“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào

Chương 123: Rượu Vào Người Là Làm Loạn

Cái tên đàn ông mất nết ấy từ lúc chuyển mọi đồ đạc sang nhà mẹ vợ là nhiệt tình bám đuổi sau lưng Quân. Hắn như con muỗi bay nhằng nhẵng xung quanh cô, muốn đập cũng không đập được mà đuổi lại càng không. Quân thực sự muốn phát điên. Đi đâu, làm gì chỗ nào cũng thấy cái mặt mo của hắn. Cáu đến nỗi cô cầm luôn chiếc giày cao gót lên rồi ném về phía hắn không chút do dự. Khánh chỉ lùi lại để tránh, cách xa cô có mấy chục mét xong rồi đâu lại vào đấy. Vài phút sau lù lù trước mặt Quân lại còn chưng cái mặt trơ tráo chọc giận cô xì cả khói trên đầu.

Ở cửa hàng hoa thì ngồi trước quầy tính tiền đăm chiêu nhìn cô làm việc. Đôi mắt như mặc định là chỉ được nhìn mỗi Quân. Cảm giác mình như kiểu đang bị giám sát cô lại ném cho hắn một bó hoa rồi bắt giao đến một cửa hàng mới khai trương. Để hắn đi cho khuất mắt. Tổng giám đốc của WL lại giúp vợ đi giao hoa. Có hơi lạ đời chút thế nên hắn mới bịt kín mít khẩu trang để tránh bị người khác nhìn ra.

Mới có hai hôm mà cô đã không chịu nổi Phan Quân Khánh. Một ngày nhìn nhau có phải đến trăm dạo. Cái gì đã biến mặt hắn dày đến nỗi khoan sắt cũng không xi nhê. Hắn ta định vứt lại mọi công việc ở tập đoàn để đến đây làm phiền mình sao?

“Anh có biến khỏi tầm mắt của tôi không?”

“Nhà này là của mẹ. Hộ khẩu thì cũng đã cắt rồi nhập tên em sang hộ khẩu của anh rồi. Mẹ đồng ý cho anh ở đây thì em không có quyền đuổi anh đi. Đây đâu phải là nhà em.”

Khánh Quân: “……”

Kiếp trước không biết mình ăn ở thế nào mà kiếp này lại có âm hồn bu bám đến kinh vậy.

Không thèm cãi cọ với hắn nữa Quân lập tức cầm túi xách rồi xỏ giày vào. Hôm nay lại có hẹn với bạn Kim. Nhìn đồng hồ thì sắp đến giờ hẹn cô liền xỏ nhanh đôi giày cao gót rồi phi ra. Bước được và bước thì Phan Quân Khánh đã níu dây đeo túi lại. Nhìn cô ăn vận trang điểm như vậy anh thật không muốn cho ra bên ngoài.

“Em đi đâu thế?”

“Liên quan gì đến anh?

Thấy cô không chịu trả lời Khánh liền giữ khư khư dây đeo rồi kéo cô lùi lại về phía mình.

“Buông ra. Trễ hẹn của tôi bây giờ.” Quân vùng vằng đẩy hắn ra cố giật lại túi xách.

“Em đi với Vũ Anh Kim hả? Vậy để anh lái xe đưa em đến đấy.”

“Tôi đi với trai.”

Khánh liền lập tức sầm mặt. Nhìn thái độ bình thản đến lạ thường của Quân đám mây bắt đầu kéo đến trên đầu anh.“Em dám!”

“Anh đưa gái về tận nhà lại còn muốn cấm tôi đi chơi với trai à?”

Dường như việc mình hai lần đưa người phụ nữ kia về nhà đã trở thành vết nhơ không thể gột sạch của Khánh. Anh cũng không thể tha thứ được cho hành vi sai trái của mình. Giờ lại bị vợ chỉ trích chuyện cũ đành im thin thít, tay dần buông lỏng túi xách ra.

Quân không có ý bới móc chuyện đã ngủ yên. Vì hắn làm gì cũng không liên quan đến kinh tế của cô cả. Tuy nhiên Phan Quân Khánh lại thích can thiệp vào chuyện riêng của cô một cách quá thể đáng như vậy. Bảo ai không giận không bực.

“Em đừng về trễ. Có chuyện gì gọi cho anh.”

Dặn xong vài câu Khánh liền lên lầu. Quân cũng chẳng cần để ý đến cảm xúc của anh cứ thế đi ăn uống với Kim rất vui vẻ. Chọn một lounge có tiếng bên cạnh bờ sông Hàn hai cô gái liền bắt đầu chọn đồ uống. Lâu rồi không được xả stress nay phải uống cho đã cho say. Không gian không quá ồn ào sôi động như quán bar cũng chẳng tẻ nhạt như quán cafe. Lounge này rất thích hợp để hai cô gái ngồi tán nhảm và ngắm trọn mọi anh chàng ở đây. Quân đang dốc sức giúp bạn thân có một điểm tựa vững chắc. Từ sau lần bị bạn trai yêu mấy năm cắm sừng Kim chẳng lui tới với một tên khác giới nào cả.

Chẳng biết hôm nay Quân đang vui chuyện gì mà lại cứ gọi rượu liên tục. Có phải là vì chuyện mình vờn Phan Quân Khánh nên mới hả hê đến thế chăng? Nhớ lại khuôn mặt cam chịu của hắn khi bị cô mắng chửi hay đuổi đánh Quân lại bật cười hài lòng. Tên chồng của mình lại có lúc nhượng bộ, phục tùng người khác thế đấy.

Qua thêm một tiếng đồng hồ cả hai đã say mèm. Cô say thật rồi Kim cũng say nốt, người nằm áp mặt lên bàn và nhắm mắt tựa ngủ. Dù nhân viên đã cố lay tỉnh và nhắc nhở rằng quán sắp đến giờ đóng cửa. Nhưng Kim lại vùng vằng nổi đoá khi có kẻ đang làm phiền đến giấc ngủ của mình, chẳng nhớ là mình đang ở chỗ nào.

Vẫn còn chút ý thức Quân lảo đảo tìm đến cửa toilet và rửa mặt. Vừa cúi mặt sát vào bồn, tay liền tạt nước lạnh vào mặt để cho tỉnh hẳn. Nhưng mấy loại rượu cô uống đều có nồng độ rất cao dùng nước chẳng ăn thua. Quân liền dựa người vào tường rồi từ từ ngồi xuống. Cô muốn ngủ ở đây luôn đỡ phải về nhà để nhìn thấy tên chết dẫm ấy.

Mơ mơ màng màng thì bên tai truyền tiếng bước chân. Quân cố he hé mắt nhìn xem đó là ai. Nhưng mắt cứ díu lại người cũng mềm oặt nên cũng không buồn nhúc nhích. Đến khi nghe loáng thoáng ra chất giọng cằn nhằn quen thuộc thì Quân mới yên tâm ngả lưng thiếp đi.

Được Thiên Vũ báo rằng là vợ mình đang say chết dí ở đây Khánh tức tốc đến. Cứ tưởng không duyên ai ngờ lại bắt gặp nhau thường xuyên ở mấy cái chốn giải trí này. Hoàng Thiên Vũ cũng hơi sốc trước khả năng uống rượu của Quân. Thầm nghĩ sau này có dịp phải xách mấy chai rượu sang nhà Phan Quân Khánh để cụng ly so đô với cặp vợ chồng trẻ con ấy.

“Thế còn cô em này thì sao?”

“Cô ta là bạn thân của vợ tôi. Cậu đưa cô ta về hộ tôi. Không thì kiếm đại cái khách sạn nào rồi tống cô ta vào đấy cũng được.”

Khánh vừa bế vợ trên tay vừa nói. Nhìn Kim đang rũ như tàu lá chuối mặt anh lại càng u ám hơn.

Là cô ta rủ rê dạy hư vợ mình. Thật muốn cho cô ta một trận.

“Ơ này. Đâu ra của nợ này làm tội tôi thế?”

Hoàng Thiên Vũ có lòng tốt báo tin cuối cùng lại rước về một cái của nợ. Anh ta cũng đang mệt vì rượu. Từ tối đến giờ không biết đã uống bao nhiêu. Thân mình còn chưa lo xong lại còn đèo bòng thêm người nữa. Thật phiền phức.

Dù không bằng lòng nhưng nhìn người con gái đang nằm vật vờ ở đấy lại không nỡ. Máu thương hoa tiếc ngọc nổi lên Hoàng Thiên Vũ loạng choạng dìu Kim ra bên ngoài.

Mặt mày cô gái đỏ bừng, mùi rượu nồng nặc toả ra bám vào người Khánh liền khó chịu làu bàu vừa đủ cho Quân nghe thấy:

“Uống cũng phải có chừng mực thôi chứ. Hôm nay nếu không có Thiên Vũ thì em định biến cái toilet thành phòng ngủ của mình à?”

Bị mắng nhưng Quân vẫn cười cười tay bắt đầu sờ loạn lên ngực Khánh, còn dụi dụi mặt vào đấy. Toàn thân ngứa ngáy bởi bàn tay xinh đẹp đang chạm vào bước chân đi đến chỗ xe mình đang đậu càng nhanh hơn. Mở cửa đặt cô vào ghế sau Khánh đứng bên cửa giúp cô thắt dây an toàn.

Quân say đến mức không biết trời đất là gì. Tay cứ chọc rồi véo vào má Khánh. Cô cười ngô nghê hỏi:

“Anh gì ơi. Sao nhìn anh lại giống với tên tôi ghét thế?”

“….”

Thấy người đối diện chẳng trả lời Quân lại tiếp tục cười hì hì nói:

“Càng nhìn lại càng giống gã chồng đáng ghét của tôi. Anh có họ hàng gì với hắn không thế?”

“….”

Người bình thường cài dây an toàn chỉ mất vài giây còn Khánh loay hoay mãi vẫn chưa xong. Quân cứ túm lấy cổ áo của anh rồi còn cựa quậy liên tục. Lại còn dùng những chiếc móng nhọn của mình bấu vào cánh tay anh khiến nó chảy máu. Khánh bất mãn quát:“Khánh Quân. Em có tỉnh lại không hả?”

Gỡ tay cô ra được rồi Khánh liền đóng chặt cửa đến ngồi vào ghế trước khởi động xe. Đúng là để phụ nữ uống say thật nguy hiểm.

Bế lên phòng, Quân liền lăn ra giữa giường ngủ mất. Thấy vậy anh liền bật điều hoà rồi đắp chăn lên cho cô. Cứ ngỡ là cô đã ngủ rồi ai ngờ lại quẫy đạp văng chiếc chăn ra xa. Vì quá nóng Quân bật người dậy tay liền vén áo lên đến eo. Vô thức muốn cởi nó vứt đi cho thoải mái. Tiết trời mùa hè nóng bức lại còn uống nhiều rượu đến thế người không biến thành cục than đang cháy mới lạ.

“Nóng chết đi được.”

Cũng chẳng nhớ là có kẻ đang ngồi một bên mình Quân cứ thế vô tư lự để lộ da thịt của mình. Mí mắt giật giật khi nhìn thấy hai khối nhũ mềm mại đang dần lộ ra. Khánh âm thầm nuốt nước bọt, chửi thề một tiếng:

“Chết tiệt. Em đang muốn quyến rũ anh sao?”

“Anh đẹp trai muốn ngủ với tôi hả? Hì hì. Vậy anh phải xem Phan Quân Khánh có ở quanh đây không?”

“….”

“Hắn mà thấy anh ở đây là có án mạng đấy. Anh có dám liều không?”

“Em nhìn cho kỹ người trước mặt mình là ai.”

Khánh gần như đang mất kiên nhẫn. Tay nhấc cằm cô lên ép người nhìn vào mắt mình. Vòng tay qua cổ người đàn ông trước mặt Quân ghé sát lại rồi thì thầm:

“Anh là ai ư? Là anh chàng đẹp trai nhất ở đây.”

“….”

Thực chỉ muốn lấy cái điện thoại quay lại video rồi mai sáng đưa cho cô ấy xem. Chếch choáng say đến mức hồ đồ và như thể biến thành một người khác. Bình thường sẽ không bao giờ có những hành động và lời nói cợt nhả đến thế. Cho cô ấy đi với Vũ Anh Kim quả là chết người.

Mắt chẳng buồn mở tay lại tiếp tục gỡ cúc áo. Quân đâu biết rằng mình đang ở chung với con sói bị bỏ đói lâu ngày. Nhìn chằm chằm vào phần da thịt đang phơi bày kia Khánh thực sự muốn nổ tung. Đã lâu rồi mới lại được chiêm ngưỡng vẻ đẹp hút hồn này của cô. Anh không khách khí nữa kéo người lại gần mình rồi ngấu nghiến hôn, tay lại luồn vào bên trong áo con tìm đến nơi tròn đầy. Âm thanh rên rỉ đầy mị hoặc phát ra càng khiến Khánh cuốn chặt lấy môi cô. Lần đầu tiên Quân không phản kháng lại còn trông rất hưởng thụ làm Khánh suýt nữa thì không kiềm chế được mà hung hăng xông vào thân thể cô. Đúng là yêu tinh thật biết các hành hạ người khác.

Đến khi tạo một ấn ký màu đỏ lên cổ để đánh dấu chủ quyền Khánh mới cam lòng dừng lại. Sáng mai cô ấy mà tỉnh rượu lại chửi anh không thương tiếc.

Sáng sớm chuông điện thoại reo inh ỏi. Người nằm trên giường muốn tắt đi nhưng kẻ gọi lại không buông tha. Cảm thấy có thứ gì đang nằm bên cạnh, cô gái mới cố mở mắt để xác định đó là vật gì.

“Áaaaa!”

“Anh là ai? Sao lại nằm trên giường của tôi.”

Kim hét ầm ĩ rồi đạp ngã tên đàn ông bên cạnh lăn xuống nền. Nhìn hắn trong tình trạng không mảnh vải che thân là cô biết là có chuyện chẳng lành. Lại nói áo quần trên người cô cũng không còn. Tức là cô và tên đàn ông lạ mặt này đã qua đêm với nhau. Hoảng hốt lùi lại rồi quấn chăn lên người. Kim liền ném chiếc gối vào mặt hắn rồi hét lên:

“Anh là ai? Tại sao lại ở đây? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Đang còn chìm trong giấc mộng thì bị đánh thức giữa chừng. Hoàng Thiên Vũ liền cằn nhằn:

“Phiền chết đi được.”

Càng tức giận hơn khi hắn còn dám nói cô phiền. Kim lại thét to hơn:

“Tôi hỏi anh là ai? Rốt cuộc đêm qua có chuyện gì hay không?”

Dây vào phụ nữ đúng là thật phiền phức. Cô ta không nhìn thấy mọi thứ đang vứt lăn vứt lóc kia sao? Phụ nữ và đàn ông ở chung với nhau trên một chiếc giường lại còn lột hết áo quần. Tên ngốc cũng nhận ra được là tối qua có chuyện gì.

“Hoàng Thiên Vũ. Người tối hôm qua đã lên giường cùng với cô.”