta năm tuổi, một năm kia là năm thứ hai mươi phụ hoàng đăng cơ, vì ăn mừng trị quốc thịnh thế quốc thái dân an, phụ hoàng quyết định cử hành một
vãn yến đại hình, mời tất cả hoàng thân quốc thích và văn võ bách quan
tề lai đồng khánh (cùng chung vui)!Tuy rằng không thụ sủng, nhưng mẫu phi và ta vẫn được mời dự!Mẫu phi giúp ta mặc vào tầng tầng lớp lớp lễ phục hoàng tử, sau đó chính
mình cũng thay trang phục vẫn bị nàng luyến tiếc đặt ở đáy hòm, nắm tay
ta xuyên qua hành lang đi tới yến hội!Mình sinh ra
tới nay vẫn là lần đầu tiên gặp qua nhiều người như vậy, mọi người đều
mặc trang phục rườm rà, trên mặt đều lộ vẻ tươi cười hư vinh.Mẫu phi dẫn ta đi đến một vị trí khuất nhất ngồi xuống, không có tham dự
trêu đùa tự chân tự giả (như thật như giả) của các phi tần khác, cũng
không đáp lại các nàng ác ý hạ thấp, mẫu phi thân ngoài cuộc quan sát
đám nữ nhân như khổng tước đang cạnh tương đoạt nghiên (tranh giành đấu
đá)!Ta nhìn mấy án điểm tâm tinh xảo đặt trước mặt,
đã đói bụng đến hoảng nhưng lễ nghi mẫu phi từ nhỏ giáo huấn làm cho ta
ngồi nghiêm chỉnh nhìn không chớp mắt.Thật vất vả
chờ được phụ hoàng khoan thai đến đây, hội trường ồn ào rốt cục thanh
tĩnh không ít, mà thức ăn ta muốn đã lâu cũng rốt cục như nguyện vào
bụng!Gắp lên một dương nhục hoàn (thịt dê viên) vừa
định hướng vào miệng, ai ngờ chiếc đũa vừa trợt, dương nhục hoàn xinh
đẹp liền từ một bên ngã nhào, lăn lên một chiếc bạch ngoa miêu kim (giày trắng mạ vàng). Bất an ngẩng đầu, nhìn thấy một tuấn mỹ thiếu niên mày
kiếm mắt sáng mang theo tiếu ý nhìn mình.“Thất lễ !”“Không sao!” Thiếu niên tiểu yếp (lúm đồng tiền)như xuân.Một năm kia, ta gặp đường huynh Mạc Thương Cảnh của ta.Ta năm tuổi, hắn mười một tuổi!