Chỉ Có Thể Là Em

Chương 1: Tỉnh Lại

Nàng giật giật mí, chậm rãi mở mắt ra, theo bản năng nhíu mày rồi lấy tay che lại đôi mắt đang bị ánh đèn quá sáng chiếu vào.

Nàng cố làm quen với ánh sáng sau một thời gian dài nhắm mắt, sau khi dần lấy lại được sự tự chủ, nàng nhìn quanh căn phòng xa lạ, chỉ là một màu trắng sạch sẽ đến kinh ngạc, trên trần nhà là bóng đèn neon sáng choang chiếu sáng khắp cả gian phòng, một bàn tròn cùng với hai chiếc ghế được đặt phía bên phải, bên trên bàn có một đĩa trái cây tươi, một bình hoa violet màu tím trang nhã.

Nhưng xộc vào mũi nàng không phải là mùi hoa tinh tế mà là mùi cồn thoang thoảng, có thể đã được xử lý sạch sẽ mỗi ngày nhưng không thể tan hết.

Nàng biết đây một phòng trong bệnh viện.Khi các giác quan đã bắt đầu hồi phục, nàng nghe tiếng thở đều đều bên cạnh mình, nàng liếc nhìn qua thì thấy một người thanh niên tầm khoảng ba mươi tuổi đang gục xuống mép giường ngủ.

Anh mặc áo sơ mi đen, xắn tay áo đến tận khủy tay, gương mặt tuấn mỹ, mũi cao, mày đậm, mi dài, môi mỏng vừa phải, nàng nhìn nhưng không thể nhận ra đây là ai, một gương mặt hoàn toàn xa lạ với nàng.Giấc ngủ của chàng thanh niên giống như không được ngon lắm, giữa hai hàng ông mày nhíu lại, lông mi giật giật, miệng phát ra âm thanh như rên rỉ vô cùng khổ sở.

Nàng nhấc bàn tay đang bị cắm mũi truyền dịch, bàn tay lâu ngày không được hoạt động nên có phần mỏi mệt, nàng cố vuốt mày người thanh niên để anh có giấc ngủ an tĩnh hơn.

Cho dù là không quen biết, nhưng dù sao cũng là người đầu tiên khi nàng tỉnh dậy thấy được, nàng vẫn nên quan tâm người ta một chút.

Nhưng nàng bất chợt giật mình nghĩ đến từ trước đến giờ nàng tránh người khác giới như tránh tà, tại sao bây giờ nàng có thể đụng chạm vào mặt người thanh niên này một cách tự nhiên như vậy.

Tuy là rùng mình vì hành động của mình, nhưng nàng vẫn không muốn rút tay lại.Những ngón tay đang run rẩy sờ lên gương mặt anh tuấn kia, thì đầu nàng lại đau như búa bổ, nàng rên lên vài tiếng rồi dùng bàn tay không bị cắm kim vỗ vỗ đầu.

Tại sao lại đau như thế này, không phải nàng bị chấn thương sọ não rồi mới bước qua được cửa tử chứ? Vậy thì sau này khi khỏe lại nàng phải thành tâm làm việc thiện nhiều hơn mới được.

Người thanh niên như nghe được động tĩnh cũng tỉnh dậy nhìn nàng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, anh như không dám tin vào những gì mình thấy, suy cho cùng thì anh chờ đợi ngày này cũng đã quá lâu rồi, nhưng chỉ sau hai giây vẻ mặt kia đột nhiên vui sướng, hạnh phúc cùng với hốc mắt đỏ như muốn khóc.Anh vội vàng đứng lên, xoa xoa mặt cho tỉnh táo rồi giữ lại bàn tay đang tự vỗ đầu của nàng, anh nói: “Đau đầu sao? Để anh gọi bác sĩ.” Thanh âm khàn khàn cố nén lại xúc động nhưng cũng không che giấu nổi giọng nói dịu dàng ôn nhu của anh.

Vẻ mặt hân hoan, anh vươn tay nhấn nút màu đỏ ở trên tường phía trên đầu giường để gọi bác sĩ tới.Trong lúc đợi bác sĩ đến, anh lại nhìn nàng một cách âu yếm nói: “Cảm ơn em đã tỉnh lại với anh…” vừa nói anh vừa nhẹ nhàng nắm bàn tay của nàng, “anh biết là em không nỡ để anh cô đơn một mình trên đời này mà.”Nàng vẫn im lặng nhìn anh, nàng không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào.

Với một người có chỉ số EQ thấp như nàng thì tình huống này quả thật làm khó cho nàng rồi.

Nàng nên nói thẳng với anh, hay là giả vờ như nàng là người anh đang chờ mong.Chưa kịp nghĩ xong nên phản ứng với người thanh niên này như thế nào thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Chỉ sau hai giây một người đàn ông trung niên tầm năm mươi khoác áo blouse trắng, và một cô y tá đang cầm những dụng cụ y tế bước vào.

Ông nhìn chàng thanh niên, rồi lại nhìn lên giường chạm vào ánh mắt nàng, vội vàng kiểm tra cho nàng.

Sau vài phút ông cất tiếng: “Tốt lắm! Cuối cùng cũng tỉnh rồi…” giọng nghẹn ngào, xúc động quá mức nên không thể nói hết câu.

Ông quay mặt đi để che hết những giọt nước mắt chực trào ra, bàn tay vội vàng đút vào túi quần lấy ra một cái khăn mùi xoa sạch sẽ lau vội lên khóe mắt.Nàng chỉ nằm đó, nhìn những người xa lạ, ngoan ngoãn để những người nọ làm hết những việc của họ mà không hề nói một câu nào, cũng không lộ ra một tia cảm xúc nào.

Đây là những người đầu tiên mà nàng gặp sau khi tỉnh dậy, cũng đoán được là bác sĩ, y tá trong bệnh viện nên sẽ không thể hại nàng được, còn người thanh niên kia lại giúp nàng gọi bác sĩ nên cũng không thể là người xấu.

Nàng chỉ nghĩ đơn thuần là vậy, nhưng trong mắt nàng họ vẫn là những người hoàn toàn xa lạ, nàng không hề quen biết cho nên cũng không thể lí giải vì sao họ lại xúc động nghẹn ngào, hân hoan vui mừng khi nhìn thấy nàng.

Nàng không biết mình nên bày ra dáng vẻ nào để đối diện với họ, vì vậy nàng chỉ trưng ra bộ mặt không cảm xúc mà nhìn họ..