Chi Mệnh Trùng Sinh: Hào Môn Tranh Đoạt Chiến

Chương 15: Trùng phùng chốn phồn hoa

"Khương...Chính...Nam!!!" Từ Nhược Lăng trợn tròn mắt bàng hoàng.

Tại sao ông trời lại để cô gặp lại hắn trong tình trạng này? Đầu tóc bù xù, mặt mày nhem nhuốc, vệt son bên môi và cả mascara đen xì trên mắt cô bị lem ra mà chưa kịp lau đi càng khiến gương mặt cô giờ đây thảm hại vô cùng. Từ Nhược Lăng tự ti quay mắt đi, cô rất muốn thật sang chảnh để ngẩng cao đầu đứng trước mặt Khương Chính Nam. Nhưng éo le thay, cuộc đời vốn không như là mơ và sự đời không ai có thể lường trước.

Hắn đứng thẳng thế trước mặt cô, hai tay xỏ vào túi quần. Cười khinh khỉnh "Trông cô thật thảm hại, Từ đại tiểu thư!"

"Còn anh thì ngày càng bảnh trai hơn đấy, Khương tổng!" Từ Nhược Lăng cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất có thể.

"Không cần phải tỏ ra tự tin trước mặt tôi đâu, sự thật là...cô đang rất xấu hổ." Khương Chính Nam nhếch nhẹ khóe miệng.

Từ Nhược Lăng xoay nhẹ cổ tay đau nhức rồi xoa xoa cần cổ có chút nhức mỏi do cú ngã người vừa rồi, lớn tiếng nói "Có sao? Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đang xấu hổ? Tôi đã đi được mấy vòng quanh Bắc Kinh trong bộ dạng này rồi, những người nhìn thấy tôi cũng không phải số ít."

"Tôi đâu có nói cô xấu hổ với người đi đường. Tôi chính là nói, cô đang xấu hổ với tôi!" Khương Chính Nam ngẩng đầu rất tự cao.

Từ Nhược Lăng khó chịu liếc xéo hắn. Từ lúc nào hắn lại nhiều chuyện như vậy chứ?

"Khương tổng, anh nghĩ mình là ai? Tôi có đủ bản lĩnh để chưng diện bộ dạng này trước toàn thiên hạ thì sẽ không vì một người như anh mà cảm thấy xấu hổ." Cô mạnh giọng khẳng định, hai tay vòng lại trước ngực, tỏ rõ bực bội.

Khương Chính Nam nhẹ buông lời nhận xét "Cô vẫn tự cao tự đại như ngày nào!"

"Còn anh thì ngày càng nhiều chuyện hơn xưa!" Từ Nhược Lăng quyết không để lép vế.

Hai người đứng đối mặt nhau nhưng không ai nói thêm một lời nào, giống như họ đang chơi trò đấu mắt vậy, kẻ nào chớp mắt trước thì chính là người thua cuộc. Khương Chính Nam muốn thử sức chịu đựng của Từ Nhược Lăng đến cùng. Còn Từ Nhược Lăng thì đã sớm nhàm chán với mấy màn chạm mặt hết sức điên rồ này rồi.

Cuối cùng, cô vẫn lên tiếng trước "Xui xẻo thật! Chỉ trách sáng nay ra đường tôi quên không cầu nguyện."

"Cầu nguyện? Chắc không phải là điều gì tốt đẹp sẽ đến với tôi!" Khương Chính Nam không rõ vì sao bản thân lại nói ra câu đó.

"Anh muốn nghe?"

"Nếu nó không phải điều xúi quẩy với tôi!"

Từ Nhược Lăng bước lên trước một bước "Lấy nhau hai năm, anh đâu có quan tâm đến suy nghĩ hay hành động gì của tôi. Tại sao bây giờ lại muốn biết tôi cầu nguyện cái gì?"

"Cô chưa nghe câu, 'Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng' sao?" Khương Chính Nam có ý bao biện rõ ràng.

"À ha...trời đất! Suýt chút nữa thì tôi quên mất, chúng ta vốn đã trở mặt thành thù từ bốn năm trước rồi. Vậy Khương tổng thông minh thử nói xem, tôi sẽ cầu nguyện cho anh những gì?" Từ Nhược Lăng dừng một lúc vẫn không thấy hắn trả lời liền không chờ được nữa mà nói thẳng "Một kẻ hại chết con tôi, một kẻ suýt giết chết tôi thì dù có phanh thây trăm mảnh cũng không thể khiến cơn tức giận đó vơi đi."

"Ban đầu tôi cứ nghĩ, cô một thân một mình chạy tới tận Bắc Kinh xa xôi này không đơn thuần chỉ là theo đuổi công việc. Nhìn bộ dạng như con báo đang ẩn nhẫn giấu diếm móng vuốt của cô đi. Nói thử xem, bốn năm qua có đủ để khiến cô đánh bại tôi không? Hay cô chỉ đang chạy trốn?" Khương Chính Nam bắt đầu giở giọng khiêu khích.

"Khương Chính Nam tôi chỉ muốn nói với anh, bốn năm qua vì sao Khương thị lại có sức tăng trưởng mạnh đến chóng mặt, việc anh có những hành vi bất hợp pháp và kinh doanh sòng bài trái phép, trao đổi hàng cấm, bí mật rửa tiền ở chợ đen, âm thầm can thiệp chính trị. Những chuyện này, đương nhiên cũng chỉ có bản thân anh rõ nhất. Sẽ có một ngày, tôi phanh phui toàn bộ những việc làm bẩn thỉu của anh trong suốt bốn năm qua, tôi nhất định sẽ đạp đổ cái thành trì nhơ nhớp mà anh đã cố gắng xây dựng. Tôi nhất định sẽ làm được!!!" Từ Nhược Lăng ngày càng tiến tới gần Khương Chính Nam hơn, đôi mắt cô nhìn thẳng vào ánh mắt không để lộ ra bất kỳ một tia cảm xúc nào của hắn.

Khương Chính Nam lúc này mới lên tiếng hỏi "Vì cái gì?" Ngừng một lúc hắn lại nói lớn hơn "Vì cái gì mà cô bắt buộc phải làm đến mức đó?"

Từ Nhược Lăng khó hiểu nhìn hắn "Vì cái gì anh chắc phải là người hiểu rõ nhất. Vì gia đình tôi, vì đứa con đã mất của tôi và vì chính cuộc sống đã từng bị anh hủy hoại. Từng ấy lý do đã đủ chưa?" Cô cố tình cười lớn lên "Khương Chính Nam anh đang hối hận! Hối hận vì sao ngày hôm đó không bóp chết tôi luôn đi, tại sao còn chừa lại cho tôi chút hơi tàn cuối cùng. Nhưng mà cuộc đời của tôi, sau đó còn bi thảm hơn nhiều và chính anh là kẻ đã gây nên tất cả."

"Đây là những gì mà một cặp vợ chồng sau khi ly hôn có thể nói? Cô nên nhớ, hôm nay tôi đứng đây không phải để nghe cô cáo buộc. Muốn hạ bệ tôi, nhất định phải có bằng chứng, cô chỉ biết đứng đây nói suông, thật ngu ngốc! Còn nếu muốn bảo toàn mạng sống thì đừng đi quá xa, hãy biết điểm dừng đi, Từ đại tiểu thư!" Khương Chính Nam đáp trả lại lời nói của cô bằng cách cảnh cáo.

Nhưng Từ Nhược Lăng không có dấu hiệu nao núng "Điểm dừng của tôi chính là khi Khương Chính Nam anh thân bại danh liệt."

"Bốn năm trước, người gửi chai rượu Whisky đến phòng tôi chính là cô?" Khương Chính Nam khẽ hỏi.

"Hỏi chuyện đó ngay bây giờ thì có tác dụng gì?" Từ Nhược Lăng nhướn nhẹ lông mày.

Khương Chính Nam híp mắt lại "Vẫn là câu nói cũ, đừng vượt quá xa khỏi giới hạn của bản thân. Cô càng đào sâu, tôi càng không chắc cô còn có thể bảo toàn mạng sống của mình hay không đâu? Đến lúc đó, ngay cả thế lực của Từ gia cũng không thể cứu nổi cô!" Hắn đang chuẩn bị mở cửa xe còn không quên nói thêm "Từ nay về sau, cô chính thức nằm trong tầm giám sát của tôi, nhớ cho kỹ!"

"Thật vinh hạnh! Trả thù phải có thêm chút đuổi bắt mới thú vị, đúng không Khương tổng?" Từ Nhược Lăng cười cợt nhìn hắn. Cho đến khi Khương Chính Nam ngồi hẳn vào trong xe, chiếc xe lăn bánh đi được một đoạn khá dài, cô mới rời đi.

Ngồi trong xe, bắt gặp ánh nhìn nghi vấn của Thang Tả nhưng Khương Chính Nam không có nghĩa vụ phải giải thích, hắn nói "Con Khổng Tước đó biết được quá nhiều việc rồi!"

"Vậy ta có nên..."

"Chưa vội trừ khử, phái người theo dõi cô ta 24/24 cho tôi. Bất kể làm gì, đi đâu, liên lạc với ai đều phải báo về." Khương Chính Nam chính thức ra lệnh. Thang Tả nghe thế liền gật đầu làm ngay.

Nhưng chuyện quan trọng vẫn chưa hết.

"Đã tìm thấy Kyubi rồi, người của ta vẫn đang đưa cô ta về Trung Quốc, dự tính là tối nay sẽ về đến, tôi có nên liên lạc bảo bọn chúng đưa cô ấy đến gặp ngài ngay không?" Thang Tả đưa chiếc máy điện thoại cho Khương Chính Nam, bên trong là những tấm ảnh chụp vội.

"Đưa cô ta đến gặp tôi ngay khi về tới!"

"Vâng thưa ngài! Còn một chuyện nữa, trong lúc truy bắt Kyubi người của ta và người bên Waldo đã có xung đột, thương vong không ít." Thang Tả nhỏ tiếng báo cáo.

"Xung đột chết chóc là chuyện thường tình, lần sau đừng báo cáo mấy chuyện vớ vẩn này với tôi!" Khương Chính Nam hơi mệt mỏi tựa đầu ra sau, nhắm hờ mắt.

Thứ hắn bận tâm nhất hiện tại đây không phải Kyubi hay Waldo mà là những lời nói của Từ Nhược Lăng. Hắn có một cảm giác bất an không nói thành lời.

Từ Nhược Lăng vừa về đến nhà thì hai chân rã rời như thể tách ra khỏi thân người. Cô mỏi chân dừng lại ngồi trên chiếc xích đu trước sân mà chưa vội vào nhà ngay. Đấu khẩu với Khương Chính Nam khiến cô tiêu hao không biết bao nhiêu calo. Cứ nghĩ đến việc sau này khi cô đã thu thập đủ bằng chứng và chính thức đối đầu với hắn thì chút sức lực cỏn con này liệu còn trụ nổi?

Chiếc điện thoại đang nằm yên trong túi bất chợt rung lên, là biểu tượng của Wechat và một tài khoản lạ nào đó đang gọi đến máy cô. Từ Nhược Lăng băn khoăn không biết có nên trả lời, nhưng sau cùng cô vẫn chấp nhận cuộc gọi.

Là một cuộc gọi video call, Từ Nhược Lăng nhấn chấp nhận rồi giơ lên. Chờ cho cuộc gọi được chấp nhận mất tầm cỡ ba đến bốn giây. Rất nhanh thôi, đầu giây bên kia đã được kết nối, khuôn mặt của Calliope hiện lên cũng là lúc gương mặt của Từ Nhược Lăng đen lại. Cô ngay lập tức tắt camera bên máy mình, luống cuống hỏi "Calliope là cháu sao?"

"Cô xinh đẹp, đúng là cô rồi, nhưng sao màn hình bên cô tối thui thế?" Calliope nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt xanh sáng rực tò mò.

"À...tại vì máy cô vừa bị hỏng camera!" Từ Nhược Lăng nói dối nhưng mắt cứ giật giật liên hồi. Cô chưa điên đến nỗi trưng cái bộ dạng nửa người nửa ma này ra để hù con bé. Nói dọa là thế, có khi nhìn thấy cô xong con bé sẽ lăn ra cười một mẻ, coi như hình tượng của Từ Nhược Lăng trong mắt Calliope sẽ vỡ tan tành.

"Nhưng sao cháu biết được tài khoản Wechat của cô?"

Calliope che miệng cười tủm tỉm "Cháu lên tìm kiếm rồi nhờ bố gõ tên cô, sau đó tìm theo ảnh đại diện. Hì hì...không ngờ vẫn đúng! Cháu đã phải năn nỉ mãi bố mới cho phép đấy, còn có cô phục vụ phòng dễ mến lập tài khoản cho cháu nữa."

"Cháu vẫn còn ở Trung Quốc?"

Calliope gật đầu "Vâng, bố nói còn phải ở lại đây thêm ít ngày nữa vì bố vẫn chưa giải quyết xong công việc! À, cô có muốn gặp bố cháu không? Bố cháu đang ở đây nè!"

Nói rồi, một dãy tiếng "bình...bịch" nối tiếp nhau và Calliope cứ tự nhiên mà xoay màn hình máy về phía Matthew.

Ôi mẹ ơi! Từ Nhược Lăng nhanh tay dập hẳn cái máy điện thoại xuống ghế. Cái thứ cô vừa nhìn thấy...không, cô không nhìn thấy gì hết.

Bên kia điện thoại, giọng của Matthew vẫn lanh lảnh vọng sang loa máy của cô "Calliope, con đang làm cái gì thế hả?"

"Con xin lỗi papa, con nghĩ là papa đã mặc xong quần áo hết rồi!"

"..."

Trong đầu Từ Nhược Lăng chợt hiện ra gương mặt của người đàn ông tên Matthew kia. Tính cách anh ta có đôi phần cứng nhắc và hơi rập khuôn nên chắc bây giờ mặt anh ta hẳn phải đỏ như trái cà chua đi. Một người luôn coi trọng danh dự sẽ không vượt qua nổi cú sốc này đâu.

Một màn show thân hoàn hảo!

Từ Nhược Lăng giật mình lắc đầu, cô không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết! Điều quan trọng cần nhắc lại vô hạn lần.

Bên kia, những lời dạy dỗ của Matthew vẫn đều đều vang lên.

"Con phạm thêm một lỗi nữa, vào phòng không gõ cửa và chưa có sự cho phép của người khác!"

"Con xin lỗi papa!"

Kết thúc rồi!

Sau đó là một hồi im lặng kéo dài. Từ Nhược Lăng chú ý thấy Calliope cứ nhìn sang rồi lại nhìn về phía màn hình một cách bối rối. Dĩ nhiên cô biết nguyên nhân do đâu mà ra và cô cũng không muốn con bé khó xử, cô nói "Calliope à, vậy để lúc khác cô gọi lại cho cháu được không? Để cô đi sửa lại camera của máy rồi cô gọi lại nhé!"

Calliope nhanh nhẩu trả lời "Dạ vâng, bye bye cô xinh đẹp!"

Tắt máy, Từ Nhược Lăng thở dài một hơi, hai má vẫn chưa hết đỏ. Trời hôm nay không nắng nhưng vẫn có chút ngột ngạt do tiết trời giao mùa. Cô chỉ vừa tra chìa khóa vào ổ thì điện thoại trong tay lại rung lên thêm lần nữa. Lần này là Từ Nhược Di gọi đến.

Từ Nhược Lăng hơi mệt mỏi nghe máy "Alo, gọi cho chị có chuyện gì?"

"Chị à, chị thử quay người ra sau đi, có bất ngờ đó!" Giọng của Từ Nhược Di phát ra trong điện thoại nghe rất gần.

Từ Nhược Lăng quay người lại trong cảm giác có chút thất thố.

Quả nhiên, thân ảnh quen thuộc của Từ Nhược Di hiện ra ngay trước mắt cô. Từ Nhược Lăng không biết nên miêu tả cảm xúc của mình ngay lúc này như thế nào. Có lẽ là vui mừng đi, vì cũng gần sáu tháng rồi cô chưa về thăm nhà.

Từ Nhược Di thả vali ở ngoài cửa, không thèm kéo vào mà nhanh chân chạy tới ôm chầm lấy chị mình, cười vui vẻ "Ngạc nhiên không, em tính tạo bất ngờ cho chị đấy!"

"Ngạc nhiên cái đầu em, không báo cho chị lấy một tiếng tối nay nhịn đói!" Từ Nhược Lăng giả vờ quát tháo rồi cứ thế mà bước vào nhà.

"Cái gì, đừng nói với em chị lại đi ăn cơm bờ cơm bụi đó nha, trời đất chị của em, chị vốn đã kén ăn rồi còn không biết tự lo cho bản thân. Làm gì có người con gái hai mươi bảy tuổi nào mà lười như chị đâu." Từ Nhược Di vòng hai tay ra sau lưng rồi ngông nghênh đi theo sau la lối đủ điều, y như mẹ đang ca thán con gái. Rồi cô chụp lấy bả vai của Từ Nhược Lăng, bất ngờ xoay khuôn mặt lem nhem toàn là son với phấn của chị lại, cười ngặt nghèo "Ôi trời đất ơi, thần linh thổ địa ơi, chị đang định dọa ma buổi ngày đấy à?"

"Ừm, chị vừa dọa một con ma đáng chết nào đó!" Từ Nhược Lăng ngửa cổ uống cạn cốc nước lọc. Cô nghĩ, đẹp cả đời không ai ngắm, xấu một ngày thiên hạ soi. Quả nhiên, cô chỉ mới trang điểm khác người có một chút thôi mà đã xấu hổ trước mặt bao nhiêu người.

Thế nhưng, vẫn có người khác còn xấu hổ hơn cô nhiều!!!

"Con ma đáng chết? Là ma nào thế?" Từ Nhược Di nghiêng đầu thắc mắc.

Từ Nhược Lăng thong thả đáp "Con ma họ Khương!"

Hai mắt Từ Nhược Di sáng bừng lên "Chị à, đừng nói là hai người vẫn còn liên lạc qua lại, củi khô bén lửa. Thế là có lỗi với chồng sắp cưới lắm đấy!"

Từ Nhược Lăng giơ hai ngón tay cốc lên đầu Từ Nhược Di "Cái gì mà củi khô bén lửa. Nhưng thế cũng tốt, chị còn đang mong dùng ngọn lửa đó thiêu chết hắn!" Dừng một lúc, cô lại phát hiện có chuyện gì đó rất không đúng "Nhưng em đang nói đến chồng tương lai nào?"

"Chị của em, chị nghĩ em lên đây chỉ để thăm chị thôi chắc. Nói cho chị nghe, em với trọng trách cao cả mà bố đã giao phó, vượt vạn dặm trùng dương xa xôi, lên đến thủ đô Bắc Kinh phồn hoa rực rỡ này để rước 'nàng thơ' là tiểu thư Từ Nhược Lăng hồi phủ Từ gia an toàn, để còn gặp mặt phu quân tương lai." Từ Nhược Di vừa nói, tay vừa đung đưa múa máy. "Dù chị muốn hay không thì hai nhà cũng đã thống nhất rồi!"

Từ Nhược Lăng suýt chút nữa thì rớt khỏi ghế "Em nói gì, quyết định hết cả rồi?"

"Đương nhiên, còn lên hết cả ngày đính hôn, ngày làm lễ cưới luôn! Thật không ngờ, quan viên hai họ còn manh động hơn cả chị em mình. Nói cưới liền cưới, nói kết hôn liền kết hôn." Từ Nhược Di chậc lưỡi nói.

Từ Nhược Lăng với tâm thế của người bị động đón nhận tin hỉ. Cả mặt người sẽ nên duyên cùng mình cô còn chưa được gặp, rồi đến cả gia đình nhà chồng cô cũng chưa rõ gia thế, thì làm sao mà hai bên gia đình đã bàn bạc xong xuôi hết cả rồi. Thật vô lý!

Từ Nhược Di đứng lên lắc nhẹ vai chị "Thôi nào, dẹp chuyện đó qua một bên, hai chị em mình đi ăn đã. Chờ đến ngày chị về nhà thì hai ta hợp sức lo liệu vẫn còn kịp mà. Nếu không thích thì từ hôn thôi, chị đừng suy nghĩ nhiều quá."

Từ Nhược Lăng chỉ còn biết gật đầu chấp thuận. Bữa ăn đêm của hai người rất đơn giản, tuy nhiên từng ấy giờ gặp mặt cũng không đủ để nói hết tâm sự suốt từng ấy tháng trời không gặp. Hai người họ nói chuyện rất lâu, phải mất đến ba tiếng đồng hồ bữa cơm mới kết thúc.

Tối đến, Từ Nhược Di từ phòng tắm đi ra, cô rất thích tắm vào buổi đêm tầm khoảng chín giờ. Có lẽ vì bản thân cô chỉ cảm thấy sảng khoái nhất khi tắm vào thời điểm này.

Bước vào phòng ngủ, Từ Nhược Di quan sát thấy Từ Nhược Lăng đang thao tác gì đấy với máy tính, hình như là một đoạn ghi âm được phát lại nhiều lần. Bản tính tò mò trỗi dậy, cô nhanh miệng hỏi "Chị, làm gì thế?"

"Chị đang cắt bỏ bớt những đoạn thừa thãi của băng ghi âm." Từ Nhược Lăng trả lời, mắt vẫn nhìn chăm chú vào máy tính.

Từ Nhược Lăng lại hỏi "Để làm gì?"

"Để đánh bại Khương Chính Nam!" Từ Nhược Lăng trả lời ngắn gọn.

Từ Nhược Di lo lắng nhìn cô "Chị định cứ như vậy đến bao giờ, nếu chị đánh bại được hắn thì đáng ra phải thành công từ bốn năm trước rồi. Chị à, dừng lại đi, nếu cứ tiếp tục chị sẽ rất mệt mỏi."

"Em chưa nghe, sự trả thù đến muộn mới là sự trả thù đau đớn nhất sao? Hơn nữa, chính em cũng đã từng ủng hộ chị trả thù kia mà, sao giờ lại nhụt chí?" Từ Nhược Lăng tay lướt nhẹ trên bàn phím, hỏi.

Từ Nhược Di thở dài "Phải, em đã từng rất muốn ủng hộ chị trong việc trả thù. Nhưng mà chị à, đơn giản một chút, phái người ám sát hắn hay là hạ độc gì đấy. Coi như là mạng đền mạng, không phải sẽ đỡ mệt người hơn sao?"

"Trả thù bằng cái chết thì quá đơn giản cho Khương Chính Nam. Em phải biết rằng, lấy thể xác để trả thù sẽ không thú vị bằng những cuộc đấu trí cân não với kẻ địch!" Từ Nhược Lăng dương mắt lên, điệu bộ đắc chí.

"Em biết chị rất cứng đầu, nên thôi vậy, chị muốn làm gì hay đấu đá gì em cũng sẽ ủng hộ chị. Nhưng chị phải nhớ, an nguy của bản thân là trên hết!" Từ Nhược Di nhìn thẳng vào mắt chị, nửa ủng hộ lại nửa ân cần quan tâm.

Từ Nhược Lăng nắm lấy tay em gái "Yên tâm, chị biết làm thế nào để quân địch bị thương nhưng bản thân vẫn bảo toàn được mạng sống!"

"Nếu cần em giúp đỡ chị cứ nói!"

"Không đâu, em chỉ cần lo tốt việc ở tập đoàn và gia đình là được. Trả thù là việc của riêng mình chị!" Từ Nhược Lăng lại tiếp tục để tâm vào đoạn ghi âm, cô đổi chủ đề "Tập đoàn dạo này vẫn ổn chứ?"

"Chị đừng lo, em sẽ không để sai lầm của bốn năm trước lập lại nữa." Từ Nhược Lăng chắc nịch khẳng định.

Từ Nhược Lăng cười hiền hòa, gật đầu "Vậy thì tốt, khuya rồi, em mau đi ngủ đi!"

"Vâng!" Đợi một hồi lau khô mái tóc, Từ Nhược Di quyết định bước lên giường đi ngủ.

Đêm đã về khuya, trong không gian chỉ còn nghe thấy tiếng lá cây bị gió lay chạm nhẹ vào nhau, mùi ẩm ướt của nền đất, từng tia sáng nhỏ nhặt của ánh sao trời và tiếng thút thít khe khẽ như tiếng đàn tì bà vang vọng từ nơi thâm sơn cùng cốc, đau buồn mà ai oán.

Từ Nhược Di mở hé cánh cửa phòng, qua khe cửa nhỏ hẹp, cô vẫn có thể nhìn thấy Từ Nhược Lăng co mình nơi góc tối, hai tay đang ghì chặt lấy một chiếc hộp gỗ đã sờn màu, cắn răng ngăn không cho tiếng khóc bật ra khỏi cổ họng. Trông chị khổ sở vật vã với nỗi đau luôn ẩn nấp trong tim can, Từ Nhược Di lại càng thấy giận bản thân, hận những kẻ đã khiến chị mình không được sống một ngày yên ổn.

Từ Nhược Di không phải không biết, chuyện này vốn đã bắt đầu từ bốn năm trước. Ban ngày, Từ Nhược Lăng sẽ tỏ ra như bản thân không có chuyện gì. Nhưng đêm xuống, khi vạn vật đều đã yên giấc ngủ say, an lành tĩnh dưỡng, thì chỉ còn Từ Nhược Lăng một mình chật vật với nỗi đau. Một mình cô khóc thương cho cái chết của đứa con chỉ vừa mới chào đời nhưng chưa một lần nằm trong tay mẹ.

Từ Nhược Di rón rén bước tới, khẽ nắm lấy tay chị. Cô vẫn có thể cảm nhận được thân thể của chị mình đang không ngừng run rẩy. Từ Nhược Lăng trừng to hai mắt, hét lên "Nhạc Thanh Ngưng, trả con cho tôi, trả con cho tôi." Đôi tay đang khua lên loạn xạ của chị chợt bóp chặt cổ Từ Nhược Di, làm cô hốt hoảng la lớn "Chị ơi, em đây, là em Nhược Di đây, buông tay ra nào!"

Lời nói vốn không hề có chút tác dụng nào, đôi tay Từ Nhược Lăng vẫn xiết chặt lấy cổ Từ Nhược Di, cô cười lên trong điên loạn "Mày đi chết đi, đi chết đi!" Từ Nhược Lăng cười đến mức hai hàm răng trắng bệch nhe ra trong màn đêm càng như kẻ khát máu.

Sau đó, cảm xúc của cô lại thay đổi như trẻ con, cô bất ngờ thả tay rồi lại co rúm người lại, sợ hãi kêu lên "Chính Nam, anh vẫn yêu em đúng không? Em biết mà, anh yêu em sao không chịu nói ra, còn bày trò dẫn cô ả đáng chết kia về nhà, ân ái ngay trên giường tân hôn của chúng ta. Chính Nam, em thấy khó chịu lắm, anh mau mau đuổi hết bọn họ đi đi, em khó chịu lắm, cực kỳ khó chịu! Còn cô ta nữa, còn Nhạc Thanh Ngưng, cô ta đúng là hòn đá đáng ghét, phiền chết mất! Em nhất định phải giết chết cô ta, để ánh mắt của anh chỉ nhìn về phía em mà thôi! Haha!"

Từ Nhược Di ôm cổ ho khan, lại nghe được mấy lời nói kia mà ngán ngẩm lắc đầu, cô túm lấy tay áo Từ Nhược Lăng hét lên "Em điên lên với chị mất, em thật sự không nghĩ bệnh tình của chị lại nghiêm trọng đến mức này đó. Vừa mới đây chị còn nói sẽ trả thù hắn, giờ lại khóc lóc đòi hắn yêu chị. Rốt cuộc là Khương Chính Nam đó có cái gì tốt mà chị cứ bán sống bán chết mà bám mãi không buông?" Từ Nhược Di vuốt mấy sợi tóc lõa xõa ra sau đầu, rồi mạnh tay kéo cả người Từ Nhược Lăng lên "Không được, em phải tìm cách gì đó thôi! Em, nhất định phải xóa sạch hình bóng của tên khốn đó ra khỏi đầu chị. Từ Nhược Di này bằng mọi giá phải khiến chị yêu đến chết mê chết mệt tên đàn ông khác. Còn yêu là còn hận, chỉ cần chị chìm đắm trong tình yêu lần nữa, chị tuyệt nhiên sẽ quên đi hận thù, quên đi tình yêu chị dành cho Khương Chính Nam."

"Ngay ngày mai, chị phải trở về Thâm Quyến cùng em!"

Từ Nhược Lăng vẫn đang trong cơn mất kiểm soát, cô nghe những lời nói của Từ Nhược Di trở thành tiếng chửi rủa của Khương Chính Nam bên tai, lắc đầu điên cuồng, đau đớn bịt chặt lấy hai tai "Không, không hề. Em không lăng loàn như anh nói. Chính Nam, em không có dơ bẩn, em vẫn luôn giữ mình trong sạch vì anh. Em thật sự không có quan hệ bất chính với ai khác. Anh phải tin em, kia là con của chúng ta, là con của anh và em. Em không hề thất thân với ai khác, cũng không đê tiện như anh nói! Làm ơn, tin em lần này thôi! Làm ơn..."

Khóe mắt Từ Nhược Di chảy ra một giọt nước mắt đau lòng, cô ôm chầm lấy Từ Nhược Lăng, vỗ vai an ủi "Phải, em tin chị! Dù cả thế giới này không tin chị thì vẫn có em luôn tin tưởng vào chị. Từ Nhược Lăng chị của em, là người vợ chung thủy nhất! Thế nên, quên những người đã làm chị đau khổ đi, quên kẻ phụ bạc kia đi. Hãy chỉ sống vì cuộc đời của chị thôi!"

Nước mắt đã cạn, Từ Nhược Lăng sau một lúc điên cuồng hò hét loạn xạ cuối cùng cũng chịu nằm yên trong vòng tay Từ Nhược Di mà thiếp đi.

Rốt cuộc, oán hận nặng nề đến đâu mà mãi mãi vẫn không thể tiêu tán?