Chi Mệnh Trùng Sinh: Hào Môn Tranh Đoạt Chiến

Chương 7: Nỗi đau lên đến đỉnh điểm là tận cùng của sự bất hạnh

Từ Nhược Lăng từ trong cơn mê man tỉnh dậy. Cô xoa xoa cái đầu đau nhức vì kiệt sức của mình rồi cố dịch người để bước xuống giường bệnh. Vừa lúc, từ ngoài cửa một nữ bác sĩ bước vào.

Thấy cô vội vàng rời khỏi phòng bệnh, vị bác sĩ kia nhanh chóng chạy tới ngăn cản "Cô chỉ vừa mới tỉnh lại, không nên hoạt động quá sức!"

"Bác sĩ, tôi muốn gặp con tôi, bác sĩ có thể để tôi nhìn thấy nó một lần được không?" Từ Nhược Lăng cầm lấy cánh tay của vị bác sĩ, hết mực cầu xin.

Vị nữ bác sĩ kia vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, hạ giọng khuyên bảo "Tôi biết là cô muốn gặp con, nhưng bây giờ sức khỏe cô chưa thật ổn định. Quá kích động hay đi lại quá sức sẽ khiến cơ thể cô thêm suy nhược."

Từ Nhược Lăng nghe xong vẫn liên tục lắc đầu "Không thể đâu bác sĩ, tôi chỉ muốn nhìn mặt con tôi một lần duy nhất thôi. Từ lúc sinh nó ra tôi chưa từng nhìn thấy mặt con mình một lần nào cả. Cầu xin bác sĩ!"

Nữ bác sĩ thấy cô chắp hai tay khẩn khoản nài nỉ cũng mềm lòng mà đồng ý. Thấy sức khỏe của Từ Nhược Lăng không được tốt bèn dìu cô tới phòng cho trẻ sơ sinh.

Trước mặt Từ Nhược Lăng như nhìn thấy một tương lai mới. Cô không kìm nổi vui mừng mà nở nụ cười rạng rỡ trên môi. Nhưng vừa đến nơi, cô chợt bắt gặp gương mặt hốt hoảng của cô hộ lý.

Sắc mặt cô ta tái mét đi, giọng nói cũng vì thế mà trở nên lắp bắp "Bác sĩ, đứa bé...không thấy đứa bé đâu nữa!"

"Cô nói đứa bé nào?" Vị bác sĩ mở to hai mắt kinh ngạc.

Cô hộ lý kia không dám nhìn thẳng vào mắt hai người "Là đứa bé vừa ra đời vào chiều ngày hôm nay!"

Từ Nhược Lăng nghe thấy cụm từ 'chào đời chiều ngày hôm nay' thì cả người như xụi lơ trong vòng tay của nữ bác sĩ. Mí mắt cô giật giật liên hồi. Cô không quan tâm đến cơ thể đang kiệt sức của mình mà lao nhanh vào phòng bệnh.

Từ Nhược Lăng không tin, cô nghĩ đó là đứa trẻ của gia đình khác. Đó không thể nào là con cô được. Có biết bao nhiêu đứa trẻ vừa được sinh ra vào chiều ngày hôm nay cơ chứ? Không phải đâu, con cô vẫn khỏe mạnh, vẫn an toàn, vẫn được các hộ lý chăm sóc chu đáo.

Từ Nhược Lăng điên cuồng đi đến từng lồng kính một, cô chưa từng được ẵm con lấy một lần, thậm chí khuôn mặt con cô còn chưa được nhìn ngắm dù chỉ một giây. Ông trời không thể tàn nhẫn với cô đến thế này!

Từ Nhược Lăng vẫn cứ chạy loạn lên, hai nữ hộ lý đi theo phía sau cô thì ra sức nhằm cản bước chân cô lại. Cho đến khi bước đến cái lồng kính trống không, Từ Nhược Lăng liền ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Có thể là do, sự thật vẫn luôn tàn khốc, thế nên con người ta mới tìm mọi cách để tránh đi, không muốn đối diện.

Chạy đủ rồi cũng mệt, Từ Nhược Lăng chợt thấy tia sáng cuối cùng của đời mình như tan vỡ, cho đến khi một cô y tá đem chiếc khăn trắng tinh còn dính mấy vệt máu đến trước mặt Từ Nhược Lăng.

Cô giương đôi mắt khô khốc, sưng phù của mình lên nhìn vào tấm khăn. Rồi cô đưa hai tay lên nhận lấy nó, nơi này không lâu trước đây, đứa con gái yếu ớt của cô vẫn đang được nâng niu, nơi này giờ đây vẫn còn phảng phất hơi thở của đứa trẻ chỉ vừa mới lọt lòng.

"Con tôi đâu? Nó đâu rồi?" Từ Nhược Lăng nói nhưng âm thanh như kẹt lại ở cổ họng.

"Chúng tôi xin lỗi! Toàn bộ trách nhiệm chúng tôi sẽ gánh chịu!" Vị trưởng khoa quỳ xuống trước mặt Từ Nhược Lăng. Hai mắt cụp xuống vẻ hối lỗi.

Từ Nhược Lăng lắc đầu liên hồi "Xin lỗi, chịu trách nhiệm, các người nghĩ như thế là đủ bù đắp lại đứa con cho tôi à? Nói mau, các người giấu đứa trẻ ở đâu, ở đâu hả? Nó là con tôi, tôi cầu xin các người trả con lại cho tôi đi mà!"

Vị trưởng khoa nhăn mặt khó xử, cố hết sức giữ lấy hai tay cô "Tôi biết bây giờ cô đang rất sốc, sự việc này là ngoài ý muốn của chúng tôi."

Từ Nhược Lăng tức giận gào lên "Ngoài ý muốn, các người nói ngoài ý muốn là định phủi sạch mọi trách nhiệm? Tôi quyết truy cứu đến cùng thì các người tính làm sao? Nói đi, là ai, là kẻ nào sai khiến mấy người làm thế này, hả? Là Khương Chính Nam, là hắn đúng không? Hay là Nhạc Thanh Ngưng, cô ta đưa tiền bảo mấy người làm thế, phải không?"

Chữ 'không' cuối cùng Từ Nhược Lăng như kéo dài đến vô tận. Sự tức giận cùng tuyệt vọng của cô đã không còn bất kỳ thứ gì có thể xoa dịu. Từ Nhược Lăng ôm chặt chiếc khăn vào lòng rồi khóc lên trong đau đớn. Trái tim cô đã hoàn toàn rạn nứt, vỡ vụn!

Sự bất lực của tất cả bác sĩ có mặt ngay tại đây càng khiến cơn giận trong thâm tâm Từ Nhược Lăng cuộn lên như mãnh thú. Cô đứng dậy rồi lao đến cái giá đựng dụng cụ y tế. Vì lực chạy quá nhanh dẫn đến mất đà, cả người cô ngay lập tức va mạnh vào giá sắt cứng cáp.

Tiếng va đập, tiếng đổ ngã "loạng...xoạng" vang lên.

Từ Nhược Lăng như người kiệt sức nằm trong đống đổ vỡ, hoang tàn. Bác sĩ thấy thế liền lao nhanh tới đỡ lấy cô, nhưng Từ Nhược Lăng lại nhanh hơn một bước, tay cô chộp lấy con dao mổ rồi tiếp tục chạy ra ngoài.

Mấy người đuổi theo phía sau có cả bác sĩ, cả y tá không ngừng hét lên "Đuổi theo, ngăn cô ấy lại. Bệnh nhân hiện đang trong trạng thái kích động!"

Tốc độ chạy của Từ Nhược Lăng như mất kiểm soát, đến cả mấy người bảo vệ cũng không thể đuổi theo để ngăn cô lại kịp thời.

Ra đến đường lớn, Từ Nhược Lăng chĩa dao về phía bác tài xế "Xuống xe, nhanh lên!"

"Ôi trời ơi, cái quái gì đây!" Bác tài xế thấy con dao chĩa vào cổ mà run lên cầm cập, đành xuống xe nhường lại cho cô.

Từ Nhược Lăng không nề hà gì mà ngay lập tức ngồi vào rồi cô nhấn ga lao đi mất hút. Băng qua vô số ngã tư, đèn đỏ, chạy hết cả quãng đường lớn trải dài, đích đến cuối cùng của Từ Nhược Lăng chính là nhà riêng của Khương Chính Nam.

Hai người vệ sĩ đứng canh cổng ở xa chợt phát giác ra có một chiếc xe lao với tốc độ kinh người đang đi đến đây. Họ hoảng hốt vội mở tung cánh cửa. Chiếc xe chạy qua như muốn cuốn cả người họ đi theo. Cho đến khi nó đi xa hai người vẫn chưa hết bàng hoàng.

"Tên lái xe đó điên thật rồi!"

Xe của Từ Nhược Lăng cho đến lúc vào bên trong sân vườn của căn biệt thự vẫn không chịu giảm tốc độ. Cô đánh tay lái hai vòng để đuổi hết đám vệ sĩ đang đứng ngáng đường cô. Rồi mới phanh gấp một cái, mặt sân sạch sẽ cũng vì lực ma sát của bánh xe mà hằn lại mấy vết đen sì.

Màn đêm ngay lúc này càng đen và u tối hơn bao giờ hết. U tối giống hệt như linh hồn của Từ Nhược Lăng.

Cô siết chặt con dao trong tay, rồi bước đi từng bước tiến vào đứng chính giữa căn biệt thự xa hoa rực sáng ánh đèn vàng. Trông cô bây giờ thật thảm hại! Giống như một kẻ ăn xin nghèo khó đang chờ đợi chủ nhân phân phát miếng cơm từ thiện.

Nhạc Thanh Ngưng nghe thấy tiếng động ồn ào ở ngoài chợt mở cửa phòng bước ra. Trên người cô ta chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm mỏng dính, đầu còn ướt nước dọc theo từng sợi tóc mỏng khẽ chảy xuống nhỏ giọt trên bờ vai tròn đầy, rồi lại theo đó mà chảy dài tới khe rãnh căng tròn.

Bộ dạng vô cùng quyến rũ!

Cô ta khoanh hai tay trước ngực, bờ môi hồng nhếch nhẹ "Từ Nhược Lăng, là cô đó sao? Thật thảm hại!"

"Con tôi đâu, các người giấu nó đi đâu rồi? Tôi biết các người hận tôi, nhưng nó chỉ là một đứa trẻ vừa mới chào đời, nó không có tội!" Từ Nhược Lăng giơ con dao trong tay lên, nhắm thẳng mặt cô ta mà chỉ.

Lưỡi dao nhọn hoắt vung lên dưới ánh đèn tạo thành một vệt sáng trắng cắt qua trong không khí. Lóe lên một tia sắc nhọn chứa đầy căm phẫn cùng hận thù trong đôi mắt của Từ Nhược Lăng.

Nhạc Thanh Ngưng chưa kịp mở miệng nói ra điều gì thì đã thấy giọng của Khương Chính Nam cắt ngang "Lũ phế vật, sao lại để cô ta xông vào tận đây?"

"Chính Nam, cô ta bắt đền chúng ta vì đứa bé!" Nhạc Thanh Ngưng chợt thay đổi giọng điệu, cầm lấy tay hắn tỏ vẻ vô tội.

Khương Chính Nam quắc mắt nhìn Từ Nhược Lăng đang đứng dưới chân mình, cười tà "Con cô, liên quan gì đến chúng tôi? Nó chết hay sống cũng là chuyện của riêng cô. Cô nên cảm tạ ông trời, vì đúng ra tôi phải bóp chết nó ngay từ khi còn trong trứng nước!"

Từ Nhược Lăng ôm lấy gương mặt hốc hác của mình mà cười rộ lên "Khương Chính Nam nói đến độ tàn nhẫn quả nhiên không một ai có thể qua nổi anh. Nhưng tội lỗi là do tôi gây ra, nếu anh muốn trả thù thì chỉ cần nhắm vào một mình tôi là đủ, sao phải lôi đứa bé vô tội đó vào?"

Khương Chính Nam dần mất kiên nhẫn, hắn nói "Tôi nhắc lại một lần nữa, con của cô tôi không quan tâm. Đừng có ăn vạ vô cớ! Cô còn không mau cút khỏi đây, thì đừng hỏi vì sao tôi độc ác!"

"Chính Nam, em muốn nói với cô ấy vài điều!" Nhạc Thanh Ngưng vẻ mặt thánh thiện cười với hắn.

"Nhưng lỡ cô ta làm hại..."

"Sẽ không đâu!"

Nhạc Thanh Ngưng gạt nhẹ tay của Khương Chính Nam ra rồi một mình bước từng bước uyển chuyển đi đến đứng ngay trước mặt Từ Nhược Lăng. Cô ta hoàn toàn không quan tâm đến bộ dạng lúc này của bản thân, càng không để ý đến những con mắt đứng trước cửa đang không ngừng nhìn chằm chằm vào cơ thể mình.

Hạ người thấp xuống, bờ môi của Nhạc Thanh Ngưng dần kề sát vành tai cô, phả ra hơi nồng "Từ Nhược Lăng, cảm giác mất đi đứa con mà mình yêu thương như thế nào? Đau lắm đúng không? Tôi đã 'bán máu' mình để có được như ngày hôm nay thì nhất định phải nhìn cô chết thật thê thảm. Con của cô là do một tay tôi bóp chết!"

Nhạc Thanh Ngưng vừa nói vừa đưa tay lên, rồi từ từ nắm chặt lại "Cái cổ bé nhỏ của nó chỉ bằng một nắm tay của tôi thôi. Tôi chỉ cần xiết nhẹ một cái, vậy mà nó đã tắt thở ngay tức thì. Hahaaa...dễ như giết chết một con kiến!"

Khương Chính Nam đứng trên cao không thể nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, nhưng nhìn thấy sắc mặt biến đổi không ngừng của Từ Nhược Lăng khiến hắn dần có cảm giác gì đó bất ổn.

Sau đó hắn thấy "phập" một tiếng.

Cả người Nhạc Thanh Ngưng bỗng đổ ập xuống. Rồi Từ Nhược Lăng lao tới, cô điên cuồng siết chặt lấy cổ Nhạc Thanh Ngưng. Trong mắt hằn đỏ từng tia máu.

Bả vai bên trái của Nhạc Thanh Ngưng lúc này đang không ngừng chảy máu. Là do con dao của Từ Nhược Lăng đâm vào. Lúc đâm cô đã dùng toàn bộ sức lực còn sót lại của bản thân. Đó là toàn bộ oán giận, nỗi uất ức mà cô đã phải gánh chịu, tất cả là do người phụ nữ này gây ra. Thế nên, hôm nay nếu cô không giết chết cô ta, cô tuyệt đối không đáng mặt làm mẹ.

Từ Nhược Lăng vừa khóc vừa cười, bộ dạng như một con quỷ dữ, bàn tay nhuốm đầy máu của cô không ngừng xiết chặt lấy cổ của Nhạc Thanh Ngưng "Có phải cô đã bóp chết con tôi như thế này không? Là thế này phải không? Vậy thì tôi cũng sẽ giết chết cô giống cái cách mà cô đã giết chết con tôi."

Khương Chính Nam hoàn toàn mất hết bình tĩnh, hắn lao tới đẩy ngã Từ Nhược Lăng ra rồi ôm lấy Nhạc Thanh Ngưng vào lòng. Cô ta lúc này chỉ còn biết nằm trong lòng hắn ta mà thở dốc, miệng không thốt lên nổi một lời. Máu trên miệng vết thương sâu hoắm không ngừng chảy ra, nhuốm đỏ cả một vạt áo của hắn.

Còn Từ Nhược Lăng thì ngồi bên cạnh cười lên trong điên loạn, cô đưa bàn tay dính đầy máu của mình không ngừng bôi lên khắp người. Khương Chính Nam dương cặp mắt khó tin nhìn cô. Đây có còn là Từ Nhược Lăng mà hắn quen biết nữa không?

Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân không thể kiểm soát lý trí của chính mình. Mọi chuyện đã vượt quá xa tầm kiểm soát của hắn!

Đám người hầu trong nhà nhận được lệnh liền chạy tới bế cả người Nhạc Thanh Ngưng lên rồi chuyển vào xe cấp cứu đi tới bệnh viện.

Trong ngôi nhà rộng lớn giờ đây chỉ còn Từ Nhược Lăng và Khương Chính Nam. Hai con người đối diện với nhau, nhìn thẳng vào mắt nhau nhưng cả hai đều không ai thấu hiểu nỗi đau mà đối phương đang phải trải qua.

Từ Nhược Lăng cố vươn bàn tay đầy máu của mình, bấu víu lấy một thứ gì đó rồi từ từ đứng dậy. Cô tự ý thức được bản thân vừa mới gây ra chuyện gì. Cô đã dùng con dao đó đâm vào người Nhạc Thanh Ngưng, vậy giờ đây cô có nên giết luôn cả người đàn ông này hay không?

Khương Chính Nam híp mắt nhìn cô, hắn không thể suy đoán hành động tiếp theo mà cô làm sẽ là gì. Cho đến khi, hắn ý thức được có một thứ gì đó đang lao về phía mình. Hắn kịp thời xoay người tránh né, nhưng tránh được thứ này thì vẫn còn thứ khác. Từ bình hoa cho đến tượng đá rồi đèn cầy đều bị Từ Nhược Lăng lấy ra để ném tới. Bất kể là thứ gì nếu nằm trong tầm mắt của cô thì cô đều không bỏ sót.

Cả căn biệt thự nhanh chóng biến thành một mớ hỗn loạn. Còn Khương Chính Nam thì đã không còn kiểm soát nổi cơn giận dữ. Hắn lao đến nhằm ngăn cản hành động mất kiểm soát của Từ Nhược Lăng nhưng lại bị cô dùng mảnh thủy tinh cắt mạnh một đường.

Máu chảy dọc từ cổ hắn rồi rơi xuống nền nhà...từng giọt...từng giọt...như đóa hoa đỏ thắm nở rộ trên màn nước.

Một khắc đó, người ta chỉ kịp nghe thấy tiếng sấm nổ vang trời cùng với tiếng la hét tuyệt vọng đáng thương của người phụ nữ. Trong màn mưa hai con người đang sống chết vật lộn như muốn bóp nghẹt đối phương.

Khương Chính Nam túm chặt lấy mái tóc của Từ Nhược Lăng, hắn mạnh tay lôi cả người cô ném ra ngoài. Mưa rơi ngày một nặng hạt, mưa to đến mức khiến người ta không còn phân biệt nổi đâu là tiếng mưa đâu là tiếng đánh, tiếng khóc thét thảm thương.

Từ Nhược Lăng dùng chút sức lực cuối cùng để đứng lên sau hai cái tát giáng trời của hắn. Nhưng cô không làm nổi, cả người cô chật vật trong mưa, nước mưa rơi thấm vào vết thương đang rỉ máu nơi khóe miệng cô. Miệng cô vẫn tiếp tục lẩm bẩm "Trả con cho tôi! Các người trả con lại cho tôi!"

"Chát" thêm một tiếng nữa, cả người Từ Nhược Lăng lại đổ ụp xuống. Rồi cổ cô như thể bị một sợi dây thừng xiết chặt lại, đau đớn vô cùng.

Từ Nhược Lăng cố đưa tay gỡ lấy hai cánh tay như hai gọng kìm đang kẹp lấy cổ mình. Từng tiếng rên rỉ "ư, ử" phát ra nơi cổ họng, cảm thấy hắn sẽ không dễ gì buông tha cho mình, cô lại đưa tay cào mạnh lên mặt hắn.

Khương Chính Nam đoán được ý đồ của cô, mặt hắn né tránh kịp thời "Đây là cô tự tìm đến cái chết. Tôi đây chỉ thành toàn cho cô thôi!"

Nói rồi, lực tay hắn tăng thêm, cho đến khi cảm nhận được hơi thở của Từ Nhược Lăng dần yếu đi, tay cô cũng không còn cựa quậy nữa mà bất chợt hạ xuống, hai mắt khép lại. Cho tới lúc này Khương Chính Nam mới giật mình hoảng hốt mà buông tay. Hắn đứng lên, nhìn máu nơi vết thương bị nước mưa cuốn trôi sạch sẽ rồi lại nhìn tới cơ thể bất động đang nằm dưới chân mình.

Hắn chỉ dửng dưng đứng nhìn, rồi một lần nữa quay người bỏ đi giống như cái cách hắn bỏ rơi cô một mình chống chọi trong bệnh viện.

Đau khổ, cô đơn, cùng cực...

Giữa trời đất rộng lớn, một thể xác héo mòn vẫn yên lặng nằm đó. Linh hồn bị rút cạn khỏi thể xác, trái tim vỡ vụn tan tành, vệt máu đã khô, nước mắt đã cạn...

Nỗi đau lên đến đỉnh điểm là tận cùng của sự bất hạnh!!!