Chị Đại Xuyên Không!!!

Chương 4

Đường từ Hiền Phúc cung đến ngự hoa viên tương đối khá gần. Dương Chi không tính là sủng phi, nhưng lại có thân phận cao quý, nên nơi ở của nàng cũng được xếp ở khu vực có thể nói là tốt nhất. Chiều nay đến ngự hoa viên, nàng đặc biệt mang theo khá nhiều cung nữ, chủ ý là muốn cho họ ra ngoài chơi một chút. Một cung nữ cầm xô đựng giun thì thấp thỏm lo sợ, một cung nữ khác cầm cần câu đơn giản nhìn Hiền phi cao quý cầu xin. Dương Chi nào có để tâm đến nỗi khổ của bọn họ, vẫn thong thả ngắm một chút hoa ở đây. Đúng là rất đẹp, hoa đủ các loại, hương thơm lan tỏa vào từng góc gách khiến tâm tư người ta dễ chịu đi không ít. Người cổ đại rất biết thưởng thức a!

"Được rồi, mang ghế đến đây cho ta đi" - nàng đứng trước bờ hồ, nhìn xuống đáy, có vẻ khá sâu, hồ lại rất rộng, cá lấp ló phía dưới chứ không đơn giản bơi phía trên như cái hồ nuôi cá bình thường mà nàng nghĩ.

Nàng ngồi xuống ghế, nhận lấy cần câu, đưa tay lấy một con giun thì bị chặn lại

"Nương nương, người suy nghĩ lại được không, nếu nương nương muốn ăn cá, em sẽ bảo ngự thiện phòng chuẩn bị cho nương nương" - Phí Oanh lắp bắp chặn lại, nếu chuyện này đến tai hoàng thượng, thật sự là chủ tớ bọn họ tiêu đời mất

Dương Chi bực bội nhìn đám người, nàng nào muốn ăn cá chứ, chỉ là giận chó chém gà thôi. Hắn ta quý mấy con cá này như vậy, chi bằng nàng tiễn chúng vào bụng nàng, còn nếu hắn muốn ăn, nàng cũng không ngại cho hắn nếm một chút

"Đã đến tận đây rồi, các em còn nói nữa ta liền thả các em xuống hồ"

Đám người nghe thế thì cũng im lặng, tốt thôi, nương nương đã muốn, bọn họ đành thuận theo.

"Mau mau, còn vài cái cần câu, các em cầm lấy câu đi, ai câu được nhiều nhất, chút nữa về nhà ta sẽ trọng thưởng"

Đám người nhìn nhau, có cho tiền họ cũng không dám câu cá của hoàng thượng!

Không ai đụng vào cần câu, Dương Chi cũng không kiên nhẫn năn nỉ bọn họ, chỉ đơn giản bắt lấy con giun buộc vào cần rồi quẳng xuống hồ

"A, cắn câu rồi, cắn câu rồi"

Dương Chi vội vã thu cần câu về, liền xuất hiện trước mắt là con cá khá lớn, làm những cung nữ đi theo nàng mặc dù rất sợ hãi nhưng cũng không khỏi trầm trồ 'nương nương thật giỏi a'. Nàng thì cực kì cao hứng, đúng là cá của hoàng thượng chất lượng rất chất lượng a!

"Nào, các em, thấy không? Rất dễ, các em mau câu đi, ai câu được nhiều nhất ta sẽ thưởng" - vừa nói Dương Chi vừa tiếp tục bắt giun, chưa giới thiệu a, ở hiện đại nàng là một tay câu cá khá chuyên đấy!

Tiểu Hạ, Phí Oanh và đám cung nữ nhìn nhau rồi lại nhìn xung quanh, rất muốn câu cá nhưng quyền lực của hoàng thượng vẫn là bức cản ghê gớm nhất, cho đến khi

"Cứ câu đi, ta là chủ, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm"

Dương Chi nhìn bọn họ chần chừ mà buồn cười, nàng đây có Mặc quốc vương, có thân phận Linh Nam công chúa, hoàng đế chẳng lẽ lại vì mấy con cá mà ảnh hưởng đến quốc gia đại sự?

Ba cần câu được Phí Oanh và hai cung nữ khác dành lấy để câu. Tiểu Hạ không cao hứng với chuyện này, nên chỉ đứng một bên hầu hạ Dương Chi.

Cuộc thi câu cá ở ngự hoa viên làm náo động những chú cá đáng thương, Dương Chi đương nhiên câu được nhiều nhất, vẫn rất cao hứng và chưa muốn dừng lại.

Lâm Hoa và nô tì của nàng đứng nép vào một góc nhìn đám người Dương Chi đang câu cá nô đùa, nàng ta cả kinh trong lòng, nhưng lúc sau lại vô cùng đắc ý, thầm nguyền rủa Dương Chi hai tiếng 'ngu ngốc' rồi quay sang phía nô tì đang đứng đó thâm độc nói

"Mời hoàng thượng đến đây cho bổn cung"

Cung nữ nghe lệnh lập tức chạy đến Thần Kính điện bẩm báo. Lâm Hoa và nô tì tùy thân là Hạ Nhũ và các cung nữ khác bước đến phía hồ, Lâm Hoa lớn tiếng nói

"Hiền phi, ngươi đang làm cái trò gì ở đây thế!"

Phí Oanh và cung nữ hoảng hốt lập tức buông cần câu xuống, vội vàng hành lễ với Lâm quý phi, Dương Chi vẫn thản nhiên cầm cần, đơn giản đứng lên

"Ta là đang câu cá, ngươi không thấy sao?"

Dương Chi cảm thấy rất phiền phúc, ở cái cổ đại này, làm gì cũng phải chịu sự chèn ép của người khác, chẳng trách nữ nhân hậu cung luôn tranh giành nhau địa vị cao nhất. Lâm Hoa trong lòng tức tối, nhưng vẫn nhẫn nhịn, bởi nàng ta còn phải chuẩn bị tinh thần đóng một vở kịch thật hay tiếp đó.

"Hiền phi, ngươi chẳng lẽ không biết hoàng thượng ngài ấy đặc biệt nuôi cá trong hồ này?" - nàng dò hỏi một chút, nữ nhân Mặc Dương Chi này quả là ngu ngốc

"Ồ, vậy sao? Bây giờ ta mới biết đấy" - Dương Chi vẫn chưng ra bộ mặt không quan tâm, của hoàng thượng thì sao chứ, nếu không phải là của hắn, chị đại ta cần gì phải ngồi cả buổi ở đây để câu?

Lâm Hoa căm ghét vẻ mặt đó của nàng, không thể nhẫn nữa, nàng ta cư nhiên lấy chân đá giỏ cá đầy của nàng và các cung nữ vừa câu được xuống dưới hồ, làn nước bắn lên tung tóe, Dương Chi tròn mắt nhìn Lâm Hoa, mặt nàng đỏ bừng vì tức giận, tốt lắm Lâm Hoa, ngươi hôm nay là khiêu chiến với ta trước!

Nàng bước đến, nói nàng nóng tính cũng được, một phát tặng cho Lâm quý phi một bạt tai, Lâm Hoa vì bị lực đánh quá mạnh mà ngả về một phía được Hạ Nhũ đỡ lấy

"Nương nương..." - đám người của Lâm Hoa như hét lên

Lâm Hoa ngẩn đầu lên, đôi mắt đã đỏ ngầu vì tức giận, Hiền phi dám tát nàng ta, đúng là ngoài dự đoán, nhưng vở kịch thì vẫn phải diễn. Lâm Hoa vội vàng nắm chặt lấy hai tay của Dương Chi, đau đớn nói

"Hiền phi, bổn cung chỉ là lỡ chân làm giỏ cá của muội rơi xuống hồ, muội sao lại ra tay với ta như thế"

"Này, ngươi làm cái quái gì thế, mau buông tay ta ra"

"Á..."

"Nương nương, cứu mau cứu người"

Dương Chi chỉ là hất tay nàng ta ra, không ngờ Lâm Hoa cố ý lực thêm một bước, trực tiếp nhảy xuống hồ, mà việc này, trời biết đất biết, Dương Chi biết Lâm Hoa biết. Còn lại, tất cả mọi người đều trông thấy rõ ràng là Hiền Phi đã đẩy Lâm quý phi rơi xuống hồ sâu, trong đó...Hàn Lạc Thần cũng chứng kiến!

"Hiền phi, ngươi thật to gan. Người đâu, mau cứu Lâm Hoa"

Hàn Lạc Thần chỉ quát nàng một tiếng, sau đó lập tức bỏ nàng ra khỏi mắt, tâm trạng lo lắng nhìn xuống dưới hồ, các thị vệ đang đưa Lâm Hoa lên, nàng ta được cứu lên trong tình trạng vẫn còn tỉnh táo, lập tức ôm trầm lấy Hàn Lạc Thần nức nở

"Hoàng thượng, thần..thần thiếp, hức, Hiền phi muội ấy..muội ấy xô thần thiếp xuống, thần thiếp chỉ..chỉ là lỡ chân làm rơi giỏ cá muội ấy câu trong hồ của hoàng thượng" - mỗi câu nói của Lâm Hoa đều là tố cáo Dương Chi, nhưng nghe ra thì lại rất đáng thương

Hàn Lạc Thần buông Lâm Hoa ra, nhìn về phía Dương Chi đang đứng và thấu hiểu cảm giác oan ức: khá lắm Lâm Hoa, coi như ta đã xem thường ngươi đi, ta sẽ trả lại gấp bội

"Ai cho phép ngươi câu cá trong hồ này?"

Câu nói lạnh buốt của Hàn Lạc Thần vang lên làm Dương Chi hơi có phần lo lắng, được rồi được rồi, người ta diễn kịch được chẳng lẽ nàng không biết diễn. Với gương mặt khả ái này, chỉ cần rơi vài một nước mắt thì là nam nhân, chắc chắn sẽ động lòng

"Hoàng thượng, thiếp..thiếp không biết cá đó do hoàng thượng nuôi, thiếp chỉ là...chán..rất chán nên mới thế..chẳng lẽ hoàng thượng tiếc với phi tần của người mấy con cá thôi sao?"

Dương Chi cúi ngằm mặt như trẻ con bị phát hiện làm điều xấu, hai tay còn vò chặt tà áo như đang rất lo lắng. Hàn Lạc Thần khựng lại vài giây, nữ nhân dùng sự yếu đuối để câu dẫn hắn không thiếu, nhưng nàng lại rất khác, nàng làm cho hắn có cảm giác muốn bảo vệ. Còn có, câu nói của nàng đúng là sắc bén, nếu bây giờ hắn trách tội nàng vì mấy con cá, chẳng lẽ hắn là hoàng đế nhỏ mọn đến thế? Lâm Hoa thấy tình hình không giống như nàng ta dự đoán, liền kéo tà áo lên, cánh tay bị xước chảy máu lập tức hiện lên, đây là vết thương do đá bên thành hồ quẹt phải, nàng đã rất đau lòng vì nó có thể để lại sẹo, nhưng bây giờ, quả nhiên có ích. Hạ Nhũ ăn ý lập tức hét lên

"Hoàng thượng, xin người làm chủ cho Quý phi nương nương, nương nương còn vì bị Hiền phi nương nương xô xuống hồ mà bị thương, xin hoàng thượng minh xét"

Lập tức cả một đám nô tì của Lâm quý phi quỳ xuống đồng thanh đòi minh xét. Hàn Lạc Thần nhìn xuống vết thương của Lâm Hoa đúng là hơi nặng, nếu chuyện này làm không ra lẽ chắc chắn sẽ không yên. Nhưng nói hắn phạt Mặc Dương Chi? Hắn không nỡ

Nàng thấy Lâm Hoa bị thương thì hả dạ không thôi, lập tức nói một câu

"Đáng đời ngươi, là ngươi tự nhảy xuống tự mình bị thương, sao lại đổ lên đầu ta?"

Hàn Lạc Thần nghe nàng nói thế thì có chút tức giận, dù gì Lâm Hoa chính là ân nhân của hắn, hắn đã hứa cả đời để nàng ta sống trong vui vẻ và thoải mái. Hắn không nỡ trách phạt Hiền phi, nhưng nàng lại không biết thân biết phận, đã làm lại không nhận

"Hiền phi, chính mắt trẫm đã thấy ngươi hại nàng ấy. Mau qua tạ lỗi"

Dương Chi tức giận làm gương mặt vốn trắng nõn cũng đỏ lên nhìn hắn, bắt nàng xin lỗi trong khi nàng không có lỗi? Phí Oanh cũng tức giận dùm chủ tử, liều mạng quỳ xuống lên tiếng

"Hoàng thượng, là do Quý phi nương nương làm giỏ cá của nương nương nô tì rơi xuống hồ trước, hơn nữa, nô tì thấy, là Lâm quý phi tự mình nhảy xuống hồ, xin hoàng thượng minh xét"

Có thể nói lúc này, tại đây đã ồn ào như cái chợ, hết người này xin minh xét lại đến người kia. Hàn Lạc Thần trong lòng đã sớm khó chịu, lập tức hướng phía Phí Oanh vừa nói lên tiếng

"Ngươi câm miệng cho trẫm, người đâu, Hiền phi gây rối hậu cung mà không nhận lỗi, nuôi dạy nô tì không tốt, phạt cả chủ lẫn tớ mỗi người mười trượng"

Câu nói như tiếng sét nổ bên tai Dương Chi, nàng từ nhỏ đã được nâng như trứng, đừng nói là đánh, ngươi mắng nàng cũng đếm trên đầu ngón tay, vậy mà hôm nay bị vở kịch của nữ nhân kia làm cho oan ức, còn tên ngựa đực thì không thương tiếc hạ lệnh đánh

"Hoàng thượng, xin minh xét, là nô tì ăn nói hàm hồ, xin hoàng thượng để nô tì chịu thay cho nương nương, xin hoàng thượng minh xét" - Phí Oanh đã cuống lên không biết phải thế nào, quỳ xuống bên chân Hàn Lạc Thần cầu xin

Dương Chi tức tối, nàng sao có thể cam chịu cho người ta đánh chứ

"Này, Hàn Lạc Thần, ngươi có quyền gì mà đòi đánh ta chứ?" - nói xong câu này nàng tự thấy mình ngu ngốc, quyền sao? Hắn là người có đầy đủ nhất, ở cái chế độ phong kiến chuyên chủ này, có cái gì mà hoàng thượng không có quyền?

Hàn Lạc Thần có chút không biết nói gì, nữ nhân này chẳng lẽ còn không biết quyền của hắn ở đâu?

"Mặc Dương Chi ngươi nghe rõ cho trẫm, ở đây không phải Linh Nam quốc, trẫm đối với mọi thứ đều có quyền. Hôm nay ngươi cả gan dám kêu tên trẫm, sau khi nhận phạt liền trở về chép mười lần nữ tắc cho trẫm" - nói rồi hắn lập tức bỏ đi, cũng không quan tâm tới Lâm Hoa vẫn đang giả khóc đứng đó

Dương Chi chính thức choáng váng, hắn còn nhắc đến cả Linh Nam nhưng vẫn thản nhiên phạt nàng, chứng tỏ hắn không sợ. Nàng nhìn đám thị vệ đang bước tới, lập tức một cú đá vào người của một tên, bọn họ không đề phòng một nữ nhân nên không kịp trách. Tiếng hét của tên thị vệ lập tức thu hút Hàn Lạc Thần, hắn quay đầu lại không tin vào mắt mình. Hắn thật sự tức giận. Nữ nhân này có lỗi không nhận còn ra tay đáng người. Sau đó một đám thị vệ tiến lên bắt nàng, sức nàng cũng không thể bằng mấy tên thị vệ được huấn luyện này, rất nhanh đã bị trói trong sự khâm phục của một đám nữ nhân. Lâm Hoa có phần sợ hãi, quả nhiên cái bạt tai lúc nãy rất đau, nhưng đổi lại nàng ta bị xỉ nhục như thế, đối với Lâm Hoa rất vừa lòng.

Hàn Lạc Thần vẫn đứng một góc nhìn mọi chuyện diễn ra. Lưu Tề thái giám một bên khuyên ngăn

"Hoàng thượng, Hiền phi nương nương dẫu sao cũng là Mặc công chúa, người làm vậy sẽ mất thanh danh của nương nương, mong người nghĩ lại" - Lưu Tề không chỉ có ý đó, thật ra hắn thấy hoàng thượng dường như rất để ý Hiền phi, sợ rằng sau này sẽ hối hận

Hàn Lạc Thần bước trở lại, Dương Chi không chú ý đến sự có mặt của hắn, tức giận hướng Lâm Hoa đang trở về tẩm cung nói một câu

"Lâm Hoa ngươi lừa được tên hoàng thượng rồi đấy, chúc mừng ngươi" - nàng không còn gì để nói, đúng là nhục nhã, trước mắt mọi người nàng bị đưa ra bàn phạt.

Lâm Hoa vừa đi vừa khẽ nhếch miệng cười.

Tất cả nàng căm thù nhất là Hàn Lạc Thần. Sau đó như chợt ra ra điều gì đó, nàng hướng phía thị vệ nói

"Cung nữ của bổn cung không có lỗi, tất cả đều đánh lên người của bổn cung hết"

Tất nhiên đám thị vệ không đồng ý, cung nữ của nàng cũng không đồng ý, nhưng vẫn bài cũ, nàng mang Mặc quốc vương ra đe dọa, cuối cùng, nàng lãnh trọn bốn mươi trượng vào mông, như chết đi sống lại.

Hàn Lạc Thần vốn dĩ tính quay lại để cho nàng một cơ hội, nhưng khi nghe nàng khinh thường nói hắn bị nữ nhân lừa nên tức giận bỏ đi. Đương nhiên hắn vẫn nghĩ nàng chỉ chịu mười trượng của thị vệ. Nhưng cũng có chút đau lòng.