Chiến Và Hòa

Chương 150: Tiền truyện 8 Lại nhận lời mời

Lúc Voldemort, không, hiện tại tên hắn là Mar Veromca Roald, đi vào Hogwarts đã là cuối tháng sáu. Đang giữa kỳ thi cuối năm, cho nên hắn đi từ cổng trường vào đến lâu đài không hề gặp bất cứ một học sinh nào. Để đề phòng bất trắc, hắn dự định sẽ đi lấy vòng nguyệt quế trước. Vì thế, hắn đi lên hành lang ở phía cuối lầu tám trước, đi lại ba lượt ngoài cửa Phòng Cần Thiết, sau đó vào trong cánh cửa vừa mới hiện ra trên vách tường.

Phòng Cần Thiết chất bao nhiêu đồ của học sinh Hogwarts hàng mấy thế kỷ, từng đống cao đến sát trần, lung lay như sắp đổ, vô cùng bẩn thỉu. Voldemort theo trí nhớ đi vài vòng, cuối cùng nhìn thấy vòng nguyệt quế đang được đội trên mái tóc giả hôi hám của bức tượng bán thân bằng đá của một ông già. Đây dĩ nhiên không phải là trí nhớ của hắn, mà là từ trí nhớ của Kẻ Được Chọn, dù sao cũng không thể trông đợi vật mình giấu cả mấy thập niên vẫn còn ở nguyên chỗ cũ được, đúng không? Không thể không nói, dù hắn vẫn luôn cảm thấy phiền phức vì những suy nghĩ của Kẻ Được Chọn, nhưng nhờ vậy mà hiện tại hắn tiết kiệm được không ít thời gian.

Đây là lần trái ngược thứ hai rồi, lúc cầm vòng nguyệt quế lên, Voldemort đã nghĩ như vậy. Hắn khẽ điểm đũa phép, vòng nguyệt quế lập tức biến mất. Hắn không thể cầm cũng không thể cầm di vật của Ravenclaw đi nhận lời mời làm giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám được… Khi trở về Anh Quốc, hắn đã thông qua Tử Thần Thực Tử làm nội gián trong Sở Bảo Mật cùng Ty Hợp tác Pháp thuật Quốc tế [nước Anh quốc và nước Pháp] làm hai hồ sơ giả, dù Dumbledore có đích thân đi kiểm tra cũng sẽ không tìm ra được manh mối gì. Cho nên hắn chỉ cần ở Hogwarts chờ Kẻ Được Chọn tự động tới cửa…

Nghĩ như vậy, Voldemort rời khỏi Phòng Cần Thiết, nhìn chằm chằm vách tường trống không điều chỉnh lại vẻ mặt của mình chút, sau đó mới chậm rãi xoay người, đi tới văn phòng Hiệu trưởng.

Mà lúc này, Dumbledore đang trong văn phòng chờ giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ông mới tuyển được. Kể từ sau khi Voldemort đến xin nhậm chức không thành, không một người nào có thể ở vị trí này hơn một năm. Phần lớn mọi người đều cảm thấy có chút e dè, phần nhỏ không tin thì lại luôn gặp sự cố. Tỷ như trong năm nay, giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đương nhiệm còn chưa kịp đệ đơn từ chức mà trong một tuần đã xảy ra liên tiếp ba sự cố: bị một kẻ điên nào đó siết cổ giữa không trung, bị đám Nhân Mã vây đánh trong Rừng Cấm [có trời biết y ngu ngốc thế nào lại đi chọc giận Nhân Mã], rồi bị trúng cạm bẫy mà ngã từ trên cầu thang lầu tám xuống… Từng ấy sự việc đủ để giữ y nằm trong Bệnh thất hai tháng, đến hết kỳ nghỉ hè mới có thể xuống giường.

Dumbledore mục thông tin tuyển dụng trên Nhật báo [ả Rita Skeeter luôn mỉa mai chuyện này], thở một hơi thật dài. Dưới tình hình như vậy, ông không thể có yêu cầu cao với những người nhận lời mời, bởi vì vị trí này quả thực là công việc nguy hiểm trong giới Pháp thuật. Trên bàn ăn mấy hôm trước, các giáo sư đều không quá lạc quan về kết quả việc này. Trong số giáo sư của Hogwarts, có những người đã giữ chức vị cả ngàn năm [giáo sư Binns], năm, sáu mươi năm cũng có rất nhiều, chỉ có vị trí này là thường xuyên thay đổi. Nói thật lòng, lúc này mà có người đồng ý nhận lời mời, Dumbledore cảm thấy mình nên cảm tạ Merlin phù hộ.

Chính vì vậy, khi nhìn thấy người duy nhất nhận lời mời là cậu thanh niên chỉ mới hơn hai mươi tuổi xuất hiện, Dumbledore cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đối với vị trí Voldemort nguyền rủa, người không ngại nguy hiểm nhận chức cũng chỉ có chàng thanh niên trẻ tuổi này thôi.

“Chào buổi sáng.” Thấy có người đẩy cửa đi vào, Dumbledore từ trên tờ Nhật báo ngẩng đầu lên. Ông đặt hai tay lên bàn, đầu ngón tay chạm nhau, ánh mắt màu lam chăm chú nhìn người vừa bước vào, “Anh chính là…?”

“Mar Veromca Roald. Ngài có thể gọi tôi Mar, giáo sư Dumbledore.” Voldemort mỉm cười đúng mực trả lời, thuận tay đóng cửa lại. Việc phải đọc mật khẩu cho con quái thú gác cửa bên dưới mới được lên đây khiến hắn khó chịu, nhưng hắn có thể tỏ ra không mấy để tâm một cách hoàn hảo.

“Được. Mời anh ngồi, anh Mar.” Dumbledore dùng đũa phép biến ra một chiếc ghế dựa. Ông đã xem qua lý lịch của đối phương, là người sinh ra và lớn lên ở Pháp. “Anh muốn uống gì?”

Với tính cách của Voldemort, chắc chắn hắn sẽ không thèm uống đồ của lão Dumbledore. Nhưng lúc này hắn đang sắm vai một chàng thanh niên trẻ tuổi, dù thế nào cũng nên bày tỏ ít nhiều lòng kính ngưỡng với vị pháp sư chính nghĩa nổi tiếng [kính ngưỡng? Voldemort trào phúng trong lòng], cho nên Voldemort chỉ hơi mím môi, rồi nở nụ cười mang theo chút hồi hộp: “Cám ơn, tôi muốn bia lạnh, không biết ngài có không?”

Bàn tay cầm đũa phép của Dumbledore hơi khựng lại một chút, sau đó vẻ mặt lộ vẻ thú vị: “Nghe có vẻ như là đồ uống của Muggle? Anh có quan hệ với Muggle sao, anh Mar?”

Rất tốt, hắn cũng đã biết mình nên bắt đầu từ điểm này, Voldemort thầm nói với chính mình. Mới đầu đã để lộ thực lực của mình không khác một hành động khiêu khích ngu xuẩn, Dumbledore sẽ không đánh giá cao. Đồng thời, đây cũng dẫn tới một cơ hội khác, từ đây hắn có thể dẫn dắt đến quá trình du hành vòng quanh thế giới của mình. “Đúng vậy.” Hắn thừa nhận, “Lúc ở Hamburg Đức, tôi đã từng vui chơi, uống bia đen với mọi người ở đó… Hương vị kia thật sự rất tuyệt vời.”

“Nghe có thể thấy thời gian đó rất tuyệt vời. Ở đây tôi không có bia đen, bia bơ được chứ?” Thấy người đối diện gật đầu, Dumbledore ngồi xuống, đôi mắt xanh lam chăm chú quan sát đối phương. Lý lịch của Roald nhìn sơ qua có vẻ rất bình thường, nhưng khi tiếp xúc với con người này ông lại cảm thấy rất khác biệt. “Tôi vốn định hỏi một số chuyện khác, nhưng bây giờ, tôi lại hiếu kỳ muốn nghe về những chuyến phiêu lưu của anh.”

Voldemort nâng cốc bia lớn đầy bọt lên, trong lòng nở nụ cười đắc thắng. Hắn đã thành công gợi lên sự hứng thú của Dumbledore, mà đến khi hắn kể những sự việc đã trải qua cho lão nghe, chắc chắn Dumbledore sẽ cho rằng hắn cũng là một Pháp sư ham học hỏi, nhiệt thành với Muggle như lão. Lão tuyệt đối sẽ không ngờ được rằng, Chúa Tể Hắc Ám cũng có suy nghĩ này.

Sự thật đúng như hắn dự đoán. Voldemort thêm thêm bớt bớt kể cho Dumbledore nghe về chuyến du hành của mình, đặc biệt nhấn mạnh cuộc sống của Muggle, còn cả những khó khăn mà hắn gặp phải. Đương nhiên, cuối cùng hắn đều an toàn giải quyết được đám quái vật, đồng thời cũng phải trả giá cho lòng ham mê mạo hiểm, cây đũa phép làm bạn với hắn hơn mười năm đã bị chôn vùi trong ngọn lửa của con Răng Độc Peru.

Dumbledore chuyên chú nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái. Có thể nói đây là người thích hợp với chức vị giáo sư nhất ông gặp được trong mấy chục năm nay. Từng sự kiện đều vô cùng đáng kinh ngạc, nhưng được kể lại một cách rất đúng mực, từ chuyện này, ông đã cơ bản dựng lên được tính cách của chàng trai trước mặt. Hiển nhiên, đối phương đã hết sức tỏ cho mình cái vẻ khiêm tốn, lễ độ, nhưng trên thực tế lại vô cùng tự hào về những chiến tích mà mình đạt được, đây là biểu hiện của bất cứ thanh niên hai mươi tuổi nào cũng có. Dumbledore có thể khẳng định, nếu Roald học tại Hogwarts, anh ta chắc chắn sẽ trở thành một Huynh trưởng, một Thủ lĩnh nam sinh, một học trò cưng đối với các giáo sư… Không thể không nói, suy đoán của ông vô cùng chính xác, bởi quả thực Voldemort đã là một người như vậy.

Trên thực tế, những hình dung này đủ để gợi cho Dumbledore về người duy nhất trước kia thỏa mãn tất cả các yêu cầu tuyển dụng ông đưa ra. Thế nhưng hiển nhiên, Roald không giống Voldemort – yêu thích Muggle đã đủ để chứng minh điểm ấy. Cho nên cuối cùng ông nói: “Anh là một người vô cùng xuất sắc, anh Mar, điều này không có gì để nghi ngờ.” Ông thấy người đối diện để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc lại đầy vui mừng mà xua tay, “Anh đừng vội phủ nhận. Điều này đã quá rõ ràng. Sau khi nghe những chuyện anh kể, tôi chỉ có một vấn đề muốn hỏi, vì sao anh lại quyết định nhậm chức ở Hogwarts, không phiêu lưu nữa? Để có được quyết định này, phải khó khăn đến mức nào. Hơn nữa, với điều kiện của anh, đừng nói làm giáo sư Hogwarts, anh muốn vào bất cứ vị trí nào đều có thể.” Quả thật Roald rất tuyệt vời, lại chấp nhận lời mời của ông vào một vị trí bị nguyền rủa, chuyện này khiến ông không giải thích được.

“Cảm ơn ngài, giáo sư Dumbledore.” Roald cười nói. “Tôi có thể hiểu rằng ngài đã hài lòng với tôi cho nên mới đang muốn đề cập đến chuyện vị trí giáo sư kia bị nguyền rủa được không?” Đương nhiên, hắn biết chắc chắn Dumbledore có hoài nghi, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn đáp án.

Dumbledore chớp mắt. Quả nhiên là người thông minh, lập tức đã hiểu ra ý của ông. “Đối với mỗi người ứng tuyển, tôi đều phải nhắc nhở. Bởi vì cách đây không lâu, giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đương nhiệm đã xảy ra chuyện không may.”

Roald gật đầu. Đương nhiên hắn hiểu, ‘chuyện không may’ trên cơ bản gần như tương đương với mất mạng. Thế nhưng, theo như lời nói của Dumbledore, hiển nhiên là đã đồng ý nhận hắn. Hắn rất muốn cười lớn, nhưng càng lúc sắp thu được kết quả hắn lại càng phải giữ được sự trầm tĩnh. Hắn điều khiển mình lộ ra một nụ cười lo lắng mà đầy chờ mong, “Đây chính là mục đích của tôi, giáo sư Dumbledore. Tôi muốn biết, trên thế giới này thật sự có lời nguyền rủa không bị đánh bại hay không!”

Dumbledore chợt như được nhìn thấy chính mình và Grindelwald trẻ tuổi trên người đối phương, đều vô cùng hiếu kỳ và không chút sợ hãi đối với những sự việc kỳ bí. Chỉ có điều, mục tiêu của bọn ông là Bảo Bối Tử Thần, mà mục tiêu của Roald lại là khiêu chiến Chúa Tể Hắc Ám. Hiển nhiên, mục đích của chàng thanh niên này trong sáng hơn của bọn ông rất nhiều, chỉ là ham muốn mạo hiểm mà thôi.

“Vậy thì tốt rồi. Hoan nghênh anh trở thành một phần của Hogwarts.” Dumbledore đứng lên, vươn tay. Ông luôn đánh giá rất cao những người trẻ tuổi có năng lực, mà hướng đi chính nghĩa thì lại càng quá tốt – giữ Roald lại Hogwarts, ông sẽ có nhiều cơ hội uốn nắn đối phương đi theo con đường chính nghĩa hơn. Với thực lực của Roald, anh ta hoàn toàn có khả năng trở thành Chúa Tể Hắc Ám thứ ba trong lịch sử cận đại, Dumbledore thật không muốn thấy chuyện này.

Roald cũng đứng lên, nở nụ cười đúng mực. Hai bàn tay bắt nhau phía trên bàn làm việc. “Rất cảm ơn ngài đã cho tôi chức vị này.” Hắn có thể đoán được nguyên nhân khiến Dumbledore đồng ý nhanh như vậy, đơn giản là có ít nhiều liên quan đến ham muốn thống trị thế giới. Hắn đương nhiên sẽ không trở thành Chúa Tể Hắc Ám thứ ba, bởi vì hắn đã là Chúa Tể Hắc Ám.