Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss

Chương 11

Lục Trác đen mặt bị đuổi xuống xe, đám Hướng Hoành chạy đến anh vẫn không nhúc nhích, có điểm bực bội mà nhìn thiếu nữ chưa để ý đến mình một lần nào, ôm tập tài liệu lên xe, tìm vị trí ngồi xuống.

Cửa sổ xe che khuất nửa khuôn mặt cô, chỉ lộ ra chóp mũi yêu kiều.

Xe rất nhanh khởi động, cửa kính xẹt qua, mặt cũng nhìn không thấy, chỉ có thể nhìn thấy kẹp tóc hình quả dâu, có điểm chói mắt.

Đúng là không có mắt thẩm mỹ, khó coi chết đi được.

“Trác ca, không phải nói tối đi luyện tập à?”

“Không đi.”

Lục Trác tâm phiền ý loạn, làm gì cũng không có tâm trạng, hết thảy đều bị bóng dáng đó quấy rầy, trong lòng vô cớ nổi giận.

Anh quay đầu, liếc mắt Lận Quyết, lộ ra địch ý không chút nào che giấu.

Lận Quyết nhíu mày, nhìn lại anh.

Lục Trác cười lạnh một chút, dùng ánh mắt "nhìn cái gì mà nhìn", biểu tình khiêu khích hích vai cậu ta một cái, ngông cuồng rời đi.

..........

Tạ Đường về đến nhà, phát hiện trong nhà có khách. Đậu Nhã Nhiên đang cùng Tạ Khinh nói chuyện, ngồi bên cạnh mẹ Tạ xem TV nói nói cười cười. Cô trầm mặc một chút, chậm rì rì ngồi xổm xuống đổi giày.

“Dì ơi, con nhớ dì quá, nửa tháng nay có việc bận không thể sang thăm dì được.” Đậu Nhã Nhiên gọt táo, thân thiết đút cho mẹ Tạ một miếng.

Mẹ Tạ cười không khép được miệng, vỗ vỗ tay cô ta: “Đêm nay ngủ lại đây, ngày mai dì làm món ngon cho con ăn.”

Đậu Nhã Nhiên là bạn thân của Tạ Khinh, từ nhỏ đã chơi với nhau, đối với mọi người trong nhà quen thuộc vô cùng.

Lần trước cô bị cô ả đẩy xuống nước, suýt mất mạng nhưng ả không hề thấy áy náy, vẫn giương giương tự đắc.

Phục hồi tinh thần lại, bên kia còn đang nói cười vui vẻ, không chú ý tới cô.

Tạ Khinh chu miệng, cố ý làm nũng nói: "Cậu đến là định tranh mẹ với mình à.”

"Dì đặt cậu ở đầu quả tim, ai mà đoạt được?” Đậu Nhã Nhiên ôm lấy cánh tay Tạ Khinh, cười lấy lòng.

Cô ta xoay đầu, bấy giờ mới chú ý tới Tạ Đường, trên mặt lập tức mang lên vài phần nghiền ngẫm.

“Đường Đường đã về rồi à? Lần trước sao em bất cẩn thế, chẳng khác gì búp bê sứ, chị và Khinh Khinh cũng không dám động vào, sợ lại làm em bị thương.”

Tạ Khinh cũng nhìn Tạ Đường, trong lòng cảm thấy nhục nhã vì hôm nay đem bóng rổ đi trả thì bị quẳng vào thùng rác, nên cô lười để ý đến Tạ Đường, quay đầu tiếp tục ăn trái cây.

Tạ Đường mặt không cảm xúc bước qua, như không nghe được lời châm chọc của Đậu Nhã Nhiên.

Cô ngồi xuống sô pha, như lơ đãng nhìn Tạ Kiến Hoa đang xem báo mà nói: "Tuần sau trường chúng ta có buổi diễn Văn Nghệ, Lục Trác có buổi diễn thuyết, hình như là nhờ chị đưa hoa tặng."

Tạ Kiến Hoa chỉ lo cho sự nghiệp, muốn Lục gia rót vốn vào, tâm tư muốn kết với giao Lục gia đều viết trên mặt, tiếc rằng vẫn luôn không có cơ hội, nên ông đã đưa Tạ Khinh đến ngôi trường Lục Trác đang học, dặn dò Tạ Khinh nghĩ cách làm thân với Lục Trác.

Ông lập tức buông báo xuống, nhìn về phía Tạ Khinh: "Khinh Khinh, sao chuyện này con không nói với cha?"

Tạ Khinh lườm Tạ Đường, sắc mặt có chút không được tốt. Hôm nay cô ta làm trò trước mặt nhiều người như vậy, đưa ra ý định tặng hoa Lục Trác hôm diễn thuyết nhưng lại bị Lục Trác từ chối phũ phàng trước mặt mọi người, đã rất mất mặt rồi. Tạ Đường hiện tại còn nhắc tới chuyện này làm cái gì?

"Con quên mất, tính hôm nay mới nói." Tạ Khinh miễn cưỡng cười cười.

Tạ Kiến Hoa lập tức dặn dò: "Cơ hội này con nhất định phải tranh thủ, không phải con cũng có tiết mục biểu diễn sao."

Hôm nay Lục Trác chán ghét biểu hiện rõ ràng đến như vậy, cô ta sao còn dám mặt nóng dán mông lạnh*.

(*Mặt nóng dán mông lạnh: ám chỉ việc một người nồng nhiệt bắt chuyện, người kia thì lạnh nhạt, hờ hững)

Nhưng Tạ Khinh vẫn tự tin nói: “Đương nhiên, ngày mai đến trường con cùng Lục Trác bàn bạc một chút, anh ấy chắc chắn đồng ý. Cái này đối với con mà nói không phải chuyện gì khó khăn, ba yên tâm, cũng đừng quản."

“Vậy là tốt rồi.” Tạ Kiến Hoa tán thưởng nhìn Tạ Khinh, lại quay sang bảo Tạ Đường: “Con nên học hỏi chị mình đi.”

Học?

Đáy lòng Tạ Đường một mảnh châm chọc. Cô giương mắt nhìn về phía Tạ Khinh, chị ta cũng đang nhìn chằm chằm ý muốn cảnh cáo cô, sợ cô đem chuyện mất mặt sáng nay cáo trạng.

Tạ Đường nghĩ thầm, thì ra chị ta để ý chuyện này, tạm thời sẽ không tới tìm mình gây phiền toái, tốt nhất là Lục Trác với chị ta ở bên nhau, đừng tới phiền mình nữa.

Đậu Nhã Nhiên thấy sắc mặt khó coi của Tạ Khinh, như là bị Tạ Đường nắm thóp, trong lòng có chút kinh ngạc.

Con nhỏ Tạ Đường này làm sao vậy, sao đột nhiên tâm tư lại khó dò thế? Trước kia có hé răng bao giờ đâu?

Cô ta nhịn không được bèn giúp bạn mình: “Đường Đường vẫn đừng nên học Khinh Khinh, em sao có thể so được với chị mình, Khinh Khinh không phải đều được các giáo viên khen có thiên phú sao?”

Mẹ Tạ cũng nói: “Ai, Đường Đường làm gì có sở trường nào.”

Tạ Khinh nghe được câu này cũng hả dạ, khinh thường nhìn Tạ Đường.

Tạ Đường kiềm chế tức giận trong lòng, đời trước mỗi lần Đậu Nhã Nhiên tới đều là ác mộng của cô, chỉ cần Đậu Nhã Nhiên tới cô nhất định sẽ cãi nhau với cô ta, mà Đậu Nhã Nhiên là khách, mỗi lần tranh chấp người bị trách luôn là mình.

Một đời này cô sẽ không ngu như vậy, cô sẽ không còn như lúc trước không rành thế sự, dễ dàng bị khích tướng.

Cô giương mắt nhìn Đậu Nhã Nhiên, khẽ cười, tùy ý nhắc: “Đúng rồi, vị Cố gia kia sao nay không tới.”

Cố gia kia là bằng hữu thế giao với Tạ Kiến Hoa, mà Cố gia kia cũng không tồi, hai nhà đã hẹn ước cho con bọn họ khi còn nhỏ.

Nhưng so với Lục gia, Tạ gia với Cố gia cộng lại cũng không bằng một phần, Tạ Kiến Hoa liền có điểm chướng mắt Cố gia kia.

Người Tạ Khinh thích cũng là Lục Trác.

Nhưng Cố gia kia đã đưa cho Tạ Khinh tín vật đính ước, cô ta vẫn nhận lấy, rốt cuộc Lục Trác thật sự quá cao cao tại thượng, lỡ như không thể vừa lòng đẹp ý, ít nhất còn có Cố gia này làm đường lui.

Cha Tạ, mẹ Tạ, chị gái trong lòng biết rõ ràng.

Bởi vậy họ còn thường xuyên mời Cố gia tới trong nhà làm khách lấy cảm tình, lần trước tới, Cố gia liền tặng Tạ Khinh một cái vòng ngọc cổ quý giá.

Mà điều cha mẹ Tạ không biết chính là, Đậu Nhã Nhiên cũng thích vị Cố thiếu gia kia.

Quả nhiên, vừa nghe thấy tên, hai mắt Đậu Nhã Nhiên đều sáng lên, kiềm chế kích động hỏi: “Anh ấy gần đây hay đến làm khách ạ?”

Trịnh Vĩnh Hoa lắc đầu, trả lời: “Không đến được, nó phải xuất ngoại có việc.”

Bà ta có chút khoe ra nói: “Đứa nhỏ này, đã nói không nên chiều Khinh Khinh như vậy, lần trước tới lại tặng Khinh Khinh vòng ngọc quý, ai, cũng trách Khinh Khinh nhà ta quá ngoan làm cho người khác thích.”

Đậu Nhã Nhiên: “……”

Trong lòng Tạ Khinh lộp bộp một cái, vội vàng nắm tay bạn thân định giải thích.

Sắc mặt Đậu Nhã Nhiên lập tức phi thường khó coi, Tạ Khinh biết mình thích người kia, cũng đã nói với mình là cô ta không có ý gì với anh ta.

Thế nhưng vẫn nhận lấy vòng cổ, còn không nói chuyện này với mình.

Cô ả gạt tay Tạ Khinh ra, nhìn vòng ngọc trên cổ thực chói mắt, biểu tình rõ ràng khó coi mà đứng lên.

“Con nhớ còn có chút việc, chú dì, con đi trước.”

“Sao muốn đi sớm vậy? Không phải mới đến sao? Quần áo đều đã mang đến, đêm nay không ngủ ở đây sao?"

Đậu Nhã Nhiên nhìn chỗ quần áo mình mang tới, đáy mắt do dự.

Trịnh Vĩnh Hoa thầm nói: “À, lần trước thằng bé Cố kia đến còn chưa dọn dẹp. Nhã Nhiên, con ở lại dì sẽ cho người thu dọn sạch sẽ để con ở cho thoải mái.”

Đậu Nhã Nhiên: “……”

Tạ Đường cảm thấy mặt Đậu Nhã Nhiên quả thực muốn xanh mét.

Đậu Nhã Nhiên nhìn Tạ Khinh, trong lòng thập phần trào phúng, lạnh nhạt cười: “Thật sự có việc, dì, con đi đây.”

Nói xong cầm lấy cặp sách vội vàng rời đi.

Tạ Đường thấy cô ta đi, không chờ Tạ Khinh nhìn mình, cô cầm cặp sách đứng dậy nhìn Tạ Kiến Hoa: “Con lên lầu ôn bài.”

Hôm sau ăn cơm sáng, Tạ Khinh nhìn chằm chằm Tạ Đường, không phải cô ta gặp ảo giác, Tạ Đường thật sự thay đổi, không còn là con nhỏ quê mùa trước đây, ngày hôm qua chỉ nói vài ba câu đã khiến Đậu Nhã Nhiên rời đi.

Tạ Khinh trong lòng cực kì khó chịu, ăn xong cơm sáng, tài xế ngay lập tức đưa đi học. Từ nhỏ cô ta đã học dương cầm, sự kiện văn nghệ lần này thứ cô ta muốn biểu diễn cũng là dương cầm.

Nhìn ánh mặt trời gay gắt bên ngoài, nghĩ thầm Tạ Đường bắt xe buýt đi tới chỗ giáo sư Uông phải đi rất xa, đến muộn còn bị phạt, nói không chừng đến nơi bị bắt trở về, tâm tình cô ta bây giờ mới tốt hơn một chút.

Nhưng khi xe ra tiểu khu, cô ta vừa lúc nhìn thấy nam sinh thanh tuấn đứng cạnh Tạ Đường ngày hôm qua đang đứng trước tiểu khu nhà mình, hình như đợi ai đó.

Có lẽ đã đợi được một lúc rồi, nam sinh kia cũng không vội, kiên nhẫn chờ ở cửa.

Tạ Đường vừa ra cửa, có chút kinh ngạc lại có chút kinh hỉ, nam sinh ôn nhu cười cười, đi qua giúp cô xách cặp đặt phía trước khung xe đạp, ngay sau đó đỡ cô ngồi lên.

……

Tạ Khinh đột nhiên cảm thấy chướng mắt cực kỳ.

Cô ta lạnh mặt quay đầu lại, không ngờ nó lại quen được một người ôn nhu, anh tuấn đến thế. Cô ta thế nhưng có chút ghen ghét, nhưng ngay sau đó lại bật cười, mình có cái gì phải ghen ghét, con nhỏ quê mùa đó làm sao so sánh được với cô ta?

“Đi nhanh lên.” Cô ta nói với tài xế.

Đến chỗ luyện đàn sớm một chút, tới buổi diễn Văn Nghệ, Lục Trác nhất định sẽ chú ý tới mình.

Giáo sư Uông cũng được xem như đại thần của giới mỹ thực, đời trước ông có rất nhiều dự án sáng tạo làm nên tên tuổi. Chỗ ông làm việc không phải là một phòng nhỏ mà rộng như cái thư viện, ông giao nó cho Tạ Đường, ông nghĩ Tạ Đường có thể giúp ông sắp xếp lại cho ý tưởng sau.

Tạ Đường thực sự thích công việc này, toàn bộ cuối tuần đều ngâm mình ở nơi này.

Ngọc thạch cho cô khả năng nhạy bén về khứu giác. Muốn sáng tạo ra thứ thuộc về mình, cô không thể mãi ỷ lại ngọc thạch, nhất định phải học hỏi, rèn luyện trau dồi thêm kiến thức.

Giáo sư Uông tuyển Tạ Đường đơn giản là vì tác phảm xuất sắc kia của cô, đồng thời cũng có chút đồng tình với cô.

Kì thực hai ngày làm việc cùng cô, ông cảm thấy cô bé này rất hợp ý mình.

Cô bé thực thông minh, trí nhớ cũng rất tốt, kiến thức lý thuyết cơ sở có thể hạ bút thành văn, thậm chí Nhậm Tiểu Báo và Trác Thụy so với cô bé còn kém hơn.

Ông phát hiện Tạ Đường rất có thiên phú……

Không biết có phải bởi vì từ nhỏ ở nông thôn lớn lên, nên cách giáo dục của Tạ Đường và Tạ Khinh hoàn toàn khác nhau không, cô làm tùy hứng, nghĩ ra cái gì làm cái đó.

Giữa trưa, giáo sư Uông bỏ viết xuống, gấp tài liệu lại, gỡ xuống mắt kính, đi ra hỏi: “Tạ Đường, có đói bụng không, cùng thầy đi xuống canteen ăn cơm đi.”

Ở chung hai ngày, Tạ Đường cũng phát hiện giáo sư Uông là một vị mặt ngoài nghiêm khắc nhưng bên trong lại vô cùng ôn hòa, chỉ cần không chạm đến điểm giới hạn, hết thảy đều dễ gần. Cô nhanh chóng dọn mặt bàn, cười gật gật đầu: “Vâng, em ra ngay đây ạ.”

Tầm mắt giáo sư Uông dừng lại ở một góc thùng rác.

Hai ngày này Tạ Đường tới, chuyện đầu tiên chính là quét dọn sạch sẽ chỗ này.

Theo đạo lý mà nói Tạ gia xem như nhà có tiền, nhìn Tạ Khinh lớp A là biết, mười ngón không dính nước. Ông cho rằng nếu Tạ Khinh tới chưa chắc sẽ cần mẫn mà làm những việc này, mà Tạ Đường thì không, cô bé này ngoan ngoãn đến mức làm người ta có chút đau lòng.

“Không vội, chậm rãi thu thập.” Ông đi đến sô pha đối diện ngồi xuống, dừng một chút, nhịn không được đối Tạ Đường nhắc tới việc trong nhà.

“Người nhà có đối xử tốt với em không?”

Tạ Đường sửng sốt một chút, không rõ giáo sư Uông là có ý tứ gì.

Ông nói: “Không có ý tứ mạo phạm, thầy chỉ quan tâm thôi.”

“Thầy nhìn qua tư liệu, phát hiện em từ nhỏ bị gửi nuôi ở nhà bà ngoại, mười tuổi mới chuyển tới, đây là vì cái gì?”

“Mỗi lần họp phụ huynh, đều không có cha mẹ ký tên.”

“Hơn nữa theo lẽ thường mà nói, các cô bé độ tuổi như em hẳn sẽ tham gia các lớp như dương cầm, bồi dưỡng sở thích, năng khiếu. Nhưng thầy xem ngươi tư liệu, cha mẹ em hình như chỉ cho chị của em học hết lớp này đến lớp khác, như thể toàn bộ tài nguyên đều dùng để bồi dưỡng cho Tạ Khinh……”

“Bọn họ đối với em thế nào?”

Kỳ thật đâu chỉ vậy, gần như mỗi chi tiết trên tư liệu đều có thể nhìn ra Tạ Đường bị người nhà lạnh nhạt, như vậy, trên thực tế Tạ Đường sinh hoạt trong cái nhà kia ngày qua ngày... sẽ còn phải nếm trải những gì?

Thấy biểu tình cô bé chợt ngẩn ra, giáo sư Uông bỗng nhiên có điểm không đành lòng nói tiếp: “Cho nên thầy mới hỏi tình huống trong nhà của em, nếu cần học bổng hay trợ cấp gì đó, em có thể xin thông qua thầy.”

Tạ Đường rũ mât xuống, ngừng động tác trên tay, trong lòng bỗng nhiên ấm áp.

Cô không ngờ giáo sư Uông là một người tốt như vậy, đời trước chính mình tứ cố vô thân, chưa bao giờ cảm nhận được sự giúp đỡ và quan tam như thế từ trưởng bối.

“Cảm ơn giáo sư.” Cô nhìn về phía giáo sư Uông, chân thành nói: “Nếu có một ngày cần sự trợ giúp của thầy, em nhất định sẽ nói thẳng.”

“Được.” Ông cười rộ lên: “Không cần khách khí.”

Hai người đi khỏi văn phòng, trên hành lang bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Bang", ngay sau đó là một đống tư liệu rơi trên mặt đất, có một nữ sinh bị té ngã, chật vật bò dậy.

Giáo sư Uông đi qua giúp đỡ: “Lương Lan, em cẩn thận một chút, gấp cái gì?”

Lương Lan?

Tạ Đường có chút ngạc nhiên, tầm mắt nhìn nữ sinh đằng trước.

Tầm mắt nữ sinh trốn tránh, cuống quít quay mặt qua chỗ khác.

Giáo sư Uông giải thích nói: “Bạn học Lương Lan lớp A làm thêm ở chỗ thầy, rất chăm học hỏi.”

Tạ Đường tất nhiên biết. Lương Lan là tiểu tùy tùng của Tạ Khinh, giống Vu Tuyết Kiều, trước kia thường xuyên châm chọc mỉa mai cô, nói cô là đứa ngu ngốc không bằng một phần chị gái.

Những người nịnh nọt chị ta đều là nhà có tiền, không phú cũng quý, bao gồm Lương Lan.

Song hiện tại Lương Lan thế mà lại ở chỗ này làm thêm ——

Tạ Đường nhớ, đời trước ra trường rồi, có nghe qua Lương Lan và Tạ Khinh gây nhau một trận, bởi vì trong nhà Lương Lan xảy ra chuyện, đã sớm không đóng nổi học phí. Thì ra sớm như vậy, cô ta đã bắt đầu làm thêm ở viện nghiên cứu của giáo sư Uông……

Cô ta đại khái là sợ hãi bị Tạ Khinh cùng mọi người bài xích, cho nên ở trường vẫn cứ phùng má giả làm người mập, thường xuyên mời khách.

(*Phùng má giả làm người mập (打肿脸充胖子): ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.)

Tạ Đường không nói gì, đi theo giáo sư Uông đến nhà ăn.

……

Mà Lương Lan sau khi nhìn thấy Tạ Đường thì đứng chết trân tại chỗ, có chút hãi hùng khϊếp vía, sắc mặt cũng trắng bệch.

Cô ta có nghe qua chuyện giáo sư Uông tuyển trợ lí, liền thỉnh cầu giáo sư Uông cho mình tới làm thêm, sợ bị bạn cùng trường phát hiện.

Hôm nay cũng muộn, vốn tưởng rằng Tạ Đường sẽ ở phòng thí nghiệm bên kia, ai đâu mà ngờ giáo sư Uông lại coi trọng cô như vậy, trực tiếp cho đến văn phòng, phụ trách công tác trung tâm……

Trực tiếp gặp phải như thế, con nhỏ chết tiệt này chắc chắn sẽ mách Tạ Khinh?!

Cảm thấy kinh hoảng, lo lắng đề phòng, đồng thời đáy lòng Lương Lan là một mảnh phức tạp ——

Vừa rồi, đối thoại giữa giáo sư Uông cùng Tạ Đường, cô ta ở bên ngoài nghe thấy được.

Thì ra Tạ Đường cùng Tạ Khinh ở trong nhà đã chịu đãi ngộ bất bình đẳng như vậy sao? Trách không được tính cách Tạ Đường trước kia không cởi mở chút nào, ở trường cũng không có bạn bè, mà Tạ Khinh lại được mọi người chào đón.

Đó là bởi vì tài nguyên trong nhà đều bồi dưỡng lên người Tạ Khinh.

Tạ Đường này cũng thật là quá đáng thương!!

Lòng Lương Lan có chút nói không nên lời.

Cô ta ngẫm lại chính mình trước kia gây khó dễ, trào phúng cô, cảm thấy vô cùng có lỗi.

Chủ nhật làm thêm ở chỗ giáo sư Uông có hơi mệt, đêm nay ngủ rất say, không chú ý tới cửa sổ chưa đóng, gió lạnh thổi vào.

Buổi sáng ngày hôm sau, cổ liền hơi khó chịu đau rát, hình như là bị cảm.

Từ sau khi ngọc thạch bắt đầu phát huy công năng, Tạ Đường trở nên khỏe mạnh hơn hẳn, bởi vậy lần này bị cảm mạo cũng không để ý, hẳn là hai ngày sau sẽ tự động khỏi.

Nhưng ban ngày vẫn có chút sợ lạnh, sắc mặt cũng thoáng tái nhợt.

Hôm nay là buổi diễn Văn Nghệ của trường.

Tạ Đường đi theo Vương Văn Văn vào giảng đường, ngồi xuống trong góc. Cô đã ngồi ở góc khuất mà vẫn thấy hơi lạnh, biểu tình cũng có chút mệt mỏi, ôm cánh tay co ro trong góc, nghe hiệu trưởng dùng microphone nói chuyện, màng tai có chút khó chịu.

Vương Văn Văn nhìn người bên cạnh khuôn mặt nhỏ trắng bệch, tóc mái thấm ướt trán, có điểm đau lòng.

“Nếu không thoải mái thì dựa vào người tớ?”

Tạ Đường lắc lắc đầu, cười nói: “Không có việc gì đâu, đừng lo lắng.”

Vương Văn Văn gật gật đầu, lấy khăn giấy lau mồ hôi lạnh trên trán Tạ Đường, để cô an tâm dựa vào lưng ghế chợp mắt, chờ đại hội kết thúc sẽ tự đánh thức cô.

Đôi mắt Tạ Đường nặng dần, không nghe thấy hiệu trưởng đang nói cái gì, chẳng được bao lâu giống như tạm thời nghỉ ngơi mười phút, Vương Văn Văn rời đi trong chốc lát.

Mông lung, cô cũng không mở mắt ra.

Giảng đường người quá nhiều, kín gió, bên kia có người mở cửa sổ ra, đang trời mưa gió lạnh lại lập tức thổi vào, Tạ Đường khẽ run run.

Đúng lúc này, cô mơ hồ nghe thấy có người tức giận, hạ giọng gắt: “Mở cửa sổ làm gì, đóng lại!”

Tiếp theo một thiếu niên bóng dáng cao lớn mũ choàng sam bước nhanh qua, đóng tất cả cửa sổ, một tí gió cũng không lọt vào được, sau đó quay lại xem xét cẩn thận

Tạ Đường không hề cảm thấy lạnh, chìm vào giấc ngủ, đầu khẽ nghiêng về một bên.

Những người khác cảm thấy oi bức muốn mở cửa sổ ra để thông khí, giận mà không dám nói gì.

Lục Trác đóng cửa sổ, không để ý đến ánh mắt tò mò của người khác, đi đến phía sau Tạ Đường, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng liếc nam sinh đang ngồi cạnh cô.

Thấy được cặp mắt gϊếŧ người của Lục Trác đang nhìn mình, nam sinh kia vội đứng dậy, chạy nhanh như gió.

Hướng Hoành định đi vào bên trong ngồi, Lục Trác ngồi ghế phía sau Tạ Đường, giơ chân đạp một phát vào đầu gối Hướng Hoành, trừng hắn: “Cậu mẹ nó thế nào ngồi thôi cũng ồn ào như vậy?”

Hướng Hoành tủi thân nhấc tay đầu hàng, tay chân nhẹ nhàng ngồi xuống.

Lục Trác vừa lòng, tầm mắt dừng ở vành tai trắng nõn của cô, đột nhiên phát hiện cô rất gầy, người một khối nho nhỏ không chiếm bao nhiêu diện tích hệt như một đứa trẻ, khiến người ta có điểm đau lòng. Thế nhưng lại thực lóa mắt, làm người ta rất muốn duỗi tay đụng vào một chút.

Lục Trác tự hỏi có phải đầu óc mình bị úng nước rồi không, nhanh chóng diệt trừ suy nghĩ trong đầu, ngay sau đó lại nhìn về phía Tạ Đường, lông mi thật dài cong cong khẽ chớp, lại nghĩ đến đôi mắt màu trà linh động nhìn anh cười lạnh. Thế mà còn dám từ chối tặng hoa cho mình, đôi mắt đẹp như vậy mà không biết nhìn.

Còn cái kẹp tóc dâu tây kia, đệt mợ, thật là chướng mắt.

Lục Trác liếc Hướng Hoành, xác định không ai chú ý mình, đôi mắt thâm trầm, nhanh chóng từ mũ choàng sam trong túi móc ra một cái kẹp tóc hình quả dứa, đầu ngón tay thon dài ưu nhã xoay xoay ngắm nghía một chút. Có nghe qua Vương Văn Văn nói trái cây Tạ Đường thích nhất là dứa.

Chờ Tạ Đường ngủ say, anh mau tay nhanh mắt tháo cái kẹp tóc chướng mắt kia xuống, cài chiếc kẹp tóc quả dứa của mình lên.

Tạ Đường nhu thuận, vài sợi tóc rối loạn nhếch lên.

Lục Trác hài lòng đánh giá, cái kẹp tóc này mới thực phù hợp với cô, khóe môi đắc ý giương lên.

Phong cách ngọt ngào, thật là đẹp mắt.