Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 47

Sau khi Tiểu Bàn đi, Ngô Thế Huân đi đến trước cửa, khóa lại cẩn thận rồi mới đi lại phía phòng tắm.

Trong phòng tắm, Lộc Hàm còn đang nằm trong bồn đầy nước, cả người cậu đều ngâm mình trong đó, trên mặt nước còn dập dềnh mái tóc của cậu.

Ngô Thế Huân đi đến bên cạnh bồn tắm, cúi đầu nhìn thấy người đang nhắm mắt lại mà ngâm mình trong nước, trầm mặc một lúc, anh mới cúi người xuống, ngồi lên thành bồn.

Nhớ lại những lời lúc nãy, có lẽ hơi nặng nề, Lộc Hàm yên tĩnh lại là vì thật sự bị anh thuyết phục hay là giận quá mà không thèm quan tâm đến anh nữa đây?

“Bực chết đi được!” Ngô Thế Huân vò vò tóc nói, cũng không biết Lộc Hàm ở dưới nước có nghe rõ những lời anh nói hay không.

Người ở trong nước thổi phù mấy cái, sau đó hai bàn tay liền nắm lấy hai thành bồn tắm dùng sức ngồi dậy.

Lộc Hàm cúi đầu, nước từ trên tóc cậu nhỏ xuống trượt qua gò má, cậu nhắm mắt lại, cánh môi hơi khẽ cong lên. Trên khuôn mặt của Ngô Thế Huân cũng dính không ít nước, từ khuôn mặt lại nhỏ giọt xuống lồng ngực trần trụi.

Đợi đến khi nước chảy hết, Lộc Hàm mới chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu qua nhìn Ngô thế Huân một cái rồi mới xoay người qua, một lời cũng không nói, nhìn không ra tâm tình.

Ngô Thế Huân đưa tay lên gỡ những sợi tóc còn bám trên khuôn mặt của Lộc Hàm ra, rồi nhìn cậu nói: “Anh không muốn để em không vui, vẫn còn có gì để tức giận đây!”

Lộc Hàm lại nghiêng đầu qua tránh đi bàn tay của Ngô Thế Huân, nói: “Quả thật gần đây tâm em rất phiền, nhưng cũng không phải nguyên nhân do anh.”

Đôi bàn tay không biết làm sao của Ngô Thế Huân đành giữ lấy cái đầu của Lộc Hàm, để khuôn mặt cậu nhìn thẳng vào mình, bắt cậu cùng mình đối mắt, hỏi: “Anh là người đàn ông của em, em không vui, anh không quan tâm đến em thì ai quan tâm đây?”

Lộc Hàm cảm thấy xấu hổ, nhất thời khuôn mặt đỏ lên, lúc lắc cái đầu muốn tránh đi đôi tay của Ngô Thế Huân, nhưng tránh thế nào cũng không được.

Vì vậy đành trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân, hỏi: “Anh nghiêm túc một chút không được sao?”

Ngô Thế Huân cười cười, sau đó lại cúi người xuống hôn mạnh lên môi Lộc Hàm, còn phát ra cả âm thanh.

Giận dữ và kháng nghị cũng vô dụng, không những không uy hiếp được đối phương ngược lại còn làm cho người ta cảm thấy mình đang đùa cợt. Lộc Hàm cảm thấy tôn nghiêm của mình bị Ngô Thế Huân chà đạp, cho nên nhất thời nóng nảy, đẩy hai tay của Ngô Thế Huân ra, rồi nói với anh: “Anh mà quản tốt fans của mình thì đã không có chuyện gì rồi!”

Ngô Thế Huân nghe thấy thế vô cùng kinh ngạc, sau đó liền ngốc nghếch hỏi: “Mực là do fan của anh hắt sao?” Ngữ khí vô cùng ngạc nhiên.

Lộc Hàm trừng mắt nhìn anh không nói gì.

Ngô Thế Huân cau mày lại, nói: “Lại là fan não tàn, sao lại có thể làm những chuyện mất tư cách như thế!”

Lộc Hàm vẫn không đáp lời như cũ, xem Ngô Thế Huân định tiếp tục giảng hòa thế nào.

Giây tiếp theo Ngô Thế Huân đột nhiên đứng dậy, Lộc Hàm ở trong bồn tắm ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó Ngô Thế Huân liền đường hoàng đứng trước mặt Lộc Hàm cởi quần ra.

Cho đến tận khi chuẩn bị cởi cả quần trong, Lộc Hàm mới bừng tỉnh, nhất thời đỏ mặt quay đi, lớn tiếng hỏi: “Não anh có vấn đề à?”

Ngô Thế Huân không để ý đến cậu, chỉ vô thanh vô tức mà cười xấu xa, sau đó cởi đồ cho mình sạch sẽ, một cái chân liền ngang nhiên bước vào bồn tắm.

Lộc Hàm ngẩng đầu lên thấy đối phương đang định áp tới, nhất thời kích động muốn từ bồn tắm bước ra, kết quả trượt chân một cái lại ngã nhào ngược trở lại, mông còn đập vào đáy bồn, đau đến không có sức ngồi dậy.

Bị uống một ít nước, Lộc Hàm mãi mới đứng dậy được nổi, vừa mới lắc nước trên mặt đi liền nhìn thấy khuôn mặt của Ngô Thế Huân chỉ còn cách mình vài phân, chân của cậu đã bị Ngô Thế Huân đè xuống rồi.

“Anh định làm gì???”

Ngô Thế Huân cười cười nắm lấy đôi tay đang muốn đẩy mình ra của Lộc Hàm, có chút hơi tốn sức mà khống chế cậu, tận lực làm cậu không cử động loạn nữa.

Anh cười cười, rồi nói: “Nói em đừng nghĩ nhiều, vậy mà em lại càng nghĩ lắm, mệt thì đi ngủ là được rồi!”

Lộc Hàm mắng anh “đồ thần kinh”, làm gì có chuyện lúc nào rồi còn làm chuyện kia.

Ngô Thế Huân hơi cúi người, nước trong bồn bởi vì sức nặng của hai người mà tràn ra ngoài, rơi xuống nền đá phát ra âm thanh thanh thúy của tiếng nước chảy. Anh hôn lên đôi tai của Lộc Hàm, tay còn lại thì đi dấy lửa lên khắp nơi trên người cậu.

Hôn nhiều đến mức người kia run rẩy tìm cách trốn đi, Ngô Thế Huân mới nói: “Đã bao lâu không làm em thỏa mãn rồi?”

Lộc Hàm trừng mắt nhìn anh, Ngô Thế Huân biết mình lại sắp bị mắng liền lập tức đem miệng người kia chặn lại, sau đó qua được một lúc lại tiếp tục nói: “Sao mà lại giống mấy cô gái khó ở lúc đến kỳ thế, sinh lý không thỏa mãn đương nhiên là dễ bực tức nóng nảy thôi. Anh nói với em rồi, tâm trạng của em không tốt là do ít cùng anh lên giường, em xem có nghẹn chết không?”

Hạ lưu, vô sỉ, mặt dày.

Lộc Hàm bị những lời hạ lưu của Ngô Thế Huân làm cho kích động, xấu hổ không thôi lại càng dùng lực kháng nghị, thực muốn đá cái tên vua hạ lưu này ra ngoài mà.

Một đá trúng eo Ngô Thế Huân, anh đau đến co cả người lại, trong phút chốc thoát khỏi vòng kìm kẹp, Lộc Hàm liền đứng dậy, vừa mới thoát thân liền chỉ muốn chạy ngay ra ngoài.

Vốn cho rằng Ngô Thế Huân sẽ vì đau mà còn xuýt xoa một lúc, Lộc Hàm áy náy quay đầu lại nhìn anh một cái, kết quả đầu còn chưa quay lại hết đã bị cả người Ngô Thế Huân đè lấy, lại trực tiếp ngã xuống bồn tắm uống thêm một đống nước…

“Khụ! Khụ Khụ…”

Lộc Hàm được Ngô Thế Huân lôi từ trong nước lên, bị nước vào nhiều đến ho sặc sụa, lại nghe thấy Ngô Thế Huân hơi oán trách nói: “Sao em lại thích mưu sát chồng mình như thế chứ? Nhìn xem nhìn xem, có phải tự mình cũng sặc nước rồi không?”

Lộc Hàm vừa ho vừa trừng mắt nhìn anh.

Sau đó liền phát hiện, bàn tay của Ngô Thế Huân không ngoan ngoãn mà hướng xuống phía dưới chuyển động, Lộc Hàm cả kinh muốn lùi lại phía sau.

“Anh định làm gì???”

Ngô Thế Huân không để ý đến cậu, Lộc Hàm trong lúc hấp tấp lại, co một chân lên còn đang định đá, đột nhiên chân lại bị Ngô Thế Huân giữ lấy, sau đó cả hai đôi chân đều không dùng sức được, trực tiếp bị Ngô Thế Huân ép vắt lên thành bồn tắm.

“Ngô Thế Huân!!!”

“Bỏ tay ra…A…”

“Anh…A…”

Buổi sáng ánh nắng rạng rỡ, toàn bộ phòng tắm cũng như được chiếu sáng, Lộc Hàm xấu hổ muốn chìm thật sâu xuống đáy nước.

Nhưng mà Ngô Thế Huân lại giữ chặt lấy cậu, để cho cậu không thể không ôm lấy cổ anh mà giữ thăng bằng, chính vì không thể để lửa giận phát ra, Lộc Hàm liền hướng về phía cổ Ngô Thế Huân hung hãn mà cắn.

——————————————

Ngồi ở ghế sau của xe ô tô, Lộc Hàm đang cúi đầu nghiêm túc đọc kịch bản, Tiểu Bàn thì ngồi ở ghế phụ, thông qua kính chiếu hậu mà lén lút quan sát Lộc Hàm.

Từ cái buổi sáng cậu bị dọa cho sống dở chết dở mà rời đi, cậu vẫn luôn chưa lấy lại được tinh thần.

Lúc trước cậu thiết lập cho Lộc Hàm hình ảnh một cậu trai trong sáng nhưng kinh nghiệm trên giường đảm bảo không kém, nhưng mà trước đây tại vốn nghĩ đối phương là con gái, nhưng kể từ khi đối phương lại trở thành anh Huân, nhìn thế nào cũng thấy Lộc Hàm sẽ không phải là cái người nằm trên.

Cho nên lúc này nhìn thấy Lộc Hàm, luôn sẽ cảm thấy cậu vẫn đẹp trai rực rỡ như ánh sáng nhưng lại có thêm chút yếu mềm quyến rũ (???).

Lại liên tưởng đến tình cảnh khi đó, Tiểu Bàn cảm thấy là do anh Huân nhất định là nhất thời kích động, cho nên trời sáng chang chang như thế mà đem Lộc Hàm ra xử lý.

Chỉ là không ngờ anh Huân hoàn toàn không trốn tránh, căn bản là không đem mối quan hệ của hai người giấu diếm cậu.

Buổi sáng mười giờ hơn mới rời đi, buổi chiều một giờ hơn đã nhận được điện thoại của anh Huân, anh ấy nói anh ấy tự đặt cơm không tiện lắm, nên để cậu tự mua một chút đồ dinh dưỡng thanh đạm mang đến.

Tiểu Bàn cảm thấy thật khổ sở hết sức, nhưng vẫn như cũ ngoan ngoãn mà làm theo.

Khi cậu đem đồ ăn đến đứng trước cửa, Ngô Thế Huân liền đi ra mở cửa cho cậu.

Anh mặc một chiếc áo phông cotton màu tro tàn, nhìn thế nào cũng thấy thật vừa người, như thể không phải là lấy quần áo của Lộc Hàm mặc vậy.

Cho nên? Cho nên có thể nói rõ, anh ấy đã sớm để đồ ở đây rồi!

Nhất thời Tiểu Bàn nghĩ đến cảnh tượng không thể miêu tả, liền hoảng hốt mà bước vào, sau đó phút chốc lại ngửi thấy trong không khí có mùi vị ám muội, làm cho những hình ảnh trong đầu cậu cơ hồ là trong nháy mắt đốt nóng cơ thể, khiến Tiểu Bàn bước chân cứng đờ.

Cậu ngây người đem đồ ăn để lên bàn trà, nhìn thấy bánh bao và sữa đậu nành cậu để lại ban sáng đã không còn, hình như trên bàn còn lưu lại dấu vết sữa đậu bị đổ ra.

Nhất thời Tiểu Bàn đối với người ngồi ở sô pha phía đối diện ngập tràn địch ý, luôn cảm thấy nhất định ở đây có vận động kịch liệt, nếu không sao lại chạm vào chỗ sữa đậu nành khiến nó bị đổ ra chứ?

Ngô Thế Huân lảo đảo tiến vào phòng ngủ, cửa vẫn đang khép hờ.

Tiểu Bàn cũng chậm rãi đi theo, đứng ở bên cạnh, âm thầm mở điện thoại ra, giả như đang chơi game.

Bên tai lại truyền đến ngữ khí ôn nhu từ căn phòng phát ra.

Ngô Thế Huân: “Dậy ăn cơm trưa nào!”

Lộc Hàm: “Ừm…”

Ngô Thế Huân: “Mau dậy nào, ăn rồi lại ngủ!”

Lộc Hàm: “Cút…tôi không muốn nhìn thấy anh!”

Ngô Thế Huân: “Muahh!!!”

Lộc Hàm: “Anh!!!”

Tiểu Bàn cứng đờ đứng ở trước cửa, kiềm lòng không được mà muốn tự tát mình.

Ai bảo mày bày đặt đến góc tường rình trộm chứ! Cẩu độc thân còn tò mò như thế để làm gì???

——————————————

Tiểu kịch trường

Ngô ảnh đế: Còn giận nữa không nè?!

Vợ Ngô ảnh đế: Cút đi!

Ngô ảnh đế (không thể miêu tả): Xì—–

Vợ Ngô ảnh đế (khóc khóc khóc): Đau!

Ngô ảnh đế (mặt xót thương): Hôn một cái là không đau nữa nè!

Vợ Ngô ảnh đế: Đồ khốn, quân khốn nạn &@#%

Tiểu Bàn: Fuck fuck fuck! Tôi đã không thể khống chế được sức mạnh hồng hoang trong người mình rồi!!!