Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 29: Con người của ta rất bắt bẻ

Cửa nách Bắc Trấn Phủ Tư mở ra, một cái tấm ván gỗ được nâng ra, Bố Tùng Lương vừa mới chịu hình nằm bò bên trên.

Cửa gỗ màu cọ nâu mở ra lại khép lại, không trung bên ngoài sáng ngời cao xa, so với nhìn từ bên trong tường vây của Bắc Trấn Phủ Tư cũng không có cái gì bất đồng, cũng không có làm người hướng tới như vậy.

Khi tới khí phách hăng hái, tự tin kiêu ngạo, lúc đi lãnh lãnh đạm đạm, gió thu thê lương, ngay cả người đưa tiễn cũng không có...... Bố Tùng Lương rất mê mang, chính mình nóng vội gấp gáp vì cái gì? Được đến cái gì?

Giống như cái gì cũng chưa được, mất đi...... Hắn nguyên bản cái gì cũng không có.

Cáng bị đặt trên thạch đài bên cạnh, lão bộc cho tiểu binh chút tiền thưởng, vội vàng chuyển ra ngoài phố, đưa xe ngựa nhà mình tới.

Ánh mặt trời có chút chói mắt, Bố Tùng Lương rất không thích.

Hắn hiện tại không thể nói là hối hận hay là oán hận, hắn không phải không coi ai ra gì, không biết ai là lão đại ở đây, cũng muốn nịnh bợ Cừu Nghi Thanh, nhưng Cừu Nghi Thanh tới thời gian quá ngắn, hắn không dựa vào được, không có cơ hội, không biết bản tính của tân Chỉ Huy Sứ, phong cách hành sự hình thức tư duy trước kia lại không sửa đổi, còn không biết điệu thấp, vội vã bò lên trên, lúc này mới......

Ánh mặt trời tối sầm lại, trước mắt xuất hiện một bóng người, hắn gian nan ngẩng đầu —— là Trịnh Anh phó tướng bên người Chỉ Huy Sứ.

Trịnh Anh đến để cảnh cáo hắn: "Bố tiên sinh là người thông minh, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."

Tròng mắt Bố Tùng Lương chấn động, lời này......có ý gì? Chuyện cơ mật thuộc phạm vi chức trách, không cần người khác nhắc nhở, hắn cũng biết phải câm miệng, phó tướng cố tình tới một chuyến để nhắc nhở, chẳng lẽ bởi vì Diệp Bạch Đinh?

"Không...không biết Trịnh phó tướng lời này là ý gì? Tại hạ một cái tiểu ngỗ tác, có thể biết được cái gì?"

Trịnh Anh khom người, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, thanh âm trầm thấp: "Ngươi không ngu, lời này vì sao phải nói với ngươi, vì sao phải nói lúc này, ngươi hiểu."

Bố Tùng Lương:......

Trịnh Anh đứng thẳng dậy: "Lời đã nói, có làm hay không là do ngươi, nếu không muốn sống an ổn —— thủ đoạn của Chỉ Huy Sứ, ngươi biết rõ."

Bố Tùng Lương nhắm mắt lại, cười khổ ra tiếng.

Hắn còn dám sao? Hắn chính mắt kiến thức qua Cừu Nghi Thanh có bao nhiêu tàn nhẫn, tận mắt nhìn thấy hắn giết bao nhiêu người, loại người này tuyệt đối không thể chọc vào, hắn cũng không dám chọc.

Mất mặt thì đã sao, bị đuổi ra thì lại như thế nào, dù sao người bên ngoài cái gì cũng không biết, hắn còn có đường lui, ít nhất là người từ Bắc Trấn Phủ Tư ra, người bên ngoài dù sao cũng nể một chút? Yêu cầu thấp một chút, vẫn có thể tìm được sinh kế......

Đáng tiếc đám ngốc tử trong Chiếu Ngục, chuyện lớn như vậy còn chẳng hay biết gì đâu! Chờ xem, sẽ có ngày các ngươi té xuống cái hố to này!

Nghĩ nghĩ, Bố Tùng Lương lại sung sướng, tầm mắt lướt qua góc phòng, thấy được hoàng thành nơi xa.

Nơi đó, cũng có vài tôn đại Phật chứ đâu, Cừu Nghi Thanh a Cừu Nghi Thanh, ngươi tốt nhất nên lợi hại một chút, giữ cho vững vị trí hiện tại của ngươi, nếu không...... đến khi ngươi bị đại nhân vật gặm đến xương cốt đều không dư thừa, đừng trách người khác khi dễ Kiều thiếu gia của ngươi!

Kim ô đông thăng, mộ hàng tây lạc*, ánh bình minh rực rỡ, ánh nắng chiều sáng lạn, chính ngọ phảng phất như vảy vàng trải rộng, ánh vàng rực rỡ, mãnh liệt lưu chuyển, mỗi một khắc hoàng thành đều tiếp nhận ánh sáng bất đồng, bày ra vẻ đẹp bất đông, có thể là túc mục, có thể là thâm hối, có thể là tráng lệ, có thể là uy hiếp.

*mặt trời mọc ở phương đông, lặn ở phương tây

Hôm nay lâm triều, Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ trình lên cái sổ con, nói về án tử vừa phá gần đây, ba người chết, một hung thủ, một quyển sổ sách ghi chép thông tin tham ô bị giấu diếm, một đường dây buôn bán ô hương dùng để khống chế người khác trồi lên mặt nước, ngắn ngủn mấy ngày truy tra, đốc lương chuyển vận sứ, Hình Bộ tả thị lang, Công Bộ thượng thư hoàn toàn bị kéo xuống, tương lai còn có nhiều người bị cuốn vào, chức quan cùng tầm quan trọng, đều bị như nhau.

Một quyển sổ con hơi mỏng, như tảng đá lớn rơi vào hồ nước, gây nên sóng to gió lớn trên triều, vì sao lại phát sinh chuyện như vậy, có muốn tra tiếp hay không, nếu tra thì tra nhiều ít, xử lý nhân viên liên quan như thế nào...... Bách quan sôi nổi thảo luận, cuối cùng vì ý kiến không đồng nhất, đánh trận bằng nước miếng, ồn ào cực kỳ.

Lâm triều còn chưa tan, tin tức đã như mọc chân, đi đến hậu cung.

Trường Nhạc Cung, lụa vàng phơ phất, rèm châu lãng đãng, lư hương mạ vàng bốc khói lượn lờ, đồ vật trong điện đều như nhau, liếc mắt một cái là thấy phú quý, dùng kim sắc là chủ, màu đỏ điểm xuyết, phú quý lại không mất vẻ tinh xảo, làm đôi mắt người cũng không biết nhìn đi đâu.

Vưu Thái Quý phi ngồi trên giường trải lông trắng, bàn tay với những chiếc móng được sơn sửa tỉ mỉ đảo qua, liền đem một loạt chung trà trên bàn nhỏ quét xuống đất: "Một lũ vô dụng!"

Thái giám Phú Lực Hành vội vã quỳ trên mặt đất, lau tay cho bà ta: "Chủ tử của ta aizzz, ngài cẩn thận tay mình a, vì chút việc nhỏ này mà làm mình bị thương, Đông Xưởng chúng ta sao có thể đảm đương nổi?"

Vưu Thái Quý phi đá hắn một phát, chân cũng không rút về, đạp lên vai hắn: "Các ngươi vô dụng, bổn cung còn không thể nói?"

Phú Lực Hành thuận thế ấn chân cho bà ta, lực đạo vừa nhẹ vừa mềm: "Chủ tử nói gì vậy? Đừng nói là nói hai câu, ngài có lập tức muốn mạng nô tài, nô tài cũng chỉ biết mang ơn đội nghĩa! Nhưng mà sau này không thể hầu hạ chủ tử, trong lòng nô tài đây......"

Vừa nói, vừa gạt nước mắt ứa ra, thoạt nhìn cực kỳ thương tâm.

Vưu Thái Quý phi hừ một tiếng, thu chân về.

Phú Lực Hành dùng mắt ra hiệu, làm đám tiểu thái giám dọn dẹp mặt đất sạch sẽ, thay chén trà mới, thật cẩn thận đưa cho Vưu Thái quý phi: "Vụ án lần này......người của chúng bị cuốn vào không ít, nô tài đến để xin ý kiến của chủ tử, cứu......hay là không cứu?"

Vưu Thái quý phi trừng mắt phượng: "Đều là một đám phế vật, cứu không được thì khỏi cứu, dù sao lần này tai ương cũng không riêng gì người của bổn cung."

Phú Lực Hành đảo tròng mắt, nhìn nhìn cửa sổ phía tây, tươi cười nịnh nọt: "Còn không phải chủ tử có tuệ nhãn sao, bên kia nhất định cũng đang lo đó."

Vưu Thái quý phi tiếp nhận chung trà, thong thả ung dung hớp một ngụm: "Một tên Cừu Nghi Thanh mà thôi, bổn cung có cái gì phải sợ? Ngươi phân phó xuống, kêu người bên dưới sắp tới hành sự cẩn thận một chút, tránh đi đầu sóng ngọn gió, họ Cừu kia nếu thực sự có lá gan tìm bổn cung tra, bổn cung sẽ tự mình dạy cho hắn cái gì là quy củ!"

......

Không như chủ tớ Vưu Thái quý phi tuổi hơi trẻ còn trương dương bên Trường Nhạc Cung, Ninh Thọ Cung bên này, không khí giữa Thái Hoàng Thái Hậu cùng Tây Hán công công thì yên lặng hơn nhiều.

Đồ trang trí trong Ninh Thọ Cung lấy ngọc khí là chủ, nghiêng về tố nhã, đồ vật bày biện cũng không nhiều lắm, không đi theo hướng nặng nề hoa lệ, ngay cả hương châm cũng là Phật hương, đơn giản mộc mạc, chỉnh thể đều mang một cổ hoàng gia đại khí cùng đoan trang.

Thái Hoàng Thái Hậu đang cầm cái kéo nhỏ bằng bạc, tu bổ một chậu cây xanh, bà đã qua tuổi hoa giáp, tóc bạc đầy đầu, nhưng tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm, đặc biệt là ánh mắt, an tĩnh lại thanh thản: "Phía đông bị rụng nhiều như vậy cũng không nóng nảy, ai gia sợ cái gì?"

Tây Hán công công Ban Hòa An thúc thủ đứng: "Chủ tử nói phải, so với lo lắng chuyện này, không bằng nghĩ một chút cơm trưa, hai ngày nay gió thổi khô khan, chủ tử ăn uống có chút không tốt, không bằng để nô tài đi Ngự Thiện Phòng, lấy mấy rổ phấn đào về, cho ngài thấm thấm miệng?"

Ngự Thiện Phòng, theo lý thì nhiệm vụ đệ nhất là phụ trách ăn uống của Hoàng Thượng, hiện tại nó cũng đích xác là phụ trách Hoàng Thượng một ngày ba bữa, điểm tâm ăn khuya, nhưng người hầu hạ bên trong, phần lớn lại là từ thời tiên đế lưu lại, tiên đế sinh thời độc sủng Vưu Quý Phi, hễ nàng muốn, không có cái gì không cho, cho nên hiện tại người có thể đối với Ngự Thiện Phòng này khoa tay múa chân, có sức ảnh hưởng sâu xa, đương nhiên vẫn là Vưu Quý Phi năm đó, bây giờ là Vưu Thái quý phi.

Đương kim Thánh Thượng là nam nhân, không đặt nặng ham muốn ăn uống, Thái Hoàng Thái Hậu tuổi lớn, đầu lưỡi cũng nhạt nhẽo, không có yêu cầu gì, nhưng có yêu cầu hay không là một chuyện, có kiếm chuyện, tìm lý do hay không, là một chuyện khác.

Phấn đào là quả giữa mùa hè, lại là chủng loại dễ tồn trữ, trữ đến bây giờ cũng không nhiều lắm, trong cung ai cũng biết, Vưu Thái quý phi thích nhất là quả đào, ngươi một hai phải đòi, còn một muốn một rổ, chẳng phải là xẻo thịt bà ta?

Thái Hoàng Thái Hậu liếc nhìn thái giám tâm phúc của mình một cái, ý vị thâm trường: "Ngươi nếu có thể đòi được, là bản lĩnh của ngươi."

Ban Hòa An quỳ trên mặt đất, hốc mắt hơi ướt: "Chỉ cần chủ tử thân thể khoẻ mạnh, lão nô dù có đem tính mạng này giao ra thì đã sao!"

Thái Hoàng Thái Hậu hơi gật đầu, tầm mắt vô tình xẹt qua ngoài cửa sổ, nơi đó đang có một con chim bay vút lên trời cao, cánh chim không có gió đưa, bay lại cực nhanh, cực ổn.

Bà dừng một chút: "Chỉ Huy Sứ này của Cẩm Y Vệ...... Nếu có thể kết giao, thì lung lạc đến đây, nếu...... Thôi, người có bản lĩnh tâm khí đều cao, không phải một vài câu là có thể kinh sợ lung lạc, ngươi phân phó xuống, nhìn trước đã."

Ban Hòa An: "Ý của chủ tử là......"

Thái Hoàng Thái Hậu buông cây kéo bạc nhỏ xuống, vòng quanh cái cây nhìn nhìn, không quá vừa lòng: "Chưa phát triển, rễ và mầm này cuối cùng là bộ dáng gì, ai cũng không nói rõ, hiện tại liền đứng thành hàng, chính là choáng váng."

Ban Hòa An trong lòng hiểu rõ, đây không phải là đang nói về cây non, đây là đang nói về triều đình, đại cục chưa định, mấy bên còn đang đánh cờ chưa dừng, ai là người thắng cuối cùng còn chưa nói được, lên đúng thuyền, thì dệt hoa trên gấm, lửa đổ thêm dầu, đi sai một bước, đi tong, không chỉ có tiền đồ của bản thân, lúc này mà quyết định, còn không phải ngốc sao.

"Hôm nay đến đây thôi, ai gia mệt mỏi."

Thái Hoàng Thái Hậu sai người mang cây xuống, để ma ma lau tay cho bà: "Người chưa chắc đã trung thành với long ỷ kia, chúng ta nếu truy ép quá sát, người có thể nhất định sẽ không thân cận chúng ta."

Ban Hòa An: "Dạ."

......

Thái Cực Điện.

Vũ An đế ngồi sau long án, một hơi uống lên ba chén trà nhỏ.

Đại triều hội kết thúc, bách quan cũng tan, lưu lại một bàn sổ con, bên tai rốt cuộc thanh tĩnh, hắn nhìn đại điện trống rỗng, nhớ tới cái gì, gõ gõ bàn: "Cừu Nghi Thanh đâu, đi rồi?"

Lão thái giám Cao Thương đem một đĩa điểm tâm đặt bên cạnh bàn: "Hồi Hoàng Thượng, đúng vậy, lão nô chính mắt nhìn Cừu Chỉ Huy Sứ rời đi, nghĩ chắc là Hoàng Thượng không cố ý hạ chiếu, Cừu Chỉ Huy Sứ không cứng rắn đòi ban thưởng."

"Còn hiểu chuyện," Vũ An đế cười, "Phải thưởng."

Cao Thương: "Cừu Chỉ Huy Sứ phá án lần này, xinh đẹp là xinh đẹp, nhưng liên lụy vào không ít người, lão nô lo lắng có người kêu khổ kêu oan, chọc Hoàng Thượng phiền lòng đó."

"Lần này không phải không ai tìm trẫm khóc sao?"

Vũ An đế tiện tay lấy một cuốn sổ con: "Dù sao cũng không phải người của trẫm, giết chẳng phải đúng lúc?"

Còn rất trùng hợp, hắn tùy tiện rút một quyển, lại rút trúng sổ con của Cừu Nghi Thanh, trên đó là toàn bộ đại án lần này đã được sửa sang lại kỹ càng tỉ mỉ từ đầu đến cuối, đường dây ô hương, cộng thêm kiến nghị xử lý, người nào nhà ai nên phạt như thế nào, chuyện gì lên giải quyết ra sao, thuận tiện thỉnh công cho người của Bắc Trấn Phủ Tư, ai có công nên thưởng, ai có lỗi đã phạt, còn thêm một phần ý kiến chỉnh đốn và cải cách Chiếu Ngục, nói rõ trong Chiếu Ngục giam giữ cũng không phải là đều là trọng phạm trừng phạt đúng tội, mà có vài người chỉ là bị liên lụy vào, tội không rõ ràng, cho dù quốc khố có sung túc nữa, cũng không có đạo lý nuôi không người như vậy, Bắc Trấn Phủ Tư không nuôi người rảnh rỗi, không bằng cân nhắc cái biện pháp, phân cấp đánh giá, nhân tẫn kỳ dụng*, bên dưới là mấy cái kiến nghị......

*cũng như 'vật tẫn kỳ dụng', là tận dụng hết thế mạnh hoặc tác dụng

Cao Thương liền thấy Hoàng Thượng sổ con xem cũng chưa xem xong, đã ấn lên con dấu của mình, trực tiếp chuẩn!

Ban thưởng như nước chảy vào Bắc Trấn Phủ Tư, đám Cẩm Y Vệ thân thể càng thẳng, lần này phải nói là đi đường mang phong dương mi thổ khí, xem ai còn dám nói Cẩm Y Vệ bọn họ chỉ biết xét nhà mà không biết phá án đứng đắn!

Tóm lại chính là toàn bộ kinh thành đều rất náo nhiệt, triều đình náo nhiệt, các bá tánh náo nhiệt, ngay cả không khí của Chiếu Ngục cũng rất vui sướng, chỉ có mình Thân Khương là mặt khổ, giống như hiếu tử hiền tôn, một ngày tám lần đến trước cửa lao của Diệp Bạch Đinh, đem danh ngạch thay phiên công việc của mấy ngày nay đều làm hết, chỉ thiếu nước mọc lên trên mặt của Diệp Bạch Đinh!

Đưa cơm đưa thịt đưa nước ấm, đưa quần áo đưa chăn ấm đưa lò sưởi tay, còn phải là lò sưởi tay tinh xảo xinh đẹp, khắc hình hoa hải đường, còn mua kẹo cho Diệp Bạch Đinh! Bánh nếp đường từ Tô Châu tới, vừa thơm vừa ngọt, rất không dễ mua, bên ngoài quan gia tiểu thư muốn ăn một miếng còn phải xếp hàng chờ đó!

"Tổ tông! Cầu ngài, ngài coi như đáng thương ta, giúp một chút đi mà?"

Diệp Bạch Đinh cơm thì ăn đồ thì lấy, lấy xong liền xoay người, đưa lưng ra ngoài, không để ý tới.

Thân Khương thấy hắn đang nghiên cứu sách về thực vật hoa cỏ, đúng rồi, sách này cũng là hắn mang đến: "Ngài nếu thích cái này, ta lại đưa thêm cho ngài mấy quyển?"

Diệp Bạch Đinh: "Phải là dược thảo, tốt nhất là độc thảo."

Thân Khương: "Ta buổi chiều đi lựa, ngày mai liền đưa tới cho ngài! Ngài xem chuyện khảo giáo này......"

Diệp Bạch Đinh đáp một câu phong khinh vân đạm, vô cùng dứt khoát lưu loát: "Không đi."

Thân Khương sắp khóc, hắn tạo cái nghiệt gì, mà mệnh trung nhất định phải hầu hạ vị tổ tông này!

"Muốn nói việc này cũng là trách ta, là ta đầu têu, làm ngươi mặc quần áo tiểu binh đi ra ngoài hỏi cung, vốn dĩ cũng không có gì, nhưng ai biểu Chỉ Huy Sứ tới chứ? Hắn còn nhớ kỹ mặt ngươi, chính miệng điểm danh ngươi cần phải đậu khảo hạch, ngươi nếu không ra ngoài làm một vòng theo thủ tục, ta làm sao bây giờ? Bách hộ của ta a......"

Diệp Bạch Đinh cực kỳ vô tình: "Mặc kệ."

Thân Khương hai cái móng vuốt ôm trước ngực, lông mày đều cụp thành hình chữ bát, bộ dạng vô cùng đáng thương: "Ngài liền phát cái thiện tâm đi, hửm? Bổng lộc này của ta mới vừa bị khấu một tháng, bà nương ở nhà còn không biết đâu, quay đầu lại tới ngày ta lấy không ra, sẽ bị bà nương kia đánh một trận, lần này muốn dậu đổ bìm leo...... Ngươi không biết, hai đời nhà vợ của ta kia là giết heo, từ già đến trẻ từ nam đến nữ đều có cái sở trường, sức lực rất lớn, ta là thật sự chịu không được......"

Nào biết Diệp Bạch Đinh so với hắn càng đáng thương, che miệng lại liền khụ một trận, khụ đến kinh thiên động địa, tê tâm liệt phế, giống như ngay sau đó liền tạ thế: "Thân...... Thân tổng kỳ cảm thấy, ta là không đi khảo làm ngươi mất mặt, hay là chết ở đương trường làm ngươi càng mất mặt?"

Thân Khương:......

Cũng không cần trù ẻo mình như vậy chứ.

Diệp Bạch Đinh uống miếng nước ấm, nhớ tới chuyện này, lại hỏi: "Công cụ giải phẫu của ta đâu?"

Mồ hôi Thân Khương đều sắp ướt đẫm: "Thiếu gia của ta, mới có mấy ngày, nửa tháng còn chưa tới đâu! Mấy thứ ngươi vẽ ra kia thoạt nhìn kích cỡ không lớn, nhưng đều tinh tế, trước kia chưa thấy qua, phải làm khuôn, không dễ làm đâu, thợ thủ công ta còn phái người nhìn chằm chằm, vừa có tin tức liền báo cho ngươi, người chờ chút, được không?"

Diệp Bạch Đinh: "Ờ."

"Ngươi sẽ không chỉ vì không có được cái này, mới cố ý bắt chẹt ta không chịu hỗ trợ đi!" Thân Khương thật sự có chút giận, hợp tác nhiều chuyện lớn như vậy, cơ bản tín nhiệm đều không có sao!

"Lần này ta tích lũy công lao có thể