Chỉ Yêu Người

Chương 2: Xuyên qua hay đảo ngược thời gian.

Một cô gái mặc sơ mi trắng, xuất hiện ở trước mặt Kiều Cảnh Nhiên.

Sơ mi trắng dán vào đường cong cơ thể cô gái đó, làm vóc dáng đẹp đẽ hoàn mỹ của cô gái này phô bày ở trước mắt mình.

Kiều Cảnh Nhiên hơi hơi mỉm cười, nương theo thói quen cũ và cách làm ngày thường, quen thuộc đi về phía trước, ôm lấy eo cô gái kia, cố tình đem tình đem môi dán lên vành tai cô gái kia, ngôn ngữ ái muội nói, "Đêm nay...... Cùng nhau đi."

Buột miệng thốt ra, đều không cần suy nghĩ.

Mà cô gái vận sơ mi trắng kia, nghe Kiều Cảnh Nhiên nói xong, vẫn sửng sốt, ngay sau đó nghiêng đầu, vươn tay nhẹ điểm lên trán Kiều Cảnh Nhiên, ngữ khí mềm nhẹ nói, "Tiểu Cảnh, em lại không biết lớn nhỏ."

"......"

Thẳng đến khi cô gái đó xoay người lại, Kiều Cảnh Nhiên mới thấy rõ ràng khuôn mặt nàng.

Không phải những cô gái mà cô hay qua lại ở quán bar ngày trước, cô gái đó...... Chính là Kiều Dĩ Phong.

Kiều Cảnh Nhiên mở to hai mắt, dường như quá kinh ngạc, lại như bị dọa sợ, há miệng, lại cái gì cũng chưa nói được.

"Sao không nói gì rồi?" Cô gái khiến Kiều Cảnh Nhiên trợn to hai mắt, hơi hơi mỉm cười, ngay sau đó tới gần Kiều Cảnh Nhiên, nhìn chằm chằm vào cô, hơn nữa còn vươn tay, nhéo nhéo khuôn mặt cô, ngữ khí dường như mang theo vài phần đắc ý nói, "Trò đùa thất bại rồi."

"Tiểu...... Tiểu Phong?" Kiều Cảnh Nhiên vẫn có chút không thể tin được.

Chuyện này......

Đây là...... mơ sao?

"Lại không biết lớn nhỏ." Kiều Dĩ Phong cau mày, còn hơi hơi chu miệng lên, dáng vẻ xinh đẹp càng thêm mấy phần đáng yêu, có chút oán trách nói.

"......"

"......" Kiều Cảnh Nhiên như đang tự lẩm bẩm, "Cái gì mà không biết lớn nhỏ...... Chính là Tiểu Phong mà......"

"Hử? Cái gì?" Kiều Dĩ Phong như không nghe rõ đặt câu hỏi.

"Chị...... Vẫn còn ở đây?" Vừa rồi còn khiếp sợ cùng kinh ngạc, còn lúc này, chuyển thành kinh hỉ, Kiều Cảnh Nhiên lộ ra một nụ cười thật lớn, giây...... giây tiếp đó, lại không hề báo trước mà bật khóc thật to.

Cô cũng không biết, mình vì cái gì...... đang cười, liền bật khóc.

"Chị vẫn còn ở đây." Cô vươn tay, ôm lấy nàng, gắt gao giam nàng vào lồng ngực mình, "Tốt quá, chị vẫn còn ở đây. Tốt quá chỉ là mơ, chị vẫn còn ở đây."

"Cái gì vậy." Kiều Dĩ Phong chỉ cảm thấy không hiểu được, lại không kháng cự cái ôm này của cô.

Kiều Cảnh Nhiên vui đến mức phát rồ, cô buông Kiều Dĩ Phong ra, cười nhìn khuôn mặt nàng, mà lúc này—

Khuôn mặt Kiều Dĩ Phong, biến mất không thấy đâu.

Không có ngũ quan.

Khuôn mặt nàng, biến thành một huyễn ảnh.

Kiều Cảnh Nhiên sợ hãi, "Tiểu Phong, Tiểu Phong?"

Lại sau đó, người đứng trước mặt cô, bắt đầu rời bỏ cô càng ngày càng xa.

Cô duỗi tay ra, muốn giữ lấy nàng, ôm lấy nàng, như thế nào cũng được, cô chỉ muốn giữ nàng lại, đem nàng vĩnh viễn ở bên cạnh mình.

Nhưng mà, thời điểm tay cô sắp chạm vào Kiều Dĩ Phong, Kiều Dĩ Phong liền ở trước mắt cô, biến mất không thấy đâu.

Thay thế, là giọng nói của Kiều Dĩ Phong xuất hiện.

Nàng gọi tên cô.

Giọng nói của nàng, vẫn luôn lẩn quẩn bên tai cô, có một cảm giác hỗn độn đánh úp lại, Kiều Cảnh Nhiên chỉ thấy đau đầu không thôi, ngay sau đó, trước mắt tối sầm.

......

"Tiểu Cảnh."

......

"Tiểu Cảnh."

"Tiểu Phong."

"Á đau. Sao đánh em!"

"Lại không biết lớn nhỏ, không phải đã nói em không được gọi chị như vậy rồi sao."

"Nhưng chị là Tiểu Phong mà."

"Tiểu Phong Tiểu Phong Tiểu Phong."

"......"

Trong trí nhớ, cô gái kia mặc kệ cô phiền toái như thế nào tùy hứng như thế nào, trước sau đều cười dung túng nàng.

Mặc kệ mình yêu cầu nàng như thế nào, nàng vĩnh viễn đều, mỉm cười đồng ý.

Không có cự tuyệt, chỉ có dung túng.

......

"Sau này Tiểu Cảnh trưởng thành, sẽ cưới chị."

"Đứa ngốc này, sao em có thể cưới chị chứ."

"Vì sao không thể? Cô giáo nói, thích một người liền phải cưới người đó."

"Nhưng...... Chúng ta đều là con gái mà."

"Con gái thì sao, em cũng muốn cưới chị."

"Em đó nha."

......

Một đoạn lại một đoạn hồi ức mãnh liệt hiện lên, lại như thế nào cũng không cách nào chắp vá thành một hồi ức trọn vẹn, chỉ đứt quãng, cũng đúng...... Hồi ức của bọn họ... Thật sự quá nhiều, quá nhiều, như có chắp vá thế nào, cũng không có khả năng chắp vá được toàn bộ.

Kiều Cảnh Nhiên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người đều có chút hăng hái không nổi, chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng lên, chính là vừa thấy nóng lại vừa thấy lạnh, nóng lạnh luân phiên, làm mình hỗn độn không rõ.

Hơi ấm duy nhất mà cô cảm nhận được chính là, bàn tay mà mình cầm lấy, cô vẫn chưa mở mắt ra được, lại có thể cảm giác được, hơi ấm khiến cô an tâm từ lòng bàn tay bắt đầu lan ra.

......

Đột nhiên giật mình một cái, Kiều Cảnh Nhiên giật mình tỉnh lại.

Lại không giống như trong tưởng tượng cứ thế mà ngồi dậy, mà chỉ vừa mở mắt ra, chỉ cảm thấy cả người mình nặng trĩu, mí mắt mình dường như có gì đó đè nặng, đè lấy cơ thể cô đến choáng váng.

Kiều Cảnh Nhiên gian nan mở to mắt, muốn làm mình thanh tỉnh một chút.

Nghiêng nghiêng đầu, thân ảnh của mẹ mình liền lọt vào trong mắt.

"...... Mẹ...... Mẹ......" Bởi vì còn có chút suy yếu. Cho nên nói chuyện có phần gian nan.

Chẳng qua người mà Kiều Cảnh Nhiên gọi là mẹ kia, như hiểu ý đồ của cô, liền cầm lấy tay cô.

"Mẹ ở đây, Nhiên Nhiên, con cảm thấy thế nào? Vẫn rất khó chịu sao?" Phương Du Khanh duỗi tay sờ trán Kiều Cảnh Nhiên, kiểm tra nhiệt độ.

Hình như...... Hạ sốt rồi?

Cảm thấy trán Kiều Cảnh Nhiên không còn nóng nữa, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Rốt cuộc cũng hạ sốt rồi. Mẹ gọi bác sĩ đến ngay." Dứt lời, Phương Du Khanh liền nhấn cái nút ở đầu giường, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không quá yên tâm, liền đứng dậy đi đến cạnh cửa dặn dò người đi gọi bác sĩ chính đến.

...... Hạ sốt?

Kiều Cảnh Nhiên có chút khó hiểu.

Cô lúc đó uống nhiều rượu như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là uống quá nhiều rượu mà ngộ độc cồn thôi...... Sao lại phát sốt?

Chẳng lẽ...... Ngộ độc cồn cũng có thể khiến mình phát sốt chăng?

Hơn nữa...... Không biết vì sao...... Kiều Cảnh Nhiên luôn có một cảm thấy kỳ lạ, cũng không biết kỳ lạ ở chỗ nào, chính là khiến cô cảm thấy không có cách nào khống chế nổi mình.

Thời điểm Kiều Cảnh Nhiên nghĩ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, Phương Du Khanh lại quay trở về giường bệnh lần nữa.

"Rất đau sao? Bác sĩ sẽ tới ngay. Chờ bác sĩ làm kiểm tra Nhiên Nhiên xong rồi, xác nhận thân thể Nhiên Nhiên không sao, qua mấy ngày nữa mẹ có thể mang Nhiên Nhiên về nhà." Như cảm thấy nói xong không có sức thuyết phục, lại sợ trấn an không được con, vì thế Phương Du Khanh bồi thêm một câu, "Tiểu Phong cũng sẽ tới đón Nhiên Nhiên về nhà."

Tiểu Phong.

Hai chữ này một lần nữa thu hút sự chú ý của Kiều Cảnh Nhiên, cô ngẩng đầu, nhìn mẹ mình vẫn luôn nhìn mình chăm chú.

"!" Kiều Cảnh Nhiên nhịn không được mở to hai mắt.

"Sau này không được không nghe lời như vậy nữa, biết không? Lần này con sốt cao không lùi, làm ba mẹ lo gần chết. Nhưng được có lần sau, bằng không mẹ thật sự nổi giận đó?" Phương Du Khanh cười cười liền lại trở nên nghiêm túc.

Sốt cao?

"Mẹ." Kiều Cảnh Nhiên cúi đầu, gọi Phương Du Khanh.

"Làm sao vậy?" Phương Du Khanh trìu mến sờ đầu Kiều Cảnh Nhiên.

"Tiểu Phong...... Tiểu Phong ở đâu ạ?" Sau khi hỏi những lời này xong, trong mắt Kiều Cảnh Nhiên, đã đẫm nước mắt.

"Đã biết con nhớ thương Tiểu Phong rồi. Từ nhỏ đến lớn mặc kệ tình huống như thế nào, đều khóc nháo Tiểu Phong Tiểu Phong." Phương Du Khanh nhéo nhéo khuôn mặt con gái nhà mình, "Cũng thiệt thòi Tiểu Phong thương con, biết con bệnh ngay cả hoạt động ngoại khóa cuối tuần của trường cũng không tham gia, tài xế đi đón con bé, con bé hẳn là sắp đến rồi."

Cái gì?

Trường học?

Hoạt động...... ngoại khóa?

Cô nhớ rõ, Kiều Dĩ Phong đã tốt nghiệp từ lâu đã đi làm rồi, hoạt động ngoại khóa của trường là cái quỷ gì...... Nàng đến trường học làm giáo viên hồi nào......

Chẳng lẽ trí nhớ của cô lộn xộn?

Hay là...... Mẹ cô lớn tuổi chịu đả kích......?

Chẳng qua...... Nói sốt cao...... Cô nhớ rõ hồi cô học tiểu học, thật sự có một năm bệnh nặng một trận, sốt cao không lùi, thiếu chút nữa nóng đến cháy đầu, nghe người nhà nói là do nhiễm virus mà thành.

Mà lúc đó...... Giống như mẹ lúc này, cũng nói Tiểu Phong đang trên đường đến bệnh viện.

Chẳng lẽ cô trở lại lúc còn nhỏ?

Chuyện sốt cao...... Là...... Là năm 11 tuổi đi?

Cô...... Cô đang nằm mơ sao??

Hay là...... Sự thật?

Đây rốt cuộc là sao?

Xuyên qua? Hay là đảo ngược thời gian?

Thật hay giả vậy?

"Con......"

Đông đông.

Thời điểm Kiều Cảnh Nhiên còn muốn hỏi chút gì đó, thì tiếng đập cửa vang lên.

Tiếp đó, một bác sĩ mặc áo blouse trắng, theo sau còn có mấy hộ sĩ, phía sau chính là...... Ba mình?

Cũng trẻ lại không ít.

Kiều Cảnh Nhiên cứ như vậy lẳng lặng nhìn hết thảy, bất tri bất giác, phối hợp với bác sĩ làm kiểm tra.

"Lão Lý này, cám ơn. Chuyện Nhiên Nhiên nhà tôi đã khiến anh nhọc lòng rồi." Ba Kiều Cảnh Nhiên Kiều Lễ cầm lấy tay viện trưởng Lý mặc áo blouse nói.

"Nhìn anh kìa, lão Kiều này, chúng ta là bạn bè đã nhiều năm rồi. Huống chi Nhiên Nhiên gọi tôi là chú, vậy chính là cháu gái của tôi, tôi vì con bé mà nhọc lòng thì sao, chuyện nhỏ thôi."

"Nhiên Nhiên à, mau cám ơn chú Lý của con đi." Kiều Lễ cũng đi đến bên cạnh con gái nhà mình.

"Cám ơn...... Chú Lý ạ......"

Chú Lý...... Bác sĩ......

Là chú Lý làm viện trưởng đó sao?

Kiều Cảnh Nhiên nhớ rõ, năm mình tốt nghiệp đại học, viện trưởng Lý chú Lý đã về hưu...... Hơn nữa nghi thức về hưu còn khá long trọng, cố ý mở tiệc chiêu đãi người quen, mà Kiều gia tự nhiên cũng được mời đến.

Chẳng lẽ...... Đây là thật sự?

Dáng vẻ Kiều Cảnh Nhiên ngốc ngốc lăng lăng, nói chuyện một cách máy móc, Phương Du Khanh tưởng thân thể cô vẫn chưa bình phục không quá thoải mái, chuẩn bị đỡ cô nằm xuống muốn cô tiếp tục nghỉ ngơi, "Chú Lý của con cũng đã nói con đã hạ sốt, đã không sao rồi, Nhiên Nhiên nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi?"

Kiều Cảnh Nhiên ngẩng đầu chất phác nhìn Phương Du Khanh, còn nhìn Kiều Lễ, không gật đầu, cũng không lắc đầu, cô có chút không rõ ràng.

Vẻ ngoài của ba mẹ trở nên khá trẻ, không...... Không chỉ ba mẹ...... Ngoại trừ ba mẹ, chú Lý cũng còn trẻ như vậy...... Không khỏi cũng quá......

Nếu nói đây là một giấc mơ, vậy vì sao cơ thể nặng trĩu, cảm giác cả người vô lực lại chân thật như vậy?

Chính là......

Nếu như đây không phải là một giấc mơ......

Nếu như không phải là mơ......

Như vậy, nói cách khác, Kiều Cảnh Nhiên cô, thật sự một lần nữa trở lại năm 11 tuổi?

Chuyện này...... Loại chuyện không tưởng này lại xảy ra trên người mình, quả thực là mơ giữa ban ngày......

Sắc mặt Kiều Cảnh Nhiên trở nên tái nhợt. Đầu cô có chút hỗn loạn không rõ.

"Mẹ ơi...... Con...... Con muốn soi gương......"

"Ô, con gái út nhà ta cũng thích chưng diện nha, bây giờ bệnh còn nhớ thương nhung nhan của mình nữa." Phương Du Khanh giễu cợt cô.

"......" Kiều Cảnh Nhiên bất đắc dĩ bĩu môi.

Băng

Tiếng đẩy cửa vang lên, hấp dẫn ánh mắt những người trong phòng bệnh.

Kiều Cảnh Nhiên nghiêng đầu nhìn qua.

Kiều Dĩ Phong.

Người đẩy cửa vào, tóc có chút hỗn độn, trên trán còn đẫm mồ hôi, đang thở hổn hển, là Kiều Dĩ Phong.

Mà Kiều Cảnh Nhiên đối mặt, cũng chính là ánh mắt lo lắng của Kiều Dĩ Phong.

Ánh mắt mà cô vô cùng quen thuộc.

Tựa như...... Ngày hôm qua còn nhìn thấy.

Quả nhiên, ngay cả Tiểu Phong, cũng là không khác gì thiếu nữ trẻ trung.

Nếu nàng nhớ không lầm, năm mình 11 tuổi, mà Tiểu Phong, là 18 tuổi. Cho nên hoạt động ngoại khóa gì gì đó, là sự thật.

Ít nhất...... Hiện tại.

Tất cả mọi chuyện...... Đều giống như trò chơi xếp hình một mảnh lại một mảnh, rốt cuộc cũng tìm được nơi thích hợp, có thể từng cái từng cái ghép lại.

Kiều Cảnh Nhiên nhìn Kiều Dĩ Phong, đi về phía mình.

Cô đã...... Không muốn để ý tới, giờ phút này tất những thứ phát sinh trên người mình, rốt cuộc là sao.

Giây phút Kiều Dĩ Phong đi về phía mình, cái gì cũng không quan trọng.

Chỉ cần Kiều Dĩ Phong ở bên cạnh cô là tốt rồi.

Chỉ cần cô có thể...... Vươn tay ra, nắm lấy Kiều Dĩ Phong, thật chặt.

Chết cũng không cho nàng rời đi.

Như vậy, là tốt rồi.

Dù cho.

Đây chỉ là một giấc mơ.

Trong chốc lát cũng được.