Chiếc Đồng Hồ Thời Gian (TFBoys)

Chương 64

Trên chiếc gường mà cô ngủ hằng đêm, Vương Tuấn Khải đang say giấc trên đó, cậu nằm nghiêng một bên đưa lưng về phía bức từng, hàng lông mi dài khép chặt, tay ôm chặt chiếc gối ôm hình chú chó nhỏ của cô, không hiểu sao khi nhìn hình ảnh đó bất giác mặt cô nóng lên.

Cô thế mà lại nghĩ chiếc gối ôm kia là mình, cô đúng là điên rồi.

Cô lấy tay xoa xoa gương mặt, cố gắng xóa bỏ cái ý nghĩ vớ vẩn ấy ra khỏi đầu.

Nhìn cậu ngủ rất sâu,lúc ánh điện được bật lên mi mắt không hề động đậy Gia Hân không biết phải làm sao. Gọi cậu dậy thì không nỡ, có lẻ cậu mệt lắm mới một lúc mà đã có thể chìm vào giấc ngủ nhanh như thế nhưng nếu không gọi cậu dậy thì tí nữa Cao Quân Vũ qua thì sẽ gặp rắc rối to. Gia Hân xoắn xuýt tiến cũng nỡ mà lùi cũng không xong.

Gia Hân đứng đó xoắn xuýt cả nữa ngày trời, cuối cùng cũng không thể không tiến đến gần chiếc gường.

Cô ho nhẹ

Khụ…khụ

Vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

- Này….

- ….

- “Tuấn Khải….Vương Tuấn Khải” Gia Hân nhẹ giọng gọi, cô có cảm giác cái giọng này của mình chính xác là giống như gió thoảng sợ động chạm đến cậu vậy.

Cô tiến gần thêm một bước cúi xuống nhẹ lay lay cậu.

- Vương Tuấn Khải…dậy đi

- …

Trán xuất hiện vạch đen

- Tuấn…

Bàn tay cô liền bị một cánh tay ấm áp chộp lấy,giữ chặt, Gia Hân giật mình trừng mắt nhìn người trên gường từ từ mở mắt. Ánh mắt mơ màng vì bị đánh thức, như một chú nai con đi lạc, trong vắt, thuần khiết, dịu dàng không còn vẻ xa cách, lạnh lùng lúc trước, trong giây lát cô như bị thôi miên chìm sâu đôi mắt ấy, không cách nào thoát ra.

- “Um…Cao Quân Vũ về rồi sao.” Vương Tuấn Khải lười biếng ngồi dậy hỏi.

- Hả?

- “Ak,…uk.” Gia Hân hoàn hồn trả lời.

- “Khụ, khụ…kia, cái kia….cậu có thể thả tay tôi ra được không” Gia Hân lúng túng lên tiếng khi nhận thấy bàn tay của mình vẫn bị tay cậu nắm chặt.

- “Uk.” Vương Tuấn Khải tự nhiên buông tay cô ra cứ như việc nắm lấy tay cô rồi buông tay cô là điều tự nhiên vậy không có gì là không đúng, chỉ có cô tự mình nghĩ nhiều. Lúc buông tay cô còn như cảm nhận được tay cậu khẽ vuốt nhẹ lên mu bàn tay cô.

Cô thật là không muốn suy nghĩ nghiều đâu, nhưng vẫn không tự chủ được mà làm cho mạch máu chạy rần rần về khuôn mặt.

Cô hít lấy một hơi.

- Cái kia…cũng tối rồi cậu cũng nên về nghỉ sớm...

Vương Tuấn Khải nhìn nhìn cô.

Đừng nhìn cô bằng ánh mắt đó có được không, đây không phải là cô đuổi cậu mà thật sự trường hợp bất đắc dĩ không thể để cậu ở lại lâu được, cô đây phải can đảm, khó xử lắm mới nói được đó, đừng dùng ánh mắt đó nhìn cô, như thế cô sẽ cảm thấy áy náy, có lỗi đó.

- Khụ…cái đó thật không phải là tôi có ý gì đâu, chỉ là…

- “Được rồi…tôi về đây.” Vương Tuấn Khải nhìn ra vẻ mặt khó xử, bất đắc dĩ của cô liền đứng dậy lấy áo khoác.

- ….

Có thật là hiểu không, ngàn vạn lần đừng có ở trong lòng mà nguyền rủa cô nha, như thế cô gánh không nổi đâu.

Gia Hân theo chân cậu ra ngoài. Lúc bước bước tới cửa cậu liền quay đầu lại nhìn cô nói.

- Thuốc tôi bỏ trên bàn trong phòng ngủ, ăn xong nhớ uống rồi mới đi ngủ. Uống nhiều nước vào.

- “Uk…tôi biết rồi.” Gia Hân cuối đầu lí nhí đáp

Đây là cậu quan tâm cô sao, mũi có chút chua xót, cậu cần gì phải như thế, cần gì phải gieo rắc ấm áp, vọng tưởng vào lòng cô, cô vốn không thể nhận nổi sự quan tâm của cậu mà.

Gia Hân ngẩn đầu cố tỏ ra tự nhiên bình tĩnh nhìn cậu nói.

- Hôm nay rất cảm ơn cậu. Cậu đi đường cẩn thận.

- “Chỉ vậy thôi?” Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm cô hỏi.

Gia Hân bị cậu đột nhiên hỏi, ngu ngơ không hiểu.

- Hả? 

- “Chỉ cảm ơn suông thôi ư “ Vương Tuấn Khải nhướng mắt nói.

Ak, thì ra là cậu đòi trả công, cô dở khóc dở cười, cô cũng không phải bảo cậu đến đây chăm sóc cô, cũng không có ai ép uổng cậu là cậu tự nguyện đến như thế nào giờ lại đòi trả công, nghĩ thế nhưng cô lại nói.

- Ak…để khi nào tôi sẽ mời cậu bữa cơm được không?

- “ Uk, đó là cô nói đó, tôi chờ bữa cơm này của cô” Như nhận được được câu trả lời khiến cậu hài lòng, khuôn mặt dãn ra mang chút ánh sáng xoay người ra khỏi cửa.

Bóng dáng cậu dần khuất sau bức tường, chỉ còn lảng vảng lại một vài hơi thở mang mùi hương thoang thoảng của cậu như chứng minh cậu thật sự cả ngày nay ở tại nơi này, ở tại nơi thân thuộc nhất của cô, nơi mà cô có thể chạm vào. Chỉ là trong chốt lát hơi thở đó cũng nhanh chóng tan biến giống như hiện thực cô không thể chạm vào cậu, giữ cậu quá lâu.

Gia Hân cảm thấy đầu mình lại hình như bắt đầu nặng rồi, kéo theo con tim cũng nặng nề theo, cô nhanh chóng đi về phía bàn ăn ăn hết hai tô cháo rồi uống số thuốc cậu để trên bàn, rồi dần dần nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Nếu hiện thực không thể nếu giữ cậu vậy hãy để trong mơ đi.