Cháu Đích Tôn (Đích Trưởng Tôn)

Chương 23

Tề Nhiễm và Tề Anh đến, mấy người Phỉ Tĩnh Nhã tất nhiên phải ra khỏi thiên điện để chào hỏi. Tề Nhiễm là Thái tử, dù y gọi Mai phi là Mai nương nương, nhưng nói cho cùng thì Mai phi cũng không phải mẹ ruột, mẹ của y là Tiên hoàng hậu. Vì vậy khi gặp mặt Mai phi không cần phải làm đại lễ, Mai phi ngược lại còn phải nể thân phận của Thái tử mà nhường nhịn. Còn Tề Anh là con trai ruột của Mai phi, đương nhiên phải làm lễ đầy đủ.

Mai phi vội cho Tề Anh đứng dậy, về phần bà cụ Phỉ và những người khác, dù là nhà ngoại của Tề Nhiễm và Tề Anh, thậm chí bà cụ còn là bề trên, nhưng nói cho cùng thì Tề Nhiễm và Tề Anh là hoàng tử, bọn họ là thần dân, bất kể tuổi tác thế này cũng vẫn phải làm lễ với hoàng tử.

Tất nhiên đã là thân thích thì cũng không cần quá chú ý lễ nghi, trước khi bà cụ Phỉ đứng dậy, Tề Nhiễm đã cản lại, nhàn nhạt nói: “Ngoại tổ mẫu không cần đa lễ.”

Bà cụ Phỉ lắc đầu, mặt mày hiền từ nói: “Thái tử điện hạ, nơi này là hoàng cung, không thể bỏ qua lễ nghi.”

Tề Nhiễm đáp: “Ngoại tổ mẫu, nơi này là cung điện của Mai nương nương, không có người ngoài, không sao cả.”

Y vừa nói xong thì Tề Anh phụ họa: “Ngoại tổ mẫu, Thái tử ca ca nói phải, ngài mau ngồi đi.”

Mai phi cũng lên tiếng khuyên nhủ, bà cụ Phỉ mới tỏ ra cảm kích ngồi lại bên cạnh Mai phi. Bà cụ thì không cần làm lễ, nhưng Phỉ Tĩnh Nhã, Phỉ Duyệt và Phỉ An Ninh là tiểu bối thì cần.

Sau khi ba người làm lễ xong đứng lên, bà cụ Phỉ bởi vì đã nghe lời Mai phi nói vừa nãy mà trong lòng vui mừng, bà nhìn Tề Nhiễm nói: “Chúng nó không hiểu nhiều lễ nghi, mong Thái tử điện hạ đừng trách tội.”

Tề Nhiễm cười rất nhạt, đáp: “Biểu đệ biểu muội đều được ngoại tổ mẫu nuôi dạy, lễ nghi tất nhiên là tốt.”

Lời y nói hiển nhiên là đang khen bà cụ Phỉ biết dạy dỗ, có điều y cũng không ngẩng đầu lên nhìn mấy người Phỉ An Ninh. Từ trước đến giờ lễ nghi của Tề Nhiễm luôn hoàn hảo, bà cụ Phỉ không nghĩ nhiều. Dù sao thì việc hôn nhân này vẫn chưa được quyết định, danh phận Thái tử phi của Phỉ An Ninh cũng chưa hoàn toàn ổn định, vậy nên Tề Nhiễm tỏ ra lạnh nhạt cũng là bình thường.

Bà cụ Phỉ cười rất đúng mực, khi nhìn sang Tề Anh lại có vẻ quan tâm rất rõ rệt: “Thất hoàng tử có khỏe không?”

Bà vừa nói xong thì ánh mắt của Phỉ Duyệt, Phỉ An Ninh và cả Phỉ Tĩnh Nhã đều hướng sang Tề Anh.

Khác với sự câu nệ khi nói chuyện với Tề Nhiễm, dáng vẻ bọn họ khi nhìn Tề Anh rõ ràng thả lỏng hơn nhiều, có lẽ đây mới chính là dáng vẻ khi đối diện với người thân. Phỉ Duyệt là người đầu tiên lên tiếng, gã tỏ ra rất quan tâm hỏi: “Đúng vậy, sự việc ngày hôm qua quả thật đáng sợ, Thất hoàng tử có sao không?”

Đối diện với sự quan tâm của người thân, Tề Anh cười toe, nhưng lại hơi ngượng ngùng. Hắn vốn dĩ còn mang dáng vẻ nghiêm túc nặng nề vì những việc xảy ra trên chiến trường, lúc này cười thả lỏng như thế lại có vẻ giống một người mười bốn mười lăm tuổi hơn.

Tề Anh mím môi đáp: “Có Thái tử ca ca lên tiếng, không có chuyện gì.”

“Thất hoàng tử vẫn nên cẩn thận hơn, ngài vừa trở về từ chiến trường mà đã gặp sự việc như vậy, có lẽ là vì người khác ghen tức.” Phỉ An Ninh nhịn một lát, sau cùng vẫn nhẹ nhàng cất giọng, sau đó nàng ngừng lại, nhìn sang Tề Nhiễm thì hơi cúi đầu: “Cũng may khi đó có nương nương và Thái tử điện hạ, bằng không thì Thất hoàng tử đã phải chịu thiệt rồi.”

Lời này lẽ ra không thể do Phỉ An Ninh nói ra, nàng ta đã vượt quá giới hạn. Nhưng lời lẽ của nàng điềm tĩnh lại êm tai, vừa không đắc tội ai vừa có thể bày tỏ lòng quan tâm của mình. Bà cụ Phỉ cho rằng sau này nàng là tẩu tẩu của Tề Anh, cũng không quá thất lễ, nhưng bà vẫn tiếp lời: “Đúng vậy, hôm qua sau khi trở về chúng ta đều không ngủ được. Nương nương, Thái tử điện hạ và Thất hoàng tử từ trước đến nay vẫn luôn bị người ta ghi hận, mọi việc cần phải cẩn thận hơn nữa.”

Tề Anh vội đáp: “Đa tạ biểu tỷ đã quan tâm, lần này may mà có Thái tử ca ca, phụ hoàng cũng không định truy cứu. Từ nhỏ ta đã hay gây chuyện, đều là nhờ Thái tử ca ca bảo vệ.”

Tề Nhiễm nghe vậy, nét mặt vẫn lạnh nhạt, bình thản nói: “Ta xem đệ là ruột thịt, tất nhiên phải bảo vệ đệ.”

Mai phi nhìn cảnh này mà tràn đầy cảm kích và hài lòng, còn Phỉ An Ninh thì hơi dời mắt đi, thần sắc bình tĩnh.

Phỉ Tĩnh Nhã đứng bên cạnh cười nói: “Ngoại tổ mẫu, nương nương, Thái tử điện hạ và Thất hoàng tử có phúc, sao có thể dễ dàng để người khác hạm hại.” Cô nói chuyện luôn rất linh động hoạt bát, khiến cho bà cụ Phỉ và Mai phi đều bật cười.

Mai phi nói: “Mẫu thân vẫn luôn nói hai đứa trẻ nhà đại ca hoàn toàn không giống tính huynh ấy, con thấy đúng thật là vậy, nha đầu này và đại ca nó đều hoạt bát, biết cách làm vui lòng người.”

“Cũng chẳng biết là nuôi thế nào, chẳng khác gì khỉ con cả, may mà nhà họ Chu không chê.” Bà cụ Phỉ cũng cười đáp.

Phỉ Tĩnh Nhã mím môi, xấu hổ nói: “Tổ mẫu, mọi người đều đang quan tâm Thất hoàng tử, nhắc đến việc này làm gì chứ.” Hơn nữa ở đây cũng không chỉ có các cô, còn có cả Tề Nhiễm và Tề Anh, nếu truyền ra ngoài thì cũng không tốt lắm.

Nhà họ Chu mà bà cụ Phỉ nhắc đến chính là gia đình đã đính hôn cùng Phỉ Tĩnh Nhã từ nhỏ, đối tượng tên Chu Hoài Viễn, là một người khá nho nhã.

Họ Chu năm xưa cũng là thế gia, nhưng sau này liên tục xảy ra chuyện, vài năm nay gia cảnh xuống dốc nhiều, Chu Hoài Viễn bây giờ vẫn còn phải để tang thêm một năm nữa. So sánh hai bên bây giờ thì cách biệt chẳng khác gì trên trời dưới đất. Nhưng Phỉ Hạ là người trọng lời hứa, không hề có ý định hủy hôn ước, chỉ chờ Chu Hoài Viễn qua hết thời gian để tang sẽ đến bàn chuyện thành hôn.

Người ngoài và thậm chí cả bà cụ Phỉ đều cảm thấy hôn ước của Phỉ Tĩnh Nhã quá kém, nhưng Phỉ Hạ đã quyết định thì người khác cũng không thể thay đổi, mà Phỉ Tĩnh Nhã là người rộng lượng, bản thân cô không cho rằng đối tượng kết hôn của mình là kém. Từ trước đến giờ cô rất nghe lời Phỉ Hạ, tìm hôn phu không nhất định phải quyền cao chức trọng, Phỉ Thanh còn đặc biệt tìm người thử tính cách của Chu Hoài Viễn, là một người đáng để gửi gắm trọn đời.

Tề Nhiễm cũng biết Chu Hoài Viễn, người này về sau cũng làm quan, nổi danh là có thủ đoạn tàn khốc, tuy danh tiếng bên ngoài không hay, nhưng đối xử với người vợ kết tóc Phỉ Tĩnh Nhã vô cùng tốt. Kiếp trước khi nhà họ Phỉ xuống dốc, chắc hắn cũng có thể bảo vệ Phỉ Tĩnh Nhã an toàn.

Nghĩ đến kết cục của nhà họ Phỉ kiếp trước, Tề Nhiễm vẫn thản nhiên.

Mai phi nhìn sang Tề Nhiễm, tìm cách dời đề tài đi: “Mẫu thân, việc Anh Nhi bị hãm hại lần này nhất định phải nhờ ca ca cẩn thận điều tra, con ở trong cung cũng sẽ cố gắng sai người thăm dò.”

Bà cụ Phỉ trịnh trọng đáp: “Nương nương yên tâm, nhất định không thể để Thất hoàng tử phải chịu thiệt như thế.”

Tề Nhiễm và Tề Anh dù gì cũng là nam, còn Phỉ Tĩnh Nhã và Phỉ An Ninh là nữ, vậy nên bọn họ không tiện ở lâu, chỉ nói vài câu bâng quơ rồi rời đi.

Khi Tề Nhiễm đi rồi, Phỉ An Ninh mới thầm cảm thấy bất thường. Trước kia Tề Nhiễm mà gặp bọn họ thì dù rằng vẫn giữ lễ, nhưng cũng sẽ nói vài câu với họ, hoàn toàn không lạnh nhạt như hôm nay.

Sau đó nàng ta lại nghĩ, có lẽ là vì việc thành hôn, thái độ đối xử với biểu muội và với Thái tử phi tất nhiên là khác nhau. Bỗng dưng, Phỉ An Ninh lại thấy không vui, nghĩ đến mình sắp trở thành Thái tử phi, phải gả cho loại người có tính cách lạnh lùng như Tề Nhiễm, nàng ta thật không xác định được cảm xúc của mình.

Mai phi và Phỉ lão phu nhân vừa tán gẫu, vừa vô tình nhìn thấy vẻ lơ đãng của Phỉ An Ninh, trong mắt ánh vẻ hài lòng, sau đó lại vừa nói vừa cười lảng sang chuyện khác.

Bên này, Tề Anh theo Tề Nhiễm trở lại Đông cung. Sau khi Cát Tường dâng trà lên, Tề Nhiễm cho tất cả mọi người trong phòng lui xuống.

Tuy Tề Anh không tận tai nghe thấy Mai phi nói về việc của Tề Nhiễm và Phỉ An Ninh, nhưng vẫn nghe phong thanh bên ngoài, mà hôm nay biểu hiện của bà cụ Phỉ cũng rất nhiệt tình, hắn tưởng rằng mọi việc đã được quyết định, bèn vừa cười vừa nói với Tề Nhiễm: “Tam ca, Đông cung không phải sắp có việc vui hay sao? Sao huynh lại có vẻ không vui như vậy?”

Hắn vẫn luôn thích gọi Tề Nhiễm là tam ca những lúc không người, nghe là biết hai người rất thân thiết.

Tề Nhiễm nhìn chén trà trên bàn, nghe vậy hơi ngước mắt lên, hỏki: “Chuyện không có khả năng cũng đáng để đệ vui mừng?”

Tề Anh sửng sốt, chớp chớp mắt khó hiểu, hỏi lại: “Tam ca, sao lại là không có khả năng?”

Tề Nhiễm cũng không giấu, bình thản trả lời: “Việc thành hôn của ta tất nhiên phải do phụ hoàng định đoạt, không nói việc này nữa. Đệ vừa về kinh đã gặp phải chuyện nguy hiểm như thế này, đệ nên suy nghĩ đến tương lai đi.”

Tề Anh cười khổ, sau đó cả người mềm oặt nằm ườn ra ghế, mất hết cả hình tượng: “Đệ còn chưa đến tuổi ra ngoài lập phủ đã được phong làm Thanh Vương, tất nhiên là quá nổi bật, việc này có đề phòng cũng không được, cũng may là phụ hoàng tỉnh táo, mà đệ còn có tam ca giúp đỡ, bằng không thì đệ chẳng biết phải làm sao nữa. Nếu như có thể, đệ thà rằng vĩnh viễn ở lại biên cương, lên chiến trường giết địch, còn hơn là ở trong kinh thành mà ngày ngày lo lắng đề phòng.”

Mắt Tề Nhiễm khẽ đảo, y nói bằng giọng điệu phức tạp: “Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, sống chết do trời, đệ thật không sợ sao? Nhưng mà phải biết rằng dù đệ muốn đi, nhưng Mai nương nương làm sao có thể cho phép?”

Tề Anh xòe tay than thở: “Mẫu phi tất nhiên là không cho phép, mà đệ làm hoàng tử cũng càng không thể. Tam ca, đệ nói huynh nghe, trên chiến trường đệ nghĩ rất nhiều, đệ thấy rằng nhà họ Phỉ thật chẳng dễ dàng gì, rõ ràng là lấy mạng sống đổi phú quý. Nhưng cho dù có như thế thì những kẻ có âm mưu ngoài kia vẫn muốn tranh đoạt quyền thế mỗi giờ mỗi khắc, hoàn toàn không để tâm đến an nguy của biên quan, quả thực là đáng căm phẫn.”

Tề Nhiễm nhìn Tề Anh đang nói lời ấu trĩ, sắc mặt hơi lạnh: “Có phải lần này tên Giám quânVương Dũng lại gây chuyện không?”

Giám quân Giám quân, mục đích giám sát là chính, chức vị này là do Thái Tổ lập nên để tránh các tướng quân lên chiến trường thì bắt đầu chuyên quyền không nghe lệnh bề trên, Giám quân ỷ vào đặc quyền này nên vẫn thích làm bừa làm bậy.

Tề Anh vừa nghe tên Giám quân Vương Dũng là khóe miệng liền bất giác giật giật, hắn nói: “Đừng nhắc cái thứ nhát gan như chuột đó nữa, lần này nhất định đệ phải bẩm báo lên phụ hoàng, trị tội làm lỡ thời cơ chiến đấu của gã.”

Nhát gan thì thôi đi, còn thích chỉ trỏ, đúng là đáng ghét vô cùng. Tề Nhiễm cũng không thích cái chức vị Giám quân này, nhưng y cũng biết dù phụ hoàng anh minh, thì cũng rất ít khi động chạm đến quy tắc do Thái Tổ đề ra, ngày sau y mà ngồi lên ngai vàng kia, việc thứ nhất chính là phế bỏ chức quan Giám quân này.

Tề Nhiễm vừa lơ đãng nghĩ, vừa nghe Tề Anh kể lại chuyện ngoài biên quan.

Không khí giữa hai anh em ấm cúng thân thiết vô cùng, giống hệt như năm xưa vậy.

Lúc này, không khí trong cung Văn Ương của Mai phi lại rất nặng nề, ngượng ngùng mà hoảng loạn. Sau khi Tề Nhiễm và Tề Anh rời đi không bao lâu, Hoàng đế đến đây. Khi Mai phi tiếp đón người nhà mẹ đẻ mà có Hoàng đế ghé đến, đối với chính Mai phi hay cả nhà họ Phỉ thì đều là một việc vô cùng vinh quang.

Hoàng thượng ngồi xuống rồi, mấy người Phỉ An Ninh mới tiến lên làm lễ, Mai phi giới thiệu mấy đứa cháu còn đặc biệt nhấn mạnh về Phỉ An Ninh. Hoàng thượng nhìn qua Phỉ An Ninh một cái rồi thu hồi ánh nhìn, sau đó ban thưởng vài thứ rồi cho bọn họ lui ra.

Sau khi ba người rời khỏi, Phỉ Duyệt và Phỉ Tĩnh Nhã thì tưởng rằng Hoàng thượng muốn bàn với bà cụ Phỉ về việc lập Phỉ An Ninh làm Thái tử phi, vậy nên sắc mặt đều vui mừng, khi nhìn sang Phỉ An Ninh thì đầy thiện ý và trêu ghẹo.

Phỉ An Ninh thì mặt mày lạnh tanh đứng một bên, không nói lời nào, để mặc bọn họ nhìn ngó. Nàng ta nhìn lại hoàng cung này, thầm nhủ nếu mình thật sự gả cho Thái tử, vậy thì cả đời này đều phải ở lại trong cung, giống Mai phi vậy.

Trong chính điện, ở ngay trước mặt bà cụ Phỉ, Hoàng đế nói với Mai phi: “Lần này Trẫm đến là để nói với Mai phi về việc thành hôn của Thái tử.”

Không chờ Mai phi và bà cụ Phỉ tỏ ra vui mừng, Hoàng đế đã bình thản nói tiếp: “Tính cách Thái tử tương đối lạnh lùng, Trẫm nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết nên chọn Thái tử phi ra sao mới tốt. Hơn nữa việc chọn Thái tử phi không phải việc tầm thường, Thái tử là do nàng nuôi dạy, nàng hiểu tính cách nó nhất, việc này cần nàng dành nhiều tâm sức hơn.”

Mai phi và bà cụ Phỉ nghe vậy đều sững người, hai người nhìn nhau mà đáy mắt tràn đầy kinh ngạc, Hoàng đế nói vậy cũng có nghĩa là từ chối thẳng thừng việc chọn Phỉ An Ninh làm Thái tử phi rồi. Mai phi phản ứng nhanh, bà mỉm cười đáp: “Sở thích của Thái tử thì thần thiếp cũng biết, nhưng việc chọn Thái tử phi quả thực là việc lớn, thần thiếp nhất định sẽ cẩn trọng tuyển chọn, tìm một người tốt nhất cho Thái tử.”

Hoàng đế vẫn luôn ưa thích Mai phi vì sự hiểu chuyện biết điều này, bèn đáp: “Vậy thì rất tốt.” Sau đó ngài lại ôn hòa hỏi thăm sức khỏe bà cụ Phỉ vài câu rồi mới đi.

Sau khi Hoàng đế đi rồi, bà cụ Phỉ nhìn Mai phi, do dự hỏi: “Nương nương, Hoàng thượng…… vậy là có ý gì?”

Mai phi không ngờ rằng lại xảy ra biến cố như thế, trong lòng cũng rất phiền muộn, nghe bà cụ hỏi, bà ta đành phải đè nén bất an trong lòng, nhẹ giọng đáp: “Mẫu thân, An Ninh là một cô gái tốt, với điều kiện của nhà họ Phỉ chúng ta, tìm một hôn phu thích hợp nào có gì khó. Nam nhi tốt của Đại Tề còn không đủ cho nó chọn hay sao?”

Nhưng trong số nam nhi này, làm gì có ai là Thái tử, bà cụ Phỉ nghe vậy cũng đủ hiểu, Phỉ An Ninh vô duyên với chức vị Thái tử phi rồi, nhưng tại sao mọi việc lại thành ra như thế?

Lúc này, Mai phi chau mày lẩm bẩm: “Khi con nhắc việc này với Hoàng thượng, Hoàng thượng vẫn khá là hài lòng, vì sao bỗng nhiên lại đổi ý? Chẳng lẽ Thái tử có ý khác? Mẫu thân, lần trước Thái tử điện hạ đến chúc thọ người, có gì khác lạ không?”

Bà cụ Phỉ nghe vậy cũng nhíu mày, thật lâu sau mới lắc đầu đáp: “Không hề.”

Mai phi thấy vậy cũng chỉ có thể dịu giọng an ủi: “Mẫu thân đừng lo, việc này con sẽ hỏi lại Thái tử, Hoàng thượng luôn rất chiều ý Thái tử, nếu nó có lòng với An Ninh, việc này vẫn có thể cứu vãn.”

Bà cụ hơi hoang mang, ngẫm nghĩ nói: “Nói cho cùng thì vẫn phải xem ý của Thái tử.”

Mai phi thờ dài không đáp.

Vì có tâm sự, bà cụ Phỉ thật sự không muốn ngồi lại cung Văn Ương thêm nữa, bà cần phải về nhà bàn chuyện này với bọn Phỉ Hạ. Vậy là lại quan tâm Mai phi thêm mấy câu rồi đứng dậy trở về.

Phỉ Tĩnh Nhã và Phỉ An Ninh cảm nhận rõ ràng sau khi Hoàng đế đến, vẻ mặt của bà cụ Phỉ và Mai phi đã thay đổi, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện. Thậm chí bọn họ rời cung khá là vội vàng, hai người đều rất thông minh, không hỏi nhiều, chỉ làm lễ chào Mai phi rồi theo bà cụ rời đi.

Trên đường về, vẻ mặt bà cụ Phỉ hoàn toàn không khác trước, nhưng Phỉ An Ninh lại cảm thấy ánh mắt bà nhìn mình không rời. Phỉ An Ninh bình thản ngồi đó, để bà cụ nhìn.

Thật lâu sau, bà cụ Phỉ thở dài, bà nắm tay Phỉ An Ninh vỗ nhẹ nói “An Ninh nhà chúng ta rất tốt, trở về thì thường xuyên đến chỗ tổ mẫu tán gẫu.”

Phỉ An Ninh nghe xong thì tim chìm xuống, cảm thấy có việc gì đó thoát khỏi tầm kiểm soát rồi. Nàng ta nghe ra được ẩn ý kết thúc trong lời của bà cụ, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng, những ngày này thái độ của tất cả mọi người trong nhà đều như đang nói với nàng, nàng sẽ trở thành Thái tử phi. Nàng không có mấy hảo cảm với Thái tử, nhưng nàng biết mình sẽ trở thành Thái tử phi, cũng đành chấp nhận. Lúc này đột nhiên nghe bà cụ Phỉ ám chỉ, ngoại trừ hoang mang thì còn có một chút cảm giác khủng hoảng bất an.

Phỉ Tĩnh Nhã cũngsửng sốt, cô lập tức rũ mắt cúi đầu không dám lên tiếng nữa, nhưng trong lòng cũng hiểu được, e rằng Phỉ An Ninh không thể trở thành Thái tử phi của Đại Tề rồi.

Sau khi bà cụ Phỉ về đến nhà, ngay đêm hôm đó, mọi người trong nhà đều biết chuyện Phỉ An Ninh vô duyên với chức Thái tử phi rồi.

Phụ thân của Phỉ An Ninh, Phỉ Cẩm nghe được thì nóng ruột nhất, lão nhìn bà cụ hỏi: “Thưa mẫu thân, sao lại thế này? Chẳng lẽ là ý của Hoàng thượng?”

Sắc mặt bà cụ Phỉ u ám, đáp: “Theo cách nương nương nói thì e rằng đây là ý của Thái tử.”

Phỉ Cẩm thất thanh: “Thái tử? Sao có thể?”

Bà cụ Phỉ cũng không hiểu, Tề Nhiễm vẫn luôn tôn kính nhà họ Phỉ, việc này lại mang đến lợi ích rất lớn cho y, tại sao y lại không chịu chứ?

Nghĩ đến đây, bà cụ nhìn sang Phỉ Hạ vẫn đứng im lặng ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Việc này con thấy thế nào? Phải chăng Thái tử có ý kiến với chúng ta?”

Nếu là ý của Hoàng thượng thì bà cụ đã không kinh hoảng đến thế, nhưng vấn đề là Thái tử tự mình từ chối, cũng có nghĩ là ném thể diện của nhà họ Phỉ xuống đất mà chà đạp. Nếu Tề Nhiễm tôn kính bọn họ, sao y lại từ chối việc lập Thái tử phi? Trước kia Tề Nhiễm cũng biết việc này, mà y cũng có vẻ rất hài lòng về An Ninh, vì sao đột nhiên thay đổi? Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?