Chỉ Vì Hoàng Hôn Khó Tìm

Chương 7: Lần đầu gặp gỡ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phòng của Thẩm Khâm hoàn toàn không giống hình tượng khuôn mẫu trong các bộ phim điện ảnh, tuy rằng anh trăm phần trăm là trạch nam, nhưng phòng của anh không nhỏ, cũng không lộn xộn, hoàn toàn ngược lại, nó vừa lớn lại sạch sẽ, cho dù chỉ được ánh sáng chiếu lờ mờ xung quanh, Lưu Hà cũng có thể nhìn ra được, căn phòng này đúng hoàn toàn đối lập với hai từ bẩn loạn, thậm chí nghiện sạch sẽ đủ để được đại diện cho cung Xử Nữ.

Nhìn từ phòng lớn tới nhỏ, lúc trước Lưu Hà đoán không sai, phần lớn diện tích lầu ba đều bị gian phòng này chiếm lấy, dù sao cũng là người giàu có, trạch cũng trạch đến xa xỉ, trong gian phòng rộng hơn 200 mét vuông, Lưu Hà thấy dụng cụ tập thể dục ở góc phòng, phòng bếp và khu dùng cơm, dừng lại ở nơi làm việc của Thẩm Khâm —— ít nhất tám cái màn hình xếp thành hình bán nguyệt, trong bóng đêm lập loè ánh sáng nhạt, đây là nguồn chiếu sáng cảnh vật trong phòng, cách đó không xa là router(*) nhấp nháy, còn có cái tủ kính hai tầng cao, phát ra tiếng vang nhỏ ong ong, làm trong phòng không yên tĩnh đến mức đáng sợ.

(*)router: hay còn gọi là bộ định tuyến cho phép các thiết bị máy tính, điện thoại kết nối với nhau không dây nhưng không kết nối với mạng toàn cầu internet, nếu muốn kết nối với internet thì phải kết nối thêm với một modem.

Ở trên một cái máy tính Lưu Hà nhìn thấy được màn hình di động của mình, ‘anh không nhất thiết phải đi tìm cũng, tôi chỉ cần cung cấp cho tôi’ chữ đang được nhập lần lượt vào trong khung, con trỏ còn ở sau chữ cuối cùng đang nhấp nháy.

Cô cúi đầu xóa đi những lời chưa gửi, nhìn một vòng quanh phòng làm việc: “Anh Thẩm?”

Có tâm tình đi lại quan sát xung quanh một lượt, đương nhiên là bởi vì…… Cô không tìm được Thẩm Khâm.

Lưu Hà lùi ra phía sau vài bước, do dự mà đi về phía phòng ngủ: “Anh Thẩm?”

Cô quả thực là hiếm khi do dự —— nếu không phải tình huống đặc biệt, lần đầu đến thăm cô tuyệt đối sẽ không đi vào khu vực phòng ngủ, lần đầu gặp mặt đã ngay lập tức đến thăm nơi này, có khả năng ảnh hưởng rất lớn đến bệnh nhân bị chứng sợ hãi như Thẩm Khâm, cho dù đối với cô mà nói, loại chủ động xâm phạm này cũng khiến cô không thoải mái. Dù cho có khả năng rất lớn đây là nơi trú ẩn của Thẩm Khâm: trong phim điện ảnh, rất nhiều cô bé đều trốn trong tủ quần áo ở phòng ngủ, việc này được xem là phù hợp với nhận thức tâm lý học thông thường, phòng ngủ là gian phòng có thể mang lại cho chủ nhân cảm giác an toàn, mà phòng ngủ là môi trường bí mật nhất có thể làm cho người trốn an tâm——

Đợi chút.

Bước chân Lưu Hà dừng lại, suy nghĩ một lát, chậm rãi quay lại nơi làm việc, vòng qua bàn bán nguyệt dài, chen qua không gian nho nhỏ theo tủ kính chừa lại, đi vào khu vực ẩn giữa bàn làm việc và cửa sổ.

“Anh Thẩm……” cô khẽ gọi, ngồi xổm xuống để làm giảm cảm giác áp bách.

Bóng đêm đã dày, vốn nơi này là phía sau nguồn sáng duy nhất, càng là một mảnh đen đặc, Lưu Hà chỉ có thể mơ hồ nhận ra cái bóng tối hơn ở góc tường kia thực sự hiện ra hình người, một lát sau, hai mắt cô càng thích ứng với sự u ám xung quanh, nhận ra tư thế của Thẩm Khâm —— đôi tay vây quanh thắt lưng, cuộn thành hình tròn, vùi đầu trong đầu gối……

Nếu không phải Thẩm Khâm có hứng thú tệ hại đặt ở đây một con búp bê hơi, thì kia hẳn không sai là anh. Với anh mà nói, máy tính có thể cung cấp cảm giác an toàn đầy đủ hơn so phòng ngủ, không hổ là trạch kỹ thuật……

Bỗng nhiên túi của Lưu Hà rung nhẹ, một cảm giác kinh ngạc nổi lên, cô quan sát hình người kia, xác nhận tay của người đó đích thực được đặt ở phía sau, lúc này mới cúi đầu lấy điện thoại ra.

Quả nhiên là Thẩm Khâm gửi tới: *Cô Lưu……*

*Hả?*

Lưu Hà nhìn di động, lại ngẩng đầu nhìn hình người, nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần.

*Cô Lưu, là tôi……*

Tam quan của Lưu Hà trong nháy mắt rối loạn, cô đột nhiên quay đầu lại, nhưng không phát hiện bất kì ai ở phía sau, lại đột nhiên quay đầu —— hình người vẫn là cái tư thế ngồi kia, không thể thừa lúc cô không chú ý đột nhiên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

Cô không nhịn được giơ tay lên, muốn thử chọc một cái xem, nhưng Thẩm Khâm đã gửi cái biểu cảm cười to tới.     

*là tôi đây.*

“Ách ——” Lưu Hà nói, cô khó nén sự kinh ngạc: “Này ——”

Hình người trước mặt…… Được rồi, Thẩm Khâm, vẫn như cũ yên lặng như đập nước, nhưng trong khung đối thoại đã gửi mấy cái biểu cảm cười đến run rẩy.

*Tôi có thể gửi tin nhắn mà không nhìn.*

…… Được rồi, xem như anh lợi hại.

Cô vẫn luôn rất ít gửi biểu cảm trong khi nói chuyện phiếm, nhưng giờ phút này thực sự xúc động, tìm cái gif nằm sấp xuống đất gửi cho Thẩm Khâm —— Lưu Hà lắc lắc đầu, làm chính mình trở lại trong hiện thực: ok, bỏ qua biểu hiện chướng ngại không nói chuyện của Thẩm Khâm, hiện tại việc nên làm là ——

Ở trong thời gian ngắn ngủi tự hỏi, hai mắt của cô theo bản năng vẫn như cũ thu thập tất cả biểu cảm của Thẩm Khâm —— ngôn ngữ cơ thể cũng là một loại biểu cảm, hai mắt dần dần thích ứng bóng tối, ánh trăng từ bên cửa sổ chiếu ánh sáng xuống, làm cô có được tầm nhìn rất tốt, cô nhìn đến mặt nghiêng của Thẩm Khâm, trắng nõn khác thường, thân hình anh hẳn là rất cao, cho dù cuộn thành đống, cũng nhìn ra được tay chân dài, à, anh mặc một cái áo polo màu đen……

Lưu Hà bỗng nhiên cảm thấy, Thẩm Khâm đang phát run, giống như trần truồng đứng trong gió lạnh, từ đầu đến chân, từ mái tóc dài đến hai chân anh chìm nghỉm trong bóng đêm, đều không ngừng run rẩy, nếu cô nghe được âm thanh nhỏ của khớp hàm phát run, cô cũng sẽ không kinh ngạc.

Sợ hãi phát tác, một mặt lý trí Lưu Hà phán đoán, lửa giận không tên dâng lên, đối với ông Thẩm, cũng vì chính mình đã không dứt khoát, cô là chuyên gia, cô hẳn là phải nghĩ đến.

Cô lùi lại vài bước, thanh âm nhu hòa nói: “Anh Thẩm, xin anh yên tâm, tôi… Sẽ không chạm vào anh.”

Thẩm Khâm không có phản ứng, Lưu Hà ý thức được anh có lẽ quá mức khủng hoảng, đã không cách nào nghe rõ thanh âm bên ngoài.

Bình tĩnh mà xem xét, một thanh niên trưởng thành tay chân dài cuộn ngồi ở bên cửa sổ trong ánh trăng, chùm tia sáng ánh lên hình dáng anh, một màn này dựa theo giá trị thẩm mỹ mà nói, cũng không phải là không có mỹ cảm, nhưng Lưu Hà nhìn chăm chú vào một màn này, lại bị kích thích run run theo Thẩm Khâm, cô cảm nhận được một loại tàn khốc khắc cốt ghi tâm—— cô ý thức được chính mình trong lúc vô tình đã cố ý, phối hợp với ông Thẩm, hoàn thành một lần thờ ơ cỡ nào, lại tự cho là đúng vô tình thao túng, làm Thẩm Khâm chỉ có thể đột nhiên không kịp phòng bị vô cùng lúng túng. Lộ ra, tựa như một đứa trẻ con bị lột cuối cùng chỉ còn tã lót, đẩy vào trời băng đất tuyết.

Cô bị lợi dụng, nhưng vẫn như cũ, cô phát huy tác dụng quan trọng ở trong đó.

Lưu Hà mãnh liệt nhắm mắt lại, khống chế được tâm lý bị kích thích phát tán suy luận: phản ứng của Thẩm Khâm đối với trường hợp của bà Tôn rất kịch liệt, bây giờ xem ra cũng không kỳ lạ, thậm chí có thể nói là rất có lý——

*Anh Thẩm* cô xoay người, lấy ra di động nhanh chóng nhập vào tin nhắn: *tôi hiện tại đã xoay người, tôi sẽ không nhìn anh.*

Lúc này đây, trả lời tới thật nhanh, Thẩm Khâm vừa rồi quả nhiên đánh mất năng lực nghe, có lẽ lý trí của anh đều tập trung vào di động, duy trì việc này…… và thân thể anh chậm chạp hoàn toàn bất đồng tính cách biểu hiện. * Cảm ơn cô, cô Lưu. *

*  【 biểu cảm mỉm cười 】*

* Đừng khách sáo, Anh Thẩm, nếu anh cần, tôi có thể đi ra ngoài, chúng ta sẽ dùng di động nói chuyện với nhau được rồi. Anh có thể không cần ra cửa, tôi sẽ đóng cửa lại giúp anh, anh chỉ cần cho tôi mấy cái địa điểm khả năng ông cụ sẽ đến thăm. *

*…… Cô có thể ở lại, cô Lưu, chỉ cần đừng nhìn tôi là được rồi. *

*Được, anh Thẩm, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nhìn anh. *

Phía sau truyền đến tiếng gió rất nhỏ, Thẩm Khâm một lát sau còn không trả lời, Lưu Hà nhìn di động, suy đoán xem anh có thể nghĩ gì ——

* Cô Lưu……*

*?? *

* Cô chắn đến tôi. *

…… Lưu Hà không nói gì, chỉ có thể chạy chậm vài bước, đứng sát vào góc tường, giống như học sinh vụng dại bị phạt đứng. Phía sau truyền đến tiếng gió, Thẩm Khâm từ bên người cô chen qua, tiếng bước chân nhanh chóng biến mất ở phía phòng ngủ.

Phía phòng ngủ truyền đến thanh âm tìm sột xoạt, định thừa dịp này Lưu Hà đi đến chiếc sô pha trống để ngồi xuống, nhưng lại sợ tự ý hành động sẽ ảnh hưởng đến khả năng kiểm soát của Thẩm Khâm, chỉ có thể bất đắc dĩ mà tiếp tục đối mặt với tường, đối diện với vách tường……

Qua mấy phút đồng hồ, hình như cô nghe được tiếng cười rất nhỏ, nhưng dường như là ảo giác do tiếng gió truyền đến, mấy giây sau, Thẩm Khâm gửi tin nhắn đến:*Cô Lưu, cô có thể xoay người.*

Lưu Hà xoay người mới phát hiện, trên bàn làm việc đã có một chiếc đèn nhỏ bé sáng lên —— nhưng bên ngoài phòng vẫn đang chìm trong bóng đêm, Lưu Hà nhớ lại Thẩm Khâm có nói qua, máy theo dõi trong nhà có điện, xem ra, anh đã dự phòng nguồn điện cho nơi trú ấn của mình.

Thẩm Khâm ngồi vào trước bàn làm việc, anh đã không còn phát run, có lẽ là bởi vì anh mặc vào một áo choàng có mũ, ở dưới mũ của áo choàng lại đội mũ lưỡi trai, che hơn nửa khuôn mặt, Lưu Hà chỉ có thể nhìn thấy đường cong hàm dưới của anh: Vẫn trắng như trước, nhưng không yếu ớt như cô suy nghĩ, trên cằm nhàn nhạt đen, mà chốc lát anh ngồi thẳng, cô cũng có thể dễ dàng mà đoán ra được, anh hẳn là có thói quen vận động đúng giờ, thân hình tương đối đẹp.

Cô cẩn thận từ mép tủ kính vây quanh, đứng cách thật xa, miễn không khiến choThẩm Khâm cảm thấy áp bách, chỉ là xa xa mà nhìn anh gõ phím trước bàn làm việc—— anh đánh chữ đúng là rất nhanh, mười ngón thon dài ở trên bàn phím bay múa, giống như là nghệ sĩ dương cầm đang tấu khúc “Flight of the Bumblebee”(*), hình ảnh trên các màn hình liên tục thay đổ theo thao tác của anh, nếu như cảnh này xuất hiện ở trong phim, như vậy sẽ gặp không ít người coi……trạch kĩ thuật này là nghề mới, nhận định họ tương đối cực đoan.

(*) “Flight of the Bumblebee” hay có tên tiếng Việt là “Chuyến bay của chú ong vàng” là một bản giao hưởng được viết cho vở kịch opera “Câu chuyện về vua Saltan”, tiếng đàn mô phỏng tiếng vo vo gấp gáp hỗn loạn của côn trùng, truyền tải hình ảnh về một chú ong bận rộn đang lo vun vút.

*Anh Thẩm,* cô tìm được tin nhắn vừa rồi, sửa lại một chút, một lần nữa gửi đi: *thật ra anh có thể không cần ra ngoài, tôi sẽ đóng cửa lại giúp anh, anh chỉ cần cho tôi vài địa chỉ có khả năng ông cụ sẽ đến thăm.*

Cô còn tìm cho Thẩm Khâm một lý do không tồi: *có lẽ làm như vậy, hiệu suất sẽ cao hơn.*

Cái này có điểm kì quái, hai người ở cùng một phòng, nhưng không để ý lẫn nhau, phảng phất đang chiến tranh lạnh, Thẩm Khâm nhìn chằm chằm màn hình, cô nhìn di động, giống như cả hai đều có chướng ngại phụ thuộc vào internet nghiêm trọng —— à, không phải giống như, mà quả thực Thẩm Khâm có.

*Kiểm tra toàn thành phố phần lớn đang mất kết nối internet, tôi không tìm được tư liệu camera giám sát giao thông, ở đây cũng không thể cung cấp sự trợ giúp cho cô.* Tình hình thực tế của Thẩm Khâm ngược lại còn ổn định một chút, dường như anh đã hạ quyết tâm: * Cô lái xe, tôi và cô cùng đi. *

* nhưng anh……*

* tôi làm sao? *

Đây là tình cảnh quá đặc biệt, không phải ở phòng tư vấn, mà là trong nhà của người gặp chướng ngại, không phải đáp ứng giúp đỡ, mà là cô cố ý hoặc vô tình xâm nhập vào không gian riêng tư của Thẩm Khâm, hiếm thấy Lưu Hà có một chút muốn rút lui, nhất thời ngây người tại chỗ, chỉ ra chướng ngại của Thẩm Khâm sẽ kích thích đến anh sao? Nên giao tiếp như thế nào để có hiệu quả?

Bóng lưng Thẩm Khâm lại lần nữa nhẹ nhàng run run đứng dậy, Lưu Hà lại nghe thấy tiếng cười khẽ giống như tiếng gió, hoặc là nói, tiếng gió giống tiếng cười.

Cô trừng mắt với bóng lưng của Thẩm Khâm, nhưng anh hình như cũng không để ý: *tôi cũng không phải hoàn toàn không thể ra ngoài, nếu cô đang suy nghĩ chính là chuyện này, thì tôi chỉ là…… không có việc gì thì không thích ra khỏi cửa mà thôi. *

Lưu Hà chớp chớp mắt: *vậy anh cũng không phải hoàn toàn không thể mở miệng nói chuyện, chỉ là không thích mà thôi?*

Chủ ý này là phản công, mà  sau cô đã gửi đi cô ý thức được chính mình trẻ con, nói chuyện cùng Thẩm Khâm đã lâu, thật sự dễ dàng bị anh kéo đến cùng một dạng ——

Bất quá, nhân cách trên mạng của cậu chủ Thẩm(tạm thời gọi như vậy đi), hình như so với tưởng tượng càng ‘mặt dày mày dạn’, anh giống như đã hoàn toàn đã quên vừa rồi dữ dội, biểu hiện một cảnh bối rối trước mặt Lưu Hà, thoải mái trả lời: *đúng vậy, có vấn đề gì sao?*

……*không thành vấn đề, vậy, chúng ta có thể xuất phát sao, anh Thẩm?*

*cô đi trước, tôi đi theo sau cô,cô Lưu.*

#

Đến trước xe, Lưu Hà ngay lập tức ý thức được một vấn đề ——  khi bạn và người đồng hành không nói với nhau câu nào, chỉ có thể trao đổi thông qua văn bản, bạn phải lái xe, không thể lúc nào cũng kiểm tra màn hình di động, nhưng lại cần anh ta chỉ đường, không hề nghi ngờ, hành động này từ khi bắt đầu dường như đã rơi vào cảnh khốn cùng.

Mà cô cũng rất muốn biết bạn đồng hành với cô giải quyết cái vấn đề nan giải này như thế nào, đúng vậy, Thẩm Khâm không phải khách hàng của cô, phương pháp của ông thẩm làm cô thấy phản cảm, nhưng Lưu Hà không tình nguyện phải thừa nhận, tại nơi sâu thẳm trong nội tâm, cô thực sự đã bắt đầu phát sinh hứng thú đối trường hợp củaThẩm Khâm: Anh rốt cuộc là thật sự hoàn toàn bài xích giao tiếp, hay là như chính lời anh nói, chỉ không thích mở miệng nói chuyện? Trước tình cảnh xấu hổ trước mắt này, quả thật có thể giúp cô tìm được đáp án.

Một chiếc Passat màu xám bạc ở trong bóng đêm lướt qua, tốc độ tương đối không nhanh không chậm, hướng đi rõ ràng, hiển nhiên, người lái rất rõ ràng chính mình cần đi đâu.

“Cô Lưu, xin rẽ trái.” Bên trong xe, bên trong xe giọng nam mạnh mẽ vang dội, thể hiện ra hơi thở nam tính: “Sau giao lộ tiếp tục đi thẳng.”

Lưu Hà lặng lẽ xoay vô lăng, cố gắng gạt đi cảm giác thất bại đang tích tụ dần lên ở trong lòng, ở phía sau cô, Thẩm Khâm vùi mình trong bóng tối phía sau ghế lái, chỉ chừa cho cô một cái chóp mũ, cô có thể nghe thấy âm thanh ngón tay chạm vào màn hình rất nhanh, anh nhập chữ vào phần mềm, sau đó ——

“Cô Lưu, chuyên tâm lái xe, cô áp sát đường.”

…… Lưu Hà cắn răng đánh tay lái chính.

“Cô Lưu, hiện tại cô có gì tức giận phải không?”

“Cô Lưu, cô có muốn tôi hát một bài cho cô nghe không, làm không khí sôi động?”

Bên trong xe tràn đầy âm nhạc điện tử mạnh mẽ, thật sôi động, bộ dáng tự tiêu khiển của Thâm Khâm giống như đây là sân nhà anh Lưu Hà đen mặt, ngồi ở ghế lái phía trước, mấy lần muốn nói, nhưng lại thôi: Kỹ thuật tiên tiến, Thẩm Khâm vẫn như cũ không thực sự mở miệng nói chuyện, mà cô cũng không thể xác nhận tự mình lên tiếng sẽ lại làm anh khẩn trương hay không.

—— đương nhiên, cũng bởi vì nếu hiện tại mở lời, cô không biết bản thân sẽ nói gì.

Khu biệt thự Nguyệt Hồ vốn đã cách xa khu vực nội thành, dưới sự dẫn đường của Thẩm Khâm, Lưu Hà cách nội thành càng ngày càng xa, cảnh vật ven đường không ngừng là các biệt thự, khu dân cư đan xen giữa các ngôi làng nhỏ, đây là cảnh tượng thường thấy ở vùng Xà Sơn, trước khi mở rộng thành thị đến nơi đây, vùng Xà Sơn, vốn dĩ là nông thôn.

Đi đến trước mặt mở ra một đoạn, bọn họ đã đi vào con đường không tên, ngay cả đèn xanh đèn đỏ đều không có, Lưu Hà không có cách nào tiếp tục duy trì trầm mặc.

“Anh Thẩm, chúng ta đây là muốn đi tới nơi nào?” Cô hỏi.

“Ồ, cô Lưu nói chuyện.”

“Cô Lưu vẫn luôn duy trì trầm mặc không cảm thấy nhàm chán sao?”

“Cô Lưu có phải sợ điều gì phải không?”

Tuy rằng đã phần nào quen với cách trả lời thiếu đòn của Thẩm Khâm, nhưng nghe âm thanh nhân tạo dùng điệu tụng kinh máy móc đọc lại lời nói rác rưởi kia của anh dõng dạc, hùng hồn thấy phiền, tư vị chua này vẫn là hết sức mới mẻ, Lưu Hà thất vọng mà khẽ gầm nhẹ, từ bỏ nỗ lực giao tiếp, tiếp tục đi về phía trước, ghế sau lại truyền đến khe khẽ, tiếng cười giống như gió thoảng.

“Phía trước rẽ trái, lại đi hai km nữa là đến.” Cuối cùng, Thẩm công tử nghịch ngợm vẫn có giới hạn, âm thanh nhân tạo như tụng kinh chỉ đường cho cô, chỉ dẫn Lưu Hà dần dần tới gần nhiều điểm đèn đuốc nhỏ—— là ngôi làng nhỏ rất thường thấy ở Giang Nam.

Khi ngọn đèn đuốc chiếu vào, Thẩm Khâm rõ ràng nói ít hơn hẳn, Lưu Hà không  nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng có thể cảm thấy không khí bên trong xe dần dần nặng nề căng thẳng, giống như là áp lực một lần nữa đè lên vai của anh: một khắc vui đùa đã biến mất, giờ phút này lại đối mặt với cơn hoảng loạn.

Cảnh quan nông thôn xung quanh thành phố S đều không tồi, đường trong thôn rất rộng, hai bên đều là những ngôi nhà nhỏ, Lưu Hà đi ngang qua hơn nửa cái thôn lớn, dừng lại trước một căn nhà lớn ở góc Đông Nam: Đây là một ngôi nhà hơi cổ, vẫn là kiến trúc mái cong truyền thống, nhưng có thể nhìn ra được, đã được tu sửa và cải tạo lại thật tốt, cửa ngõ đang mở, dường như có thể nhìn thấy ngọn đèn dầu trong nhà rọi ra.

Thẩm Khâm hoàn toàn hóa thành pho tượng yên lặng trên ghế sau, không nói không động, Lưu Hà do dự một lát, mở cửa xuống xe, đi đến phía sân.

Tiếng đóng cửa hai lần liên tiếp tiếng vang lên phá tan đêm khuya yên tĩnh, cũng kinh động đến chủ nhà —— hoặc có thể là chủ nhà thật sự vẫn luôn đang chờ đợi giờ phút này, Lưu Hà nghe được tiếng bước chân ổn định quen thuộc, thoát, thoát, thoát ——

Ông Thẩm mở cửa nhà ra, cất bước đi tới, ở trên bậc tam cấp nhìn xuống: Ông đã thay quần áo ngụy trang, đổi lại một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn uy nghiêm, vẻ mặt của ông vẫn tỏ ra cứng nhắc như vậy, nhưng từ trong ánh mắt ông Lưu Hà nhìn thấy ý cười cùng vui mừng.

Mùi đồ ăn cũng bay ra theo ông, dì giúp việc khuôn mặt tươi cười, chợt sốt sắng từ phía sau ông chen qua, trong nhà hẳn là đã dọn lên một bàn đồ ăn ngon.

Tiếng bước chân nhỏ phía sau dừng lại, Lưu Hà liều mạng thoáng quay lại nhìn, mặt của Thẩm Khâm ẩn trong bóng tối, chỉ có thể thấy thấp thoáng hai mắt của anh, hiện ra trong sáng như ngọc lưu ly trong bóng đêm. Anh còn duy trì tư thế bước được một nửa, chân trước chân sau, đôi tay nhét vào túi, bả vai căng thẳng dường như giữ lực, tư thế phòng ngự  điển hình——

“Nhìn đi.” Ông nói, Lưu Hà đột nhiên quay đầu lại —— ý cười trên mặt ông đã biến mất, vịn tay vào cạnh cửa, dường như đang ở dùng sức, bày ra một tư thế phòng ngự mới…… Ông hẳn là đã hiểu ra được, tuy rằng Thẩm Khâm thật sự đi ra khỏi phòng, nhưng hướng đi này, sẽ không đơn giản như ông nghĩ trước đây.

Ông vui mừng tiêu tan, nổi lên đề phòng và tự mình phòng ngự, Lưu Hà gần như muốn thở dài, giống như chứng kiến vô số loại cảnh tượng chồng chéo nhau —— vui sướng và mong chờ  được thay thế bằng bị thương cùng phẫn nộ, nhưng mà càng như vậy, nhiều năm uy quyền càng làm ông trở nên độc đoán ——

Trong lời nói của ông đã không còn có ôn nhu, chỉ có quyền uy vô tận, dứt khoát không cho từ chối: “Đi ra khỏi phòng, thật ra cũng không khó như cháu nghĩ.”

Thẩm Khâm không nói lời nào, anh đi xuống xem, bả vai hạ thấp, hõm vai càng ngày càng gấp, như là dùng im lặng biểu thị câu trả lời của mình. Lưu Hà không khỏi muốn nghiên cứu vẻ mặt của anh, để biết trong đó có dấu hiệu kinh ngạc hay không: Trước khi tới đây, có phải anh đã đoán trước được mọi thứ? Đây có phải là lí do anh kiên trì muốn đến đâycùng cô?

Đương nhiên cô cũng muốn hỏi ông, ông đã từng thấy Thẩm Khâm run rẩy sao, cuộn tròn ở trong góc phòng an toàn nhất, vùi mình vào trong kén, không ngừng run rẩy, đây là việc anh không  muốn làm nhất, nhưng mà anh buộc chính mình phải làm làm, bởi vì có người làm cho anh không có cách nào có sức lực kháng cự.

Không được đáp lời, sắc mặt ông càng kém, vào lúc này, ông không thể không nhìn về phía Lưu Hà, chỉ có thể đối với mặt hồ lộ ra khuyết điểm của người già, ông cho là ở ngôi nhà này, công ty này, chủ gia tộc này, khí thế của ông thậm chí khét tiếng, cùng với đó cũng không khỏi phân trần, thậm chí từ trên cao nhìn xuống là tàn khốc, đương nhiên, ông là người giám hộ của Thẩm Khâm, ông vì tốt choThẩm Khâm, ngay lúc này, ông có được Thẩm Khâm.

Ông đi tới chỗ Thẩm Khâm.

Thẩm Khâm bắt đầu run nhẹ, Lưu Hà nghe được âm thanh rất nhỏ như tiếng gió, nhưng đây không phải là tiếng cười, là hàm răng không thể khống chế, đập nhẹ vào nhau tạo ra âm thanh rất nhỏ——

Âm thanh này, tróc ra từng mảng nhẫn nại của cô cuối cùng, tất cả lý lẽ chuyên gia tâm lý, suy nghĩ xã hội đều bị ném ra sau đầu, cô cất bước ngăn ở  trước người Thẩm Khâm, dang đôi tay che chắn cho anh.

Không khí rõ ràng cứng lại, bất luận Thẩm Khâm hay là ông như thể đều vì việc này kinh ngạc, âm thanh run rẩy ngừng lại, ông ngừng bước chân ——

Lưu Hà từ từ lắc đầu với ông, truyền tất cả sự thất vọng vào hai mắt, tất cả không nói bằng lời dùng ánh mắt trao đổi, mọi chuyện ngày hôm nay, đã đủ lắm rồi.

Sắc mặt ông khẽ thay đổi, nhìn kỹ Lưu Hà, hay là Thẩm Khâm sau lưng cô, hình tượng tức giận dần dần tan đi, tới hồ ông dần nhận ra, vô cùng kinh ngạc, một tia hối hận ——

Lưu Hà không cho ông thời gian tự thuyết phục, tránh ông đổi ý, cô nhắm chuẩn thời cơ, mở miệng nói: “Ông ơi, đêm nay ông định ở tại đây sao?”

Ánh mắt ông chớp chớp, như là đang quyết định cái gì, sau một lát suy tư, ông chậm rãi gật đầu.

“Ngày mai sẽ có người tới đón ông, đúng không?” Lưu Hà nói: “Đi thôi, cháu và anh Thẩm có thể yên tâm mà trở về rồi.”

Ông gật đầu, phía sau Lưu Hà truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, không khí trong sân được buông lỏng xuống, giống như không khí sau cơn sấm sét, vô cùng tươi mát, ông thở dài nhìn Lưu Hà, ý không cần nói cũng biết: ‘ Trẻ con trong nhà không hiểu chuyện, phiền cháu quan tâm’.

Lưu Hà miễn cưỡng cười với ông, cô hiện tại có cảm giác phức tạp đối với ông Thẩm: “Ông, ông nghỉ ngơi sớm một chút.”

Ông gật gật đầu với cô, giống như đã từ trong sự suy sụp khôi phục lại, trong ánh mắt ông lại ẩn ẩn mang theo ý cười —— Lưu Hà hiện tại thực không thích ông nhìn biểu tình của mình, cô nhíu nhíu mày.

Ông thấy được biểu tình của cô, cô có thể khẳng định, nhưng việc này không cản trở ông hòa nhã mà nhấc tay cùng cô từ biệt, giống như xung đột vừa rồi, chỉ là một giấc mộng mây khói.

#

“Đó là làng Nam Thanh, nhà cũ của Thẩm gia, ông nội thật nhớ bạn cũ…… Khi còn nhỏ tôi và ông ở nơi này  một khoảng thời gian ngắn.”

Trên đường quay về nội thành, Thẩm Khâm vẫn luôn không nói gì, chỉ có Lưu Hà di động Lâm Chí Linh, hòa ái dễ gần mà nhắc nhở ‘tới giao lộ rẽ phải ’, xe đang từ đường làng sau đó lại một lần nữa trở về cao tốc quanh nội thành, âm thanh điện tử quen thuộc mới lần thứ hai vang lên, Lưu Hà nhìn thoáng qua kính chiếu hậu —— Thẩm Khâm đã gỡ mũ áo choàng xuống, cũng không hề vùi đầu vào phía trước để đạt được sự che chắn tốt nhất, anh thả lỏng mà tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong tầm nhìn kính chiếu hậu chỉ có nửa cái cằm.

Tư thế này có hơi ưu thương, Lưu Hà có thể phỏng đoán bên trong tâm tình này: Ở ngôi nhà kia, có lẽ là thời thơ ấu trong trí nhớ của Thẩm Khâm không nhiều kí ức vui vẻ, tiêu biểu anh lớn lên cùng ông nội. Nhưng đêm nay lại bị ông Thẩm tự tay phá hủy, trở nên nói rối còn là nơi tổn thương.

Anh đoán được dụng ý của ông từ khi nào?

Nếu biết việc này chỉ là thủ đoạn ông ép anh đi ra khỏi phòng, anh vì sao còn muốn tới?

Tất cả chuyện này, anh phỏng đoán được bao nhiêu?

Anh rõ ràng ông không nói chuyện chỉ là thủ đoạn cùng anh ‘đấu trí đấu dũng’ sao?

Anh có thể thông cảm cực hạn của ông, hiểu ý tốt của ông sao?

Mấy vấn đề này quanh quẩn trong lòng cô, giống như con bướm tung tăng, khi Lưu Hà mở miệng, tất cả lòi muốn nói lại đều bay đi.

Cô nói: “Anh Thẩm, nếu anh không muốn nói chuyện, cũng không sao.”

Lúc này đây, không phải âm thanh máy móc, Thẩm Khâm ừ một tiếng.

…… Thực nhẹ, cô dường như nghe không rõ, nhưng thật sự chính là thanh âm của anh—— Lưu Hà không nhịn được nhìn qua kính chiếu hậu, lại chăm chú nhìn nửa cái cằm kia nửa.

Bị ánh đèn chiếu sáng lên tầm nhìn có hạn, cô thoáng nhìn đến khóe môi Thẩm Khâm—— màu đỏ nhạt nét cong cuối, hiện tại hơi hơi vểnh lên.

Cô thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía mặt đường.

Lại sau một thời gian, không biết vì sao, bản thân Lưu Hà cũng bất giác mà dương lên khóe môi.

#

Vùng Xà Sơn này hình như cũng không kẹt xe, hôm nay xem như ngoại lệ, Passat đi qua mấy khu phố, chỉ có bóng dáng ngọn đèn khẩn cấp lay động, phía trước hai bên đường mở ra một lối nhỏ, xe cũng bởi vậy đi thật sự chậm, ở mấy cái cửa đèn xanh đèn đỏ, đều kéo dài thời gian một chút.

Dân cư khu biệt thự càng thưa thớt, cho dù là ngày thường, đều rất hiếm nhìn thấy ánh đèn, đêm nay càng là một mảnh yên tĩnh, từng dãy nhà nhỏ an an ổn ổn nằm ở trong bóng tối,  ánh trăng là nguồn sáng duy nhất chiếu sáng, cũng bởi vậy, cho dù đường trong tiểu khu vừa nhỏ vừa rối, Lưu Hà vẫn như cũ không cần tốn nhiều sức đã đến được dưới ban công nhà họ Thẩm: Ở một mảnh trong bóng đêm, duy nhất lầu ba nhà số 24, lộ ra một chút ánh đèn.

Cô dừng xe ở đường mòn đi vào ổn định, mở khóa xe ra, lại cẩn thận mà tắt đèn xe đi: “Tôi không xuống xe tiễn anh, Anh Thẩm.”

Trong bóng đêm, Thẩm Khâm hiển nhiên muốn được tự do, anh lại ừ một tiếng, vẫn như cũ không mở miệng nói chuyện —— nhưng di động Lưu Hà rung lên.

*Cô Lưu, ngủ ngon.*

Lưu Hà cười nói: “Anh Thẩm ngủ ngon.”

Thẩm Khâm khẽ mở cửa xe không một tiếng động, giống như là một con cá chuồn vào cảnh đêm, Lưu Hà nhìn theo bóng dáng anh hoàn toàn đi vào bóng tối, chú ý tới cử chỉ chân tay anh so với vừa rồi thả lỏng rất nhiều, xem ra, công kích đêm nay đối với tinh thần của anh không kích thích quá lớn——

Thẩm Khâm dừng bước, nhưng không xoay người, Lưu Hà bỗng nhiên ý thức được, ánh mắt của chính mình có lẽ đã quấy rầy cho anh: Tuy rằng Thẩm Khâm đưa lưng về phía cô, nhưng rất người nhạy cảm đều có thể phát hiện bị người khác chú ý, đối với rất nhiều người mà nói, việc này càng phát ra một loại áp lực.

Cô thu hồi ánh mắt, phát động động cơ bắt đầu cho xe di chuyển xe, sắc trời đen kịt, làm cô không thể không chuyên tâm lái xe, để tránh đụng hư cây xanh hoặc đồ trang trí đắt tiền bên trong biệt thự, mãi đến khi quay xe ra đường chính, Lưu Hà mới cầm lấy di động —— vừa rồi nó rung một chút, trước khi Thẩm Khâm đi vào trong nhà.

*Cảm ơn cô, cô Lưu.*

Thoạt nhìn, Thẩm Khâm tâm tình đã khôi phục không ít, bởi vì anh đã phát liên tiếp biểu tình mỉm cười tứ tung, thoáng qua tất cả không thoải mái đêm nay đều trong tiếng cười của chủ quán Kim, Vương nima, thỏ Tuzki [*] mà biến thành chuyện cũ, Lưu Hà lắc đầu cười rộ lên, kéo khung thoại đi xuống kéo.

[*] Chủ quán Kim, Vương nima, thỏ Tuzki đều là các icon hài hước thường được giới trẻ Trung Quốc sử dụng. 

* Đúng như tôi nghĩ, cô thật sự rất dịu dàng.* Những lời này ngược lại không hợp với bất cứ cái biểu tình nào.

Không biết vì sao, lời này có mang theo một loại cảm giác hoang đường hài hước, làm Lưu Hà lắc đầu càng mạnh hơn nữa, cô thậm chí hiếm khi mà cười lên tiếng.

*Cảm ơn anh, anh Thẩm. * cô do dự một giây: * So với suy nghĩ của tôi thì không giống……*

Cô lại ngừng vài giây, lơ đãng nhìn qua cửa sổ xe, nhìn hướng lầu ba kia một chút ánh sáng nhạt mơ hồ.

Biệt thự mặt hướng ra đường mòn mấy tầng lầu đều có sân trước to rộng, trong những lần trước đến, sân trước ở lầu ba luôn là trống không, cửa sổ sát đất kéo lên bức rèm, làm người nhìn không thấy một chút chi tiết, nhưng hiện tại, cửa bị mở ra, bức rèm bị gió thổi lên, lộ ra ánh đèn bàn làm việc trong phòng, ngược sáng, có dáng người cao đứng ở trên sân, trong lòng bàn tay còn sáng lên một chút ánh sáng nhạt.

Tuy rằng không thấy rõ, nhưng Lưu Hà biết anh nhất định nhanh chóng mà liếc liếc mắt một cái màn hình, bởi vì di động của cô lại bắt đầu rung: *Cái gì? Cái gì cái gì?**Cô Lưu, không giống cái gì?*

Lưu Hà nổi lên tâm tình cố ý đùa dai, cố ý phát động động cơ, làm cho di động càng điên cuồng rung, cô nhịn cười, một lần nữa click mở khung tin nhắn ra, bỏ qua một đoạn truy hỏi, trực tiếp nhập vào ô trả lời.

*So với suy nghĩ của tôi thì không giống…… Kỳ thật, anh cũng không đáng ghét như vậy.*

Âm thanh tra hỏi của Thẩm Khâm ngừng lại, trên sân ánh sáng lay động một chút, như là có người cẩn thận nhìn màn hình, chú ý không cho màn hình chiếu sáng đến chính mình, nhưng mà, Thẩm Khâm cũng không trả lời ngay, mà Lưu Hà cũng không hề ở lại, cô phát động động cơ, cuối cùng nhìn sân một cái.

Ánh trăng không đủ để cô thấy rõ mặt Thẩm Khâm, nhưng cô có thể hình như thấy hai mắt anh, dưới ánh trăng phản chiếu nhàn nhạt ánh sáng lưu ly, hai mắt hiện tại chuyên chú mà nhìn cô, cái này làm cho cô dậy lên tò mò anh có thể nhìn thấy cái gì, trừ bỏ Thẩm gia có một chiếc đèn bàn bên ngoài, hiện tại toàn bộ tiểu khu đều không có một chút nguồn sáng nhân tạo——

Nghĩ tới cái gì với cái gì, vừa mới nghĩ đến đến chuyện này, cùng với âm thanh rất nhỏ ‘ ong ’, toàn bộ đèn đường kiểu Tây cổ điển nhu hòa mà sáng lên hai bên đường mòn, trong đó một chiếc đèn đường vừa lúc ở sân phơi bên cạnh, toàn bộ hoàn toàn, từ đầu đến chân Thẩm Khâm, cứ như vậy đột nhiên không kịp phòng bị mà lộ ra trước mặt Lưu Hà.