Chiến Và Hòa

Chương 102-6: Phiên ngoại Snape Mảnh ghép ký ức

Editor lảm nhảm:

Mình có hơi trăn trở về phần xưng hô trong phiên ngoại, ví dụ trong phần này có thể sẽ có bạn thắc mắc sao mình edit Snape nhắc đến Voldemort là ‘ngài’ mà không phải là ‘hắn’, nguyên nhân rất đơn giản, với Vol, Snape sợ nhiều hơn là hận, thân là một Tử Thần Thực Tử, Snape đã luôn gọi Vol là Chúa Tể Hắc Ám, cho nên mình nghĩ để ‘ngài’ là hợp lý.

Hay như Snape gọi Dumbledore là ‘lão’ chỉ thể hiện mức độ thân thiết gần gũi chứ không mang tính miệt thị như khi Voldemort gọi.

Dù sao thì mình cũng vắt óc suy nghĩ về vấn đề xưng hô này rồi, hi vọng mọi người đọc thấy hài lòng, hoặc ai có cách xưng hô hay hơn thì cmt báo mình, mình sẽ xem xét và chỉnh sửa.

Cuối cùng, chương này rất cảm động. Đọc xong có thời gian thì mọi người xem qua video mình chèn cuối bài. Lúc edit, trong đầu mình đã hiện lên từng hình ảnh của đoạn video, mà thực tế mình mới chỉ xem nó có 1, 2 lần.

Lâu không xuất hiện lên mắc bệnh nói nhiều rồi 😛

Giờ thì các bạn đọc truyện thôi. Enjoy!!!! 😀

Sau bao nhiêu năm sóng yên biển lặng, Chúa Tể Hắc Ám đột nhiên trở lại. Snape biết ngài triệu hồi thủ hạ, bởi vì Dấu Hiệu Hắc Ám trên cánh tay hắn vô cùng rõ ràng và nóng rẫy hơn bao giờ hết. Nhưng hắn không thể trở về, ít nhất là ngay lúc đó – hắn cần đi tìm lão già giảo hoạt Dumbledore. Hắn không biết vì sao Chúa Tể Hắc Ám lại lựa chọn thời điểm này. Không phải trong suốt mười mấy năm qua, Dấu Hiệu Hắc Ám ngày càng rõ ràng hơn sao?

Lúc Dumbledore nhìn hắn vén áo để lộ ra Dấu Hiệu Hắc Ám trên cánh tay, sắc mặt lão như vừa bị đánh người khác đấm cho một cú. Điều này cho thấy chuyện này đối với lão già đó chắc chắn là một cú sốc rất lớn, dù trước đó lão đã sớm dự đoán Chúa Tể Hắc Ám chưa thật sự chết đi.

Bởi vì việc này cho nên Snape đã đến muộn, cũng chính vì vậy mà hắn không nhìn thấy Tử Thần Thực Tử nhỏ nhất trong truyền thuyết kia. Nhưng hắn biết có một người như thế, Chúa Tể Hắc Ám thậm chí còn nhẹ nhàng gọi kẻ đó là ‘Cậu bé của ta’.

Cậu bé là ai? Không ai biết!

Chỉ có mình Snape biết, khi hắn từ bờ biển Ái Nhĩ Lan trở về trên bàn đã có một con cú mèo. Đúng vậy, một con cú mèo đã được huấn luyện, thậm chí có thể tìm được đường vào hầm của hắn. Hắn không nghĩ ra người nào có tiền như vậy, sẵn sàng chi ra mười Galleons chỉ để gửi cho hắn một bức thư chưa biết nội dung là gì.

‘Đừng trở về!’(*)

Nhưng có thể làm vậy được sao? Hắn còn cả tá nợ phải trả. Lá thư này đúng là chuyện nực cười vô cùng, Snape đã cười đến chảy cả nước mắt.

***

Lần thứ hai Tử Thần Thực Tử họp, Snape đến đúng giờ. Lần này đã đổi địa điểm, là một nơi hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, thủ tục ra vào cực kỳ phiền phức. Chuyện này có thể về thảo luận với Dumbledore.

Chủ đề hôm nay lại là về… Kẻ Được Chọn.

Snape cúi đầu, nghe tiếng động vang lên ở phía trước. Không một tiếng kêu la thảm thiết, Chúa Tể Hắc Ám gần đây dường như rất ghét nghe thấy tiếng kêu la, nhưng ngài vẫn như trước nhìn cảnh tra tấn mà không chút thay đổi sắc mặt, thậm chí còn hưởng thụ.

Đúng vậy, hưởng thụ!

Hưởng thụ sự thích thú mèo vờn chuột mang lại… Chúa Tể Hắc Ám vẫn giống như trước kia, muốn tự mình bắt Harry Potter. Snape có cảm giác ngài dường như chỉ nghĩ đến chuyện này.

Có điều… phản ứng của Chúa Tể Hắc Ám quá mạnh mẽ rồi. Phải biết rằng lúc Chúa Tể Hắc Ám mới trở lại, đối với những Tử Thần Thực Tử không đi tìm kiếm ngài như hắn, ngài cũng không giận dữ đến mức như vậy. Mà cũng phải nói, hắn chưa bao giờ thực sự hiểu được suy nghĩ của Chúa Tể Hắc Ám.

Còn nữa, dường như Chúa Tể Hắc Ám đã quên mất quân cờ đặt tại Hogwarts là hắn, không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

***

Snape cảm giác chắc chắn hắn đã làm sai gì đó, hoặc là đã bị phát hiện.

Trước kia nói thế nào hắn cũng là một Tử Thần Thực Tử được Chúa Tể Hắc Ám coi trọng, khi Chúa Tể Hắc Ám vui sẽ nói với hắn nhiều hơn mấy câu, hoặc là bảo hắn lên ngồi ở vị trí gần ngài. Nhưng mà bây giờ, ngay cả những buổi họp của Tử Thần Thực Tử, hắn cũng được ngài cho phép không cần tham gia. Merlin đáng chết, thật sự không phải hắn nhớ thương cái chỗ ngồi gần Chúa Tể Hắc Ám [có trời biết khi đó hắn đã phải tập trung tinh thần bao nhiêu để thực hiện Bế Quan Bí Thuật], mà là nếu như vậy thì hắn không thể cung cấp nhiều tin tức cho Hội Phượng Hoàng nữa.

Mấy lần gặp mặt gần đây, Lucius nôn nóng như kiến bò trên chảo. Như ông ta nói, cả hai bọn hắn đều đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Ông ta lo lắng cũng đúng thôi, Tử Thần Thực Tử trước kia bị bắt đi xét xử hoặc là bị đẩy vào Azkaban đã không còn là bí mật. Chủ nhiệm văn phòng Thần Sáng, Borges Chester, hiện tại là cái gai trong mắt Lucius.

Dưới tình hình hiện tại, chỉ có gia tộc Lestrange là nổi lên như cồn. Tuy rằng Snape không biết Chúa Tể Hắc Ám giao cho bọn họ nhiệm vụ gì, nhưng có thể thấy rõ họ mới là người được nhận sự tín nhiệm của Chúa Tể Hắc Ám.

Dumbledore có chút bất ngờ với chuyện này, nhưng ông ta không nói gì cả. Snape không thể không chịu đựng vẻ mặt khó coi của con chó đần chết dẫm kia – Tổng hành dinh của Hội Phượng Hoàng đặt tại nhà y.

Hừ, làm như có người thèm để ý sắc mặt của y vậy.

***

Quả đúng như Snape suy đoán.

“Xin hãy tin tưởng thuộc hạ, kính thưa Chủ nhân đáng kính! Những lời ngài nghe được kia chỉ là tin đồn.” Snape cảm thấy sau khi hắn nghe chính miệng Chúa Tể Hắc Ám tuyên án mà còn có thể giữ vững bình tĩnh đúng là một kỳ tích. Bế Quan Bí Thuật của hắn có lỗ hổng rồi sao?

Chúa Tể Hắc Ám ngồi trên ngai vàng, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy trào phúng, “Tin đồn? Dùng tính mạng để chứng minh tin đồn?”

Snape không biết ngài nói ‘dùng tính mạng’ nghĩa là sao, nhưng ở thời điểm này không nói sẽ không sai.

“Nhớ lấy, không phải ta bỏ qua ngươi, kết cục của những kẻ phản bội ta chỉ có đường chết.” Chúa Tể Hắc Ám có vẻ như cũng không cần hắn phải trả lời, giọng điệu tàn nhẫn, “Là có người không muốn thấy ngươi chết. Nhắc nhở ngươi, tốt nhất đừng để ta tìm được lý do.”

Sau lưng Snape đầy mồ hôi lạnh. Nếu như ngài ấy đã phát hiện ra hắn là nội gián từ lâu, vậy người nào có thể cứu được tính mạng hắn từ tay Chúa Tể Hắc Ám đây?

Dumbledore đối với chuyện này càng thêm kinh ngạc. Ông ta nói Tom chưa bao giờ là người biết nương tay.

Có một số chuyện đã xảy ra mà bọn hắn không hề hay biết.

***

Giữa trưa mùa hè, ánh mặt trời chiếu thẳng, cái nóng oi ả quanh quẩn trong không khí. Toàn bộ đường Privet Drive đều bao phủ trong không khí oi bức, ngột ngạt, giậu tường vi héo lá, hoa cẩm tú cầu như mất đi vẻ rực rỡ. Người qua lại trên đường rất thưa thớt, dù có cũng đều che ô, đội mũ mà vội vàng đi qua. Trừ một vài tiếng bước chân ngẫu nhiên vang lên thì chỉ còn tiếng côn trùng kêu, càng khiến người ta cảm thấy bức bối, khó chịu.

Một gã đàn ông mặc áo choàng đen đứng ở ven đường. Bóng râm giữa trưa không che hết được thân hình của hắn, để lộ hơn nửa cơ thể ra dưới ánh mặt trời. Nhưng Petunia thò người ra ngoài cửa sổ thì không hề phát hiện ra được hắn – hắn chỉ cần lách người một cái là biến mất – chỉ có thể nghe thấy vài tiếng phàn nàn truyền ra từ những căn nhà xung quanh.

Snape đứng đối diện với cánh cửa chính đang đóng chặt, không hề có ý định đi qua đó gõ cửa. Hắn trầm mặc đứng đó, đôi mắt đen nhìn bao quát khắp căn nhà. Căn nhà số 4 đường Privet Drive dường như không có thay đổi gì lớn – Petunia vẫn thường xuyên ngóng cái cổ dài ngoằng như cổ ngỗng để hóng chuyện từ bên hàng xóm, Vernon cũng vẫn lớn giọng càm ràm, Dudley thì chưa từng giảm béo thành công.

Ánh nắng xuyên qua cơ thể Snape tạo thành tia sáng chói mắt chiếu xuống đường cái. Tháng bảy chính là thời điểm nóng nhất trong năm, nhưng hắn không hề nhúc nhích, dường như hoàn toàn không cảm nhận được cái nóng như thiêu đốt của thời tiết.

Harry Potter không có ở trong nhà. Hiển nhiên Chúa Tể Hắc Ám tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội thế này. Nghĩ đến đây, người đàn ông vẫn luôn đứng như tượng, vẻ mặt cứng nhắc đứng đó chợt động đậy – hắn tiến về phía trước mấy bước, cả cơ thể như hoàn toàn lộ ra dưới ánh mặt trời. Có chút hoa mắt nhưng vẫn nhìn rõ được pháp thuật dao động trong không khí. Điều đó cho thấy đối tượng của Bùa chú Huyết thống vẫn sống trong căn nhà này.

Hốc mắt có chút cay, Snape chớp chớp mắt. Đây là ngày cuối cùng trước khi Harry Potter trưởng thành. Nếu như trong quá khứ, hắn không cảm thấy Lily để lại gì ngoài đôi mắt màu xanh biếc của Harry Potter. Đương nhiên, có lẽ pháp thuật dao động kia chỉ là ảo giác của hắn, nhưng hắn tự nói với mình, chúng ở đó, chắn chắn hắn thấy chúng ở đó. Hắn lần đầu gặp Lily không phải nơi này, nhưng lần cuối cùng bọn hắn tạm biệt là ở nơi đây.

Lily đã chết được mười mấy năm, căn nhà đổ nát ở thung lũng Godric đã mọc đầy cỏ dại. Song thời gian quen biết ngắn ngủi, những chuyện đã xảy ra trong suốt thời gian đó, Snape vẫn còn nhớ như in. Hắn nhớ cũng trong một ngày hè oi bức thế này, bên cạnh hồ nhỏ lăn tăn gợn sóng, dưới bóng cây, bọn hắn cùng làm hoa nở. Tiếng cười trong trẻo, vô tư của cậu bé và cô bé năm ấy dường như vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc ấy. Khác với Dumbledore có cả tá chai thủy tinh đựng ký ức, hắn chỉ muốn giữ lại duy nhất đoạn hồi ức đó. Cảm tạ Merlin, bây giờ hắn có thể có nhiều hơn, dưới sự đồng ý của linh hồn của Lily được gọi lên từ Chiếc Nhẫn Phục Sinh.

Từ sau Giáng Sinh đến đầu hè, Snape ngao du khắp thế giới. Hắn trèo lên núi cao, đi qua dòng suối, chân dẫm lên lớp tuyết dày ba thước Anh [dưới cái lạnh đã biến thành băng], tay vẩy dòng nước trong suốt của eo biển Bering. Hắn không muốn Lily nhìn thấy sương mù ngàn năm không tan và đống rác rưởi hôi thối ở Đường Bàn Xoay, dù chỉ một lúc thôi cũng không muốn. Bởi vì sai lầm của hắn mới dẫn đến cái chết của Lily, để bù đắp lại sai lầm đó, hắn cam tâm tình nguyện trả mọi cái giá mà hắn có. Sau khi trở về, hắn nghĩ những chuyến đi xa cả cuộc đời của hắn có lẽ đã dùng hết ở nửa năm này.

Bàn tay Snape đút trong túi áo choàng, từ bên ngoài lớp áo có thể mờ mờ nhìn thấy những khớp xương của nắm tay. Lúc trước hắn không hề hay biết người nào đưa vật này cho hắn, nhưng khi nhận ra đó là thứ gì hắn đã vô cùng sửng sốt. Đối mặt với ảo ảnh của người vẫn còn giữ nguyên nét tươi trẻ trước kia, hắn đã khóc lớn thành tiếng, cầu xin đối phương tha thứ cho mình.

Lily chỉ nghe im lặng nghe hắn bày tỏ nỗi hối hận bao nhiêu năm nay. Cô ấy rất bình tĩnh, hơn nữa cũng hiểu hết tất cả, cô ấy nói không hề trách hắn. Cô ấy cũng mong hắn đừng mãi canh cánh chuyện này trong lòng, cô ấy chỉ muốn tương lai hắn sẽ sống tốt hơn. Cuối cùng, cô gái tóc đỏ dịu dàng nhìn hắn, vươn bàn tay trong suốt khẽ chạm lên bàn tay hắn, giống như thật lâu trước kia cô đã từng làm vậy, “Sev, hãy chăm sóc bản thân thật tốt.” Cô ấy dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói thêm gì khác.

Lily không nói xin lỗi hắn, không nói hắn hãy quên mình đi. Chuyện này không giống với tính cách ngay thẳng của cô ấy. Nhưng Snape cảm thấy thật may vì cô ấy đã không nói như vậy. Trước kia khi còn trẻ hắn không hiểu rõ, nhưng trải qua thời gian lâu như vậy, từ một Tử Thần Thực Tử trung thành biến thành nội gián của Hội Phượng Hoàng, những điều nên hiểu hắn đã hiểu hết, thứ khiến hắn ngày càng xa Lily không phải vì khác Nhà, cũng không phải vì câu nói ‘Máu Bùn’ lỡ lời của hắn. Nhưng giây phút đó, trái tim đã chết lặng từ lâu của hắn đột nhiên nhảy nhót – hiển nhiên là Lily không thể nào tiếp nhận tình cảm của hắn, nhưng cô ấy đã tha thứ cho những sai lầm ngu xuẩn của hắn, tha thứ cho ham muốn tranh công làm lu mờ đầu óc của hắn, thậm chí còn cho phép hắn được tiếp tục gọi ‘Lily’ như trước kia. Cô ấy không chặt đứt hy vọng xa vời của hắn, bởi vì nó không thể nào xảy ra, hoặc là bởi vì cô ấy không đành lòng.

Bất luận là lý do nào, Snape đều chấp nhận. Bởi vì dù có thế nào, hắn biết đó không phải vì lòng thương hại. Bảo hắn buông tay, đây là chuyện không thể nào. Giống như hình dáng con hươu cái của Thần Hộ Mệnh của hắn mấy chục năm nay, bất cứ thứ gì cũng không làm thay đổi được nó.

Lily hiểu điều đó, tuy rằng cô ấy không nói ra. ‘Quên mình đi’ đối với cô ấy chỉ là một câu nói, nhưng đối với Snape, Lily không nói với hắn như vậy nghĩa là hắn vẫn còn hy vọng. Cô ấy giữ lại chấp niệm duy nhất trong lòng hắn, giữ lại lý do duy nhất để hắn tiếp tục sống. Mà Dumbledore biết được chỉ thở dài, không nói gì cả. Bởi vì lựa chọn này của hắn chưa từng thay đổi.

Mặt trời từ từ ngả về tây, người qua lại trên đường càng lúc càng đông đúc. Snape nắm chặt Chiếc Nhẫn Phục Sinh. Thứ này không giống bức ảnh kia (**), hắn không thể giữ nó mãi. Hơn nữa như Lily nói, con người không thể mãi đắm chìm trong quá khứ. Hắn đi ra khỏi hàng ngũ Tử Thần Thực Tử, nhưng vẫn còn rất nhiều con đường mới đang chờ hắn bước tiếp. Hắn xoay người rời đi, áo choàng màu đen tung bay trong gió.

Lily, Harry Potter sống rất tốt.

Ừm, tôi cũng sẽ sống tốt.

Còn nữa…

Dù em đã sang thế giới bên kia, nhưng tôi vẫn mãi yêu em!

Editor chú thích:

(*) Phần này mình đã tham khảo bản edit của ss Xích Tuyết, ss edit là ‘Nguy hiểm trở lại’ (mình lười nên chưa có kiểm tra lại raw phần này), nhưng cuối cùng mình vẫn trung thành với bản raw chương này của mình, vì mình thấy thế này hợp lý hơn)

(**) Đoạn này trong bản QT là ‘tờ giấy’ – hơi khó hiểu, ta nghĩ có lẽ tác giả muốn nói đến một nửa bức thư hoặc là một nửa bức ảnh của Lily mà Snape đã lấy được ở trong phòng Sirius, và để mọi người dễ hiểu hơn, mình quyết định edit thành bức ảnh cho cho rõ.

Muốn biết thêm về nửa bức thư và nửa bức ảnh mọi người có thể đọc lại Harry Potter và Bảo Bối Tử Thần, chương 32: Câu chuyện của Prince