Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 27

Thích Yến yên lặng ngắm cô một lúc, thấy Sư Nhạc sắp ngẩng đầu lên, cậu liền nhìn sang chỗ khác, mở hai bàn tay đang chụm lại ra, con đom đóm đó khẽ động đậy, từ từ bay qua giữa hai người.

Đèn xe bị lá cây che chắn, chỉ để lộ ra một chút ánh sáng nhỏ, ánh trăng vì thế càng thêm vô tận, rắc lên người bọn họ tầng ánh sáng vàng nhạt, nhẹ nhàng nhưng động lòng người.

Sư Nhạc cảm thấy bản thân hình như đã bị cảm hóa, đột nhiên nghĩ đến một câu nói: Cảnh đêm hôm nay rất đẹp.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị cô loại bỏ. Cô ngồi thẳng người dậy, lấy điện thoại chụp lại một bức ảnh cảnh đêm mờ mờ ảo ảo, tâm tư bất giác lại có chút bay bổng.

Có lẽ sau này cũng chẳng có cơ hội để nhìn thấy cảnh đẹp như vậy nữa, cũng sẽ không gặp được ai như người đang bên cạnh.

Nghĩ đến đây, cô bỗng có chút xuất thần, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi cậu: “Trước đây Tiểu Yến từng nói muốn thi vào đại học Giang sao?”

Thích Yến cũng ngồi nhìn về phía trước, thấp giọng đáp: “Ừm.”

Sư Nhạc khẽ gật đầu, về phần vì sao hiệu trưởng nói cậu có thể đến đại học A, nhưng cậu lại khăng khăng muốn chọn đại học Giang, cô cũng không hỏi nhiều, có một số chuyện, hỏi nhiều đâm ra lại phản cảm, cũng là tọc mạch.

Gió đêm thổi qua có chút lạnh, đặc biệt là còn ngồi bên bờ sông, Sư Nhạc khẽ rùng mình.

Thích Yến hơi quay đầu lại: “Cũng không còn sớm nữa, em đưa chị về nhé?”

Sư Nhạc lắc đầu: “Ngồi thêm chốc nữa đi.”

Cô thì thào: “Cơ hội cũng không đâu còn nhiều nữa, chẳng phải sao?”

Thích Yến hơi khựng lại, một lúc sau mới gật đầu đáp lại một tiếng: “Được.”

*

Thích Yến về đến nhà đã là mười giờ rưỡi tối, Hổ Tử vẫn đang xem hoạt hình, nghe thấy tiếng động liền chạy ra cửa: “Anh, anh về rồi.”

“Ừm.” Thích Yến dừng xe, “Mẹ ngủ chưa?”

“Ngủ rồi.” Hổ Tử nhìn cậu, “Anh, không phải anh nói đi một chốc về liền sao? Sao lâu vậy?”

“Có chút chuyện gấp.” Thích Yến khẽ đẩy cậu bé đang đứng ở cửa, “Ngày mai còn phải đến trường nữa, mau vào rửa ráy rồi đi ngủ đi.”

Hổ Tử thấy anh quay về cũng yên tâm hơn, tivi chưa kịp tắt đã chạy đi ngủ.

Thích Yến ngồi trước lò sắt, có chút đăm chiêu suy nghĩ.

Diễn biến tối nay nằm ngoài sự mong đợi của cậu, nhưng đó lại là một món quà độc nhất vô nhị đối với cậu.

Thỏa mãn những vọng tưởng của cậu, thõa mãn những nỗi niềm không thể nói ra trong lòng cậu.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn qua đó xem thử, thời gian còn lại cho cậu chỉ còn hơn một tuần, rất có thể sau này người này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cậu, mãi mãi không gặp lại.

Cậu muốn trong khoảng thời gian hữu hạn này, có thể được nhìn cô nhiều hơn một chút, dù chỉ là một cái liếc mắt.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô đứng dưới tàng cây, cậu vẫn không kìm lòng được mà bước lên phía trước. Cậu cảm thấy ở một tầm nhìn khá xa như vậy vẫn chưa thể thõa mãn được bản thân, muốn tiến gần hơn một chút.

Cũng may, cũng may là cậu đã đi một bước này.

Xin hãy cho cậu được ích kỷ trong khoảng thời gian này, tha thứ cho chút tâm tư này của cậu.

….

Thứ Bảy, trường học vô cùng náo nhiệt, bên đoàn còn đặc biệt thuê một dàn âm thanh và dựng một sân khấu nhỏ tạm thời.

Buổi sáng sẽ diễn ra đại hội thể thao, buổi chiều là liên hoan văn nghệ.

Đám trẻ con đều đến từ rất sớm, Sư Nhạc phụ trách quản lý tất cả học sinh lớp ba, cô mang chú ong nhỏ hướng dẫn mọi người đứng vào hàng ngay ngắn, phát cho mỗi đứa trẻ một thẻ số được làm đặc biệt.

Lưu Thủy Dương và mấy người khác cười hì hì tập hợp lại đây, đưa cho Sư Nhạc một chai nước, nịnh nọt hỏi: “Cô giáo Nhạc Nhạc, nghe nói cô còn đặc biệt chuẩn bị một món quà cho bọn nó, của bọn em có không?”

Mấy cậu nhóc này dạo gần đây có vẻ đã tiến bộ lên không ít, số lần chạy đến văn phòng cũng thường xuyên hơn, cầm theo đống bài tập hè lộn xộn tới nhờ hướng dẫn.

Sư Nhạc cũng không đả kích bọn họ: “Để xem biểu hiện của các cậu đã.”

Lưu Thủy Dương ưỡn thẳng lưng: “Em chắc chắn sẽ biểu hiện thật tốt.”

“Cô giáo Nhạc Nhạc, lát nữa cô đợi xem nhé, trước giờ em vẫn luôn là đứa chạy nhanh nhất trong lớp bọn em đấy.”

Sư Nhạc cố ý giễu cợt: “Cũng chưa chắc à, suýt chút nữa tóm lại không kịp ấy chứ.”

Gương mặt Lưu Thủy Dương hơi hơi đỏ lên: “Có thể nào đừng nhắc tới chuyện này được không?”

Sư Nhạc thực ra rất tò mò, không biết tối hôm đó ở nhà Thích Yến cậu đã nói những gì, cô tự cảm thấy những lời nói của mình chưa đủ để khiến cho bọn họ thay đổi nhanh như vậy.

Bây giờ cũng chưa có gì bận rộn, Sư Nhạc uống ngụm nước, nghĩ thế nào cô bèn hỏi ra thế ấy: “Tối hôm đó ở nhà anh Yến của các cậu, anh ấy đã nói gì với các cậu?”

Ba người Lưu Thủy Dương đưa mắt nhìn nhau: “Đâu nói gì đâu.”

Hả? Thực sự không nói gì?

Sư Nhạc nói đùa: “Thật sự chỉ để cho các cậu ngủ một đêm trên sàn nhà?”

Cả ba cùng gật đầu.

Sau khi Lưu Thủy Dương đề nghị ra nhà bếp ngủ, hai người còn lại cũng lũ lượt đòi ngủ chung với cậu ấy ở đó, Thích Yến ngược lại không hề ngăn cản, tìm cho bọn họ mấy tấm chăn đệm khá dày, cũng không để cho bọn họ chịu ấm ức, còn cẩn thận đặt cái gối ở phía đối diện giấy khen.

Vẻ mặt Sư Nhạc ngây ra giây lát, thực sự có chút không ngờ tới.

Lưu Thủy Dương lại nói: “Có điều là do bọn em tự đề xuất.”

Sàn nhà của nhà Thích Yến là xi măng, trong nhà cũng không có gạch lát nền, mặc dù không có bụi bẩn, nhưng ngủ trên sàn nhà thì quả thực có hơi khoa trương.

Sư Nhạc ra hiệu cho cậu ấy nói tiếp.

Lưu Thủy Dương sờ sờ mái tóc ngắn ngủn của mình, như đang tán gẫu: “Anh Yến biết thực ra bọn em đều rất hồ đồ, lười biếng, không được tốt lành như vẻ bề ngoài mà cô nhìn thấy.”

Sư Nhạc khẽ nhướng mày, đây cũng là lý do vì sao cô kêu Thích Yến tâm sự với bọn họ.

Lưu Thủy Dương lại nói: “Điều quan trọng nhất đó là, bản thân anh Yến chính là một bài học.”

“Sao lại nói như vậy?”

“Cô giáo Nhạc Nhạc, cô không biết sao? Anh Yến là ánh sáng của toàn bộ Dư Bình bọn em, à không, không phải là Dư Bình nữa, mà là toàn bộ Diêu Sơn.” Lưu Thủy Dương nói với giọng điệu có chút khoa trương, “Ai cũng xem anh ấy như bảo bối, nói sau này sẽ trở thành thủ khoa của tỉnh bọn em.”

Sư Nhạc quay đầu lại, nhấc nhấc vành mũ lưỡi trai của mình lên: “Thủ khoa?”

Mặc dù đại học A hội tụ học bá khắp mọi nơi, nhưng thủ khoa cấp tỉnh cũng chỉ có mấy người, đi tới đâu cũng khiến người khác dòm ngó.

Thích Yến lại một lần nữa đổi mới nhận thức của cô.

“Đây chỉ là một mặt.” Lưu Thủy Dương ho nhẹ một tiếng, “Cô giáo, chắc cô cũng biết anh Yến không có bố, dì Phân sức khỏe lại không tốt, bây giờ anh Yến coi như là trụ cột của gia đình, vừa đỡ lớn vừa mang nhỏ. Dạo trước chẳng phải Hổ Tử còn đánh nhau với người khác sao? Ayza cô giáo, cô đừng nhìn em như vậy, là người khác nhìn thấy rồi truyền tai nhau.”

“Thực ra, anh Yến không phải là con ruột của dì Phân, nhưng chuyện đó có làm sao, anh ấy vẫn xem dì Phân như mẹ ruột của mình.”

“Em chẳng qua chỉ cảm thấy tự ti thôi.” Cậu ấy lấy hết cớ này đến lý do nọ để thoái thác cho việc mình không muốn học, không cố gắng, nhưng vừa nhìn thấy Thích Yến thì lại giống như bị ăn một cái tát, hơn nữa còn không có dũng khí để đánh trả, “Anh Yến vất vả hơn người khác, nhưng so với bọn em lại mạnh mẽ hơn rất nhiều.”

Mặc dù là người cùng một thôn, nhưng trước nay vẫn chưa có cơ hội được tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, hôm đó cùng cậu ăn cơm, đám người Lưu Thủy Dương đột nhiên cảm thấy mình đã trở thành một vật tham chiếu.

Với lại, những lời Thích Yến nói hôm đó cũng đều là sự thật.

Mãi đến khi đám người Lưu Thủy Dương chạy tới hàng ngũ của lớp sáu, Sư Nhạc vẫn không có bất cứ phản ứng gì.

Thủ khoa cấp tỉnh.

Một cái mũ có bao nhiêu lớn.

Chẳng trách lúc đó hiệu trưởng lại phản ứng mạnh như vậy.

Đổi lại là cô, cô cũng sẽ phản ứng như thế. Cậu ấy đương là một mần non thủ khoa cấp tỉnh, cuối cùng tại sao lại muốn thi vào đại học Giang?

Chút tâm tư không muốn dò xét việc riêng của người khác đã được Sư Nhạc đè nén, lúc này lại bị khơi dậy.

Đúng lúc này, Lý Văn Hoa qua micro gọi một tiếng: “Lớp ba, các em học sinh lớp ba tiến vào giữa nào.”

Sư Nhạc nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, dẫn theo bọn trẻ chạy qua đó.

Đại hội thể dục thể thao này cũng được làm khá chỉnh chu, giáo viên của mỗi lớp phải dẫn theo người của lớp mình đến trước bục chào cờ một lượt. Nhiều phụ huynh của các em nhỏ cũng đến chạy đến, đứng gần đó để xem.

Khai mạc xong, Sư Nhạc chia nhóm cho mọi người, sau đó kêu nhóm trưởng dẫn theo đội của mình vào thi đấu.

Hạng mục nào cô cũng xem xét rất kỹ.

Phần thi chạy nhanh của Hổ Tử được xếp trước nhất, từ đầu sân trường bên này chạy tới đầu bên kia, Sư Nhạc đứng ở điểm đích, nhìn cậu nhóc khỏe khoắn lanh lợi.

Không thể phủ nhận rằng cô thích Hổ Tử hơn những người khác, có thể là bởi vì vừa bắt đầu đã nhìn thấy cậu bé, cũng có thể bởi vì cậu bé chân thành lại đáng yêu, ngoài ra vẫn còn một khả năng, đó à vì cậu bé là em trai của Thích Yến, nên cũng là em trai của cô.

Đối hai anh em nhà này, cô đều yêu thích.

Hôm nay Hổ Tử đội chiếc mũ mà ngày đó cô đã tặng, đôi mắt lúc nào sáng ngời, nhìn chằm chằm cô đang đứng ở điểm đích.

Trong lòng Sư Nhạc thoáng chốc mềm nhũn, cách đây không lâu cậu bé này còn len lén kéo tay cô, hỏi cô nếu không chạy được hạng nhất thì có được nhận quà không.

Sư Nhạc lúc đó không đồng ý, nhưng trong lòng thầm nghĩ làm sao có thể không cho được.

Trọng tài thổi còi, Hổ Tử ngay lập tức chạy về phía cô, dáng vẻ giống hệt như một chú hổ con tràn đầy sức sống.

Thời gian chỉ cách một vài giây, Sư Nhạc kìm lòng không đậu nở một nụ cười, dang hai tay ra.

Một chú hổ con với khuôn mặt tràn đầy vui sướng lập tức lao thẳng vào lòng cô.

Hổ Tử từ trong lòng cô ngẩng đầu lên, mong đợi hỏi: “Cô giáo Nhạc Nhạc! Em đứng thứ mấy ạ?!”

Sư Nhạc xoa khuôn mặt đỏ bừng của cậu bé: “Thứ nhất.”

Hổ Tử nhất thời phấn khích, xoay tới xoay lui trong lòng cô hai vòng, sau đó đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt chưa kịp tan đã lộ ra vẻ kinh ngạc: “Anh? Sao anh lại đến đây?”

Sư Nhạc cũng sửng sốt, cô xoay người lại.

Thích Yến đang đứng một bên nhìn bọn họ, cũng không biết đã đến từ bao giờ.

Cậu vươn tay, kéo Hổ Tử ra khỏi vòng tay của Sư Nhạc: “Cả người toàn mồ hôi.”

Sư Nhạc nhìn thấy cậu, sắc mặt vẫn khá là vui vẻ: “Sao cậu lại tới đây?”

“Không có việc gì bận.” Thích Yến nói, “Đến xem thử Hổ Tử có chạy được hạng nhất không.”

Hổ Tử phấn khích ôm lấy cánh tay cậu lắc lắc: “Chạy rồi! Em có thể lấy được phần quà của cô giáo Nhạc Nhạc rồi!”

Thích Yến cong môi, nhìn về hướng Sư Nhạc, giống như có chút bất lực: “Nó cứ lo lắng chuyện được hạng nhất để được nhận quà của chị.”

“Nhìn ra được rồi.” Sư Nhạc nói, “Vừa nãy còn tìm chị đi cửa sau nữa đấy.”

Hổ Tử bị nói có chút đỏ mặt, xung quanh vẫn còn mấy học sinh khác, để người khác biết được là cậu mất hết mặt mũi luôn.

Chợt nhớ vẫn còn các hạng mục khác, Hổ Tử đành phải chào một tiếng rồi lại chạy đi.

Thích Yến cũng nói: “Chị làm việc đi, em chỉ tùy tiện đến xem một chút thôi.”

Sư Nhạc cũng không khách sáo với cậu nữa, cô khẽ gật đầu, vừa đi được hai bước lại đột nhiên quay đầu lại: “Hôm nay cậu có bận gì không?”

Thích Yến hơi ngẩn ra, lắc đầu: “Không bận gì cả.”

Sư Nhạc hỏi: “Chiều nay bên trường có tổ chức liên hoan văn nghệ, có tiết mục của chị, muốn đến xem không?”

Nụ cười trên mặt Thích Yến thoáng ngừng lại, giống như không phản ứng kịp.

Sư Nhạc cảm thấy buồn cười: “Trước đây không phải muốn nghe bài hát trên cầu vượt sao?”

Thích Yến khẽ gật đầu: “Phải.”

Sư Nhạc: “Giờ là bản hoàn chỉnh, muốn nghe không?”

Nhớ đến khoảnh khắc kinh diễm trên cầu vượt hôm đó, Thích Yến vô thức gật đầu.

Nhưng giống như lại sực nhớ đến điều gì đó, cậu khẽ nhíu mày nói: “Chị tính hát bài đó sao?”

Sư Nhạc có chút bất ngờ trước phản ứng này của cậu, cô hỏi: “Sao vậy? Không muốn nghe?”

“Không phải.” Thích Yến bình tĩnh nhìn cô, tiến lên trước một bước, giọng nói không lớn, lại giống như đang thở dài, “Em cảm thấy lúc chị hát bài đó, hình như không được vui cho lắm.”

Đồng tử Sư Nhạc hơi co lại.

Cô xoay đầu qua, thấy Thích Yến đang cắn môi dưới, dáng vẻ có chút do dự, nhưng cậu vẫn nói tiếp, “Không phải chị từng nói, đây là bản gốc sao?”

“Nếu đã không mấy vui vẻ, có thể đổi sang một bài khác.”

“Nếu có thể.” Cậu vừa ôn hoà lại kiên định: “Có thể khiến chị vui hơn một chút.”