Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 20

Khi Quý Thư Ngôn và Quý Viên đến chỗ bắn cung, Đoàn Chấp đang bắn tên.

Lúc này không có nhiều người đang bắn tên, Đoàn Chấp và một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao vẫn đang đứng trên đài, nhưng cách đó không xa, mọi người tụ tập thành từng tốp ba người, nhìn họ bắn tên.

Đoàn Chấp mặc một bộ đồ đen, khuôn mặt tuấn tú, vai lưng thẳng tắp, hai chân hơi dạng ra, ánh mắt chuyên chú, lúc thả, kéo cung, đường cong cơ bắp trên cánh tay mềm mại, khỏe khoắn, lúc kéo cung hơi nhô lên, bóng nghiêng hoàn mỹ giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Quý Thư Ngôn không hiểu bắn cung, chỉ có thể hiểu biết đại khái thông qua việc tình cờ xem hai trận đấu, nhưng anh cũng nhìn ra được động tác của Đoàn Chấp không phải là một người mới luyện.

Nhìn cô gái cột cao đuôi ngựa bên cạnh vừa dừng lại động tác, đang lau mồ hôi, vô cùng thích thú nhìn Đoàn Chấp.

Đoàn Chấp hơi nheo mắt lại, nhắm vào mục tiêu.

Hắn không để ý tới Quý Thư Ngôn, trước mắt chỉ có một mục tiêu nho nhỏ kia, nhưng trong đầu lại hiện ra khoảng sân có vụn hoa vàng kim rơi xuống, Quý Thư Ngôn nhỏ giọng nói —— “Xin lỗi vì đã từ chối.”

Hắn nới lỏng bàn tay đang căn cứng của mình.

Viu một tiếng, mũi tên dài như lông vũ, sé gió lao đi, đâm thẳng vào ô 10 điểm.

Người xem xung quanh sôi nổi tán thưởng, có người lớn tuổi hơn Đoàn Chấp một chút cười nói với hắn, “Được lắm cậu nhóc, tôi xem cả buổi chiều, bắn không tồi.”

Đoàn Chấp gật gật đầu, không kiêu ngạo, sắc mặt không thể nói kém nhưng cũng không vui vẻ cho lắm, tiện tay đặt cung về chỗ bảo quản thiết bị, từ trên ghế cầm một chai nước khoáng, uống một ngụm.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao đi tới, vui vẻ chào hỏi, hỏi có thể trao đổi phương thức liên lạc hay không, “Mấy ngày nay chúng ta có thể luận bàn một chút.”

Đoàn Chấp không có tâm tình phân biệt đối phương chỉ là muốn trao đổi sở thích hay chỉ là bắt chuyện, lễ phép lắc đầu nói: “Thật ngại quá, chắc là ngày mai tôi không đến đâu.”

Cô gái cũng không nói gì nữa, cười cười, “Được rồi, vậy tạm biệt nhé.”

Nhưng khi hắn vặn nước khoáng, sau lưng vang lên giọng nói vui vẻ, “Anh Đoàn.”

Là giọng nói của Quý Viên.

Đoàn Chấp ngẩn ra, xoay người nhìn.

Nhưng thứ hắn nhìn thấy đầu tiên không phải là Quý Viên đứng cách đó không xa vẫy tay với hắn, mà là Quý Thư Ngôn đứng bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt.

Quý Thư Ngôn không lảng tránh tầm mắt của hắn, cũng nhìn thẳng qua, giữa hai người chỉ cách nhau không đến năm thước, lại giống như cách cả một dòng sông, ngay cả không khí cũng trở nên bế tắc.

Cuối cùng vẫn là Đoàn Chấp dời tầm mắt, hắn nhìn về phía Quý Viên, giọng nói có chút khô khốc, nói, “Hai người đến nhanh thế.”

“Đương nhiên, cũng không xa lắm.” Quý Viên nhảy nhót tới, “Anh Đoàn, lúc anh bắn cung thật đẹp trai, trước kia sao em không biết anh cũng có thể bắn cung nhỉ.”

Cậu thật lòng ngưỡng mộ, bản thân cậu không giỏi thể thao, nên thấy rất ghen tị khi nhìn thấy Đoàn Chấp giỏi như vậy.

Đoàn Chấp giật giật khóe miệng, xem như nhận lấy lời khen ngợi này, nhưng tâm tình của hắn thật sự không tốt lắm, không cách nào giống như trước kia cùng Quý Viên đùa giỡn, chỉ nói một câu, “Sau này dạy cậu.”

Hắn cùng Quý Viên đi tới bên cạnh Quý Thư Ngôn, Quý Viên hỏi Quý Thư Ngôn, “Chú ơi, chúng ta đi ăn gì bây giờ?”

Quý Thư Ngôn nhìn lướt qua Đoàn Chấp một cái, chú ý trên tay Đoàn Chấp hình như lại có một vết xước.

“Chú đã đặt một nhà hàng gần đây.” Anh hơi lơ đễnh nói.

Khi Đoàn Chấp bắn mũi tên cuối cùng ra, toàn bộ quá trình anh đều đã xem.

Vào lúc chạng vạng tối, đèn trong phòng bắn cung sáng rực một cách lạ thường, Đoàn Chấp đứng trên đài kéo cung, như thể đang đứng ở trung tâm thế giới, bình tĩnh thong dong, trong mắt chỉ có bia ngắm phía trước, ánh mắt xung quanh, mọi lời xì xào bàn tán, cũng không ảnh hưởng chút nào đến hắn.

Khi một cô gái đến hỏi Đoàn Chấp phương thức liên hệ cũng thế, Đoàn Chấp ngoài miệng thì khách sáo, nhưng vẻ mặt lại rất lạnh lùng, ai cũng nhìn ra được là đang lấy cớ.

Anh rất ít khi nhìn thấy Đoàn Chấp lộ ra vẻ mặt như vậy, có chút kinh ngạc.

Nhưng khi anh đi tới, sương tuyết trên mặt Đoàn Chấp lại lập tức tan ra, thân thể cứng đờ không dễ phát hiện, đứng ở bên cạnh không nói một lời, lúc đối diện với tầm mắt anh cũng cố ý tránh đi, không dám nhìn thẳng, lại giống như nghe theo xử trí của anh, anh nói gì làm gì, Đoàn Chấp đều sẽ tiếp nhận.

Quý Thư Ngôn thở dài, trong lòng cũng không nói rõ đây là tư vị gì.

Ba người bọn họ cùng nhau đi ra ngoài chỗ bắn cung, Quý Viên đi nhanh một chút,  tạo thành khoảng cách với bọn họ, Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp đi song song với nhau.

Thấy khóe môi căng thẳng và góc nghiêng với từng đường nét rõ ràng, bộ dáng muốn im đến khi tận thế của hắn, Quý Thư Ngôn suy nghĩ một chút, vẫn nhỏ giọng nói một câu, “Bắn không tồi.”

Đoàn Chấp kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Quý Thư Ngôn.

Nhưng Quý Thư Ngôn chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, vẻ  mặt không thay đổi, phảng phất những lời này không phải anh nói, tiếp tục đi về phía trước.

🐾🐾🐾

Nhà hàng Quý Thư Ngôn nói, nằm ngay trong resort này, chuyên về món Pháp, đầu bếp cũng được đào tạo chuyên nghiệp từ Pháp, các món ăn không tệ.

Bữa cơm ày dù sao cũng không quá buồn tẻ, Quý Viên lảm nhảm chuyện  xảy ra hôm nay, Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp đều thỉnh thoảng phụ họa một câu, ngoài mặt nhìn không ra vấn đề gì.

Chỉ là lúc tính tiền, Quý Thư Ngôn phát hiện Đoàn Chấp đã trả trước.

Bọn họ ở trong trang viên nghỉ dưỡng này, mọi thứ đều ghi trong sổ sách, đến lúc rời đi mới cần phải trả tiền, nhưng nhà hàng này không thuộc về trang viên nghỉ dưỡng, chỉ là cho thuê địa điểm trong trang viên, cho nên phải trả tiền riêng.

Nghe thấy Đoàn Chấp đã thanh toán xong, anh nhíu nhíu mày, nhìn về phía cửa, Đoàn Chấp và Quý Viên đứng chung một chỗ, hai người không nói chuyện phiếm, mỗi người tự chơi với di động của mình.

Quý Thư Ngôn nhanh chóng nghĩ ra chuyện khác, gọi điện thoại cho lễ tân của khu nghỉ dưỡng, quả nhiên, lễ tân nói phí biệt thự và các phí dịch vụ khác của anh đã được thanh toán, là Đoàn tiên sinh trả tiền.

Vẻ mặt Quý Thư Ngôn càng thêm phức tạp, anh mím môi, cất điện thoại di động, bước ra cửa, trên đường trở về biệt thự cũng không nhắc tới chuyện này, chỉ im lặng nghe Quý Viên và Đoàn Chấp nói chuyện phiếm.

Vừa trở về biệt thự, anh đẩy Quý Viên ra khu trò chơi bên ngoài, kêu Đoàn Chấp ở lại.

Anh nhìn Đoàn Chấp, “Chúng ta phải nói chuyện.”

Đoàn Chấp rốt cục cũng nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, “Được. ”

🐾🐾🐾

Hai người cùng nhau vào thư phòng.

Sân trong khu nghỉ dưỡng lẽ ra là một nơi thích hợp hơn để nói chuyện, nhưng khi Quý Thư Ngôn cứ đến đó là nhớ tới đoạn trải nghiệm xấu hổ ngày hôm qua, quyết định không đến đó nữa.

Trong thư phòng tối đen, anh bật mấy ngọn đèn bàn, ánh đèn dịu nhẹ nhưng không chói mắt, anh ngồi trên một chiếc ghế bành, đối với Đoàn Chấp nói, “Cậu ngồi đi.”

Đoàn Chấp ngồi xuống, ngẩng đầu, nhìn Quý Thư Ngôn lần đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau trong phòng bắn cung.

Dưới ánh đèn dịu nhẹ, khuôn mặt Quý Thư Ngôn có cảm giác nhẵn nhụi như da em bé, giống như mỹ nhân trong tranh sơn dầu, ưu nhã, lạnh lụng, anh thản nhiên dựa vào lưng ghế, hai chân vắt chéo, mười ngón tay thon dài mảnh khảnh, đặt trên đầu gối, dép lê rơi trên mặt đất, lộ ra bàn chân mang vớ màu trắng, mu bàn chân cong lên, mắt cá chân gầy yếu tái nhợt, giống như là cầm một cái liền gãy.

Ánh mắt của Đoàn Chấp đi xuống, nhìn chằm chằm vào chân anh vài giây, rồi chuyển ánh mắt trở lại khuôn mặt của Quý Thư Ngôn.

Cả hai đều không nói chuyện vội vàng, cả phòng làm việc im lặng, như đang chờ đợi điều gì đó.

Quý Thư Ngôn liếm môi dưới, có chút do dự, ngoài Quý Viên ra, anh chưa tiếp xúc nhiều với những người trẻ tuổi khác, các bác sĩ thực tập trong bệnh viện cũng chỉ có quan hệ công việc, nên anh thật sự không biết làm sao có thể tạo ra vẻ bình dị gần gũi hơn.

Huống chi đây còn là một người trẻ tuổi thích mình.

Nhưng anh còn chưa kịp nói chuyện, Đoàn Chấp đã mở miệng trước.

“Thật ra cháu cũng có chuyện muốn nói cho chú biết, chú Quý.” Đoàn Chấp nhìn anh, mỉm cười, “Có thể nghe cháu nói trước không?”

Quý Thư Ngôn trở tay không kịp, sửng sốt một chút, “Vậy cậu nói đi.”

Đoàn Chấp nhìn chằm chằm anh một hồi, đôi mắt màu hổ phách biến thành màu đen như mực dày trong căn phòng thiếu ánh sáng.

Điều này khiến cho Quý Thư Ngôn cảm thấy hơi khó chịu.

Nhưng một lát sau, anh nghe Đoàn Chấp nói, “Cháu đã đặt vé máy bay và khách sạn, sáng mai cháu sẽ về. Vốn định sáng nay sẽ rời đi, nhưng cảm thấy đi như vậy thì rất vô lễ, cũng có lỗi với Quý Viên, cho nên mới đợi đến bây giờ.”

Lời Quý Thư Ngôn chuẩn bị sẵn trong đầu lập tức biến mất.

Anh không nhịn được ngồi thẳng dậy, hơi nghiêng người về phía trước, bóng đen phản chiếu trên tường cũng chuyển động theo, giống như một đóa hoa bị gãy bị đè lên.

Anh mờ mịt nhìn Đoàn Chấp, “Cậu nói gì cơ?”