Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 50

Quý Viên hỏng mất.

Khi Quý Thư Ngôn thong thả đi xuống cầu thang, anh nhìn thấy đứa cháu trai nhà mình đang đuổi theo bạn trai mình chạy khắp nhà. Nhưng nhìn kỹ, anh cảm thấy Đoàn Chấp đang ỷ vào người cao chân dài, không có ý tốt mà cố tình đùa giỡn cháu trai mình.

"Hai đứa đang làm gì vậy?"Anh hỏi.

Quý Viên và Đoàn Chấp đều ngừng lại, Quý Viên dựa vào ghế mà thở hồng hộc, nghiến răng nghiến lợi nhìn Đoàn Chấp, khó khăn phun ra mấy chữ: "Không có việc gì ạ."

Đoàn Chấp ôm cánh tay, thong dong đứng ở bên kia bàn ăn, ngẩng đầu cười cười với Quý Thư Ngôn: "Bọn em đùa giỡn thôi."

Quý Thư Ngôn liếc nhìn hai người bọn họ, một chữ cũng không tin.

Nhưng anh cũng lười hỏi.

Tìm một người bạn trai trạc tuổi cháu mình chẳng khác nào đang nuôi hai con Husky trong nhà. Chỉ cần không phá nát ngôi nhà thì anh cũng sẽ không can thiệp.

"Vậy tới ăn cơm sáng đi, đừng náo loạn nữa." Anh  kéo ghế dựa rồi ngồi xuống: "Cũng không chê mệt à."

Quý Viên đối với Đoàn Chấp khẽ hừ một tiếng, đầu tàu gương mẫu chiếm lấy chỗ ngồi bên tay trái của Quý Thư Ngôn.

Đoàn Chấp cũng không tranh với cậu, hắn ngồi đối diện với Quý Thư Ngôn, mặt mày hớn hở, cực kỳ tự nhiên giúp Quý Thư Ngôn nướng bánh mì với bơ. Giống như hai đứa nhỏ học mẫu giáo đang tranh giành sự chú ý của cha mẹ.

Quý Thư Ngôn làm bộ không nhìn thấy, chuyên tâm ăn cơm sáng.

_

Cơm nước xong xuôi, ba người ai đi đường nấy.

Quý Thư Ngôn đến bệnh viện, trong ngày hôm nay có một ông cụ xuất viện, ngày trước chính anh là người phẫu thuật cho ông cụ nên người nhà đẩy ông cụ tới cảm ơn anh.

"Không cần khách sáo, đây là việc bệnh viện nên làm." Quý Thư Ngôn nhàn nhạt nói.

Lời anh nói cũng là lời trong lòng, bệnh viện tư nhân của họ cũng đã thu những khoản phí tương ứng, mà anh là bác sĩ, toàn lực chữa trị cho bệnh nhân là việc phải làm. Anh đối với ông cụ cũng có chút ấn tượng, ngay từ đầu khi đưa tới cấp cứu, con cái đều rất hiếu thuận, bao hẳn một phòng điều dưỡng riêng cho ông, coi như lúc tuổi già cũng an nhàn.

Tuy ông cụ mới 65, lại bởi vì mắc bệnh Parkinson và Alzheimer nên ông rất dễ quên, con cái quây xung quanh, ông cũng không nói một lời huống chi là Quý Thư Ngôn, ông chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Nhưng ngay khi các con sắp chào tạm biệt Quý Thư Ngôn, ông lại đột nhiên giống như lấy lại tinh thần, nâng tay lên nắm lấy tay con gái.

Cô con gái của ông cúi đầu: "Ba, ba làm sao vậy?"

"Chúng ta phải về nhà đúng không?" Ông cụ nói chuyện có chút mơ hồ, giọng nói lại không hề nhỏ, "Mẹ con chắc đang chờ chúng ta, trên đường về, con ghé mua cho ta một bó hoa loa kèn mà mẹ con thích"

Mấy chữ cuối cùng đặc biệt lớn tiếng.

Tai của ông bị lãng, cho nên ông cũng coi người khác cũng bị lãng như ông.

Quý Thư Ngôn nghe được khóe miệng cong lên, cảm thấy ông cụ cũng khá thú vị.

Nhưng anh đảo mắt qua lại phát hiện con cái của ông cũng không cười, ngược lại có chút bất lực. Cô con gái chỉnh lại áo khoác cho ông, nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, tí nữa con sẽ mua cho mẹ."

Người phụ nữ họ Trịnh lại ngẩng đầu chào tạm biệt Quý Thư Ngôn: "Bác sĩ Quý, chúng tôi đi trước, cảm ơn cậu đã hỗ trợ mấy ngày nay."

Nói xong, bọn họ cũng không trì hoãn thời gian nghỉ ngơi của Quý Thư Ngôn, đẩy ông cụ đi ra ngoài. Đi được mấy mét, anh còn có thể nghe thấy tiếng ông cụ yêu cầu con gái mình mua cho ông bộ đồ mới, nói là vì ở bệnh viện ăn mặc lôi thôi cứ thế này về thì vợ ông sẽ ghét bỏ ông.

Nhưng lần này Quý Thư Ngôn lại cười không nổi.

Anh chỉ nhớ rằng vợ của ông đã mất, ông bị tai nạn khi mua hoa viếng thăm mộ vợ mình nên được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Mấy ngày nằm viện, con gái ông cũng có nói qua, trí nhớ của ông cụ khi tốt khi xấu, có lúc thì tỉnh táo có đôi khi trí nhớ lại dừng ở mười mấy năm trước.

Mười mấy năm trước, vợ của ông còn chưa qua đời.

Quý Thư Ngôn trầm mặc ngồi sau bàn một lúc rồi mới đứng lên đẩy ra cửa sổ, châm một điếu thuốc.

Anh ít khi bị những chuyện sinh lão bệnh tử này lây nhiễm cảm xúc. Là một bác sĩ, quá dễ dàng bị ảnh hưởng cảm xúc không phải là chuyện tốt, sẽ khiến cho phán đoán của mình bị dao động. Anh đã nhìn thấy rất nhiều trường hợp như vậy, và anh cũng đã mất đi chị gái của mình, bốn chữ nhân gian vô thường có thể nói khắc sâu trong tim anh, ít có lý do gì khiến cảm xúc của anh trở nên xáo trộn.

Nhưng vừa rồi chuyện của ông cụ, tự nhiên khiến lòng anh có chút lay động.

Con gái của ông có nói qua với anh, mẹ của họ là giáo viên dạy ngữ văn ở thị trấn và ba họ chỉ là một người làm trong tiệm may. Nhưng anh chàng thợ may nhỏ cuối cùng cũng cưới được cô gái mình thích, thành gia lập nghiệp. Điều kiện sống ngày càng tốt hơn theo từng năm và hai người vẫn yêu nhau như xưa, tiếc rằng mọi chuyện không như ý muốn. Mẹ của họ đã chết vì bệnh ung thư cách đây vài năm.

Còn có thể nói gì đây, Quý Thư Ngôn nghĩ, chỉ có thể nói trời không chiều lòng người, có rất nhiều cặp hay đánh nhau cãi lộn lại có thể làm bạn đến già, còn cặp vợ chồng ân ái ngược lại không thể đi đến đầu bạc.

Anh hút thêm vài hơi, nhưng anh cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, anh nhìn lại điếu thuốc trên tay mình và nhận ra rằng mình lấy nhầm thuốc của Đoàn Chấp.

Hút cũng đã hút rồi, anh cũng lười đi đổi.

Anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu lại nghĩ tới Đoàn Chấp. Kỳ thật anh rất ít khi suy nghĩ đến tương lai của mình với Đoàn Chấp, tuổi tác giữa anh và Đoàn Chấp quá chênh lệch, anh nhất định sẽ già trước Đoàn Chấp.

Khi anh 40 tuổi, thì Đoạn Chấp mới 27.

Mà chờ anh 60, Đoạn Chấp vừa mới vào tuổi trung niên.

Bọn họ vĩnh viễn không có thời điểm xứng đôi.

Nhưng anh không thích lo sợ không đâu, cũng không muốn Đoàn Chấp hứa hẹn với mình bất luận điều gì. Nhưng vừa rồi thấy ông cụ kia nhớ tới việc mua hoa cho vợ mình, anh lại không cầm lòng được nghĩ tới một chuyện bị anh lảng tránh.

Nếu may mắn anh được già đi cùng Đoàn Chấp. Nhưng anh lại đi trước Đoàn Chấp một bước, Đoàn Chấp sẽ phải làm sao bây giờ?

Đây là điều phải xảy ra, sinh lão bệnh tử, ai cũng không tránh được, các cặp đôi cùng tuổi đều phải gặp phải vấn đề này, huống chi là bọn họ.

Anh nhớ đến ông cụ vừa rồi, lúc đầu đối với mọi thứ đều thờ ơ nhưng khi nhắc đến vợ mình hai mắt ông liền phát sáng, nhưng đến khi ông trở về nhà phát hiện vợ mình không có ở nhà, ông sẽ cảm thấy thế nào đây?

Quý Thư Ngôn híp lại mắt, nhìn cây ngô đồng khô khốc bên ngoài cửa sổ, trong lòng có một tia u sầu. Anh che miệng, ho khan vài tiếng, cổ họng có chút khô rát.

Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, mở toang cửa sổ ra. Anh cho tay vào trong túi, cảm giác tay bị cộm một chút, có đồ vật gì ở trong túi anh.

Khi lấy ra, anh phát hiện đó là kem dưỡng da tay mà Đoàn Chấp mua cho anh.

Anh thường xuyên sử dụng thuốc sát khuẩn nên bàn tay lúc nào cũng khô ráp, thậm chí dễ dàng rạn nứt, bản thân cũng không bận tâm điều đó cho nên Đoàn Chấp liền mua một đống kem dưỡng da tay, còn nhét khắp nơi để anh dùng.

Anh nhìn chằm chằm lọ kem dưỡng da tay màu vàng trong chốc lát, không tiếng động mà cười cười, mở nắp lọ rồi đổ lên tay một ít.

_

Thời gian thoáng cái đến ngày 7 tháng 1

Đoàn Chấp và Quý Viên đều đã hoàn thành xong kỳ thi của mình, chính thức bắt đầu kỳ nghỉ đông. Hai người bọn họ gần như là người đầu tiên rời khỏi ký túc xá, vừa mới kết thúc môn thi cuối cùng đã bắt đầu thu dọn hành lý.

Nhà của Quý Viên ở tại đây, Lưu Tư Nguyên và Sở Hạ đều thấy bình thường, nhưng trước kia Đoàn Chấp đều là người rời đi cuối cùng.

Lưu Tư Nguyên khó hiểu nói, "Lão Đoàn, sao lại vội vàng về nhà như vậy? Không muốn ở lại mấy ngày nữa chung với bọn tôi sao".

Đoàn Chấp kéo khóa kéo vali: "Không có gì vội cả, kỳ nghỉ đông này tôi vẫn ở lại đây, nên nếu các cậu có việc gì cứ đến tìm tôi."

Lưu Tư Nguyên và Sở Hạ sửng sốt.

"Cậu không về nhà sao?" Sở Hạ theo bản năng hỏi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, cậu liền hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của chính mình.

Cái hay thì không nói, lại đi nói cái dở.

Đoàn Chấp cãi nhau với người nhà cho đến bây giờ còn chưa xong, quan hệ dường như vẫn chưa hòa hoãn, nhất định có nguyên nhân gì đó hắn mới không trở về nhà, cậu lại còn hỏi cái gì.

Vẻ mặt Đoàn Chấp ngược lại vẫn bình thường cũng không né tránh.

Hắn xách ba lô lên, "Không biết, tôi cũng chưa biết sẽ ở đâu, trước mắt cứ ở lại đây trước đã."

Lúc này, Quý Viên cũng đưa mắt nhìn thoáng qua đây.

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cậu gần như quên mất Đoàn Chấp không phải người bản địa. Cậu thậm chí còn cho rằng Đoạn Chấp và cậu mình hẳn là phải ở chung, ba người bọn họ có thể coi như là một gia đình nhỏ rồi.

Chậc chậc, cậu thích ứng cũng quá nhanh đi, Quý Viên nhăn mặt lại tự ghê tởm mình.

Thu dọn đồ đạc xong, Quý Viên và Đoàn Chấp kéo vali ra cổng trường đợi Quý Thư Ngôn. Cậu muốn hỏi Đoàn Chấp về kỳ nghỉ đông này thật sự không về nhà sao, gia đình hắn hiện tại như thế nào rồi, có ý kiến gì với cậu mình hay không.

Nhưng lại cảm thấy vẫn còn hơi sớm.

Cậu lại ngậm miệng lại.

Không bao lâu, chiếc xe màu xám bạc của Quý Thư Ngôn xuất hiện ở cổng trường, đỗ ở bên kia đường.

Quý Viên cộp cộp chạy đến, dừng ở bên cửa sổ xe đang hạ xuống gọi một tiếng: "Cậu!"

Quý Thư Ngôn cười: "Mau bỏ vali ra đằng sau."

Quý Viên "Ồ" một tiếng, lại chạy tới cốp xe.

Đoàn Chấp đã cất xong vali, ngồi vào ghế phụ, không nói một tiếng nào cúi đầu hôn Quý Thư Ngôn.

Quý Viên tự giác ngồi vào ghế sau, mới vừa ngẩng đầu lên đã bị ăn cơm chó ngập mồm.

Mẹ kiếp! Lại nữa rồi!

Có cho những con cẩu độc thân này nhân quyền hay không.

Hai người cũng nhanh chóng tách ra.

Mặt Quý Thư Ngôn như hoa đào, ra vẻ trấn định, người bên cạnh lại thản nhiên tự đắc.

Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ ai là người đang kiềm chế.

Quý Thư Ngôn ho khan một tiếng, ý đồ nói sang chuyện khác, "Tối nay ăn gì đây, thịt nướng à?"

Hai ngày trước, Quý Viên ầm ĩ đòi ăn thịt nướng.

"Ăn!" Quý Viên nhanh chóng quên mất chuyện phía trước, "Ba chỉ bò, cánh gà, khoai tây nướng! Con thật vất vả mới thi xong rồi, con muốn ăn uống cho thỏa thích!"

Quý Thư Ngôn lắc lắc đầu, tiền đồ của đứa nhỏ này cũng chỉ có nhiêu đó.

Ba người một đường trò chuyện rôm rả, chạy xe về nhà.

Do mới bắt đầu nghỉ đông nên cổng trường đặc biệt ùn tắc. Xe bọn họ còn chạy chậm hơn so với xe điện, nhưng cũng nhàn nhã. Trong xe đang mở một bản tình ca, Quý Viên còn đang bận suy nghĩ về bài thi tiếng Anh của mình.

Trong khi chờ đèn giao thông, Quý Thư Ngôn cảm giác được Đoàn Chấp nhẹ nhàng nắm tay anh. Trong tay anh hình như bị nhét vào cái gì đó.

Khi anh mở tay ra, anh thấy đó là một trái tim được gấp bằng giấy.

Anh quay đầu nhìn, Đoàn Chấp nhướng mày tự đắc: "Buổi chiều thi xong còn thừa 20 phút nên em vừa nhớ anh vừa gấp nó đó, suýt chút nữa là bị thầy giám thị tịch thu rồi."

Đây cũng là một vấn đề lớn.

Cho dù hắn có trong sạch cũng không thể nói rõ được.

Quý Thư Ngôn bật cười, anh nhẹ giọng nói: "Nếu anh là giám thị của em thì sẽ không tịch thu đơn giản vậy đâu".

Tuy là nói như vậy, nhưng tay anh lại rất thành thật nhét trái tim giấy vào trong túi.