Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 50

Diệp Bạch Tư hiện giờ đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, trên tay cắm kim truyền nhỏ giọt không thể rời, vì vậy Thất Nguyệt đơn giản gọi đồ ăn bên ngoài cho Nhạc Lan.

Đoàn Sâm chỉ dám đứng ở cửa nhìn Diệp Bạch Tư từ xa.

Bình nhỏ giọt đầu tiên đã truyền xong, Thất Nguyệt đột nhiên thở dài, lộ ra vẻ mặt buồn bã: "Diệp Diệp đang bị xuất huyết dạ dày, không biết đồ ăn bên ngoài có tốt cho cơ thể của anh ấy không nữa."

Đoàn Sâm đột nhiên tỉnh ngộ: "Để tôi về làm một chút đồ ăn cho em ấy."

Thất Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng mà Diệp Diệp sẽ tức giận."

"Tôi sẽ không để cho em ấy biết, cậu cứ xem như là đặt đầu bếp tư nhân đi."

Thất Nguyệt nhìn hắn một hồi, sau đó cậu đứng dậy đi đến, lấy điện thoại ra nhấn nút ghi âm, nói: "Anh lặp lại lần nữa, anh chỉ là đầu bếp tư nhân, làm công ăn lương giống như tất cả những đầu bếp nhà hàng khác, không đáng để nhắc tới. Tuyệt đối không vì tình cảm riêng mà xây dựng cho mình cách bù đắp rẻ tiền được mạ vàng đánh bóng này, cũng không được có bất kỳ ảo tưởng đáng thẹn nào như 'vì tôi nỗ lực nên tôi xứng đáng được xem trọng'. Anh phải thề là mình sẽ không mang đến bất kỳ rắc rối nào cho Diệp Bạch Tư... Nếu không thì tôi không dám để cho Diệp Diệp ăn những thứ anh làm đâu."

Hàng mi của Đoàn Sâm run lên, hắn nhìn chằm chằm tần số cao thấp của sóng âm trên màn hình điện thoại, lặp lại những gì Thất Nguyệt vừa nói: "Tôi chỉ là đầu bếp tư nhân, làm công ăn lương giống như tất cả những đầu bếp nhà hàng khác... Không đáng để nhắc tới. Tuyệt đối không vì tình cảm riêng mà xây dựng cho mình cách bù đắp rẻ tiền được mạ vàng đánh bóng này... cũng không được có bất kỳ ảo tưởng đáng thẹn nào... như 'vì tôi nỗ lực nên tôi xứng đáng được xem trọng', tôi thề là mình sẽ không mang đến bất kỳ rắc rối nào cho Diệp Bạch Tư."

Thất Nguyệt yên tâm cất điện thoại đi, cậu mỉm cười lễ phép: "Vậy thì phiền ngài Đoàn rồi."

Cậu mở cửa phòng bệnh ra bước vào. Đoàn Sâm nhất thời đứng đó một lúc lâu, sau đó hắn chống nạng, chật vật đi vào thang máy.

Cách bù đắp rẻ tiền được mạ vàng đánh bóng, ảo tưởng đáng thẹn như 'vì tôi nỗ lực nên tôi xứng đáng được xem trọng', không đáng để nhắc tới...

Mỗi một từ ngữ Thất Nguyệt dùng đều sắc bén hệt như một con dao.

Đâm vào, sau đó lại rút ra, khiến cho máu tươi chảy đầm đìa.

Dường như lúc nào cũng nhắc nhở Đoàn Sâm rằng muốn bù đắp thì cứ bù đắp đi, đừng có ôm bất cứ ảo tưởng đáng xấu hổ nào cả.

Lúc sau, người duy nhất có thể an ủi Đoàn Sâm lại chính là cái tên Nhạc Lan nói 'bé cưng nhà tôi ngoan lắm nhá'.

...

Thất Nguyệt ôm má nhìn sườn mặt của Diệp Bạch Tư, trong mắt cậu dần tràn ra một chút ánh sáng rất nhỏ. Diệp Bạch Tư đột nhiên khẽ cau mày, Thất Nguyệt sửng sốt, cậu chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ lên người anh vài cái.

Khi Diệp Bạch Tư tỉnh lại thì trời đã sáng, dạ dày cũng không còn đau như hôm qua, thế nhưng đầu vẫn đau như búa bổ. Say rượu cộng với xuất huyết dạ dày đúng là trải nghiệm kinh khủng nhất trên đời, Diệp Bạch Tư mệt mỏi nằm một lúc, anh vừa khẽ nhúc nhích cánh tay thì đột nhiên chạm phải một thứ gì đó mềm mại.

Nghiêng đầu nhìn sang, Thất Nguyệt đã dụi mắt ngẩng đầu, mái tóc xoăn kia thật sự khiến cho người ta có xúc động muốn nắm lấy, thế nhưng Diệp Bạch Tư đã kiềm chế lại.

"Cảm ơn cậu đã chăm sóc cho tôi đêm qua nhé."

"Có khi sau này anh mới là người phải chăm sóc cho tôi ấy chứ." Thất Nguyệt hỏi: "Sao rồi, anh cảm thấy đỡ hơn chưa?"

"Đỡ hơn nhiều rồi." Diệp Bạch Tư nhìn bàn tay của mình đang dán băng, anh xốc chăn lên định bước xuống giường, thân thể lại đột nhiên hơi lảo đảo, Thất Nguyệt vội vàng đỡ lấy anh, nói: "Tôi gọi đầu bếp tư nhân cho anh rồi, tốt nhất là anh nên ăn một chút gì đó đã."

"Tôi muốn đi rửa mặt trước."

Thất Nguyệt không ngăn cản anh.

Cháo do Đoàn Sâm thức khuya nấu tối hôm qua rất mềm và thơm, Thất Nguyệt đổ cháo ra trong lúc anh đang rửa mặt, cậu đặt lên bàn, sau đó quay sang nói với anh: "Đây là lần đầu tiên đầu bếp tư nhân này được gọi, trông có vẻ ngon nhưng tôi không biết mùi vị của nó thế nào."

Diệp Bạch Tư thu dọn xong thì bước đến ngồi xuống đối diện cậu. Thất Nguyệt lập tức đưa đôi đũa dùng một lần cho anh, nhân tiện đẩy qua một cái chén nhỏ, nói: "Anh ăn cháo thử đi."

(thật ra thì mình cũng không biết ăn cháo bằng đũa kiểu gì... OTL cơ mà tác giả viết vậy nên mình cũng dịch vậy nhé)

Diệp Bạch Tư ăn một ngụm, rõ ràng là cháo được nấu rất lâu nên đã nhừ thành bột nhão, toát ra mùi gạo thơm nồng. Chắc là vì lo lắng cho cái dạ dày bị xuất huyết của anh nên không dính lắm, song nước cháo thì lại sền sệt, lực chảy vào dạ dày chậm rãi nhẹ nhàng. Độ ấm cũng vừa phải, dạ dày như được phủ một lớp màng mỏng sau khi uống vài ngụm, vô cùng thoải mái.

"Sao, anh thấy ngon không?"

Diệp Bạch Tư gật đầu nói: "Đúng là không tệ."

Thất Nguyệt thoạt nhìn rất vui vẻ, Diệp Bạch Tư nói: "Tôi ăn không hết đâu, cậu cũng ăn một chút đi."

Thất Nguyệt không khách sáo với anh, sau khi ăn một muỗng thì cậu cũng liên tục gật đầu: "Không tệ không tệ, xem ra có thể hợp tác lâu dài rồi."

Lúc cậu nói như vậy thì đúng là Diệp Bạch Tư cũng có suy nghĩ như vậy thật.

Bây giờ anh thật sự rất bận, ăn uống thất thường, không có thời gian chăm sóc bản thân giống như trước nữa, mà đồ ăn bên ngoài thì lại quá đa dạng, không có món nào đặc biệt phù hợp với khẩu vị của anh.

"Cậu có thông tin liên lạc với bọn họ không?"

Anh cũng biết rằng những đầu bếp tư nhân này thường chỉ làm việc cho khách quen, khách hàng mới về cơ bản đều là do khách quen giới thiệu, rất khó để tìm được một đầu bếp tư nhân tốt.

"Ò, để tôi hỏi anh ta thử."

Thất Nguyệt lấy điện thoại ra nhắn tin cho Đoàn Sâm, lúc này Đoàn Sâm đang ở ngay ngoài cửa. Tuy lo lắng cho thân thể của Diệp Bạch Tư nhưng Thất Nguyệt lại không cho phép hắn đến gần, vì vậy hắn chỉ có thể khổ sở đứng chờ ngoài cửa. Vốn định chờ đến khi Diệp Bạch Tư tỉnh lại thì hắn sẽ rời đi, thế nhưng sau khi anh tỉnh rồi thì hắn lại muốn nghe anh nói chuyện.

Cách một cánh cửa, dối thoại của hai người vô cùng rõ ràng, hắn vội vàng tắt tiếng điện thoại đi, vừa mới làm xong thì tin nhắn của Thất Nguyệt đã gửi đến: Có một nhà tài trợ muốn hợp tác lâu dài với anh nè, sao, anh muốn làm không?

Đoàn Sâm: Làm.

Thất Nguyệt: Vậy tôi giao anh cho anh ấy nhé.

Đoàn Sâm: Khoan! Để tôi đổi sang số mới đã.

Vài phút sau, một cái avatar của người quản lý đầu bếp tư nhân được đẩy qua cho Diệp Bạch Tư.

Diệp Bạch Tư ăn xong thì định rời đi, thế nhưng lại bị Thất Nguyệt ngăn cản, bác sĩ cũng bảo anh phải nằm viện một tuần để theo dõi thêm.

Chỉ có thể trở về nằm trên giường.

Diệp Bạch Tư cũng hơi lo lắng cho thân thể của mình, vì vậy anh nghĩ có lẽ đã đến lúc tìm cho bản thân một trợ lý. Hiện tại Kế Sách đã có toàn quyền tiếp quản Kim Dược, y cũng bận đến mức chân không chạm đất như anh, còn anh thì bận rộn bên ngành thực nghiệp, hầu như không dính dáng gì đến Kế Sách, cả hai đều có hàng tấn việc cần phải làm.

Nghĩ đến đây, anh lập tức dành thời gian liên hệ với nhà bếp: "Xin chào."

Đối phương trả lời rất nhanh: "Chào ông chủ ạ."

"Tôi muốn đặt thời gian dự kiến là một tháng, thế thì giá khoảng bao nhiêu?"

"Xin ngài vui lòng điền vào biểu mẫu trước."

Biểu mẫu này là do Đoàn Sâm tự tay làm, bên trong có mấy cái khẩu vị rồi ăn kiêng các thứ, còn có tên, số điện thoại và khẩu phần ăn của bao nhiêu người nữa, kể cả những bữa ăn trong ngày lẫn giờ giao, nhìn thật trân vô cùng.

Diệp Bạch Tư không nghi ngờ gì đến hắn, sau khi điền xong thì anh gửi qua rồi hỏi: "Tôi muốn đặt hai phần riêng, đại khái là còn phải gửi riêng cho người khác ấy, như vậy có được không?"

Đoàn Sâm: "Được."

Hắn nghĩ đối phương muốn đặt cho Diệp Bạch Ngọc một phần, thế nhưng Diệp Bạch Tư đã nhanh chóng gửi đến một biểu mẫu khác với một cái tên: Kế Sách.

Phải thừa nhận rằng Diệp Bạch Tư thật sự rất biết cách quan tâm đến người khác, anh hiểu rõ khẩu vị của Kế Sách giống như đã từng hiểu rõ Đoàn Sâm trước đây, Diệp Bạch Tư gần như điền hết toàn bộ những chỗ trống trong biểu mẫu.

Đoàn Sâm nhìn biểu mẫu này một lúc rất lâu.

Như thể nghe thấy âm thanh đầu tim chảy máu tí tách.

Không nhận được hồi âm, Diệp Bạch Tư gửi thêm một dấu chấm hỏi: "Không thể đặt hai phần được sao?"

Diệp Bạch Tư là một người rất chú trọng đến sức khỏe, trước bất cứ chuyện gì cũng lấy sức khỏe lên làm đầu. Kế Sách bận rộn như bây giờ khiến anh rất lo lắng cho thân thể của vị đối tác.

Đoàn Sâm định thần lại, "Được. Nhưng mà nhà bếp tư nhân của chúng tôi có rất nhiều khách hàng, có thể người liên hệ lẫn đầu bếp của anh ta sẽ không giống với ngài đâu. Ngài đồng ý chứ?"

"Khoan thử trước, để xem nó có hợp khẩu vị của anh ấy không đã."

"Được."

Đoàn Sâm gõ vào ô trò chuyện: Mối quan hệ giữa anh và ngài Kế này là gì vậy?

Sau khi nhét thêm mấy chữ 'Xin phép mạo muội hỏi một chút' ở phía trước, hắn hít vào một hơi, ngón tay dừng lại trên nút gửi, một lúc lâu sau lại bổ sung thêm: Bởi vì giá cả dịch vụ nhà bếp tư nhân của chúng tôi không hề thấp, cho nên tôi tin rằng anh ta là một người rất quan trọng đối với ngài, phải không?

Tiếp tục dừng lại một lúc rất lâu.

Không hỏi thì không cam lòng.

Nhưng nếu hỏi thì lại cảm thấy dường như mình thật sự ứng với những gì mà Thất Nguyệt đã nói, vì tình cảm riêng mà xây dựng cho mình cách bù đắp rẻ tiền được mạ vàng đánh bóng, dẫn đến việc ảo tưởng đáng thẹn như 'vì tôi nỗ lực nên tôi xứng đáng được xem trọng'.

Cuối cùng vẫn chỉ có một chữ, những chữ còn lại lần lượt bị xóa đi mất.

Hắn chỉ muốn Diệp Bạch Tư có thể sống tốt hơn mà thôi, Đoàn Sâm tự nhủ, chỉ vậy thôi, không có gì khác nữa.

Đoàn Sâm đặt cho Kế Sách một nhà bếp tư nhân thật sự, tìm một dịch vụ khách hàng cá nhân liên hệ với y, còn món ăn của Diệp Bạch Tư thì đích thân hắn phụ trách.

Thời gian nằm viện vì lần xuất huyết dạ dày này rất lâu, rốt cuộc cũng không thể giấu được Diệp Bạch Ngọc, cậu vội vàng lao vào bệnh viện, vừa thấy anh hai mình tiều tụy nằm đó thì lộp bộp rơi nước mắt, "Chờ em bảo vệ luận văn xong sẽ giúp đỡ anh ngay."

"Biết rồi, em cứ lo làm việc của mình trước đi." Diệp Bạch Tư đưa khăn giấy cho cậu, chọc ghẹo: "Lớn rồi mà còn khóc, thế này thì tương lai em tự lập làm sao đây? Hở?"

Diệp Bạch Ngọc khó chịu muốn chết.

Thế nhưng dù khó chịu thế nào thì cậu vẫn còn chuyện phải làm, nán lại không được bao lâu đã phải rời đi. Diệp Bạch Tư thật sự cho rằng sức khỏe của mình đã ổn, nhiệt độ bây giờ đang dần tăng cao, mắt thấy mùa hè sắp đến, anh nhìn mặt trời ở bên ngoài, chuẩn bị xuống lầu đi dạo.

Anh rời giường, vừa mở cửa phòng ra thì nghe thấy tiếng bước chân lạch cạch rất vội vã, giống như âm thanh của ai đó đang nhảy lò cò.

Hình như dạo này anh thường xuyên nghe thấy âm thanh như vậy, cứ mỗi lần chuẩn bị ra khỏi cửa là nó sẽ vang lên.

Diệp Bạch Tư nghi hoặc một giây, vô thức đi theo nơi âm thanh đã biến mất.

Đoàn Sâm núp trong góc hẹp, hắn nín thở, mồ hôi chảy ròng ròng.

Bước chân của Diệp Bạch Tư ngày càng gần, Đoàn Sâm tự hỏi không biết phải giải thích thế nào nếu thật sự bị phát hiện. Chẳng lẽ lại nói là vì lo lắng cho anh nên mình mới đến xem một chút, không hề có ý định quấy rầy đến anh sao?

Diệp Bạch Tư sẽ tin hắn ư?

"Bạch Tư." Một âm thanh quen thuộc truyền đến, trái tim Đoàn Sâm lập tức phát lạnh.

Diệp Bạch Tư dừng bước chân đang đến gần, quay mặt nhìn sang, Kế Sách đã bước ra khỏi thang máy, y nhanh chóng đi về phía anh: "Sao không nói cho tôi biết cậu bị xuất huyết dạ dày?"

Diệp Bạch Tư vô thức nở nụ cười, lại bị y lớn tiếng mắng: "Lúc này mà cậu còn cười được sao?"

Diệp Bạch Tư đành phải thu hồi nụ cười lại, anh thấp giọng nói: "Dù sao thì tôi cũng vừa mới vào ngành thôi mà, không tránh được những lần uống rượu thế này đâu."

"Cậu có thể gọi cho tôi mà, tôi sẽ đến uống giúp cậu."

"Anh?" Diệp Bạch Tư nghĩ đến giá trị mà y tạo ra cho Kim Dược thì bật cười: "Sao tôi có thể bằng lòng để anh làm những chuyện này được."

Trái tim của Kế Sách đập loạn lên, người nào đó đứng trong góc khẽ rũ mi xuống.

Kế Sách buồn cười nói: "Dù có nói lời hay ý đẹp thì tôi cũng không tha thứ cho cậu đâu, nhập viện cũng không nói cho tôi biết, cậu xem tôi là người ngoài à?"

"Đâu có." Diệp Bạch Tư vô thức đỡ lấy bụng mình, anh nói: "Thôi thì anh cũng đến đây rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi."

"Cậu..."

"Tôi muốn phơi nắng, không muốn nằm mãi một chỗ đâu."

"Cậu có biết tôi lo lắng đến cỡ nào khi nghe tin cậu bị xuất huyết dạ dày không."

"Tôi không muốn quấy rầy anh, chuyện ở Kim Dược đã khiến anh đủ bận rồi mà."

Một chiếc nạng nhô ra khỏi góc tường, vững vàng chống trên mặt đất, có người nghiêng nửa thân mình ra.

Kế Sách sánh vai đi cùng Diệp Bạch Tư, ánh mắt rơi vào bờ vai gầy gò của đối phương, y lập tức cởi áo khoác ra choàng lên người anh, ngoài hành lang vang lên một giọng nói: "Sao cậu không mặc nhiều đồ hơn? Bên dưới có gió đấy."

"A... Tôi thấy ánh nắng rất tốt mà." Diệp Bạch Tư vô thức muốn trả lại áo khoác cho y, anh nói: "Tôi trở về phòng lấy thêm một cái áo vậy."

Kế Sách nhẹ nhàng khoác tay lên vai anh, vững vàng đè lên chiếc áo đó: "Không sao, sức khỏe của cậu không tốt, đừng đi tới đi lui nhiều quá."

Chỗ này cách phòng bệnh cũng hơi xa, Diệp Bạch Tư đành bình tĩnh chấp nhận: "Cảm ơn Kế tổng."

Bàn tay cầm nạng lặng lẽ nắm chặt lại.

Có một chuyện mà chỉ có Đoàn Sâm và Kế Sách biết.

Không ai trong bọn họ nói ra lí do mà Kế Sách bị sa thải.

Kế Sách nói rằng mình đã động vào vảy ngược của Đoàn Sâm, cho nên y mới bị vứt bỏ như vậy.

Dù cho y có giá trị thương mại rất lớn, dù cho y đã đi theo Đoàn Sâm suốt mười năm, dù cho y dường như đã trở thành trợ thủ đắc lực nhất của hắn, dù cho Đoàn Sâm nổi tiếng là coi trọng nhân tài, thế nhưng y vẫn bị sa thải một cách tàn nhẫn.

Bởi vì y đã thích một người không nên thích.

Người nọ, ngay cả khi y còn chưa kịp phát giác, trong lòng cấp trên của y, điều đó đã vượt quá cả nhân tài, vượt quá cả công việc, vượt quá cả lợi nhuận khổng lồ mà y có thể tạo ra cho Thiên Cự.

Đó chính là Diệp Bạch Tư.