Chỉ Yêu Người

Chương 35: Lời nói không từ tâm.

Dường như đang trong giờ học.

Kiều Cảnh Nhiên cúi đầu, không biết đang viết cái gì, Kiều Dĩ Phong nhìn thoáng qua nội dung trên bảng đen.

Giờ toán?

Lại đem tầm mắt phóng tới trên người Kiều Cảnh Nhiên, dường như viết gì đó...... không hề liên quan đến nội dung bài học?

Vị trí của Kiều Dĩ Phong cách Kiều Cảnh Nhiên một khoảng xa, cho nên nội dung Kiều Cảnh Nhiên viết, nàng không có cách nào nhìn rõ ràng, chính là nàng nhìn thấy quyển vở mà Kiều Cảnh Nhiên viết.

Dường như là quyển sổ?

Quyển sổ kia Kiều Dĩ Phong từng thấy qua ở nhà, bởi vì nhìn ra được Kiều Cảnh Nhiên rất quý quyển sổ đó, tuy rằng bìa ngoài thật xinh đẹp, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một quyển sổ bình thường mà thôi, Kiều Cảnh Nhiên lại còn bao lên quyển sổ kia một tầng bìa ngoài.

Cho nên Kiều Dĩ Phong còn hỏi riêng Kiều Cảnh Nhiên quyển sổ kia dùng để làm gì, chẳng qua Kiều Cảnh Nhiên thừa nước đục thả câu không chịu nói. Nghĩ đây đại khái là bí mật nho nhỏ của Kiều Cảnh Nhiên, Kiều Dĩ Phong tự nhiên cũng không hề hỏi nhiều nữa.

Rốt cuộc, thiếu nữ tuổi dậy thì có vài bí mật nho nhỏ của chính mình cũng bình thường, ừm...... Tuy rằng không thể, trong lòng ở Kiều Dĩ Phong. Nàng vẫn rất muốn biết nội dung trong đó......

Hiện tại viết?

"Kiều Cảnh Nhiên, em lên làm đề mục này đi."

Kiều Dĩ Phong nghe thấy, giáo viên gọi tên Kiều Cảnh Nhiên.

Kiều Cảnh Nhiên vẻ mặt vô vị, rốt cuộc cũng ngẩng đầu khỏi quyển sổ, nhìn thoáng qua nội dung trên bảng đen, sau đó đóng quyển sổ lại trước, cẩn thận để nó qua một bên, mới chậm rì rì, bước đi không nhanh không chậm đi lên bục giảng.

Cô đầu tiên là duỗi tay xoa xoa miệng mình, nhìn đề mục tự hỏi vài giây, liền cầm lấy phấn bắt đầu viết xuống đáp án, cũng không hề ngừng lại, mà liền mạch lưu loát.

Viết xong, Kiều Cảnh Nhiên lưu loát buông phấn xuống, vỗ vỗ tay, gật gật đầu với giáo viên, liền đi xuống bục giảng.

Sau đó giáo viên bắt đầu giảng giải đáp án mà Kiều Cảnh Nhiên viết xuống. Nhìn dáng vẻ hẳn là đúng đi? Hoàn toàn không cần lo lắng kết quả, không hề ngoài ý muốn.

Mà sau khi bước xuống bục giảng, Kiều Cảnh Nhiên liền lại vùi đầu bắt đầu làm chuyện của mình, không chút để bụng khen ngợi của giáo viên, bạn học chung quanh đối với dáng vẻ không thèm quan tâm chuyện xung quanh của cô cũng miễn dịch, cho nên không có chút kinh ngạc nào.

Kiều Dĩ Phong đem tất cả những điều này cho vào trong mắt.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong mắt có chút phức tạp.

Nàng minh bạch.

Ngày hôm qua, vì sao cảm thấy có chút dị dạng.

Không chỉ bởi vì Kiều Cảnh Nhiên lẻ loi một mình?

Mà là--

Cô độc.

Một loại làm nàng đều có thể cảm thấy cô độc.

Một mình Kiều Cảnh Nhiên.

Luôn một mình.

Một mình tan học, một mình đi học.

Trên đường đi học chỉ có một mình, trên đường về nhà cũng một mình.

Người khác khen ngợi em ấy không để ý tới, người khác ngợi khen em ấy tập mãi thành thói quen.

Tựa như em ấy căn bản không cần một ai, em ấy không ngại ánh mắt người khác, em ấy không quá để bụng người bên cạnh là ai.

Giống như chỉ sống bên trong thế giới của mình.

Kiều Dĩ Phong không hiểu sao cảm thấy áp lực. Nội tâm trầm trọng không thở nổi. Chuyện nàng lo lắng vẫn xảy ra.

Cho nên, là bởi vì Kiều Cảnh Nhiên tuổi quá nhỏ đi?

Giây tiếp theo.

Linh -- linh -- tiếng chuông tan học vang lên.

"Chào em. Em tìm ai?" Giáo viên toán vừa rồi dạy lớp Kiều Cảnh Nhiên bước ra.

"A. Chào thầy. Em là...... chị của Kiều Cảnh Nhiên. Kiều Dĩ Phong."

Là......

Chị gái.

Chị gái của Kiều Cảnh Nhiên.

"Ồ, ra là Kiều tiểu thư. Có chuyện gì sao? Là tới tìm Kiều Cảnh Nhiên sao? Giờ tôi gọi em ấy nha?"

"Dạ...... Không cần. Em chỉ đến xem em ấy thôi. Thuận tiện muốn hỏi một chút, tình trạng học tập của em ấy."

Giáo viên toán khen một phen.

Chỉ là chỉ có một chút.

Giống như Kiều Dĩ Phong nghĩ.

Kiều Cảnh Nhiên quá mức cô độc, cô luôn một mình, như là một hiệp khách độc hành vậy.

Không phải không có người tới gần cô, muốn làm bạn cùng cô. Chỉ là, thậm chí cả giáo viên của cô cũng cảm giác được, toàn thân Kiều Cảnh Nhiên tản ra sự lạnh nhạt.

Không phải không cần bạn bè, không phải cô kháng cự, mà là lạnh nhạt.

Là một sự lạnh nhạt toát ra từ trong nội tâm Kiều Cảnh Nhiên.

Có người sẽ hướng Kiều Cảnh Nhiên hỏi chuyện, cô sẽ trả lời, sẽ rút ra một chút thời gian dạy bảo, nhưng cô sẽ không cùng người khác thâm giao.

Cô sẽ không lãng phí thời gian như vậy.

Vừa rồi ở phòng hiệu trưởng nghe được, không có sai biệt.

"Vâng, cám ơn thầy đã nói cho em biết." Kiều Dĩ Phong gật gật đầu, nội tâm trở nên càng thêm trầm trọng.

Giáo viên toán ôm giáo án rời đi.

Kiều Dĩ Phong nhìn Kiều Cảnh Nhiên chăm chú, nheo đôi mắt lại.

Có lẽ là cảm giác được có ánh mắt nhìn mình đi?

Kiều Cảnh Nhiên nhíu nhíu mi, giương mắt tùy ý nhìn nhìn, liếc mắt một cái liền thấy được Kiều Dĩ Phong.

Kiều Dĩ Phong đang đứng ở ngoài cửa sổ nhìn cô.

Phòng học có một mảnh cửa sổ rất lớn.

Cô xuyên qua cửa sổ, nhìn Kiều Dĩ Phong đang nhìn cô.

Kiều Cảnh Nhiên liền lập tức đi ra ngoài.

"Không phải chị về rồi sao?" Cô kinh ngạc khi Kiều Dĩ Phong xuất hiện ngoài cửa sổ phòng học, lại vì ở chỗ này nhìn thấy nàng mà cảm thấy cao hứng. Bởi vì bình thường thời gian này, Kiều Dĩ Phong khẳng định đang làm việc, nơi nào sẽ đến nhìn cô?

Kiều Dĩ Phong chỉ lắc đầu.

"Sắp trưa rồi, có đói không, đi ăn cơm đi." Kiều Cảnh Nhiên kéo tay Kiều Dĩ Phong liền đi, "Chị muốn ăn trong trường hay ở ngoài? Hay là ăn ở căn tin? Hôm nay thứ năm, nhà ăn đồ ăn cũng không tồi, có sườn xào chua ngọt mà chị thích......"

"Đều được." Kiều Dĩ Phong nhấp môi, "Em muốn ăn cái gì? Chị theo em là được rồi."

Kiều Dĩ Phong yên lặng mà giả vờ không biết gì, buông tay Kiều Cảnh Nhiên ra, lại không thể thoát ra được, bởi vì Kiều Cảnh Nhiên cầm tay nàng, không có buông ra.

Nàng đi đằng sau Kiều Cảnh Nhiên, nhìn cái này, nhìn thân ảnh mình nhìn từ nhỏ đến lớn, khi nào, em ấy còn cao hơn cả mình?

Rõ ràng trước kia vẫn là một đứa nhỏ mình ôm trong ngực oa oa khóc lớn, hiện tại em ấy đã lớn thành bộ dáng che trời thế này.

Kiều Cảnh Nhiên đã nhận ra Kiều Dĩ Phong bất đồng.

Tuy một tuần trôi qua, biểu tình của nàng đều như thường, chính là khác thường trong lòng nàng nhưng vẫn đang nảy sinh, từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, nàng trốn tránh, Kiều Cảnh Nhiên đều có thể rõ ràng cảm giác được.

Cho nên......

Quả nhiên nàng vẫn hiểu rõ sao?

Trong nháy mắt như thế.

Kiều Cảnh Nhiên? Lại có cảm giác nhẹ nhõm đi.

Biết cũng tốt.

Kiều Dĩ Phong nhận thấy được tình cảm của cô, có lẽ...... không còn gì tốt hơn đi? Nói như vậy, cô liền có lý do, danh chính ngôn thuận mà theo đuổi nàng đi?

Đúng không?

Ít nhất, nghĩ về hướng tốt đẹp là như vậy, thật là như vậy.

Nghĩ đến đây, Kiều Cảnh Nhiên liền nắm thật chặt tay Kiều Dĩ Phong trong tay mình.

Cũng tốt. Như vậy thật tốt.

Kiều Cảnh Nhiên không có quay đầu lại nhìn biểu tình của Kiều Dĩ Phong, rõ ràng nên cảm thấy chân tay luống cuống, không biết theo ai, chính là giờ này khắc này, cô thế nhưng cảm thấy mình lúc này lại bình tĩnh vô cùng, thậm chí trong nội tâm còn cảm thấy có chút may mắn.

Cô vì thế mà vui vẻ.

"Tiểu Phong."

"Hả?"

"Em......"

Kiều Cảnh Nhiên không có quay đầu lại, nhưng muốn nói lại thôi, "Chúng ta đến căng tin trường ăn đi." Được rồi, nàng vẫn chưa mở miệng, chẳng qua nói đến cùng, cô vẫn chưa biết mình nên nói thế nào, phải nói chút gì đó, "Chị hình như vẫn chưa từng ăn ở căng tin trường tụi em đi? Hôm nay thức ăn không tồi, chị đi ăn thử xem, khẳng định sẽ cảm thấy ngon."

"Ừm. Được." Kiều Dĩ Phong nhìn tay mình, ở trong tay Kiều Cảnh Nhiên, em ấy vẫn như cũ nắm chặt lấy tay mình.

Sauk hi đến căng tin, người có chút nhiều, Kiều Cảnh Nhiên tìm một vị trí mang theo Kiều Dĩ Phong ngồi xuống, hỏi Kiều Dĩ Phong xem muốn ăn gì.

Kiều Dĩ Phong nói tùy ý, Kiều Cảnh Nhiên liền làm chủ thay nàng, chọn vài món, nhưng đều là món Kiều Dĩ Phong ngày thường thích ăn.

"Sao không gọi bạn học đến cùng?" Kiều Dĩ Phong giả vờ vô tình hỏi đến.

"Chị đến gặp em, em đương nhiên là cùng chị ăn cơm rồi." Kiều Cảnh Nhiên không có trực tiếp trả lời vấn đề của Kiều Dĩ Phong, mà là tránh nặng tìm nhẹ.

"Phải không." Kiều Dĩ Phong nhẹ giọng hỏi, cũng không làm khó cô, "Lại nói tiếp, chị hình như chưa nhìn thấy em mang bạn học về nhà chơi bao giờ? Sao không mang họ về nhà chơi? Cũng không giới thiệu cho chị bạn tốt của em ở trường học?"

"Bạn tốt, có một người. Chỉ là không biết chị có biết hay không." Kiều Cảnh Nhiên tiếp tục ăn cơm.

"Ai nha?" Kiều Dĩ Phong lại không nghĩ tới Kiều Cảnh Nhiên lại thật sự đưa tới một người như vậy.

Nên cao hứng? Hay là cảnh giác?

"Ừm, cùng họ với em." Kiều Cảnh Nhiên ngẩng đầu nhìn Kiều Dĩ Phong, giảo hoạt mà cười rộ lên nói, "Tên Kiều Dĩ Phong. Quen biết không?"

"Kiều Cảnh Nhiên!" Kiều Dĩ Phong hiểu được, chính mình là bị cô lừa.

"Ở đây!" Kiều Cảnh Nhiên ở một bên gắp thức ăn cho Kiều Dĩ Phong, "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

"Không có gì. Em xem, bạn bè của chị nói chuyện hợp nhau vô cùng, chị Tiểu Đồng của em, không phải em đã gặp rồi sao?" Kiều Dĩ Phong cố tình không nhắc tới Quý Tiêu, miễn cho tiểu quỷ Kiều Cảnh Nhiên này lại khó chịu không vui, "Em xem, chị đều đã giới thiệu bạn tốt của mình cho em, như vậy trả lễ, em không phải cũng nên, đem bạn của em giới thiệu cho chị quen biết sao?"

"A...... Nghe tới giống như rất có đạo lý đi?"

"Đúng không. Cho nên......"

"Chính là, em không có yêu cầu chị nhất định phải đem bạn bè của chị giới thiệu cho em biết? Đúng không?"

"Em!"

Kiều Dĩ Phong thừa nhận, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng nàng thật sự bị Kiều Cảnh Nhiên chọc tức. Tiểu quỷ này lại đấu trí với mình?

"Kiều Cảnh Nhiên. Chị thật sự nghiêm túc nói chuyện với em đó." Kiều Dĩ Phong hạ giọng, "Em không cần vì chị không biết tình huống của em ở trường. Em chỗ nào cũng tốt cả, chính là phương diện ở chung với bạn học......"

"Bởi vì không cần."

"Cái gì?"

"Bạn bè. Loại tồn tại này, em cũng không cần." Kiều Cảnh Nhiên thu lại thần sắc đùa giỡn, cũng trở nên nghiêm túc, lại nói không sao cả, "Ít nhất hiện tại, em không cần. Cho nên, chị cũng đừng lo lắng, chuyện của em, tự em rõ ràng, chị liền......" Kiều Cảnh Nhiên nhìn ra sắc mặt Kiều Dĩ Phong càng ngày càng kém, cho nên cũng không nói tiếp, mà rất thông minh lựa chọn câm miệng.

"Vì cái gì?"

"Em có chị là được rồi." Kiều Cảnh Nhiên trả lời vân đạm phong khinh, có trời mới biết những lời này ở trong lòng cô rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng, cô cầm cái muỗng trong tay quơ tới quơ lui trong chén, giả vờ trưng ra bộ dáng không chút để ý nào, "Em có Tiểu Phong ở đây, là tốt rồi." Kiều Cảnh Nhiên cúi đầu, nhẹ giọng nói.

"Chị luôn không có khả năng...... ở bên em cả đời đi?" Kiều Dĩ Phong nhìn Kiều Cảnh Nhiên chăm chú nói, "Tương lai, chị đều sẽ kết hôn, em trưởng thành, cũng sẽ có người mình thích, sớm hay muộn cũng có một ngày...... em cũng...... sẽ kết hôn. Vì thế em nên kết giao nhiều bạn bè, không cần quá nhiều, chơi thân mấy người là được, em......"

"Không có khả năng sao." Cô buông cái muỗng trong tay, rốt cuộc cũng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt Kiều Dĩ Phong nhìn cô chăm chú, "Chị sẽ không, cả đời đều ở bên em sao?"

"...... Chị đều sẽ kết hôn, không phải sao?" Kiều Dĩ Phong không có khẳng định, cũng không có phủ định, chỉ là thoáng ném tới một câu như vậy.

Kết hôn sao......

Kết hôn.

Nàng trước nay đều không có suy xét qua chuyện này.

Liền nghĩ cũng không có nghĩ đến.

Càng khỏi phải nói tới rời khỏi Kiều Cảnh Nhiên, chuyện như vậy...... Nàng đại khái liền nghĩ đến chuyện như vậy, đều không có nghĩ đến bao giờ.

Thậm chí là, không dám nghĩ đến đi.

Trước kia chưa có công việc, sinh hoạt của nàng cũng chỉ có Kiều Cảnh Nhiên mà thôi.

Chỉ có em ấy.

Nếu đã không có em ấy, như vậy nàng còn lại gì?

Công việc sao......

Có lẽ...... Chưa chắc đi.

"Không đến mấy năm nữa, em cũng sẽ lớn lên, sau đó gặp được rất nhiều rất nhiều người, gặp được một...... người mà em thích, em cũng sẽ cùng người mà thích kết hôn. Em...... cũng sẽ kết hôn."

Lời nói ra khỏi miệng, Kiều Dĩ Phong mới ý thức được, chính mình đến tột cùng nói cái gì.

Đúng vậy, chưa từng có nghĩ tới.

Kiều Cảnh Nhiên...... cũng sẽ kết hôn.

Nàng...... cũng sẽ.

Kiều Dĩ Phong không dám lại đi nhìn đôi mắt Kiều Cảnh Nhiên, dường như tức khắc liền mất đi dũng khí, giống như quả bóng cao su xì hơi vậy.

"Ừm, em sẽ cùng người em thích kết hôn."

Hiếm khi Kiều Cảnh Nhiên ở thời điểm này, lại trấn định như vậy.

"Ừm." Kiều Dĩ Phong vô lực đáp lại lời nói của cô, đầu ngất ngất ngây ngây, cảm giác mình lại bị bệnh rồi.

Gần đây, vẫn luôn như vậy.

Là bị bệnh đi.

"Chị cũng sẽ kết hôn, đúng không? Cho nên là nói, chị cũng sẽ cùng người mình thích kết hôn, là như thế này sao?"

"...... Ừm." Kiều Dĩ Phong cười.

"Như vậy. Vậy xem ra em phải nổ lực rồi."

"Hả? Có ý gì......?"

"Em phải nỗ lực, làm chị thích em mới được nha." Kiều Cảnh Nhiên đi bắt lấy tay Kiều Dĩ Phong, làm nàng phục hồi tinh thần lại, đem tầm mắt của nàng mang về đối diện mình, nghiêm túc vô cùng, rồi lại cong mắt cười nhìn nàng nói, "Nói như vậy, chị liền sẽ nguyện ý cùng em kết hôn đi. Chị nói xem có đúng không, chị gái, của em?"

Kiều Cảnh Nhiên vẫn luôn làm bộ không hiểu, làm bộ vô tình, làm bộ không để bụng, nhưng vẫn bí mật lắng nghe, nghiêm túc mà nghe, Kiều Dĩ Phong cố ý cường điệu hai chữ chị gái này, cũng không biết...... Là đang ám chỉ mình, hay là ám chỉ...... chính nàng, thời khắc nhắc nhở lẫn nhau, chị em là chị em.

Kiều Dĩ Phong đột nhiên đỏ mặt, phản ứng vô cùng theo bản năng, "...... Em nói cái gì." Nàng theo bản năng muốn tránh thoát, muốn rút tay khỏi tay Kiều Cảnh Nhiên, lại bị Kiều Cảnh Nhiên nắm càng chặt hơn, nắm đến mức nàng đều thấy đau.

Kiều Cảnh Nhiên ghé sát vào một chút, đến trước mặt Kiều Dĩ Phong nói, "Chị hiểu ý của em mà, đúng không, chị gái?" Nàng lại vỗ vỗ tay Kiều Dĩ Phong, sau đó mới buông tay nàng ra.

Vừa rồi có phần mạnh tay, Kiều Cảnh Nhiên nhịn không được thấy đau lòng, sau đó dùng đôi tay nhẹ nhàng xoa tay Kiều Dĩ Phong.

"......"

Kiều Dĩ Phong nhìn Kiều Cảnh Nhiên đau lòng mình, dáng vẻ xoa bàn tay của mình, cũng không biết nên phản ứng thế nào, càng không biết nên trả lời vấn đề vừa rồi như thế nào, đơn giản liền không nói.

Có lẽ im lặng mới là câu trả lời tốt nhất đi.

Giả ngu là hữu dụng nhất.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Kiều Dĩ Phong nhìn nhìn đồng hồ, chưa đến 1 giờ. Nghĩ đến buổi chiều còn có cuộc họp, hơn nữa bữa cơm xấu hổ vừa rồi kia, Kiều Dĩ Phong vốn dĩ muốn nói rời khỏi, buổi chiều còn phải làm việc.

Cố tình Kiều Cảnh Nhiên lại lôi kéo nàng không chịu buông tay, dùng sức làm nũng, lôi kéo Kiều Dĩ Phong, nói sau khi ăn xong phải tản bộ một chút, như vậy thân thể mới khỏe mạnh, như thế nào cũng không chịu thả nàng đi. Kiều Dĩ Phong không có cách nào, đành phải đáp ứng, bằng không làm em ấy cảm thấy mình là bởi vì bữa cơm bữa cơm vừa rồi mà lùi bước thì không tốt......

Hơn nữa nếu không đáp ứng em ấy, Kiều Dĩ Phong sợ Kiều Cảnh Nhiên lại nhắc tới đối thoại vừa rồi.

Xấu hổ a.

Vốn đang cho rằng trên đường tản bộ sẽ càng xấu hổ, cảm giác tự nhiên hơn tưởng tượng rất nhiều, cũng thoải mái rất nhiều.

Kiều Cảnh Nhiên cũng không nhắc tới chuyện vừa rồi.

Chẳng qua nhắc tới một sự kiện khác khiến nàng đau đầu.

"Buổi tối tuần trước chị tụ họp với bạn bè......"

"Ối......"

"Đã xảy ra cái gì, chị còn nhớ không." Kiều Cảnh Nhiên dừng bước chân lại, xoay người lại đối diện với Kiều Dĩ Phong.

"Không nhớ rõ." Kiều Dĩ Phong xấu hổ, mặt đều đỏ.

"Ồ......" Kiều Cảnh Nhiên gật đầu. Ngược lại cũng không có như thế nào.

"Vậy......"

"Hả?"

"Em giúp chị nhớ tới."

Kiều Cảnh Nhiên cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, liền duỗi tay ôm lấy eo Kiều Dĩ Phong, một tay kéo nàng vào trong lồng ngực mình, miệng nhắm ngay môi nàng, hôn lên.

Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, không chút do dự, vươn đầu lưỡi.

Tuy rằng vươn đầu lưỡi, nhưng thời gian rất ngắn, là một nụ hôn thật ngắn ngủi, cũng đủ để cho Kiều Dĩ Phong phản ứng không kịp.

Hai mắt nàng trợn to, không biết là do dư vị của nụ hôn vừa rồi, hay là không cách nào đối mặt.

Kiều Cảnh Nhiên rất hài lòng phản ứng của Kiều Dĩ Phong, nhìn nàng trừng lớn hai mắt, khuôn mặt đỏ bừng rất ư là hài lòng.

Khóe miệng giơ lên.

Cô lại hạ một nụ hôn nữa xuống môi Kiều Dĩ Phong.

Dừng lại hai giây.

"Bắt được. Em thưởng."