Chiếc Nhẫn Trùng Sinh

Chương 17: Tô Mẫn

Cho dù đã rời khỏi căn phòng ký túc xá tràn ngập hơi thở nhơ nhớp kia và chạy tới vườn hoa nhỏ cách xa mấy khu nhà ký túc xá kiểu cũ kia tới vài trăm mét, Tô Mẫn vẫn không thể nào xua tan cảm giác xấu hổ và giận dữ trong lòng. Vừa thẹn vừa giận khiến gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, cô ngồi xuống ghế đá trong vườn hoa mà buồn bực.

Nghĩ tới mấy cảnh tượng mà cô từng nhìn thấy ở ký túc xá nam của xưởng in xoa từ khoảng cách xa, Tô Mẫn càng thêm tức giận, cô mắng: “Đàn ông toàn là động vật suy nghĩ bằng nửa dưới, mới mấy tháng không gặp mà tên đó đã thay đổi, đã biết đi tìm phụ nữ rồi”.

“Chị Mẫn, trong phòng ký túc xá của Tiểu Kỳ có bốn người cơ mà, có lẽ người khác vứt lung tung đấy chứ. Tiểu Kỳ chỉ là một sinh viên Đại học, chắc không đến mức đâu nhỉ?”, Từ Mạn Lệ ngồi bên cạnh nhẹ nhàng khuyên bảo, cô ấy cũng không dám chắc, nhưng muốn thử khuyên người chị em tốt của mình xem sao.

“Cái gì mà không chứ? Cậu ấy là sinh viên Đại học, người khác không phải sinh viên Đại học à? Ban đầu cậu ấy sống trong khu ký túc xá tập trung, mười người một phòng, không có điều kiện, chứ bây giờ khác rồi. Chuyện đám đàn ông thô kệch ở xưởng của mình kiếm mấy người phụ nữ lung tung về, chúng ta sống ở đối diện họ, có phải em không nhìn thấy đâu. Vả lại, chẳng phải năm ngoái công ty của họ cũng từng có một người làm xằng làm bậy rồi bị đuổi việc khi Ủy ban Vệ sinh và An toàn điều tra ra à? Làm gì có người phụ nữ đoan chính nào chen vào ký túc xá của đàn ông độc thân? Lại, lại còn vất đồ đạc lộn xộn nữa chứ?”, Tô Mẫn tức giận phản bác.

“Chị nghe ai nói thế?”, Từ Mạn Lệ trợn tròn hai mắt nhìn Tô Mẫn. Tháng Bảy năm ngoái cô mới tốt nghiệp từ Học viện Tài Chính, tháng Chín được điều về xưởng in xoa làm việc, mới chỉ nhậm chức hơn nửa năm, không biết nhiều tin đồn nhơ nhớp của đám đàn ông trong công xưởng.

“Hừ, xưởng của chúng ta cung cấp phụ liệu cho công ty của họ, người của bên tài vụ có nhắc tới khi sang bên này nói chuyện đấy. Đã thế còn là bốn sinh viên Đại học Kỹ thuật mới tốt nghiệp năm ngoái, tìm mấy người phụ nữ tới ký túc xá làm xằng làm bậy. Cái đám đàn ông thối tha ấy, kiếm được mấy đồng cứ như ghê gớm lắm. Chuyện thối nát của công ty họ trong mấy năm nay còn ít à?”

“Thế, thế sao chị còn kiếm bạn trai làm ở tập đoàn thuốc lá Nam Thiên? Cũng chẳng hiểu bị ai đả kϊƈɦ mà vừa đi học ở bên ngoài về là đã hùng hổ gọi điện thoại cho người ta, nghe nói người ta trực ca đêm, hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở ký túc xá, thế là vội vã tới tìm người ta”, Từ Mạn Lệ nhìn Tô Mẫn với vẻ khó hiểu.

“Ôi, Mạn Lệ, em không biết đâu. Chị với cậu ấy là bạn cùng trường cấp ba, tuy không cùng lớp, nhưng cũng khá thân thiết với cậu ấy. Sau này bọn chị cùng học Đại học ở thành phố Xuân cũng thường xuyên đi chơi cùng nhau. Từ trước đến nay, hiểu biết của chị về cậu ấy rất chính trực, rất sáng sủa, chẳng qua tính cách cậu ấy hơi hướng nội, không thích nói nhiều. Vả lại, chẳng phải xưởng của chúng ta có rất nhiều học sinh cấp ba hộ khẩu thành thị tới xin việc sao? Có mấy người là học sinh của lớp cậu ấy. Hôm đón năm mới, cậu ấy tới tìm bạn cùng lớp, bọn chị cùng học trường trung học phổ thông số Ba mà, trùng hợp gặp được nhau. Mọi người ăn bữa cơm tất niên với nhau, khùng quá, còn chơi mạt tướng thông đêm xuyên năm luôn. Trước giờ ấn tượng của chị về cậu ấy tốt lắm, khi nghe ngóng từ chỗ bạn cùng lớp của cậu ấy rằng cậu ấy chưa có bạn gái, chị, chị mới nghĩ đến chuyện qua lại cùng cậu ấy. Thật không ngờ… Hôm nay chính mắt em cũng thấy rồi, còn nữa, cái mùi trong ký túc xá của cậu ấy kinh chết đi được. Ọe…”, Tô Mẫn nói xong còn thấy ghê tởm đến mức suýt nôn ra.

“Ơ, kinh khủng đến mức đấy ạ? Chị tuổi Tuất hay sao mà mũi thính thế? Em có ngửi thấy mùi gì đâu”, Từ Mạn Lệ nhìn dáng vẻ khó chịu của Tô Mẫn mà cũng thấy trong lòng không thoải mái.

“Hừ, chị của cưng tuổi Tuất thật đây. Ngốc ạ, em vào ký túc xá của người ta mà căng thẳng như thế thì còn ngửi được mùi gì? Học hỏi chút đi”, Tô Mẫn liếc mắt nhìn Từ Mạn Lệ.

“Thì chị kéo người ta đi cùng chị mà, còn mắng người ta. Nhưng mà… chị có phát hiện ra không, cái thứ mà bạn cùng phòng của anh ấy chỉ cho chúng ta xem ấy, giường chiếu của Tiểu Kỳ gọn gàng ngăn nắp, còn một cái giường khác thì bừa bộn lộn xộn, chăn màn còn chưa gấp. Chị xem, liệu có phải là…”, giọng nói của Từ Mạn Lệ rất dễ nghe, phân tích đâu ra đấy, nếu Kỳ Chấn Đông nghe được chắc chắn sẽ cảm ơn sự thấu tình đạt lý của cô.

“Em quan sát rất kỹ càng đấy nhỉ… Cũng phải, chị nhớ ra rồi, giường của cậu ấy, bao gồm cả bàn ghế, được thu dọn rất gọn gàng ngăn nắp… Không thể nào để sót lại một thứ ấy cho người ta xem được, trừ khi… trừ khi thực sự đổ oan cho cậu ấy?”, Tô Mẫn chần chừ.

Từ Mạn Lệ nhìn Tô Mẫn, mỉm cười, dò dẫm tự mình mở ra một con đường, phân tích giúp cô: “Đúng thế đó, bạn cùng phòng của anh ấy còn nói, thời gian này Tiểu Kỳ toàn trực ca đêm mà? Chị nghĩ mà xem, nếu anh ấy đã trực ca đêm thì về cơ bản buổi tối không ở ký túc xá, cũng chỉ có thể nghỉ ngơi vào ban ngày thôi. Chuyện này… ờm chuyện này, ban ngày người qua người lại, anh ấy không thể tìm gái được đâu nhỉ?”

“Đúng rồi, em chú ý kỹ thật, học tài chính ra đúng là khác biệt!”, Tô Mẫn đỡ trán, thở dài.

Từ Mạn Lệ cất tiếng thăm dò: “Chẳng phải chị cũng tốt nghiệp học viện tài chính đó sao, bình thường thông minh lắm mà, cái này người ta gọi là quan tâm nhiều quá sẽ rối loạn. Thế… chị Mẫn, đã đến đây rồi, hay là chúng ta đi xem xem Tiểu Kỳ đã về chưa? Có lẽ anh ấy đi ăn trưa đó!”

“Đi nữa hả?... Thôi không đi nữa, không đi nữa. Cậu ấy có ở trong ký túc xá đâu, hôm nay không phải đi làm ban ngày, ai biết cậu ấy đi đâu. Gần một giờ rồi, chúng mình còn phải về đi làm nữa. Thôi vậy!”, Tô Mẫn ngượng ngùng không còn mặt mũi nào quay về tìm Kỳ Chấn Đông.

Từ Mạn Lệ là một người bạn thân đủ tiêu chuẩn, thấy tâm trạng của Tô Mẫn đã tốt hơn, không nén được tiếng cười hi hi: “Hờ hờ, háo hức theo chị chạy sang đây một chuyến, còn tưởng tiện thể giải quyết được bữa trưa, bây giờ người ta còn đói đây này”.

Tô Mẫn đứng bật dậy, giơ tay gạt mũi Từ Mạn Lệ: “Biết em chưa ăn cơm rồi, chị mời em bữa trưa, đi thôi!”

“Đừng có gạt mà, tẹt mũi của người ta, không lấy được chồng đâu”, Từ Mạn Lệ nũng nịu né tránh, đứng dậy, cùng Tô Mẫn đi về phía xưởng in xoa.

Tô Mẫn khoác cánh tay Từ Mạn Lệ, khóe miệng nhếch lên: “Ha, em mà còn sợ không lấy được chồng hả? Khai báo thành thật đi, cái cậu Tiểu Trương ngày nào cũng gọi điện thoại tới làm chị đây nghe hộ đến phát phiền là ai thế? Làm việc ở đâu?”

“Đấy là bạn học chung Đại học, phân chia công việc linh tinh lắm. Cậu ấy về quê, làm việc ở ngân hàng của huyện, em về thành phố Điền Trung, cách nhau mấy trăm ki-lô-mét. Vừa mới làm việc, không dám xin nghỉ, một hai ngày cuối tuần không thể đủ đi đi về về được, tốt nghiệp gần một năm rồi cũng không gặp thêm được lần nào nữa”, giọng nói của Từ Mạn Lệ có vẻ trầm xuống, đau buồn.

“Thế em tính sao?”, Tô Mẫn nhẹ nhàng hỏi.

“Để đó thôi. Mẹ em bảo rồi, không thực tế đâu, bảo em nghĩ cho kỹ”, sắc mặt Từ Mạn Lệ như nhợt đi, hai mắt cũng mờ sương.

“Phải đó, thực tế mà. Bây giờ được bao nhiêu đôi tình nhân thời Đại học nên vợ nên chồng chứ? Các anh chị tiền bối yêu nhau đến chết đi sống lại, sau cùng về cơ bản mỗi người một nơi hết. Hỡi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa nguyện thề sống chết. Trời Nam đất Bắc đôi nơi, cánh chim rũ mỏi mấy hồi hàn ôn? Vui ân oán, biệt ly buồn, si tình nhi nữ, khởi nguồn bi hoan. Hề hề, hai người làm việc trời Nam đất Bắc, chia công việc là chia tay luôn nha!”, nhắc tới mấy thiên tình sử thời Đại học, Tô Mẫn cũng ủ rũ, chắc hẳn cũng chứa đầy sầu khổ trong lòng.

Hai người lặng lẽ đi thêm một đoạn, khi ngang qua tòa nhà ký túc xá của Kỳ Chấn Đông, Từ Mạn Lệ quay đầu nhìn Tô Mẫn, nhẹ nhàng hỏi: “Chị Mẫn, chị chủ động tới tìm người ta có ổn không? Làm gì có cô gái nào chủ động trong chuyện này, liệu có bị người ta coi thường không?”

-------------------