Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 101

Di đӝng của Đường Hinh vẫn còn rung ở dưӟi chân, hai người kia hoàn

toàn không biết Đường Hinh giờ phút này đang đứng giӳa nưӟc sôi lӱa

bỏng, vẫn cứ trò chuyӋn như cũ –

Vưu tiểu Hoan: Đường tiểu Hinh đâu? Chết rồi sao? Ra nói cho rõ ràng

xem, đây là chuyӋn liên quan đến hạnh phúc cả đời đấy, cậu rốt cuӝc

cũng không thể liếm nhan cả đời đấy chứ, nếu thật là đụng phải người

héo úa rồi, thì đәi đi, tӟ tìm cho cậu mӝt người khác.

Minh tiểu chủ: Hẳn là không thể nào? Chắc cậu ấy đi nhận điӋn thoại rồi,

hay là Đường tәng đã trở về? Hình như lúc nãy cô ấy có nói tối nay

Đường tәng sẽ trở về.

Vưu tiểu Hoan: Đường tiểu Hinh cũng đủ ngầu đi, vừa mӟi xác đӏnh

quan hӋ yêu đương liền trӵc tiếp lên giường, mӟi vừa lên giường liền

thẳng tiến dӑn đến nhà người ta, đừng nói chút nӳa liền làm liền đứa con

đấy, phụng tӱ thành hôn.

Minh tiểu chủ:... Dám lắm.

Minh tiểu chủ: Hinh Hinh, đừng mang thai nha... Còn phải làm phù dâu

cho tӟ... Còn làm phù dâu cho tӟ... Còn phải làm phù dâu cho tӟ... Cậu

đã đồng ý vӟi tӟ rồi [đáng thương][đáng thương][đáng thương][đáng

thương][đáng thương][đáng thương]

Đường tiểu Hinh vẫn im hơi lặng tiếng như cũ.

Không người đáp lại.

Lúc này, Đường Hinh đang bӏ Đường Vӵc ấn giӳ trên bӋ đá hoa cương

vuốt ve mӝt hồi, Đường Hinh vừa đá chân giãy giụa vừa kêu lên, giӑng

điӋu vừa nhanh vừa gấp, "Đường Vӵc, anh còn chưa tắm rӱa, em đi mở

nưӟc tắm cho anh, không phải anh nói muốn uống nưӟc sao, em rót nưӟc

cho anh sao còn không uống...."

Mười phần chân chó, là thӵc sӵ có hơi sӧ hãi.

Đường Vӵc đè hai đùi trắng nõn của cô lại, vuốt ve đến hơn phân nӳa,

bưng ly nưӟc ấm bên cạnh lên, ừng ӵc ừng ӵc uống hơn nӱa ly, để ly

xuống, làn môi ưӟt át trӵc tiếp lấp kín miӋng cô, cắn mӝt ngụm, "Uống

nưӟc rồi, không cần tắm rӱa, làm xong tắm luôn."

Nói xong, trӵc tiếp vén váy cô lên đến eo.

Hai chân thon dài của Đường Hinh quấn quanh eo anh, quay đầu muốn

trốn, đӏnh kéo váy xuống, làm lần giãy giụa hấp hối cuối cùng, "Đường

Vӵc, Đường tәng, Đường ba ba... Em thật sӵ không có hoài nghi thӵc

lӵc của anh, lần trưӟc anh đã chứng minh rất rõ ràng rồi, tuyӋt đối là mӝt

cӛ máy chiến đấu!"

Cӛ máy chiến đấu????

Vẻ mặt Đường Vӵc không lӝ ra biểu cảm mà nhìn cô, đӝng tác tay

không hề ngừng lại, sờ đến trên lưng, tìm đưӧc khoá kéo, nhưng mà cái

khoá kéo kia lại quá nhỏ, anh kéo vài lần cũng chưa kéo xuống đưӧc,

đӝng tác có chút thô bạo, hơi thở vang lên nặng nề bên tai cô.

Đường Hinh khóc không ra nưӟc mắt, "Đường Vӵc, anh đừng làm hỏng

váy em, rất đắt...."

"Hỏng rồi mua lại cho em mӝt trăm cái."

".... Không cần!"

Mua mӝt trăm cái làm gì, còn không bằng trӵc tiếp cho cô tiền.

Đường Vӵc cắn cắn lên cә cô, lại thӱ mӝt lần, kéo xuống không đưӧc,

trӵc tiếp từ bỏ, sờ xuống dưӟi thân cô, túm lấy mӝt nắm vải dӋt trong

lòng bàn tay, "Vậy không cởi nӳa, như vậy cùng đưӧc, có cảm giác mӟi

lạ."

Cả người Đường Hinh run lên, mắng: "Cảm giác mӟi lạ cái đầu anh!"

Giây tiếp theo, lời gì cũng đều nói ra đưӧc.

Đường Vӵc hừ nhẹ mӝt tiếng, tay đặt sau eo cô, thấp giӑng nói bên tai

cô: "Cái đӝ cao này, vừa đúng."

Đường Hinh kêu ra mӝt tiếng, ôm lấy cә anh, quấn lấy eo anh, mềm như

bông mà dӵa vào trên vai anh, lẩm ba lẩm bẩm, đôi mắt nӱa híp, ánh mắt

xoay chuyển, bӛng nhiên phát hiӋn, hình như... Bức màn ở ban công

phòng khách còn chưa kéo.

Cô vừa mӟi dӑn qua đây, cả ngày chӍ lo thu dӑn rồi tham quan nhà anh,

cũng không chú ý phía đối diӋn có người ở hay không, lӥ như bӏ người ta

nhìn thấy, vậy bӑn hӑ nhất đinh phải chết! Cô nóng nảy, "Đường, Đường

Vӵc..."

"Hӱm?"

Giӑng nói của người đàn ông tràn ngập dục cảm, hàm dưӟi căng ra thật

sӵ gấp gáp.

Cô cảm thấy cả người mềm nhũn, tiếng nói vӥ vụn thành từng mảnh nhỏ,

"Kia... bên kia... Màn cӱa sә... Chưa kéo!"

Đường Vӵc dụi đầu vào cә cô, gặm nhẹ, đưa tay ấn xuống chốt mở bên

cạnh, phòng bếp trong nháy mắt rơi vào tối tăm, "Đưӧc rồi, nhìn không

thấy đâu."

Quả thӵc, phía đối diӋn là không thể nhìn thấy, lúc trang trí nhà cӱa đã

chӑn loại kính không quá trong suốt.

Từ phòng bếp đến sô pha, lại trở lại phòng tắm rồi vô cùng cuồng nhiӋt

trên chiếc giường lӟn hai mét...

Đường tiểu Hinh kêu rách cә hӑng cũng không ngừng van xin Đường

Vӵc.

Có khóc cũng vô dụng.

Đến cuối cùng, Đường Hinh chӍ có thể thở thoi thóp, còn lại chút hơi tàn,

Đường Vӵc chống người bên trên cô, cúi đầu liếc cô, "Có phục hay

chưa? Sau này còn nhắc đến chuyӋn năm phút đồng hồ nӳa hay không?"

Đường Hinh cảm thấy eo đều không phải là của chính mình nӳa, lau

nưӟc mắt, "Phục... Không nhắc tӟi, không bao giờ nói tӟi nӳa."

"Có xài đưӧc hay không?"

"Xài đưӧc! Vừa đẹp vừa xài đưӧc!"

Đường Vӵc thấy cô là sӧ thật, cũng là phục thật, trong lòng cuối cùng

cũng thoải mái. Đường Hinh nhìn sắc mặt của anh, nhỏ giӑng hỏi:

"Nhưng mà anh có thể trả lời em mӝt vấn đề không?"

Cô muốn chết cũng phải chết mӝt cách minh bạch, nếu không đêm nay

năm lần, năm lần đấy! Đều là làm không công.

Đường Vӵc nӱa híp mắt, biết rõ cô muốn hỏi cái gì, thế nhưng vẫn là

nói: "ChuyӋn gì?"

Đường Hinh mӋt đến mức đầu váng mắt hoa, giӑng nói khàn đặc, "Anh

không cần đè em, đè cả đêm rồi... Nặng muốn chết."

Anh cười nhẹ, xoay người sang mӝt bên, ôm lấy cô.

Đường Hinh ngẩng đầu nhìn anh, đã mӋt chết rồi, nhưng vẫn cố gắng

trӧn to đôi mắt, "Đường Vӵc, anh... lần trưӟc là lần đầu tiên sao?"

Cô trưӟc đây không hề nghĩ Đường Vӵc là trai tân, anh lӟn lên đẹp trai

như vậy, còn là tәng giám đốc trӏ giá trăm tiӋu, trai tân ngây thơ? Nói ra

ai mà tin chứ! Dù sao trưӟc đây cô cũng không tin, nhưng... HiӋn giờ

không thể không hoài nghi.

Hơn nӳa, cô vô cùng tò mò, vì cái gì mà Đường Vӵc phải giӳ trinh tiết

vậy chứ!

Mặt Đường Vӵc có chút hồng, liếc cô, nhàn nhạt trả lời: "Anh nói không

phải em tin sao?"

Đường Hinh: "Vậy lần đầu tiên sao anh lại..."

Nhӟ tӟi không thể nói năm phút đồng hồ, cô lập tức ngậm miӋng, chӟp

chӟp đôi mắt.

Đường Vӵc giơ tay, nhéo nhéo mặt cô mӝt chút, Đường Hinh bӏ đau, đôi

mắt phiếm hồng mà nhìn anh. Đường Vӵc cắn cắn môi dưӟi, lại là cái vẻ

thẹn quá hoá giận, gian ác liếc mắt nhìn cô mӝt cái, "Tiểu phú bà, đừng

có đưӧc mӝt tấc lại tiến mӝt thưӟc nha, còn chưa bӏ làm đến phục sao?"

Đường Hinh: "..."

Mӝt chút xíu dáng vẻ tәng giám đốc cùng hoàn toàn không có, chính là

mӝt tên đại lưu manh!!

Cô đánh giá lời nói của anh mӝt chút, cười thành tiếng mӝt cách ngốc

nghếch, đầu cӑ cӑ trong lồng ngӵc anh, nhӏn không đưӧc nói: "Là em

đây đưӧc hời rồi, em có thể nói mӝt vấn đề nӳa hay không?"

Đường Vӵc thoả mãn, còn dễ nói chuyӋn, "Ừm?"

Đường Hinh nhìn sắc mặt của anh, thật cẩn thận hỏi: "Vậy anh đã quen

bao nhiêu người bạn gái? Vì... vì sao còn chưa lên giường?"

Không sӧ mấy người phụ nӳ kia cho rằng anh có vấn đề sinh lý sao?

Đường Vӵc xoay người đè lên cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, cười khẽ

mӝt tiếng: "Xem ra còn rất có tinh thần nhӍ, lại đến mӝt lần đi."

Đường Hinh điên cuồng lắc đầu, "Em ngủ ngay đây, ngủ liền đây."

Đường Vӵc biết cô là thật sӵ chӏu không nәi, vӛ vӛ mặt cô, lại xoay qua

mӝt bên, ôm cô, thấp giӑng nói bên tai cô: "Ngủ đi, tiểu phú bà."

Đường Hinh thật sӵ là mӋt tӟi cӵc điểm, đúng như lời cô nói, liền ngủ

ngay.

Sau khi nhắm mắt lại, liền chìm sâu vào giấc ngủ.

Đường Vӵc nghe thấy tiếng hít thở của cô sâu trӑng, ngón tay thon dài

vuốt ve trên mặt cô vài cái. Mấy người bạn gái trưӟc kia sao? Đúng là đã

quen qua vài người, nhưng quả thӵc là chưa từng lên giường, nói như thế

nào nhi? Chính là cảm thấy hai người không quá hӧp nhau, cũng có thể

là chӍ thích nhau, cũng từng có mӝt thời niên thiếu điên cuồng.

Thế nhưng, Đường Vӵc không giống nhӳng người đàn ông khác, trong

đâu luôn nghĩ đến viӋc kia, có đôi khi quan điểm của hai người quá khác

nhau, anh liền cảm thấy không đưӧc.

Nếu đã không đưӧc, vậy thì không có cách nào tuỳ tiӋn lên giường.

Anh cúi đầu nhìn Đường Hinh, khoé miӋng không tӵ chủ đưӧc mà cong

lên, đến bây giờ anh vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tưӧng đưӧc.

Rất nhiều lúc anh cảm thấy anh và Đường Hinh cũng không hӧp nhau,

cô và anh có rất nhiều quan điểm khác nhau như trời vӟi đất, đối vӟi tam

quan của cả hai mà nói, là thật sӵ không hӧp.

Nhưng anh có thế cố tình bao dung chӏu đӵng nhӳng khuyết điểm đó của

cô cùng vӟi nhӳng cái gӑi là tam quan bất chính, thậm chí còn cảm thấy

cô rất ngây thơ, rất đáng yêu.

Hơn nӳa còn có rất nhiều lúc, anh đều bӏ chӑc cho tức chết.

Đây là chuyӋn trưӟc kia chưa từng có qua.

Đường Vӵc cúi đầu, hôn lên khuôn mặt tinh tế của cô.

"Tiểu phú bà, anh thích em."

....

Ngày hôm sau, Đường Hinh ngủ đến chiều mӟi tӍnh, Đường Vӵc đã đến

công ty từ lâu, nhân viên của Đoàn làm phim <> đã

về nưӟc, bao gồm cả nhӳng người bӏ thương, hôm nay Đường Vӵc phải

đi bӋnh viӋn an ủi người bӋnh.

Mười giờ sáng, anh ngồi trên xe gӱi tin nhắn cùng bao lì xì cho cô.

[tiểu phú bà, tӍnh ngủ thì tӵ mình gӑi cơm hӝp ăn, nếu không thì cũng có

thể đến công ty tìm anh, chúng ta cùng đi ăn.]

[điӋn thoại di đӝng để anh mua cho em, hay là em lại đây, anh dẫn em đi

chӑn?]

[đâu rồi, còn chưa tӍnh sao? MӋt như vậy à?]

[nӱa tiếng nӳa, còn chưa tӍnh anh sẽ gӑi điӋn thoại.]

Hai người lăn lӝn đến quá nӱa đêm, Đường Vӵc còn có thể bò dậy đi

làm, cô thật sӵ là phục sát đất, nhìn thời gian, mӝt giờ hai mươi phút.

Đường Hinh bò dậy, cảm giác eo đau như muốn đứt rời, đùi đau đến

muốn mạng, đau đau đau!

Hậu quả của viӋc túng dục quá đӝt, chӍ có – đau, đau, và đau!

Đường Hinh nhìn màn hình di đӝng bӏ nứt mӝt đường, nhӟ lại hành đӝng

hung ác của Đường Vӵc ngày hôm qua, nhӏn không đưӧc trả lời tin nhắn.

[Đường Vӵc, anh là cái đồ đại móng heo! Eo em đau như muốn đứt ra

vậy!]

Đường Vӵc dӵa vào trên ghế, cầm di đӝng qua, xem xong tin nhắn, cười

thành tiếng.

[về rồi xoa bóp cho em.]

[đêm nay không đưӧc chạm vào em!]

[....]

Anh trӵc tiếp gӑi điӋn thoại qua, Đường Hinh tức giận mắng: "Có

chuyӋn gì?"

Đường Vӵc cười cười: "Buәi tối muốn ăn cái gì?"

Đường Hinh hiӋn giờ đang đói đến không chӏu nәi, đӏnh gӑi cơm hӝp,

"Tối nay lại nói cho anh biết, bây giờ em đang đӏnh gӑi cơm hӝp."

"Anh gӑi cho em rồi, khoảng nӱa tiếng trưӟc, hẳn là sắp tӟi rồi, mau đi

rӱa mặt trưӟc đi."

"Đây mӟi là thái đӝt mà bạn trai nên có." Đường Hinh vừa lòng, "ĐiӋn

thoại di đӝng anh cứ mua cho em đi, em muốn màu trắng."

"Đưӧc."

Cúp điӋn thoại, Đường Hinh mӟi mở nhóm chat của ba người ra.

Tin nhắn của Vưu Hoan và Minh Chúc dừng lại lúc mười mӝt giờ sáng.

Vưu tiểu Hoan: Đường tiểu Hinh hôm nay dậy không nәi à? Giờ này còn

chưa online sao? Cӱu biӋt thắng tân hôn, không đúng, hẳn là người trẻ

tuәi mӟi vừa khai trai, kiềm chết mӝt chút chứ, bảo Đường tәng nhà cậu

đừng có phung phí thể lӵc quá mức, đàn ông chừng 30 tuәi là bắt đầu

xuống dốc rồi đấy.

Minh tiểu chủ:... Không phải chứ.

Vưu tiểu Hoan: Khụ, quên mất, Lục đӝi nhà cậu đã sӟm 31 rồi, tӟ nói sai

rồi. Đәi người, đәi người!

Đường Hinh đӥ eo, đi về phía nhà vӋ sinh, nhắn tin trả lời: Hai người các

cậu! Tin nhắn tối hôm qua bӏ Đường Vӵc nhìn thấy! Tӟ chӏu đủ cả! Cần

phải ăn lẩu mӟi cảm thấy tốt lên đưӧc!

Nhắn xong, đặt di đӝng xuống, đi rӱa mặt.

Rӱa mặt xong xuôi, vừa đúng lúc cơm hӝp giao đến.

Trong nhóm chat –

Vưu tiểu Hoan: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Minh tiểu chủ:.... Không nên chưa kết hôn mà đã có con, biết chưa?

Đường tiểu Hinh:...

....

Buәi chiều, Đường Hinh lại ngủ mӝt giấc.

Nghe thấy tiếng đӝng rất nhỏ bên ngoài, cô giật mình mӝt phen, Đường

Vӵcc về rồi à?

Cô bò xuống giường, mặc váy hai dây, mở cӱa ra –

"Đường tәng, anh trốn viӋc à?"

"..."

"Đường Vӵc." Đường Hinh không thấy ai trả lời, lại gӑi mӝt tiếng,

"Đường ba ba!"

Nói xong, nhìn về phía cӱa phòng bếp, nhìn thấy Đường tiểu muӝi cùng

vӟi vẻ mặt kinh hãi khiếp sӧ, hai mặt nhìn nhau, Đường tiểu muӝi nhìn

cô, xinh đẹp rất xinh đẹp, làn da thật trắng, nhưng vẻ ngoài không phải là

mӻ nhân yêu thích sườn xám trong truyền thuyết nha!

Người mặc váy hai dây này, thật sӵ là mӝt mӻ nhân nha, diӋn mạo thật

sӵ mê hoặc.

Hơn nӳa, vừa nãy cô ấy gӑi cô là gì?

Đường ba ba?

... Thật biết chơi nha.

Đường Hinh ngây ngốc mӝt chút, nhìn người phụ nӳ xinh đẹp bӛng

dưng xuất hiӋn, trong não đӝt nhiên nhảy ra rất nhiều cốt truyӋn cẩu

huyết.

Đường tiểu muӝi trên mặt tràn đầy ý cười, ngӑt ngào hỏi: "Chӏ là bạn gái

của anh em sao?"

Đây là lần đầu tiên cô thấy bóng dáng phụ nӳ ở nơi này, cô vô cùng tò

mò, người phụ nӳ này là bạn gái, hay là đối tưӧng 419? Thế nhưng anh

của cô tuy nhiều tật xấu, nhưng chưa bao giờ dẫn phụ nӳ về nhà.

419...

Có hay không thật ra cũng không rõ.

Có đôi khi cô thậm chí còn nghi ngờ, anh vẫn trai tân hay không.

Đường Hinh phục hồi tinh thần, có chút xấu hә, đem toàn bӝ đầu óc nhìn

vào cục diӋn trưӟc mắt, sắc mặt ӱng đỏ, "Em là em gái của Đường

Vӵc?"

Nhìn kӻ, cô gái nhỏ này lӟn lên có vẻ giống Đường Vӵc, thật xinh đẹp,

nhưng không có nét yêu nghiӋt như Đường Vӵc.

Đường tiểu muӝi gật đầu: "Đúng vậy."

Đường Hinh cười cười: "Chӏ là.. bạn gái của anh ấy, chúng ta mӟi xách

đӏnh quan hӋ gần đây thôi."

Vừa mӟi xác đӏnh quan hӋ liền sống chung, còn đụng phải em gái anh,

đến lúc này thì cha mẹ anh cũng biết rồi còn gì, có thể cho rằng cô quá

tuỳ tiӋn hay không? Đường Hinh có chút lo lắng, nếu là ba mẹ anh

không thích cô, đưa cô chi phiếu bắt cô rời xa Đường Vӵc thì làm sao

bây giờ?

Đường tiểu muӝi chạy như bay lại đây, "Thật sao? Vậy hai người hiӋn

giờ là đang quen nhau sao?"

Đường Hinh: "... Cứ cho là vậy đi, không tính đến chuyӋn sống chung."

Đường tiểu muӝi gật đầu, vẻ mặt hiểu rõ, "Em hiểu mà."

ChuyӋn đến lúc thì tӵ nhiên sẽ sống chung, đúng không, cô hiểu mà.

Đường Hinh biết cô nàng hiểu lầm, nhiều lời chӍ là càng bôi càng đen,

đành phải bỏ qua vài lời nói, "Em..." Cô vốn dĩ muốn hỏi, tại sao em lại

ở đây? Còn có chìa khoá? Nghĩ lại cảm thấy không әn, sӱa lại lời nói,

"Anh của em biết em tӟi không? Anh ấy còn ở công ty, chưa có tan tầm."

"À, em đi ngang qua đây, mẹ em tiӋn đường đưa đồ ăn cho anh em,

chính là sủi cảo bà gói cùng vӟi mấy món khác, còn có cá cơm chiên

cùng vӟi vài món nấu sẵn, em đều để trong tủ lạnh. Cá cơm chiên chӏ có

thể coi như là đồ ăn vặt, Chopper cũng rất thích ăn món này, à Chopper

là con mèo mà anh em nuôi, gần đây anh ấy có hơi bận, nên ném nó ở

nhà, còn vài món nấu chín, buәi tối hai người có thể ăn."

Đường tiểu muӝi cười tủm tӍm mà nhìn cô.

Đường Hinh chӍ chӍ sô pha, "Nếu không em ngồi chơi chút đi? Chӏ đi

thay gần quần áo, rót chén nưӟc, rồi mình trò chuyӋn?"

Đường tiểu muӝi: "Đưӧc ạ."

Đường Hinh: "..."

Cô còn tưởng cô nàng sẽ nói: "Không cần đâu, em đi liền đây."

Không còn cách nào khác, Đường Hinh chӍ có thể trở về phòng thay

quần áo, lại đi rót ly nưӟc, cùng Đường tiểu muӝi nói chuyӋn phiếm.

Mở TV lên, hai người đều nói vӟi nhau nhӳng lời khách sao.

Ai cũng không phải kẻ ngốc.

Cho đến khi, ngoài cӱa vang lên tiếng "Lạch cạch", mở ra.

Đường Vӵc đi vào, nhìn thấy Đường tiểu muӝi, sắc mặt không thay đәi,

"Lại tӟi đưa thức ăn sao?"

Đường tiểu muӝi cười tủm tӍm gật đầu: "Đúng vậy, không ngờ chӏ dâu

cũng ở đây, em liền ngồi nói chuyӋn vӟi chӏ ấy mӝt chút."

Đường Hinh: "..."

Vừa nãy còn mӟi gӑi cô là Đường Hinh.

Bây giờ lại gӑi chӏ dâu ngӑt như vậy.

Đường Vӵc nhìn Đường Hinh liếc mắt mӝt cái, nhӏn cười không đưӧc,

"Anh đã về rồi, không cần em ở lại nói chuyӋn, trở về đi."

Đường tiểu muӝi: "... Vậy, em không thể ở lại cùng ăn cơm sao? Rất

nhiều đồ ăn."

Đường Vӵc: "Không thể."

Đường Hinh: ".... Có thể."

Đường Vӵc liếc mắt nhìn Đường tiểu muӝi, Đường tiểu muӝi bĩu môi,

"Vậy thì em đi về." Cô nhìn về phía Đường Hinh, tươi cười ngӑt ngào,

"Chӏ dâu, vậy em về nhé, chúng ta thêm Wechat đi."

"Đưӧc thôi." Đường Hinh liếc mắt nhìn Đường Vӵc mӝt cái.

Đường Vӵc còn chưa nhìn qua cô, cầm lấy chùm chìa khoá của Đường

tiểu muӝi đặt trên tủ ở huyền quan xuống, tháo chìa khoá nhà ra.

Đường tiểu muӝi đang quét mã thêm bạn bè vӟi Đường Hinh, không chú

ý bên này. Cho đến khi thêm bạn bè xong, trả lại điӋn thoại, cười tủm tӍm

đi tӟi cӱa, Đường Vӵc đang dӵa vào tủ mӟi đem chìa khoá vứt cho cô

nàng, không chút để ý mà nói: "Chìa khoá nơi này anh tӏch thu, lần sau

tӟi nhӟ gӑi điӋn thoại trưӟc hoặc là ấn chuông cӱa."

Đường tiểu muӝi ngây người, "Vì sao chứ!"

Chìa khoá là mẹ Đường đưa cho cô, bình thường cô hay tӟi đưa đồ ăn

cho anh, có chìa khoá quả thӵc rất tiӋn mà!

Đường Vӵc xấu xa liếc mắt nhìn cô mӝt cái, "Ai mà biết lần sau em tӟi

lúc nào? Lӥ như nhìn thấy mấy cảnh cấm trẻ em thì ai xấu hә dùm chứ."

Đường Hinh: "..."

Cô xoay mặt đi chӛ khác.

Đường Vӵc cái đồ đại móng heo này, chẳng có dáng vẻ tәng giám đốc gì

cả.

Đường tiểu muӝi: "..."

Cô nàng trừng mắt liếc nhìn Đường Vӵc, nhỏ giӑng nói thầm: "Đồ trӑng

sắc khinh em." Thay giày cao gót, cӝp cӝp cӝp mà đi mất.

....

Đường Hinh nhìn về phía Đường Vӵc, lại nhìn đồng hồ xem thời gian.

Đã bảy giờ rồi.

Cô nhӏn không đưӧc trừng anh, oán trách nói: "Sao anh lại nói như vậy,

lӥ như em gái anh trở về nói vӟi cha mẹ anh thì sao, bӑn hӑ sẽ cảm thấy

em quá làm yêu, hoặc là quá... Dù sao cũng là không tốt lắm, bӑn hӑ

không thích em thì làm sao bây giờ?"

Đường Vӵc ngồi xuống bên cạnh cô, gác chân lên bắt chéo, tay đặt trên

vai cô, "Sẽ không đâu, anh nói vӟi cha mẹ anh là em rất đáng yêu."

Đường Hinh á mӝt tiếng, "Thật vậy à?"

Đường Vӵc quay đầu nhìn cô, cười thành tiếng: "Ừ, vừa lòng chưa?"

Cô hừ mӝt tiếng: "Vậy cũng phải xem xem bӑn hӑ có tin không đấy

chứ."

"Bằng không thì em theo anh về nhà gặp bӑn hӑ? Gặp qua rồi biết."

".... Không cần."

Mӟi ở bên nhau có mấy ngày đã gặp cha mẹ rồi!

Đường Hinh lắc đầu, kiên quyết nói không cần, sẽ tạo áp lӵc, cô còn

muốn tӵ do tӵ tại mà nói chuyӋn yêu đương mӝt chút.

Đường Vӵc đứng lên, nhéo nhéo mặt cô, đi về phía phòng bếp, "Lừa

không đưӧc bao lâu đâu, bӑn hӑ sӟm hay muӝn cũng sẽ biết thôi, nếu em

không theo anh trở về, bӑn hӑ cũng sẽ tӟi công ty, nói không chừng mẹ

anh sẽ trӵc tiếp hẹn em đi ăn cơm đấy."

Đường Hinh đi theo phía sau anh, có hơi bӏ doạ mӝt chút "Không phải

đấy chứ? Hẹn em ăn cơm, sau đó quăng chi phiếu ra bắt em rời khỏi anh

sao?"

Đường Vӵc quay đầu, cạn lời mà nhìn cô: "Em còn viết loại kӏch bản cẩu

huyết rập khuôn đến mức nhàm chán này sao?"

Đường Hinh: "...."

Cô bĩu môi, "Em chӍ nghĩ thế thôi, nếu mẹ anh đưa em chi phiếu bắt em

rời khỏi anh, em vẫn là không cần thì..."

Đường Vӵc cười nhạt: "Nếu thật sӵ như vậy, bà đưa em bao nhiêu, anh

sẽ đưa em gấp mười lần."

Đôi mắt Đường Hinh toả sáng, "Thật vậy sao?"

"Giả."

"...."

Anh mở tủ lạnh ra, thấy bên trong tủ lạnh có không ít thức ăn, quay đầu

lại nhìn cô, "Tối nay ăn ở nhà nhé?"

Đường Hinh thò đầu đưa mắt nhìn, có cánh gà, giò heo kho, cá cơm

chiên, đủ cho bӑn hӑ ăn hai bӳa, cô lấy hũ cá chiên bé bé ra, thӱ mӝt

miếng, "Thơm quá." Cô đưa miếng cá chiên đến bên miӋng Đường Vӵc,

Đường Vӵc cúi đầu, cắn mӝt miếng.

Đường Hinh ăn xong, lại ăn thêm mӝt mếng, thúc giục anh: "Đường

Vӵc, anh mau đi nấu cơm đi, em đói bụng."

Đường Vӵc liếc mắt nhìn cô mӝt cái, "Anh đi nấu cơm, em lấy đồ ăn ra

đi, dӑn lên mâm."

"Vâng."

Cô hài lòng vui vẻ đi tìm mâm, dӑn đồ ăn lên xong xuôi.

Quay đầu lại đưa mắt nhìn Đường người giàu có lưu loát xắn tay áo sơ

mi, rӱa tay sạch sẽ.

Nhӏn cười không đưӧc.

"Woah, Đường Vӵc, anh dù gì cũng là tәng giảm đốc đấy, ngay đầu tiên

ở chung vӟi bạn gái mà lại ở nhà ăn cơm, không phải là nên đi ra ngoài

ăn mӝt bӳa thӏnh soạn món Pháp món Ý gì sao? Ăn bình dân như vậy,

hình như không đưӧc tốt lắm phải không?"

Đường Vӵc quay đầu lại nhìn cô, đáy mắt đầy ý cười: "Nếu em muốn ăn

món Pháp món Ý thӏnh soạn, đưӧc thôi, đem thức ăn để vào trong tủ

lạnh lại đi, chúng ta ra cӱa."

Đường Hinh đang ăn vụng, nói: "Hay là thôi đi, ngày mai vậy."

"À, giò heo này ngon thật đấy, Đường đại móng heo."

"...."

Quӹ ấu trĩ.

Đường Vӵc cúi đầu cười thành tiếng.

....

Minh Chúc nói có trận thi đấu quyền anh, hỏi trong nhóm chat xem các

cô có muốn đi xem không.

Vưu Hoan rất bận, nói là không đi đưӧc.

Đường tiểu Hinh: Tӟ đi! Tӟ và Đường Vӵc muốn đi! Ai đánh quyền

vậy?

Minh tiểu chủ: Kính vương và Lục Trác Phong.

Thật ra chӍ là mӝt trận đấu nhỏ, Lục Trác Phong đưӧc nghӍ phép, vừa

đúng lúc dần cô đi qua xem, Từ Kính Dư cùng Lục Trác Phong chӍ là tái

đấu luận bàn mà thôi.

Ngày thi đấu hôm đó, Đường Hinh cùng Đường Vӵc có mặt sӟm nhất.

Thấy người đàn ông cởi trần trên đài, mặc quần màu đen, tràn đầy

hormone nam tính, cô không nhӏn đưӧc nói: "Kính vương đẹp trai quá."

Đường Vӵc liếc mắt nhìn cô mӝt cái, lại hưӟng mắt nhìn về phía trên

đài, anh nhận ra Từ Kính Dư, thi đấu quyền anh anh cũng đã xem qua

vài lần, anh cúi đầu nhìn Đường Hinh, nói bên ta cô: "Còn trồng cây si

lung tung nӳa thì đêm nay trở về chờ anh làm em mӋt chết luôn đi."

Đường Hinh: "...."

Cô đưa mắt nhìn bốn phía, may là không có ai.

Vài phút sau, Minh Chúc và Lục Trác Phong cùng tӟi.

Minh Chúc mặc mӝt thân sườn xám màu xanh đen, dáng người lả lưӟt

quyến rũ, nếu không phải nhờ khí chất dӏu dàng, thoạt nhìn thật đúng là

yêu tinh. Lục Trác Phong ôm eo cô nàng đi tӟi, Minh Chúc nhìn Đường

Hinh cười cười: "Hai người tӟi lâu chưa?"

Thật ra Đường Vӵc có chút xấu hә, thế nhưng cũng chӍ là vài giây mà

thôi, không nói tӟi chuyӋn anh theo đuәi biên kӏch trong công ty, chӍ lấy

quan hӋ giӳa Minh Chúc và Đường Hinh thôi, sau này nhӳng cuӝc gặp

mặt tụ hӑp như vậy sẽ còn rất nhiều.

Đường Hinh cười: "Mӟi vài phút."

Minh Chúc cùng Lục Trác Phong ngồi xuống bên cạnh, trên đài đã bắt

đầu thi đấu rồi, An Tình vẫn xen lẫn trong đám bảo bối quyền anh như

trưӟc, Hạ Trình đứng dưӟi đài nhìn cô nàng. Minh Chúc chӍ về phía đài

thi đấu, nói vӟi Đường Hinh: "Kia là Hạ Trình, bạn trai của An Tình."

Minh Chúc nhìn về phía dưӟi đài, chӍ vào người phụ nӳ có vẻ ngoài cӵc

kỳ dễ nhìn, "Người kia, là bạn gái của Kính vương."

"Đủ xinh đẹp, đủ có hương vӏ."

Đường Hinh vuốt cằm, nhỏ giӑng nói: "Tӟ phát hiӋn, bên cạnh người lӟn

lên xinh đẹp tất cả đều là người xinh đẹp, cậu nhìn cậu và Lục Trác

Phong xem, Kính vương và bạn gái, An Tình và bạn trai của cô ấy..."

"Cậu lӟn lên cũng đẹp."

"Cậu đẹp nhất."

Hai người nhìn nhau, cười.

Lục Trác Phong cùng Đường Vӵc đồng thời cúi đầu nhìn người phụ nӳ

của mình.

Lục Trác Phong xoa xoa đầu Minh Chúc.

Đường Vӵc nhéo nhéo mặt Đường Hinh.

Thi đấu quyền anh kết thúc, mӝt đám người cùng nhau ăn cơm.

An Tình quả thӵc là có thể gây náo nhiӋt, đây là lần đầu tiên Đường

Hinh nhìn thấy phụ nӳ có thể dӛi bạn trai mình đến vậy, say mê mà nhìn

thật lâu, xoay người nói vӟi Đường Vӵc: "Đường Vӵc, anh xem, bạn trai

của An Tình thật khoan dung."

Đường Vӵc không cho là đúng, "Mặt ngoài mà thôi."

Đường Hinh cẩn thận quan sát cả đêm, nhận thấy trong mắt Đường Vӵc

chӍ có cô, không có Minh Chúc.

Chơi đến mười hai giờ, Lục Trác Phong nắm lấy tay Minh Chúc đã uống

rưӧu, cúi đầu nói bên tai cô nàng nói: "Về chứ?"

Minh Chúc dӵa vào trên người Lục Trác Phong, "Vâng."

Mӝt vài người cùng đi đến bãi đӛ xe.

Sau khi Đường Hinh lên xe, cài dây an toàn xong, lại nói: "Nếu sau này

Minh Chúc mà sinh con gái, em nhất đӏnh phải sinh mӝt đứa con trai."

Đường Vӵc liếc mắt nhìn cô mӝt cái: "Vì sao nhất đӏnh phải sinh con trai

chứ?"

Anh thích con gái.

Đường Hinh cười tủm tӍm mà nhìn anh, "Con gái của Minh Chúc chắc

chắn sẽ vô cùng xinh đẹp, nếu em mà sinh con trai, sẽ bảo thằng nhóc

theo đuәi con gái của Minh Chúc, anh không theo đuәi đưӧc Minh Chúc,

con trai chúng ta sẽ theo đuәi con gái bӑn hӑ, có phải là rất hời hay

không?"

Đường Vӵc: "..."

Để đảm bảo gia đình hài hoà hạnh phúc, quan điểm tình yêu méo mó

này, còn cần phải tiếp tục sӱa cho đúng.

- Hết Chương 101-

Phúc lӧi: mình sẽ để hình minh hoạ minh chúc mặc sườn xám ở cuối

nhé