Buổi tối ở ký túc xá nữ“Minh An Nhã, cậu ra đây cho mình!”, Kiều Ân đạp cửa, trợn mắt tức giận nhìn mọi người trong phòng.“Kiều đại tiểu thư hôm nay ăn phải thuốc nổ rồi, không phải cậu đã đi ăn KFC đấy chứ?”, Nhược Lăng ngồi trên giường cười cười, hỏi nhỏ.“Có gì thì mau nói đi, còn muốn đánh rắm thì ra ngoài mau!”, A Nhã không thèm ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán chặt vào màn mình máy tính. Nếu Kiều Ân làm cô bắn trượt tên địch phát này thì cô sẽ xem Kiều Ân là kẻ thù mà choảng cho một trận.“Tất cả là tại cậu. Cậu hại mình ra nông nỗi này!”, Kiều Ân tức giận, đặt phịch mông xuống giường Đình Đình.“Lại gì nữa vậy, đại tiểu thư?”, Nhược Lăng bước đến, ngồi cạnh cô hỏi thăm.“Tất cả là tại cậu ấy, tại cậu ấy nói cái gì mà anh mình là người trong mộng của cậu ấy nên mới hại mình hôm nay nghĩ linh tinh, cuối cùng còn bị anh ấy phát hiện ra nữa”, Kiều Ân càng nghĩ càng tức, may mà anh không trách cô.“Ha ha ha ha…”, nghe cô kể mà An Nhã và Nhược Lăng không nhịn được, cười lớn.“Ân Ân, không phải chứ… Thật là đáng yêu… cậu mơ mộng về anh trai mình thật sao?”, A Nhã không chơi nữa, bước đến ôm chặt Ân Ân, ba cô gái vật lộn nhau trên giường.Bị hai bạn giữ chặt trên giường, Kiều Ân cáu tiết trợn mắt nhìn. Hai người còn dám cười ầm lên nữa, chẳng lẽ không phải do A Nhã hại cô sao?“Mình chỉ liếc trộm thân hình anh ấy vài lần, cuối cùng lại bị phát hiện ra.” Cô vô tội thật mà, người mơ mộng về anh ấy là A Nhã chứ không phải cô.“Sau đó thì sao?”, Nhược Lăng ôm chặt lấy Ân Ân cười ngặt nghẽo.Kiều Ân liền kể cho hai bạn nghe chuyện xấu hổ của mình trong thư viện, cả chuyện sau đó anh bắt cô xin lỗi, giải thích, yêu cầu cô không được nghĩ đến tên con trai nào khác ngoài anh.A Nhã vừa cười vừa nhìn chằm chằm vào Ân Ân.“Thiệu Minh Vỹ không muốn cậu nghĩ đến ai khác ngoài anh ấy sao?” Tên này thật là!“Đúng vậy, nhưng mình cũng không muốn nghĩ đến ai nữa.” Nghĩ đến chuyện hôm nay, Kiều Ân chỉ muốn độn thổ quách cho xong.“Vậy cậu nên ngoan ngoãn nghe lời anh ấy đi, nếu không… anh ấy sẽ giết cả mình đấy”, A Nhã nhéo mặt cô rồi nhảy xuống giường, ngồi trước máy tính tiếp tục chơi điện tử.“Vậy cậu thấy thân hình anh ấy như thế nào?”, Nhược Lăng vui vẻ hỏi.“Cậu còn hỏi, mình đã nói là không muốn nghĩ nữa rồi mà, anh ấy là anh mình, sao có thể nghĩ linh tinh như vậy chứ?”, Ân Ân ngồi xuống, cúi đầu nhớ lại, thật ra thân hình anh ấy đúng là rất tuyệt, khó có cô gái nào không chết mê chết mệt anh ấy được.“Dù đấy là anh mình thì mình vẫn có quyền mơ mộng, ngày nào cũng gặp một người đẹp trai như vậy mà không nghĩ đến được sao?”, Nhược Lăng ngồi trên giường cười hỏi.Hừ, không thèm quan tâm nữa. Không được nghĩ linh tinh, tất cả là tại A Nhã dở hơi cô không muốn bị anh giáo huấn lần nữa đâu.Ái chà, hôm nay đã ăn nhiều vậy, phải tập thêm nửa tiếng nữa mới được. Nghĩ vậy, Kiều Ân vội nhảy xuống giường, mở máy tính bắt đầu chăm chỉ luyện tập.Thấy Kiều Ân đang xoay người luyện tập, A Nhã thầm nghĩ, cậu còn muốn giảm cân sao? Có người không chê cậu rồi mà còn muốn tự làm khổ mình!