Chiến Thần Về Nhà Thông Báo Kết Hôn

Chương 7: Muốn Đi Hẹn Hò

Ngụy Độc Chu xác nhận thêm vài lần nữa mới tiếp nhận sự thật – Bạch Quyện Thu thực sự muốn yêu đương với Nhậm Tinh Lưu.

Tuy Bạch Quyện Thu cường điệu là mình tự nguyện nhưng còn lâu Ngụy Độc Chu mới tin tưởng.

Hắn quen Bạch Quyện Thu từ thời cấp ba, tính đến hiện tại đã chứng kiến không biết bao nhiêu người thổ lộ bị anh từ chối.

Ngụy Độc Chu hiểu Bạch Quyện Thu là người mang gánh nặng trên vai, đại khái không có tình cảm dư thừa đặt ở những chuyện khác.

Một người như vậy đột nhiên nói mình đang yêu đương, đối tượng là vị công tử ăn chơi số một Lăng Thành.

Chẳng nhẽ anh thấy cuộc sống chưa đủ gian nan nên quyết định tìm thêm chút kích thích?

Bạch Quyện Thu không phải là loại người không có lý trí, làm như thế chắc chắn là có nguyên nhân.

Còn gì ngoài Bạch Quảng Hải khinh người quá đáng!

Chỉ là con người Bạch Quyện Thu vốn quật cường từ bé, quyết định như vậy đã đủ khó khăn, anh không muốn khiến cho bạn tốt của mình lo lắng.

Cút con mẹ nó đi tự nguyện! Cút con mẹ nó đi yêu từ cái nhìn đầu tiên!

Đều chỉ là lý do để an ủi bạn bè!

Nghe nói Nhậm Tinh Lưu chơi bời hoa lá, chắc chắn đã coi trọng nhan sắc của Bạch Quyện Thu, định bụng chơi chán rồi bỏ.

Ngụy Độc Chu càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, người anh hắn tôn sùng như đại ca ấy vậy mà bị bánh xe vận mệnh ép tới đường cùng.

Hắn không đành lòng bóc trần vết sẹo của bạn tốt, cắn răng vỗ vai Bạch Quyện Thu: "Em hiểu, anh yên tâm em mãi đứng phía sau anh.

"

Bạch Quyện Thu: "! Mắt cậu.

"

Ngụy Độc Chu:!!!

Ôi, hắn khóc rồi!

Không được, như vậy sẽ chỉ khiến Bạch Quyện Thu càng đau lòng khổ sở hơn nữa.

Ngụy Độc Chu nhanh chân chạy đi tìm khăn giấy: "Em bị gió điều hòa thổi vào khô mắt.

"

Bạch Quyện Thu cứ cảm thấy hắn quái quái đang định hỏi lại thì điện thoại reo, Nhậm Tinh Lưu gửi tin nhắn tới.

[Nhậm Tinh Lưu: Bạn trai ơi cuối tuần anh rảnh không?]

Bạch Quyện Thu hơi buồn cười, Nhậm đại thiếu gia gọi thuận miệng thật.

Anh không rảnh lo cho Ngụy Độc Chu, cúi đầu trả lời.

[Bạch Quyện Thu: Có, sao thế?]

[Nhậm Tinh Lưu: Tôi cảm thấy chúng ta nên đi hẹn hò, hơn nữa còn phải hẹn ở trường của tôi.

]

[Bạch Quyện Thu: Hở?]

Nhậm Tinh Lưu ngay lập tức gửi qua một đống ảnh chụp màn hình, nội dung chính là một topic trên "Diễn đàn giết thời gian đại học Lăng Thành".

Bạch Quyện Thu:!

Anh có nên nói Không hổ danh là đại thiếu gia, đi xem mắt cũng có thể lên diễn đàn trường không?

[Nhậm Tinh Lưu: Nếu nói sinh viên trường tôi không tin thì tôi cảm thấy chắc chắn Bạch Diệu sẽ nghi ngờ, không biết chừng cả mẹ tôi cũng phát hiện.

]

[Nhậm Tinh Lưu: Muốn sống yên ổn hai chúng ta nhất định phải biến nguy thành an, binh pháp có ghi tiến công chính là phương pháp phòng thủ tốt nhất, tôi và anh phải xông lên ngay lập tức.

]

Bạch Quyện Thu: "! "

Không ngờ yêu đương mà phải còn áp dụng binh pháp.

Nhưng điều Nhậm Tinh Lưu băn khoăn hoàn toàn có lý do, nhà họ Bạch vẫn luôn nhìn anh chằm chằm, anh yêu đương với cậu tuy rằng có thể đánh trống lảng sang chuyện khác nhưng nếu một khi hai người mắc sơ hở thì bố con Bạch Quảng Hải sẽ nghi ngờ.

[Bạch Quyện Thu: Được.

]

Tin nhắn được trả lời với thời gian tính bằng giây.

[Nhậm Tinh Lưu: Tôi có vài phương án, anh xem cái nào hợp?]

Cậu đã chuẩn bị trước từ hôm qua, Bạch Quyện Thu cúi đầu nhìn file tuyển tập bách khoa toàn thư hẹn hò thấy địa điểm cực kỳ phong phú có thể kể đến: sân thể dục, phòng tự học, thư viện, rừng cây nhỏ cạnh bờ hồ!

Thì ra Nhậm đại thiếu gia muốn công khai quan hệ trước công chúng.

Bạch Quyện Thu cảm thấy hổ thẹn vì để bạn trai chủ động quá nhiều.

[Nhậm Tinh Lưu: Tôi đề nghị đến những nơi đông người, như vậy bạn học sẽ có cái nhìn khác về mối quan hệ giữa hai chúng ta.

]

[Bạch Quyện Thu: Tôi thế nào cũng được, nhưng cuối tuần hơi bận nên muốn đổi lịch sang hôm khác.

]

Anh nghĩ thêm, quyết định bổ sung.

[Bạch Quyện Thu: Chọn ngày chi bằng hợp ngày, tối nay tôi rảnh, tôi qua đón em nhé?]

[Nhậm Tinh Lưu: Tức quá, tối đi học mất rồi * icon thở dài *]

Bạch Quyện Thu hơi khó hiểu, thời khóa biểu đại học Lăng Thành anh có biết chút ít, hình như chỉ học ban ngày chứ không xếp lịch tối.

Hơn nữa sinh viên năm tư bận tìm việc, môn tự chọn cần thiết chắc chắn đã phải học hết từ năm ba.

[Bạch Quyện Thu: Môn tự chọn?]

[Nhậm Tinh Lưu: Đúng rồi, trước kia tôi trốn học nhiều quá nên giờ bị dồn lại.

]

Bạch Quyện Thu: "! "

Đột nhiên anh muốn mở miệng khuyên Nhậm thiếu gia chăm học lên, người ta xong từ thuở nào rồi.

[Nhậm Tinh Lưu: Chỉ có thể hẹn sau thôi, để tôi gửi thời khóa biển cho anh, anh xem xếp được vào đâu thì xếp.

]

[Bạch Quyện Thu: Được.

]

Bạch Quyện Thu nhắn tin với cậu, vừa ngẩng đầu đã thấy Ngụy Độc Chu lau xong nước mắt, bình thường trở lại.

Bạch Quyện Thu không để trong lòng, đang định về nhà thì đột nhiên bị hắn gọi lại: "Tối nay công ty liên hoan, anh đi cùng nhá.

"

"Không đi.

" Bạch Quyện Thu xua tay: "Tối nay có việc.

"

Anh không có thói quen uống rượu tâm sự với người khác, chỉ là đột nhiên nhớ tới lời bạn trai vừa bảo: chủ động xông lên.

Bạch Quyện Thu dừng một giây, bổ sung thêm: "Tối nay tôi đi hẹn hò với Nhậm Tinh Lưu.

"

Ngụy Độc Chu:???

Từ từ, chuyện này anh không cần bảo, em không muốn biết đâu thật đấy!

Hắn không nhịn được tiếp tục khóc cạn nước mắt, rõ ràng gương mặt phơi phới Bạch Quyện Thu bày ra chỉ để khiến cho anh em bạn bè yên lòng.

Ông trời ơi, sao số anh tôi khổ vậy?!

Nhậm Tinh Lưu vừa ra khỏi ký túc xá đã nhận được điện thoại của Đinh Thế.

"Nhậm thiếu, ở phòng không tao qua đón.

"

Nhậm Tinh Lưu khó hiểu: "Có chuyện gì?"

Đinh Thế hưng phấn rít gào: "Đi Phường Mười Ba! Lâu rồi tao với mày không đến nghe nói gần đây về thêm người mới, có cả loại mày ưng nữa! "

Phường Mười Ba là quán bar nổi danh Lăng Thành.

"Thôi tha.

" Nhậm Tinh Lưu vừa nghe đã thấy đau đầu, giọng nói tràn ngập vẻ chính trực: "Giờ tao chỉ muốn giữ mình trong sạch, không có hứng thú đi mấy chỗ đó.

"

"Không phải!" Đinh Thế cà khịa: "A Tinh, Thái Hậu nhà mày quản nghiêm thế cơ á, vừa cho mày đi coi mắt đã cấm cản luôn cả quyền lợi đi bar?"

"Tư tưởng của mày thế là không được.

" Nhậm Tinh Lưu ân cần dạy dỗ bạn đểu: "Nhớ phải học tập và làm theo tấm gương anh hùng hào kiệt, đừng tốn thời gian ở mấy nơi đồi trụy nữa, hiểu không?"

Đinh Thế cạn lời, một lúc lâu sau chả thèm lên tiếng.

Nhậm Tinh Lưu chốt hạ: "Cúp đây, tao phải đi học đã.

"

"Vãi chưởng?" Đinh Thế hết hồn: "Tinh Bảo mày điên rồi? Ủa sao hứa làm đôi bạn trốn học hết thời sinh viên? Giờ mày bảo tao mày đi học, đùa nhau hả?"

Hơn nữa buổi tối còn là tiết tự học, đi thì đi không đi thì thôi!

Môn bắt buộc trốn được thì trốn, môn không bắt buộc phải trốn!

Đây chính là nguyên tắc lưu truyền trong đám bạn thân của bọn họ!

Nhậm Tinh Lưu: "! "

Mười mấy năm trước cậu thực sự sống như vậy à?

Đáng đánh, đáng đánh!

Nhậm thiếu gia bình tĩnh đáp: "Mày có biết để mày ngồi được trong lớp bình an bao nhiêu anh hùng đã phải ngã xuống không?!"

"Tao chân thành hy vọng về sau sẽ không phải nghe hai chữ trốn họcphát ra từ miệng của mày thêm một lần nào nữa.

"

"Hãy quý trọng cuộc sống mà mày đang có đi!"

Dứt lời, Nhậm Tinh Lưu cúp điện thoại một cách thẳng thắn, để lại Đinh Thế thơ thẩn trong gió.

Đinh Thế:???

Cậu ta vội vàng gửi tin nhắn cho bác sĩ gia đình: [Xin hỏi triệu chứng của người bị tổn thương não bộ là gì?]

Nhậm Tinh Lưu cất điện thoại vào túi, ôm sách ra ngoài cửa.

Xuống tới tầng một, di động lại rung lên.

Cậu bị què tay đã thế còn đang ôm sách nên đành phải tìm chỗ đặt đồ xuống.

Ngó tới ngó lui, Nhậm Tinh Lưu chạy tới quầy để đồ, vừa đúng lúc có người bước vào.

Do mải nhìn tủ nên Nhậm đại thiếu gia không chú ý xung quanh, thiếu chút nữa đâm sầm vào lòng người khác.

"Cẩn thận.

"

Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, một bàn tay đặt nhẹ lên trán Nhậm Tinh Lưu cố gắng giúp cậu đứng vững.

Tay còn lại của người đàn ông cầm điện thoại, ngón tay thon dài tựa hồ có thể nhìn rõ mạch máu.

Nhậm Tinh Lưu ngẩng đầu đụng ngay phải đôi mắt Bạch Quyện Thu, đen nhánh như biển rộng lại mang theo chút gì đó thông thái.

"Tôi đang gọi điện cho em.

" Anh nở nụ cười: "Đi đường không chú ý, nhỡ đụng phải tay thì biết làm thế nào?"

Dứt lời tay anh xoa nhẹ lên trán Nhậm Tinh Lưu rồi mới thu về, đồng thời cất điện thoại vào túi.

Nhậm Tinh Lưu mở miệng: "Đúng lúc, anh qua đây cắt hộ tôi cái tóc mái.

"

Bạch Quyện Thu: "! ?"

Cậu thổi thổi một chút mấy sợi đang rũ xuống, oán giận than thở: "Dài quá mà không có thời gian đi tỉa! "

Hơn nữa Nhậm Tinh Lưu chỉ có một tay, muốn tự xử cũng không làm nổi.

Bạch Quyện Thu không nói năng gì, chính xác hơn anh không biết mở miệng ra làm sao, chỉ đành kiếm cái kéo rồi đè trán Nhậm Tinh Lưu xuống, dùng đầu ngón tay lia một đường làm mép rồi dùng sức cắt theo.

Không ngờ đại thiếu gia tiếng xấu nhất nhì Lăng Thành đầu rất xù, tóc vừa mềm vừa thơm mùi dầu gội.

"Bình tĩnh thôi, trọc mất! " Nhậm Tinh Lưu mím môi: "Nhớ bảo vệ mép tóc hai bên gáy.

"

Bạch Quyện Thu cảm thấy hơi buồn cười, động tác tay chậm lại: "Được.

"

Nhậm Tinh Lưu hừ nhẹ, lúc này mới tò mò hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Bạch Quyện Thu: "Gặp em hẹn hò.

"

Nhậm Tinh Lưu mờ mịt: "Nhưng nay tôi có tiết học, anh nhìn nhầm hả! "

"Không nhầm.

" Bạch Quyện Thu cười đáp: "Tới đi học cùng em.

"

Nhậm Tinh Lưu:!

Nhậm Tinh Lưu: Đỉnh!

Đã hiểu!

"Anh thông minh quá!" Gương mặt Nhậm đại thiếu gian hẳn lên: "Đi học cùng nhau, chắc chắn bạn cùng lớp có thể thấy.

"

Nếu không phải đang què quặt thì cậu còn muốn làm con ruồi xoa tay(*): "Hôm nay mình ngồi bàn một đi, ầy dà, mong các bạn không hiểu chuyện quá chụp cho chúng ta một kiểu ảnh tình yêu ngọt ngào.

"

(*) ghét ruồi lắm nên các tình eo tự gg nha

Bạch Quyện Thu: "! "

Nói thật, anh chỉ nhớ hồi cấp ba có cậu bạn cùng lớp yêu sớm hôm nào cũng đi học cùng bạn gái nên áp dụng theo.

Ai ngờ nó lại sâu sắc đến thế.

Nhậm Tinh Lưu không chờ nổi, dùng bả vai húc Bạch Quyện Thu: "Đi thôi!"

"Đừng chạy nhanh quá, tay còn đang bó bột.

" Anh hơi bất đắc dĩ, đành phải kéo cậu lại đồng thời giơ tay còn lại lên: "Mang cho em này.

"

Giờ cậu mới phát hiện ra anh cầm theo hai cốc nước ngọt, logo của một nhà hàng ngoài cổng trường, nghe nói muốn mua là phải xếp hàng mới có.

Không hổ là bạn trai lọt vào mắt xanh của Nhậm đại thiếu gia.

Điểm tuyệt đối.

"Cảm ơn anh.

" Nhậm Tinh Lưu duỗi tay ra, sau đó khựng lại.

Thiếu chút nữa đã quên hiện tại cậu đang được xếp vào dạng thương binh liệt sĩ.

Bạch Quyện Thu thấy thế chỉ cười nhẹ lấy ra một cốc, cắm ống hút rồi mới đưa tới trước mặt Nhậm Tinh Lưu: "Để anh cầm sách! "

Lời còn chưa dứt, Nhậm đại thiếu gia đã rướn người lên trực tiếp hút luôn nước từ tay anh.

Bạch Quyện Thu: "! "

Cái đầu xù đột nhiên phóng đại ngay trước mặt, thực sự rất muốn sờ thử xem thế nào.

Động tác của Nhậm Tinh Lưu thực hiện thoại toàn theo bản năng, cúi đầu rồi mới nghe thấy Bạch Quyện Thu lẩm bẩm câu cuối!

Không sao, không sao, chỉ cần tôi không xấu hổ thì người xấu hổ chính là anh ấy.

Nhậm Tinh Lưu bĩnh tĩnh uống thêm ngụm nữa rồi ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nói: "Lần sau nói chuyện nhanh lên nhé, cũng may là tôi nếu không đổi thành người khác còn tưởng anh muốn tán người ta đấy.

"

Bạch Quyện Thu: "! "

Nhậm đại thiếu gia nói cứ như thật, anh muốn cãi cũng chả cãi nổi.

.