“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào

Chương 146: Thiên Duyên Tiền Định

Kết thúc buổi dạy Quân liền tìm đến nơi Huy Nam đang giúp dân trong bản sửa chữa nhà cửa. Nhìn anh thoăn thoắt xếp từng viên gạch rồi trát vữa lên Quân liền bật cười trêu:

“Không ngờ anh lại có nghề tay trái là làm thợ xây. Ngày trước sao em không biết nhỉ?”

Hất hàm về phía một thợ xây đang chăm chỉ làm việc Huy Nam cười cười nói:

“Cũng vừa mới học từ bác thợ xây ấy kìa. Em ngắm xem anh căn đã chuẩn chưa?”

“Rồi! Rồi! Rồi!”

Tình bạn hiện tại của bọn họ đã tốt lên hơn rất nhiều so với lần đầu gặp lại sau 2 năm. Không còn xa cách khi ánh mắt Huy Nam nhìn Quân thân thiện hơn. Bây giờ Huy Nam không còn nhớ quá khứ bọn họ đã có những gì và Quân cũng không muốn nhắc đến nữa. Cái tình yêu bọ xít gắn liền với trái tim đang lớn, gắn liền với cả thanh xuân. Là ngộ nhận và tự dối mình dối người rằng Huy Nam cũng thích cô. Đoạn tình cảm ấy Quân cũng đã vùi chôn từ lâu. Quá khứ phải được ngủ yên. Thay vì để Huy Nam đảo lộn trong mọi ký ức thì cuộc sống của anh bây giờ vẫn tốt vẫn vui hơn.

“Mấy đứa học trò có ngoan không? Cô giáo Quân chắc không nỡ cốc đầu học sinh của mình đâu nhỉ?”

“Không có đâu!” Quân xua tay phủ nhận, mặt hơi ngượng ngượng.

Hỏi Quân hôm nay lên lớp thế nào anh cũng trêu cô có nên chuyển nghề như anh hay không. Đang vui vẻ thì bị cắt ngang vì Tuệ Anh. Vừa nhìn thấy bóng Quân đang đứng gần Huy Nam là cô ta liền lao tới chen vào giữa.

Đang định cất tiếng hỏi anh ngày mai còn việc quan trọng nào nữa không thì Tuệ Anh đã sà vào.

“Anh Huy Nam. Uống chút nước kẻo khát. Mồ hôi mồ kê ướt hết áo rồi!”

Chẳng thèm để ý còn có người đang ở bên cạnh, cô ta chỉ chăm vào Huy Nam và coi Quân là vô hình. Cô cũng nhận ra Tuệ Anh này có thành kiến với mình rất rõ ràng. Rất nhiều lần đang nói chuyện với Huy Nam là cô ta bất lịch sự chen ngang vào. Huy Nam đang hướng dẫn Quân cái này cái kia thì cô ta cũng nhảy vào nói rằng để cô ta thay anh hướng dẫn cho cô. Quá quắt hơn chính là việc phải lên lớp dạy trẻ cũng bởi cô ta miệng nhanh hơn não nói với giáo viên phụ trách giảng dạy rằng một người tài giỏi như Quân ắt sẽ biết dạy học.

Người ta muốn giữ của thì cô cũng không dám cản trở. Cười trừ Quân vội vàng chào vài tiếng qua loa rồi về phòng nghỉ ngơi. Bỗng đâu một cái bóng nho nhỏ chạy ù vào đặt lên bàn một thứ gì rồi nhanh phốc ra ngoài. Quân chưa kịp nhìn ra đó có phải là ‘học trò’ của mình hay không thì tiếng trẻ con vọng vào từ cửa sổ.

“Con tặng cô. Cô ăn đi ạ.”

Nói xong cậu nhóc liền chạy vụt ra trước sân nhà văn hoá rồi biến mất.

Là ‘học trò’ của mình.

Đi đến chiếc bàn, Quân hai tay cẩn thận mở ra xem cái gì đang được gói trong lá chuối. 3 ống cơm lam toả mùi thơm lừng làm Quân cồn cào ruột gan. Thật bất ngờ và ngạc nhiên khi được học trò của mình tặng một món quà ngon lành thế này. Quân ngơ ngơ ngẩn ngẩn vẫn không hiểu lý do vì sao cậu nhóc tặng cơm lam cho mình. Sáng mai lên lớp cô sẽ hỏi vì sao học trò tặng cho mình món quà siêu thiết thực và đúng lúc bụng đang đói thế này.

Tối nay Khánh về nhà ba mẹ ăn cơm và qua đêm ở đấy, tiện thể đến xin phép ông Hưng cho mình lên núi bắt khỉ vài ngày. Ban đầu cũng hơi lo lắng ba mình lại nổi cơn thịnh nộ khi anh để Quân bỏ nhà đi. Khánh lưỡng lự đứng ngoài cửa phòng đọc sách của ông thập tha thập thò nhìn vào. Cuối cùng cũng lấy hết can đảm vào trong rồi đứng lù lù trước mặt ba. Ngước lên nhìn mặt thằng con trai giỏi kiếm chuyến vài giây ông lại nhìn tiếp vào cuốn sách. Rồi coi nó như là không khí.

Nhìn bộ dáng thư thái đọc sách mặt chẳng giống cau có mỗi khi mình xuất hiện Khánh rất ngạc nhiên. Phải ông ba khó tính của mình đây không?

“Ba, con muốn xin nghỉ một thời gian để đi đón con dâu của ba về. Nếu ba rảnh thì đến trụ sở ngồi xử lý công việc giùm con.”

Nghe lời đề nghị của thằng con trai mình ông Hưng liền ngẩng mặt lên rồi hỏi:

“Con bé đang ở đâu?”

“Trên núi.”

“Vậy thì đi nhanh về nhanh. Ba chỉ giúp mày trong vòng một tháng thôi đấy!” Ông Hưng nghiêm mặt nói.

Đoán chắc cái thằng con vô tích sự của mình khó mà có thể dỗ vợ về nhà nên ông mới đặc cách cho nó đi một thời gian lâu đến vậy.

Kéo ghế ngồi xuống trước mặt ba mình Khánh muốn trò chuyện với ông như hai người đàn ông. Thấy những sợi tóc điểm bạc trên đầu ba mình, lẳng lặng nhìn vào những thay đổi trên da thịt ông qua từng năm tháng Khánh cảm thấy hối tiếc. Mưu sinh, cuộc sống hiện đại, và những quan điểm bất đồng đã khiến hai cha con họ ít có thời gian trò chuyện với nhau. Chưa kể cái tính nóng nảy giống y đúc nhau nên mỗi khi có chuyện gì thì cha con lại căng thẳng cãi vã om sòm. Cứ thế gặp mặt chỉ có bàn và trao đổi công việc. Khoảng cách cứ dần dần càng lớn.

“Ba, sao ba yêu quý và thương Khánh Quân hơn cả con thế?”

Gấp cuốn sách lại ông Hưng liền nhìn chằm chằm khi thằng con trai nó hỏi một câu thừa thãi.

“Còn hỏi? Con dâu tao nhận và muốn nuôi từ bé. Không thương không quý nó thì là ai. Mày hả?”

Phan Quân Khánh bất mãn cố phân bì:

“Ba thương cô ấy hơn cả con ruột sao?”

“Con ruột cũng không bằng con dâu. Tao phải thương nó. Nếu không sau này cái thân già này héo rồi. Không ai quản được mày e rằng mồ mả cũng bị xới lên. Có nó may ra nhà họ Phan còn giữ được cái móng.”

Ức chế khi nghe câu đấy xong Khánh vùng vằng tức tối muốn bỏ đi. Chợt nhớ mình cần hỏi một vài điều đành ngồi xuống. Thấp giọng nói:

“Vậy ba nói cho con biết vì sao tên của bọn con lại như thế? Còn mai mối cho bọn con từ nhỏ nữa. Con muốn nghe tất cả mọi thứ liên quan đến việc Khánh Quân gả cho con làm vợ.”

Muốn biết những chuyện liên quan đến ngày xưa thì chỉ có hỏi ông ấy là rõ nhất.

Đến đây ông Hưng hơi cười cười:

“Không phải cái Quân gả cho mày mà là mày được ‘gả’ cho nó.”

“Ơ?” Khánh chẳng hiểu gì cứ ngô ngố gãi đầu.

“Ba nói thế là có ý gì?”

“Tức là mày sinh tròn đúng một tháng thì được bế sang nhà chú Thành ‘gả’ làm con rể nhà họ rồi.”

“…”

À thì ra là thế. 24 năm trước đã sớm tống mình ra khỏi nhà rồi. Bảo sao lại thương Khánh Quân hơn cả mình. Ức thật.

“Chuyện kể ra thì cũng dài dòng. Nhưng con trai đã muốn biết thì ba sẽ nói toàn bộ quá trình gả mày sang đấy.”

Lần đầu thấy cái đứa có tính thờ ơ nhạt nhẽo như con trai mình muốn hỏi về những chuyện ngày xưa của hai gia đình. Ông Hưng liền hiểu là nó đã xác định nghiêm túc với cái Quân rồi. Mối liên hệ trong quá khứ giữa nó và con dâu là như thế nào ông sẽ giải đáp toàn bộ cho nó hiểu.

Tháo chiếc kính viễn đặt xuống bàn ông Hưng liền đứng dậy đi đến giá sách rồi lấy một tấm ảnh từ trong cuốn album ra. Chính là tấm ảnh lúc trước ông mang đến trước mặt Quân và thuyết phục nó làm vợ con trai mình.

Đưa bức ảnh cho Khánh rồi bảo anh lật lại xem dòng chữ đằng sau. Ông Hưng chậm rãi nói:

“Ngày xưa, hồi trong quân ngũ ba với chú Thành là bạn của nhau. Lại còn được chú ấy cứu thoát chết đuối trong một lần vượt sông đi tuần. Dần dần trở thành anh em tay chân dù không cùng huyết thống. Nói với chú ấy rằng sau này có con sẽ nhất định kết thông gia để trả mối ân tình. Vậy nên ba với chú Thành quyết định phát lời thề nếu không làm được anh em thì làm thông gia.”

Thì ra hôn ước được lập ra là vì lý do đấy. Quân, em muốn bỏ anh là không được đâu. Anh còn chưa thay ba trả hết ân tình mà em không cho anh cơ hội ư?

Khánh thầm nghĩ nếu cô vợ nhỏ của mình còn muốn ly hôn nữa thì anh sẽ lấy lý do báo ơn bám riết lấy.

Nhìn thằng con có hứng nghe tiếp ông Hưng trở giọng, ngữ khí ôn hoà hơn rất nhiều không còn khó chịu như trước nữa.

“Ngày đấy cô Phượng có thai trước mẹ con. Y học còn chưa phát triển nên không thể biết đứa con trong bụng là trai hay gái vì vậy đã chọn tên Khánh Quân. Đến khi sinh ra mới biết là con gái nhưng đã lỡ chọn tên rồi nên cứ thế lấy tên Khánh Quân đặt cho nó.”

“Còn con thì quá chậm, mãi không chịu xuất hiện. Hai năm sau mới hé mặt ra đi gặp vợ. Ban đầu cứ lo là sinh con gái lại phải đợi thêm vài năm nữa. May rằng ông trời hiểu được lòng người nên Phan Quân Khánh mới xuất hiện ở thế giới này. Nhưng mọi người lo con sau này không thích lấy vợ lớn tuổi nên cũng hơi e ngại. Tuy nhiên sự đã bàn từ trước rồi cuối cùng vẫn theo giao ước mà kết thông gia dù cái Quân có lớn tuổi hơn con.”

Khánh mừng còn không kịp nói gì là ghét. Rất may hồi đấy ba mẹ không huỷ giao ước. Nếu không cả đời anh sẽ chẳng biết đến người con gái xinh đẹp có tên là Nguyễn Trần Khánh Quân. Lại càng không có cơ hội để yêu cô ấy.

Uống một ngụm trà để cho cổ họng bớt khô. Người đàn ông lớn tuổi lại dùng ánh mắt thâm tình nhìn con trai.

“Còn lý do dùng tên cái Quân đảo ngược để đặt tên cho con là vì hai gia đình muốn các con là một nửa hoàn hảo của nhau. Bền chặt, mãi mãi không tách rời.”

“Mối nhân duyên của hai đứa đã được an bài định đoạt từ trước khi sinh ra. Ba mẹ cũng tin là các con có ràng buộc từ kiếp trước. Dù có trải qua chuyện gì cũng sẽ về lại với nhau. Các con là thiên duyên tiền định của nhau.”

“Vừa muốn giữ chữ tín vừa muốn tìm hạnh phúc cho con trai nên thằng Khánh được một tháng tuổi ba mẹ liền bồng sang đấy đăng ký làm con rể nhà họ. Trao tín vật xong xuôi thì mày chính thức đeo gông từ đấy rồi.”

Hoá ra sợi dây tơ hồng của chúng mình có ý nghĩa như vậy. ‘Chị vợ’ em có muốn cắt đứt sợi dây màu đỏ ấy thì nó cũng sẽ tự động nối lại thôi.

Biết hết tất thảy mọi chuyện Khánh tự thôi thúc bản thân sớm đi tìm Quân và đưa cô ấy quay trở về bên cạnh mình. Quân là một nửa sinh mạng của Khánh là nửa trái tim lồng ghép với nửa trái tim của anh. Và trong thâm tâm Khánh cũng tin vào điều một điều thiêng liêng rằng cô ấy là tiền kiếp là thiên duyên tiền định của mình.

Đã để vụt mất người con gái ấy một lần rồi Khánh thề rằng sẽ không cho phép bản thân mình lặp lại sai lầm ấy. Không được buông tay cô ấy dù chỉ là một giây.