Chim Hoàng Yến

Chương 72: Ăn kẹo

Bùi Hướng Tước nhăn mày, khẩn trương viết: "Bị ốm à? Ốm làm sao, đã đi khám bác sĩ chưa? Nếu chưa đi, hôm nay chúng ta đi khám đi."

Cậu thậm chí còn chẳng kịp đợi thời gian phản ứng kéo dài bất ngờ của An Tri Châu, đã trực tiếp túm lấy tay áo cậu ta.

An Tri Châu nhìn vẻ mặt lo lắng của Bùi Hướng Tước, biết cậu lo lắng cho mình, rút tay áo về, nhanh chóng viết: "Đừng lo lắng. Không phải bệnh nặng gì, cảm mạo chút thôi, vào mùa đông nên mới khó dứt."

Cậu ta khẽ cười, trên gương mặt tái nhợt cuối cùng cũng có chút huyết sắc: "Bất kể mắc bệnh gì, rồi cũng sẽ khỏi thôi."

"Đúng rồi, tất niên năm nay cậu thế nào?"

An Tri Châu vô cùng gượng gạo đổi đề tài, ngay cả Bùi Hướng Tước trình độ giao tiếp kém cũng có thể nhận ra rõ ràng, nhưng bởi vì tính cách của An Tri Châu, không thể ép cậu ta thành thật với mình, nên đành phải viết: "Vui lắm. Nếu cậu khó chịu, cứ nói với tớ."

Bùi Hướng Tước lại viết thêm một câu lên tờ giấy: "Chúng ta là bạn bè mà."

An Tri Châu hiếm khi nghịch ngợm nháy mắt với cậu, tỏ ý cậu ta biết rồi.

Cậu ta rất khó nói thật lòng với người khác, người có quan hệ không quá thân, tuyệt đối sẽ không bộc lộ tâm tình, nhưng bạn bè thân thiết như Bùi Hướng Tước, việc đã tới nước này, nói ra ngoại trừ khiến đối phương khó chịu, cũng vô dụng và chẳng thể thay đổi được gì, cậu ta thà một mình giấu trong lòng, chứ không muốn để người khác biết.

Bùi Hướng Tước ủ rũ buồn rầu theo, An Tri Châu ngồi bên canh vẫn lo đãng, thậm chí còn chẳng bận tâm học hành, chuyện này chưa từng xảy ra. Cậu hy vọng có thể làm chút gì đó giúp Tri Châu vui vẻ hơn.

Vì thế, cậu đã nhờ đến sự giúp đỡ của Từ Húc đa mưu túc trí cách một dãy bàn.

Từ Húc đang miệt mài chép bài tập nghỉ đông, nhưng vẫn rất nghĩa khí bớt ra chút thời gian đọc mẩu giấy Bùi Hướng Tước đưa, viết sơ lược mấy chữ: "Kẹo và tài liệu."

Bùi Hướng Tước:???

Đợi sau khi kết thúc giờ tự học, Bùi Hướng Tước hát cho Lục Úc nghe xong, lúc nằm trên giường viết nhật ký, Từ Húc chép xong bài tập mới nhắn một câu giải thích trọn vẹn.

"Kẹo rất ngon, con người trên đời, ai chẳng thích ăn kẹo, nhưng đây là dựa theo khẩu vị số đông để xác định. Còn tài liệu, lớp trưởng thích học hành như thế, suy đoán theo lẽ thường, khẳng định rất thích làm bài tập! Rất hợp sở thích. Muốn lấy lòng lớp trưởng, cách này khẳng định hiệu nghiệm."

Bùi Hướng Tước đọc xong tin nhắn liền tỉnh ngộ, vô cùng tán thành, nhắn lại cho Từ Húc ba cái like, bày tỏ sự sùng bái của bản thân.

Nhưng Từ Húc vẫn nói thầm với Bùi Hướng Tước thêm một câu: "Nhưng Bùi Bùi à, cậu cần gì phải lấy lòng lớp trưởng! Căn bản không cần! Cho dù bài tập nghỉ đông cậu chẳng làm chữ nào, lớp trưởng công chính liêm minh của bọn mình vẫn có thể nể tình riêng mà trái lương tâm, bao che cho cậu trước mặt giáo viên!"

Từ Húc rất tức giận, tình bạn thân thiết của hai hoàng tử khiến cô ghen tị vô cùng.

Bùi Hướng Tước mở hộp sắt của mình ra, bên trong để tiền dành dụm gần một năm nay, ngoài chi tiêu hai bữa, những cái khác đều không cần chi tiêu đến, bởi vì cậu rất sợ nghèo khó, cho nên tiền dư đều tiết kiệm lại hết. Nhưng ngay cả như vậy, cậu vẫn lấy ra mấy tờ, dự tính xem ngày mai nên mua cái gì.

Bởi vì trình độ học tập của Bùi Hướng Tước khá thấp, năm nào cũng phải bổ túc lại kiến thức của kỳ trước, không quá rành thị trường tài liệu bổ trợ lớp 11, hôm sau cố ý thỉnh giáo An Tri Châu một phen, nhận được giới thiệu rất đầy đủ.

Giờ nghỉ trưa, Bùi Hướng Tước vô sự tự thông học cách nói dối, mượn cớ Lục Úc muốn đến ăn cơm với mình, dù sao chỉ viết lên giấy, không cần đỏ mặt. Cậu đánh tiếng với An Tri Châu trước, rồi đi tới một cửa hàng bán đồ ăn vặt được nhiều người khen ngợi. Nhưng An Tri Châu chưa bao giờ ăn vặt, Bùi Hướng Tước không biết khẩu vị của cậu ta, đành phải mua một loại một ít, rồi tới hiệu sách gần trường mua bộ tài liệu được An Tri Châu nhiệt liệt đề cử, cầm theo túi lớn, vội vàng tới mức đầu đổ đầy mồ hôi, ngồi sau rừng cây nhỏ, thấp thỏm nhắn tin cho An Tri Châu.

Cậu nhắn tin rất gấp, An Tri Châu tưởng cậu có chuyện gì, bỏ lại bài tập mới làm xong một nửa, vội vàng chạy ra.

Bùi Hướng Tước đứng cạnh tảng đá to, cặp sách căng phồng, nhét đầy đồ ăn vặt, trên tay còn cầm bộ tài liệu rất dày.

An Tri Châu còn chưa kịp hiểu tình hình đã nghe thấy Bùi Hướng Tước lặp bắp nói một câu: "Tân nương*, năm mới vui vẻ! Tặng, tặng cho cậu!"

* 新娘 (xinniang) là tân nương, 新年 (xinnian)là năm mới, ở đây em Tước vội qua nên nói nhầm.

Ngoài Lục Úc, Bùi Hướng Tước vẫn rất khó giao tiếp với người khác, nhưng một câu này, cậu đã nhẩm đi nhẩm lại cả ngay, nói ra cũng không quá khó khăn.

An Tri Châu bật cười, muốn hỏi cậu vì sao đột nhiên lại tặng quà năm mới. Nhưng bỗng hiểu ra, bởi vì cuộc nói chuyện ngày hôm qua của mình với Bùi Hướng Tước.

Chắc là muốn dỗ mình vui vẻ đây mà.

An Tri Châu đứng im tại chỗ, cậu ta rất biết cách đối diện với ác ý của người khác bằng vẻ lạnh tanh, nhưng thiện ý đáng quý thế này, lại khiến cậu ta luống cuống, không biết nên làm thế nào cho phải.

Cậu ta tiến đến gần vài bước, mới nhìn rõ đồ để trong túi, cố gắng lộ ra nụ cười chân thành nhật, nhưng lại sợ không đủ, nên đành phải gật đầu xoa lên bộ tài liệu, rất lâu mới nói: "... Thực ra, Bùi Hướng Tước, tài liệu tớ đề cử sáng này, đều dựa trên tình hình thực tế của cậu. Là tớ không nói rõ ràng."

Bùi Hướng Tước cầm điện thoại bấm chữ: "Cái gì cơ?"

An Tri Châu lắc đầu, cậu ta suýt nữa thì quên mất, đánh lại ý mình lên điện thoại.

Cũng tức là, bộ tài liệu giá cả đắt đỏ, suýt chút nữa khiến Bùi Hướng Tước phá sản không thích hợp với trình độ học bá của An Tri Châu.

Bùi Hướng Tước bụm mặt: "Xin lỗi, tớ thật sự là kẻ ngốc. Muốn cậu vui vẻ, nhưng ngay cả quà tặng cũng chẳng mua đúng..."

An Tri Châu mím môi cười, tiến lên từng bước, cầm lấy tay Bùi Hướng Tước mở ra, đưa những lời mình viết trên điện thoại cho cậu xem, đây là lời thật lòng của cậu cậu ta: "Tớ đã, rất vui vẻ rồi, rất vui vì gặp được cậu, rất vui vì cậu đối xử tốt với tớ."

Đã đủ để tớ giờ này khắc này quên hết mọi buồn thương.

Nhưng An Tri Châu nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, nói với Bùi Hướng Tước: "Bộ tài liệu này rất đắt, nên đã mua rồi nhớ phải làm nghiêm túc, có gì không hiểu thì hỏi tớ."

Bùi Hướng Tước vui vẻ tung tăng "ừ" một tiếng.

Đồ ăn vặt chất đầy cặp sách, phần lớn đều đưa cho An Tri Châu, trong đó còn đưa nửa túi kẹo tặng cho tham mưu Từ Húc.

Từ Húc chẳng biết gì nhưng nhận được gói kẹo hoa quả đang hot, cũng vui vẻ ăn vụng trong giờ tự học.

Bùi Hướng Tước cách Từ Húc rất gần, nhìn thấy rõ ràng lúc cô bóc vỏ kẹo, cũng thấy hơi thèm. Từ sau khi cậu bị đau răng, mặc dù sau khi Lục Úc trưng cầu ý kiến của bác sĩ, đã lên bảng biểu phần đồ ngọt được ăn, nhưng kẹo vẫn bị cấm, bởi vì quá ngọt, rất dễ dẫn đến đau răng lần nữa.

Càng không được ăn lại càng muốn, hầu hết mọi người đều có tâm tư này, Bùi Hướng Tước cũng không ngoại lệ, cậu cố gắng rời ánh mắt đi chỗ khác, lén nhắn tin cho Lục Úc.

Cậu nhắn: "Bạn trai của Lục thúc thúc muốn ăn kẹo."

Từ khi Lục Úc trở thành bạn trai của cậu, phương thức ở chung giữa hai người tuy rằng không khác mấy với trước kia, nhưng Bùi Hướng Tước rõ ràng đã bắt đầu được sủng mà kiêu, có lẽ là biến đổi thần kỳ sản sinh do thân phận thay đổi.

Lúc nhận được tin nhắn này, Lục Úc đang họp với quản lý Cao.

Bởi vì sắp phải rời khỏi Ninh Tân, cho nên cuộc họp phải tham gia, tư liệu cần tổng kết, sự tình cần giao phó vô cùng nhiều.

Tác phong làm việc của Lục Úc trước nãy vốn quyết đoán mạnh mẽ, cấp dưới của anh đều hiểu rõ. Nhưng hôm nay dường như không giống lắm, cuộc họp mới diễn ra được một nửa, điện thoại của Lục Úc rung lên, người ngồi trong phòng thấy Lục Úc đọc tin nhắn, mỉm cười, thái độ dường như dịu dàng hơn rất nhiều, cuộc họp cũng đặc biệt kết thúc sớm hơn bình thường.

Lúc họ rời khỏi phòng, bèn nhịn không được tám chuyện với đồng nghiệp thân quen đôi câu, sôi nổi suy đoán vụ làm ăn lớn thế nào mới khiến sếp nhà mình tươi cười như thế.

Lý Trình Quang đi phía sau, lặng lẽ nghe họ nói chuyện, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ưu việt, với hiểu biết của hắn với Lục Úc lấy tư cách trợ lý, tươi cười vừa rồi 99% là vì Bùi Hướng Tước.

Đáng tiếc lại chẳng thể nói cho ai biết.

Lý Trình Quang chỉ đành thầm nói trong lòng như thế, lại tới phòng làm việc của Lục Úc, hắn tới báo cáo tình hình lắp đặt thiết kia tòa biệt thự Bích Tỉ Viên ở Hoài Thành.

Kiếp trước Lục Úc và Bùi Hướng Tước ở bên nhau sáu năm, nên anh rất hiểu thói quen sinh hoạt và sở thích của chim sẻ nhỏ nhà mình, nhưng Bùi Hướng Tước mười mấy tuổi ở hiện tại khác với kiếp trước, sẽ có nhiều suy nghĩ kỳ quái hơn, tuy rằng ngôi nhà về cơ bản không thay đổi, nhưng vẫn có chút cải biến.

Ví dụ, đằng sau hoa viên nhỏ đào một cái ao, trồng hoa sen và nuôi cá koi trong đó, phải là cá koi màu đỏ. Bùi Hướng Tước cũng thích chim, bay lượn trên bày trời, tự do tự tại ríu rít trên các cành cây, cũng cần phải bố trí.

Lúc Úc kiểm tra tiến độ mới nhất, vừa lòng gật đầu, lại nói: "Tìm một trường cấp ba ở gần đó, hai tháng nữa, A Bùi phải đi học rồi.

Tuy đã sớm có dự cảm, nhưng Lý Trình Quang vẫn thấy khó tin, nhẹ giọng hỏi: "Vậy, Bùi thiếu gia và ngài sẽ cùng nhau quay về Hoài Thành sao?"

Lúc Úc nhíu mày, cười nhạt: "Sau này em ấy là sếp nhỏ của anh, còn chưa hiểu sao?"

Lý Trình Quang bị dọa sợ: "...Hiểu rồi."

Lục Úc cười phẩy tay, ý bảo Lý Trình Quang đi ra ngoài.

Anh nên bảo vệ tốt cho chim sẻ nhỏ của mình, không muốn cho cậu xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng lại không kìm lòng muốn cho mọi người biết, con chim sẻ nhỏ da trắng mặt xinh, vừa nghe lời vừa thông minh này là của anh.

Có lẽ đây chính là tình yêu, khiến người ta mụ mị đầu óc, ngay cả suy nghĩ cũng bất nhất như thế, thật là kỳ lạ.

Sẩm tối, sau khi mang cơm tối đến cho Bùi Hướng Tước xong, Lục Úc vẫn nhỏ cái tin nhắn làm nũng đáng yêu ngày hôm nay, nên tiện thể tạt qua mua một túi kẹo đầy màu sắc, nhưng không trả lời lại tin nhắn.

Mà Bùi Hướng Tước đợi từ sáng đến tối, ngay cả lúc ăn cơm tối cũng chẳng thấy Lục thúc thúc đề cập đến chuyện này, cảm thấy có lẽ đã hết hy vọng. Nhưng cậu cũng chỉ đang làm nũng xin một viên kẹo, không được thì thôi.

Sau khi tan lớp tự học, Lục Úc đứng ở chỗ cũ, Bùi Hướng Tước vội vàng lên xe, cởi khăn quàng và áo khoác, chống đầu, như có suy tư khác.

Tâm tư của cậu trước nay chưa bao giờ qua mắt Lục Úc, Lục Úc hỏi: "Sao vậy?"

Bùi Hướng Tước đắn đo suy nghĩ, nói lại chuyện của An Tri Châu cho Lục Úc nghe. Cậu nói rất chậm, xe lái về tiểu khu, cậu mới kể xong, còn chốt hạ thêm một câu: "Nhưng, em thấy Tri Châu không vui."

Lục Úc im lặng lắng nghe, đợi đến khi mở cửa, vào nhà, Bùi Hướng Tước ngồi xuống, mới chậm rãi nói: "Bởi vì em không hiểu."

Trong mười mấy năm trở về trước, cuộc sống tình cảm của Bùi Hướng Tước vô cùng đơn điệu, cậu đa phần sống trong hoàn cảnh rất kham khổ, lại không thể dốc bầu tâm sự với bất cứ ai, nếu không học được sẽ tự an ủi mình, biến đau khổ trở nên bình thường hóa, hắn là đã phải khổ sở sống qua ngày. Niềm vui của cậu cũng ít ỏi theo, vỏn vẹn chỉ có đôi chút, đã đủ để cậu quên đi những đau khổ trước kia.

Chim sẻ nhỏ của anh vẫn còn trở ngại về mặt tình cảm, tuy đã tự chữa lành theo bản năng, biết thế nào là yêu hoặc thích, nhưng vẫn có rất nhiều chỗ chưa hiểu, khiến người ta mủi lòng.

Lục Úc cầm áo cậu treo lên, thuận miệng nói: "Cảm xúc của con người rất phức tạp, buồn vui mừng giận, mỗi người mỗi khác. Cho dù bạn cùng bàn An Tri Châu của em sẽ vui khi em đối tốt với cậu ta, nhưng vẫn không thể quên sự kiện khiến cậu ta buồn."

Anh dừng lại một chút, Bùi Hướng Tước cũng không mở miệng, nhưng anh vẫn hiểu điều đối phương muốn nói: "A Bùi, em không thể khiến cậu ta hết buồn đâu."

Thật lâu sau, Bùi Hướng Tước mới ủ rũ "vâng" một tiếng.

Lục Úc đứng lên, đi tới huyền quang, như đang lấy gì đó: "Em cũng đừng quá lo lắng cho bạn cùng bàn, tôi đã gặp cậu ta mấy lần, là một người rất hiểu lý lẽ, sẽ không dễ dàng suy sụp đâu."

Bùi Hướng Tước không nói nữa, Lục Úc đi tới bên cạnh cậu, trong tay cầm một gói phát ra âm thanh quen thuộc.

Bùi Hướng Tước dỏng tai nghe một hồi.

Lục Úc đứng trước mặt dịu dàng cười: "Đã lấy cả thậm phận bạn trai của tôi ra xin, sao có thể không cho em ăn đây?"

Gửi tin nhắn dù sao cũng cách một màn hình, bấm chữ gửi đi cũng chả thấy thẹn thùng, nhưng ngay khi Lục thúc thúc đứng trước mặt nói ra, hai má của Bùi Hướng Tước lập tức nóng bừng lên.

"A, đột, đột nhiên muốn anh kẹo, Lục thúc thúc lại, lại không cho..."

Lục Úc mở gói kẹo ra, kẹo được bọc trong lớp vỏ đầy màu sắc, sáng lên dưới ánh đèn, giống như đang hấp dẫn Bùi Hướng Tước. Cậu muốn giơ tay ra lấy nhưng lại bị Lúc Úc giữ lại, chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu: "Ăn như thế không sợ sâu răng sao, chúng ta đổi cách khác nhé?"

Đổi cách khác? Đổi cách gì? Trong đầu Bùi Hướng Tước hiện ra rất nhiều ý tưởng lộn xộn, ví dụ ngâm thành nước đường, một viên kẹo cắt ra làm ba mảnh, sáng chiều tối mỗi buồi một mảnh, hiếm lạ cổ quái, thế nào cũng nghĩ đến.

May mà cậu suy nghĩ thì nhanh nhưng nói ra lại chậm, nên chẳng phát biểu được cậu nào.

Lục Úc nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng của Bùi Hướng Tước, tùy tiện lấy một viên kẹo, bóc vỏ, nhưng không cho Bùi Hướng Tước, mà bỏ vào miệng mình.

Vị ngọt tan chảy trong khoang miệng, Lục Úc hơi nhíu mày, thực ra anh không thích ăn ngọt, nhưng hôm nay phá lệ cũng chẳng sao.

Bùi Hướng Tước nhìn giấy gói kẹo chỏng chơ, trợn tròn mắt thầm nghĩ, không phải đã bảo cho mình ăn sao?

Lời bạn trai nói sau này còn có thể là thật không?

Lúc Úc chẳng nói một lời, cũng không giải thích, chỉ kéo kéo cà vạt, hơi dùng lực đôi chút đã kéo Bùi Hướng Tước không phòng bị vào trong vòng tay mình, cúi xuống hôm cậu. Trong miệng anh đang ngậm kẹo, vị ngọt không chỉ tan ra trong miệng mà còn dính lên môi.

Khác biệt so với ngày thường, nụ hôn lần này không chỉ còn là chạm môi, nhẹ nhàng thông thả nữa, mà như muốn dung nhập Bùi Hướng Tước vào thân thể mình, vừa mạnh mẽ vừa dồn dập, chóp mũi chạm nhau, ngay cả hơi thở cũng hòa làm một,

Bùi Hướng Tước bị hôn đến choáng váng, bị vị ngọt bao vây, chỉ có thể nắm lấy tay Lục Úc, trong mơ hồ cảm thấy đối phương đứng lên cười nói: "Về sau ăn thế này được không?"

Bùi Hướng Tước xem như mới bình tĩnh lại, che môi lùi lại vài bước ủy khuất nhìn Lục Úc, như bị đối phương bắt nạt: "Anh, Lục thúc thúc, gạt em."

Lục Úc cười, vô cùng mỹ mãn, tuyệt đối không chột dạ chút nào, hỏi vặn lại chim sẻ nhỏ cách đó không xa; "Tôi lừa ai?" A Bùi, em tự vấn lương tâm xem, chưa được ăn kẹo sao?

Bùi Hướng Tước tự vấn lại lương tâm, không cam lòng trả lời: "Ăn, ăn rồi."

Lục Úc lại hỏi: "Có ngọt không? Ngọt hơn trước kia nhiều phải không."

"... Ngọt, ngọt lắm" Bùi Hướng Tước không biết nói dối.

Lục Úc cầm tay cậu, kéo về lòng mình: "Hơn nữa sẽ không bị sâu răng phải không. Có muốn ăn thêm cái nữa không?"

Mặc dù kẹo và Lục Úc có sức hấp dẫn ngang ngửa nhau, nhưng Bùi Hướng Tước đã chẳng còn là chú chim sẻ nhỏ đơn thuần ngày xưa nữa, hôn nhiều môi sẽ sưng, dễ bị người ta phát hiện, nên đành nhẫn nhịn cự tuyệt: "Thôi ạ, không ăn nữa. Ăn nhiều, sẽ bị người ta phát hiện."

Bùi Hướng Tước buông tay ra, dưới ánh đèn sáng, đôi môi đỏ au như trái anh đào chín, rực rỡ khiến người ta động lòng.

Lục Úc khẽ thở dài, hôm nay chỉ hôn được một lần, nhưng dựa theo kế hoạch ăn kẹo có thể tiếp tục phát triển, hạng mục này có thể thêm vào, mỗi ngày một viên kẹo, vừa hạnh phúc lại không sợ sâu răng.

Nhưng hai hấp dẫn lớn đặt trước mặt, kiêng khem thực sự là quá thử thách tự chỉ của bản thân, mà IQ và tự chủ của Bùi Hướng Tước trước mặt Lục Úc nhất quán trở về không, nên đành phải đi vào phòng tắm, dự đỉnh rửa mặt để bình tĩnh lại, nhưng ngẩng đầu lên lại thấy mình trong gương,

Không giống với ngày thường.

Có lẽ góc độ hôn hơi lệch, nên một bên môi của Bùi Hướng Tước đổ bừng, một bên lại đỏ nhạt, bởi vì da cậu quá trắng, nên càng nổi bật hơn.

Bùi Hướng Tước che bên môi bị sưng kia đi, bất ngờ cảm thấy quen mắt.

Đó là chuyện rất lâu về trước, cậu nhớ lúc mình tỉnh lại, cũng thấy một bên môi đỏ lên thế này, Lục thúc thúc lại nói có lẽ trong nhà có côn trùng, nhưng phun thuốc diệt côn trùng mấy lần, cũng chẳng tìm ra lấy một cái xác côn trùng nào.

Dấu vết này quá rõ ràng, giống hệt trước đây.

Mấy tháng sau, Bùi Hướng Tước rốt cuộc mới nhận ra, có lẽ không phải do côn trùng cắn, mà do Lục thúc thúc hôn trộm.

Lục thúc thúc hôn trộm cậu, thế mà lúc tỏ tình, Bùi Hướng Tước đã kể lại tường tận chuyện mình hôn trộm Lúc thúc thúc, nhưng Lục thúc thúc lại không nói tiếng nào.

Lại, lại bị lừa rồi.

Bùi Hướng Tước hắt nước lạnh lên mặt, hạ quyết tâm không thể dễ dàng tha thứ cho việc Lục thúc thúc lúc nào cũng lừa mình, tối thiểu một cái hôn chắc chắn không thể khiến nguôi giận.

Cậu vội vàng đi ra khỏi phòng tắm, đứng trước mặt Lục Úc, chỉ vào vết đỏ trên môi: "Lục thúc thúc, có phải trước đây rất lâu từng, từng hôn trộm em đúng không!"

Lục Úc ngẩn người, không ngờ cậu ngốc này vẫn nhớ chuyện ấy, nhưng từ trước đến nay sau khi bị phát hiện là nói dối anh đều rất thành khẩn, thẳng thắn thừa nhận, ngón tay di nhẹ lên dấu vết kia; "Chim sẻ nhỏ ngoan của tôi, có thể tha thứ cho tôi không?"

Bùi Hướng Tước thẹn thùng cực kỳ, lý trí còn sót lại chống cự cám dỗ: "Lần này, Lục thúc thúc, không thể lại dùng một cái hôn, hôn để trả nợ được!"

Như vậy sao xem là trừng phạt được!

Lục Úc suy nghĩ một lát, nghiêm túc mặc cả với cậu: "Vậy thêm một cái kẹo, không dùng cách ăn như hôm nay."

Bùi Hướng Tước: "...Thế thì được, được rồi."

Lục Úc đỡ trán, bật cười: "Ăn xong nhớ đánh răng đấy."

Extra

Tiểu Tước: Lục thúc thúc gạt người! Hôn trộm môi bên trái! Lại còn không biết dỗ người ta!

Đại Bùi: Trên thế gian này không có chuyện gì một cái hôn không giải quyết được...

Tiểu Tước: Hôn một cái cũng không tha thứ đâu!

Đại Bùi: Vậy hôn hai cái...

Editor: Ờ, ừm, tôi về rồi đây các thím ạ. Về an ủi những tâm hồn tổn thương rồi... tôi lại đi:)))))