Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 15: Vắt Chân Lên Cổ Bỏ Chạy

Hắn nhớ mấy ngày trước bọn khô lâu này cường hãn lắm cơ mà, sao hôm nay lại yếu đuối thế nhỉ.

Đang trầm tư suy nghĩ thì phía trước hắn trăm con khô lâu bắt đầu dung hợp với nhau, chẳng mấy chốc từ một con chỉ to cao khoảng ba mươi trượng, bây giờ đã vượt qua ngàn trượng thân thể nó còn mọc ra gai góc lởm chởm, đầu còn mọc ra hai chiếc sừng dài tay cầm thanh đao làm bằng xương to bằng tường thành.

Đang trầm tư suy nghĩ thì gáy của hắn có chút lạnh, hắn bất chợt ngẩng đầu lên ánh mắt đột nhiên có chút rung động, mí mắt giật liên hồi miệng cũng chả khá hơn là bao, hắn đưa tay lên đầu xoa xoa mồ hôi vừa mới chảy ra mở miệng nói: “Chào buổi sáng!!”

Sau đó không nói lời nào chạy một mạch vào bên trong tường thành, màu đen khô lâu ngàn trượng phía sau, nghiên người cầm thanh đao chém một cái mạnh về phía Mạc Hiểu Nam.

“Bùmm!!!”

Trên mặt đất một vết chém dài hai dặm sâu không tả được xuất hiện, vết cách chỉ cách Mạc Hiểu Nam đúng hai mét khiến hắn sợ muốn vãi ra quần, nhưng cũng không dám dừng lại bởi vì kẻ thù lúc này đã ở một đẳng cấp khác, không đánh theo kiểu độc lập mà chơi bài dung hợp với nhau để chống hắn, khiến hắn lúc này lực bất tòng tâm, cộng thêm một đao lúc nãy nếu chém trúng hắn thì có chết trăm lần cũng không hết.

Trên đường rút lui hắn còn hỗ trợ cho mấy võ giả giải quyết mấy con khô lâu, còn không quên hô hoán cho bọn hắn chạy đi, nhưng chả ai nghe hắn cho đến khi nhìn về phía tường thành, một bóng đen cao ngàn trượng tay cầm sài đao, thân thể mọc đầy gai nhọn đầu mọc hai cái sừng, hốc mắt đầy oan hồn.

Đám võ giả cũng sợ hết cả hồn, sau đó ba chân bốn cẳng chạy sâu vào bên trong tòa thành, phía sau màu đen khô lâu cao ngàn trượng há miệng ra một tia tử quang từ đó phóng ra.

“Ầm!!!”

Một vụ nổ quy mô năm trăm trượng nổ ra, hơn hai mươi tu tiên giả trong giờ khắc ấy hóa thành tro tàn, khiến Mạc Hiểu Nam chỉ biết kêu thảm bật hết tốc lực vắt chân lên cổ mà chạy, giờ phút này trong đầu hắn chỉ có một từ đó chính là “Chạy chạy.”

Hắn lúc này đã không còn quan tâm sống chết của người khác, bởi vì mạng nhỏ của hắn cũng khó bảo toàn lấy đâu ra sức bảo vệ kẻ khác, khi hắn chạy qua trận chiến của Lại Vĩnh Thiên với Huyết cầu ngàn mắt thì miệng hét lớn: “Bỏ thành!!!” sau đó hết tốc lực chạy về phía Trác Đa ngay lập tức nắm lấy cổ áo bốn người bọn hắn, Vương Dã lúc này cũng mở mắt ra, nhưng chưa được bao lâu thì một viên đá không biết từ nơi nào rơi trúng đầu hắn, cú đập khiến hắn sùi bọt mép hôn mê lần nữa.

Còn Lại Vĩnh Thiên đang chăm chú khống chế Huyết Cầu ngàn mắt, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên thì thấy quang cảnh tang hoang trước mắt, cộng thêm hắc khô lâu cao ngàn trượng thì tóc gáy cũng dựng đứng lên, tường thành lúc này đã bị sang thành bình địa, võ sĩ thủ thành hơn trăm người bây giờ chả còn được mấy người, khiến hắn muốn tuyệt vọng.

Trong vòng mười năm đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng sâu sắc đến vậy, nhưng nhìn dân chúng trong thành chết đi lòng hắn lại đau như cắt, hắn từng là một thành viên của tòa thành này bây giờ quay về thủ hộ, nhưng chưa được năm mươi năm thì tòa thành này đã gặp phải sát kiếp khiến hắn lực bất tòng tâm, ban đầu cứ tưởng chỉ cần khống chế và tiêu con yêu nghiệt ngàn mắt này là có thể thắng, nhưng chưa tiêu diệt được thì đã lòi ra thêm một con nữa.

Về sức mạnh thì con khô lâu ngàn trượng kia chỉ kém huyết cầu ngàn mắt này một tia, nhưng nếu như bọn chúng hợp sức lại thì hắn có nguy cơ phải chết ở đây, Lại Vĩnh Thiên lắc đầu nhìn về mấy tên võ giả cuối cùng, nhắm mắt truyền âm cho bọn hắn rút lui, nếu cứu được người dân nào trong thành thì cứu, dù sao có còn hơn không.

Đam võ giả ở dưới nghe được Lại Vĩnh Thiên truyền âm trong tay bảo đao, đại chùy đều rút lại, bắt đầu quay lưng bỏ chạy trên đường còn tiện thể cứu những người dân mắc kẹt.

Dân chúng trong thành một nửa đã sơ tán kịp thời, một nửa còn lại thì nằm bên trong trận chiến nên đã tử nạn.

Lại Vĩnh Thiên đứng trên không trung lắc đầu, quay người hóa thành một đạo lưu quang bay đi, bỏ lại phía sau là một đám khô lâu cùng huyết cầu ngàn mắt.

Hai tháng sau.

Tại một vách núi hiểm trở, năm người mặt áo đen còn bịt mặt bốn lớn một nhỏ đứng trên một nhánh cây trên vách núi, hai mắt nhìn chằm chằm vào một đàn sói trắng hơn mười con trên trán có gắn một viên bảo thạch, thân thể mọc ra rất nhiều gai bằng băng, đang di chuyển dưới vách núi.

Sau khi đã xác định xong đối tượng, bọn hắn ngay lập tức lấy ra vũ khí, từ trên cành cây năm người nhảy xuống, khi đã gần bầy sói thì ra mỗi người chém vài cái, bầy sói ngay tức khắc rơi đầu mà không kịp trăng trối máu phun đầy trời, từ trong đám một thân ảnh cao mét ba bước ra kéo bịt mặt xuống, bước lại gần cái đầu sói đưa tay lên trán nó móc viên bảo thạch ra.

Bốn người đứng phía sau hắn cũng từ từ đi tới bắt đầu thu dọn tàn cuộc, và thu hoạch bảo thạch trên trán bầy sói trắng. sau đó đi lại gần Mạc Hiểu Nam nói: “Thiếu Chủ bảo thạch đã thu hoạch xong, xác của bầy Bạch Nhãn Ma Lang cũng đã thiêu hủy hoàn tất, chúng ta nên làm gì tiếp theo.”

“Quay lại Lạc Tửu Phường đổi lấy linh thạch sau đó chúng ta lại lên đường, đi đến núi Như Long.” Mạc Hiểu Nam đối với hắn nói.

Vừa nói hết câu thì xung quanh bọn hắn đã xuất hiện thêm trăm con Bạch Nhãn Ma Lang nữa, ánh mắt của chúng trắng như tuyết miệng đầy máu gầm gừ nhìn chằm chằm chào đám người Mạc Hiểu Nam.

Sắp sửa lao đến tấn công hắn thì đột nhiên có một thanh trường thương bay ra, một nhát chém con Bạch Nhãn Ma Lang làm đôi, khiến cho các con Bạch Nhãn Ma Lang khác không tự chủ lùi về sau, ánh nhưng ánh mắt tràn đầy sát khí vẫn cứ nhìn chằm chằm vào đám người Mạc Hiểu Nam.

“Thiếu chủ chúng ta hay là giết thêm vài con nữa đi.” Vương trung từ phía sau đi đến nói với Mạc Hiểu Nam.

Mạc Hiểu Nam phất phất tay nói: “Không cần dây dưa với bọn chúng chi cho tốn thời gian, chúng ta chỉ cần đủ chỉ tiêu để đổi lấy linh thạch trong nhiệm vụ là được, lấy nhiều chỉ là tốn công vô ích.”

Sau đó năm người bắt đầu tăng tốc rời khỏi hẻm núi, chạy liên tục ba tiếng đồng hồ thì đến trước một quán trà bình thường, nhìn từ bên ngoài vào là một quán trà ế ẩm, nhưng khi đi vào bên trong lại là một chỗ đầy ấp võ sĩ và tu tiên giả, có người ngồi uống trà đàm đạo có người thì đứng bên bảng treo thưởng.

Còn nhóm của Mạc Hiểu Nam thì đi một mạch đến chỗ chủ quán, đặt một túi ngọc màu xanh lam lên trên bàn kèm tờ nhiệm vụ nói: “Mười hai viên lam ngọc trên đầu của Bạch Nhãn Ma Lang.”

Chủ quán ngay lập tức lấy ra một cái túi chứa ba trăm viên hạ phẩm linh thạch giao cho Trác Đa, sau đó cầm túi Lam ngọc đi vào bên trong.

Năm người Mạc Hiểu Nam cũng chả cần câu giờ, ngay lập tức đi ra khỏi Lạc Tửu Phường, sau đó bắt đầu vắt chân lên cổ chạy thẳng về hướng Bắc.

Trong hai tháng vừa rồi bọn hắn lang thang khắp nơi, từ tường thành này đến thị trấn kia, làm hơn bốn mươi cái nhiệm vụ để đổi đan dược linh thạch tu luyện, bây giờ bốn người Trác Đa cũng đã đột phá lên mạch thứ bảy Đốc Ly, hắn đã đột phá đến luyện khí tầng hai kinh mạch cũng đã cường hãn hơn lúc trước rất nhiều, đan điền cũng rông thêm một vòng.