CHIỀU VỢ 7 7 49 NGÀY

Chương 5: Làm một người vợ tốt của anh

Rất tự nhiên và thẳng thắn, Tô Nghiên ba chân bốn cẳng đi đến trước mặt của Lăng Tiêu Quân, trước lúc anh còn chưa mở miệng nói chuyện thì đã cướp lời trước: “Tôi không phải là cố ý muốn nghe lén đâu.”

“Tăng ca đến bây giờ, giờ tôi muốn đi ăn khuya, đúng lúc nhìn thấy các người.”

“Ai bảo các người đứng ở vị trí…” Còn chưa tiếp tục nói hết, Tô Nghiên chỉ một ngón tay vào cửa chính có người đến người đi.

Ngụ ý là ai biểu đứng như vậy ở trước mặt mọi người chứ, thật ra Tô Nghiên cũng không biết phải hình dung như thế nào, phải biết là lúc nãy hai người bọn họ cũng không làm ra hành động quá đáng nào, thậm chí lúc nói chuyện cơ thể của cả hai vẫn giữ một khoảng cách trong sạch nhất định.

Điều Tô Nghiên cảm thấy không thoải mái đó là ánh mắt của Lăng Tiêu Quân, ánh mắt của người này vẫn luôn lạnh lẽo, nhưng mà mới vừa nãy lúc nhìn thấy Tô Hiểu Tinh, trong đáy mắt lóe lên một tia dịu dàng rồi biến mất không lừa được người khác.

Như thế nào đi nữa, hiện tại anh đã là chồng sắp cưới của mình, không phải sao?

Muốn dùng lời nói uất ức cây ngay không sợ chết đứng để nói chuyện, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú như đao lạnh của người nào đó, lại biến mất không còn tăm tích.

Lăng Tiêu Quân mặt không đổi sắc nhìn Tô Nghiên khoảng chừng ba phút.

Sau đó lại nói: “Đã trễ như vậy rồi, cô gái đàng hoàng không nên đi lượn lờ ở bên ngoài.”

Sau đó anh liền quay người rời đi, giống như là không muốn nhìn Tô Nghiên nhiều thêm, cứ y như là trên người của cô có vi khuẩn.

Tô Nghiên bị bỏ lại đứng đó dậm chân nhìn bóng lưng của anh, hận đến nghiến răng. Tôi đây là tăng ca đến đêm khuya, đáng thương đi đến đây nhét đầy cái bụng.

Các người là cái thá gì chứ, Tô Hiểu Tinh là cô gái tốt à? Không phải là cô ta hơn nửa đêm còn ở bên ngoài đó ư?

Nhưng mà những lời nói này, cô không thể, tuyệt đối cũng sẽ không nói ở trước mặt của Lăng Tiêu Quân. Sau khi hôn ước được định ra, cô đã đưa ra quyết tâm phải làm một người vợ tốt của anh.

Đây chỉ là khúc nhạc đệm rất nhỏ, Tô Nghiên luôn đối xử tốt với bản thân mình cũng không đặt lần chạm mặt hai người bọn họ ở trong lòng, sau khi cưới nên ở chung như thế nào thì đó là chuyện của sau này.

Chuyện trước mắt mà cô phải làm, chính là xử lý được dự án kia rồi nói tiếp.

Nếu như thực hiện xong dự án đó, số tiền thưởng bảy chữ số cực kỳ khả quan.

Đảo mắt cũng đã đến giữa tháng, đồng chí Tiểu Cường đánh không chết gọi điện thoại cho Tô Nghiên rất nhiều lần, một mặt là để báo cáo tiến độ chuẩn bị hôn lễ, mặt khác là lần lượt nhấn mạnh ý chính của thủ trưởng: để Tô Nghiên từ chức, không cần phải ném mặt mũi của nhà họ Lăng.

Cô cứ đáp lời đồng ý, Tô Nghiên cũng không đặt mệnh lệnh không hợp lý ở trong lòng, bây giờ là xã hội gì, thời đại nam chủ ngoại nữ chủ nội đã sớm một đi không trở lại rồi.

Nghe nói là mẹ của Lăng Tiêu Quân, cũng chính là bà Lăng cho đến bây giờ cũng toàn xuất đầu lộ diện làm việc ở bên ngoài đó thôi, đương nhiên là Tô Nghiên cũng sẽ tuân theo mẹ chồng tương lai mà có chí hướng đến nửa bầu trời.

Thủ trưởng đại nhân nói cũng thật là đúng, lễ quốc khánh là một ngày tốt để kết hôn, hai nhân viên cấp dưới của cô đã bắt đầu nghỉ phép kết hôn vào giữa tháng.

Người ta đã bán mạng liều sống liều chết ra sức làm việc cho bạn lâu như vậy, bây giờ đã đến lúc bước ngoặt quan trọng chung thân đại sự của bản thân, mình có thể không cho người khác nghỉ phép được à.

Tô Nghiên là một cấp trên hiểu được việc mua lòng người, khoan khoái đáp ứng yêu cầu của bọn họ.

Kết quả của việc tốt bụng chính là công việc của hai người kia đều bị dồn ép lên trên đầu của một mình mình, vốn dĩ cô đã bận rộn đến nỗi muốn phân thân ra, bây giờ lại càng phải tăng ca miệt mài ngày đêm.

Ở trong đơn vị không có bao nhiêu người biết cô muốn kết hôn, chuyện hôn sự của hai nhà Tô và Lăng đã sớm rình rang rồi, chỉ là nhân vật nữ chính lại không được công khai rầm rộ.

Người không biết nội tình, đương nhiên còn cho là người sẽ kết hôn chính là cô cả nhà họ Tô.”

Mà cô thì mãi mãi vẫn là một cô nhóc luôn trốn ở đằng sau lớp quần áo đẹp đẽ của chị gái.

Gửi email cho sếp về tiến độ làm việc đã được sắp xếp cẩn thận, lúc ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã qua mười hai giờ. Lúc đầu cô cũng nghĩ như là ngày bình thường, định bụng nghỉ ngơi ở đằng sau phòng làm việc qua một đêm, ngày hôm sau tiếp tục cố gắng làm việc.

Đột nhiên nhớ đến ngày mai là thứ bảy, cô nên cho mình một ngày nghỉ phép thật đàng hoàng, cô chuẩn bị đi hẹn hò với chu công.

Giơ cánh tay lên, duỗi cái eo hết mức, Tô Nghiên bóp bắp đùi của mình, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Ung dung tan việc, đi ra khỏi thang máy, lúc bước vào bãi đỗ xe, bãi đổ xe trống không, không có một bóng ma nào.

Vì vậy lúc cô lái xe ra khỏi chỗ đậu xe, cứ yên tâm đạp chân ga, cô tăng tốc cho xe lùi ra khỏi chỗ đậu, bất ngờ vang lên một tiếng nổ lớn, sau khi xe chấn động một cú thì dừng lại.

Lập tức có mấy tiếng báo động chói tai vang lên, bãi đỗ xe vắng vẻ trông rất là kinh dị.

Có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ là đụng vào cây cột rồi? Tô Nghiên giật mình, trong lúc nhất thời đại não mơ hồ của cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại, từ lúc cô lên đại học thi bằng lái đến bây giờ, cô không có gây ra tai nạn giao thông gì đâu.

Chờ sau khi Tô Nghiên bước xuống xe xem xét, cô cực kỳ uể oải, hận không thể đập đầu của mình vào trong cây cột.

Thế mà lúc nãy mình lùi xe, mình lại đụng phải một chiếc Chery Tiggo.

Ở đằng sau chiếc xe của cô có một chiếc Chery Tiggo màu xám bạc đang đậu đó, thân xe mập mờ trong ánh đèn mờ ảo, cộng với việc nó đậu ở bên cạnh một cây cột, Tô Nghiên sắp ngủ đến thiếp đi, căn bản cũng không nhìn thấy được.

Đèn xe của chiếc Chery Tiggo với đèn hậu ô tô của cô đã bị vỡ nát, hai cái chụp đèn vỡ vụn đâm sầm vào nhau, như thể bọn chúng đang hỏi cô phải đưa ra giải pháp cho vấn đề.

Tô Nghiên chán nản đập đầu vào thân xe, cơn đau khiến cho cô tỉnh táo lại rất nhiều, hất mái tóc cắt ngang ở trên trán ra sau đầu, nhìn xung quanh im ắng không có một bóng người.

Thở một hơi dài, ác ma nhỏ ở trong lòng kêu gào: chạy đi, bây giờ cũng không có ai nhìn thấy, qua mười hai giờ đêm rồi, camera giám sát của bãi đỗ xe đã sớm đóng, chú bảo vệ đó quen ngủ sớm dậy sớm.

Nhưng mà bước chân của cô như nặng ngàn cân, có làm như thế nào cũng không di chuyển được.