Chim Sơn Ca Trong Túi Áo

Chương 16: 16 Em Nào Dám Dỗi Anh Đâu

Lâm Xuân Tư tắm xong, bỗng nhìn thấy vỏ cây dương tróc ra một miếng lớn, hiếu kỳ đưa tay cạy vài cái, làm bong cả một mảnh.

Cậu tròn xoe mắt nhìn miếng gỗ lớn bằng nửa bàn tay, chột dạ: mình có đang phá hoại thiên nhiên không?

Lâm Xuân Tư cầm vỏ cây về phòng, thấy nó có mùi thơm lẫn giữa đất và cỏ tươi mát, sờ vào thấy hay hay, nghĩ bụng hay là thử khắc chữ làm đồ trang trí.

Cuối tuần rảnh rang nên cậu nghĩ là triển liền, lấy dao, kéo làm thủ công, tìm video hướng dẫn trên mạng, vừa xem vừa mày mò làm.

Kỷ Ca ngủ dậy thấy cậu nghịch, tò mò ngồi xổm xuống xem một lúc.

Sau đó hắn đi rửa mặt, rồi cầm về một mảnh vỏ cây tương tự.

Lâm Xuân Tư: "Mày tìm đâu ra đấy?"

Kỷ Ca liếc qua cậu: "Nhặt dưới đất."

Lâm Xuân Tư tin chết liền.

Hai thanh niên vừa chụm đầu xem video vừa tập tành học chạm khắc vỏ cây.

Vạn sự khởi đầu nan, dĩ nhiên sau đó cả hai đều làm hỏng.

Lâm Xuân Tư và Kỷ Ca nhìn sản phẩm thất bại rồi hết sức ăn ý liếc nhau một cái, đứng dậy phủi mông, rón rén ra bẻ mảnh vỏ cây khác.

Lâm Xuân Tư thành ý vuốt ve cây: xin hứa chỉ bẻ mảnh cuối.

Kỷ Ca trực tiếp nói: "Lần sau tao sẽ mang thức ăn (phân bón) cho mày."

Cây dương: "..." Tôi còng eo quang hợp, che nắng chắn mưa cho các người rồi các người đối xử với tôi vậy đó hả?

Hai người nhanh chân cầm vỏ cây về phòng nhưng chưa vội làm tiếp.

Kỷ Ca gọi cho bạn gái, giọng nhão nhoẹt khiến Lâm Xuân Tư nổi hết da gà da vịt: "Mộ Mộ, em đem dụng cụ qua dạy bọn anh với."

Tần Mộ mặc váy maxi phối với áo len ngắn, tóc tết xương cá, tô son cam hồng tôn da, trông vừa dễ thương vừa ngọt ngào.

Lâm Xuân Tư thấy liền hiểu là cô ấy định rủ Kỷ Ca đi chơi.

Tần Mộ nhìn vỏ cây của cả hai, tò mò: "Sao tự nhiên các anh muốn học khắc vỏ cây?"

"Anh thấy Tinh Tinh làm nên làm theo." Kỷ Ca vô tội chỉ vào mặt bạn.

Lâm Xuân Tư hất tay hắn, kể lại ngọn nguồn.

Tần Mộ chống nạnh, hung dữ hất cằm: "Các anh lớn xác rồi mà sao quậy thế? Nhất là anh Kỷ Ca! Học ngành môi trường mà đi bóc vỏ cây hả? Có biết là anh đang hại cây không?"

Thấy hai chàng trai gục đầu nhận lỗi, cô gái nhỏ mới bỏ qua, bắt đầu bày công cụ, lên lớp chạm khắc cơ bản.

Lâm Xuân Tư ngẫm đôi chút rồi bảo: "Em vẽ phác cho anh một con cá voi được không?"

"Cá voi có nhiều kiểu lắm, anh muốn em vẽ thế nào?" Cô lấy tập vẽ mẫu ra.

Lâm Xuân Tư tìm kiểu gần giống với trí nhớ nhất rồi miêu tả cho Tần Mộ vẽ phác trên giấy.

Kỷ Ca không phải một tay tỉ mỉ hay đủ kiên nhẫn với mấy trò này, vả lại bạn gái lượn lờ trước mặt thì vỏ viết gì nữa, trong lúc chờ em ấy vẽ thì đã tươm tất xong, ngồi lướt web.

"Mày có muốn ăn gì không? Tao mua cho."

"Bánh kẹp kem, việt quất, hai cái."

Sau đó chỉ còn Lâm Xuân Tư ở trong phòng tập khắc, lúc mỏi cổ, nhức vai nằm vật xuống thì đã hơn chín giờ.

Cậu nghỉ đôi chút, rồi thay quần áo đi mua nguyên liệu nấu bữa trưa.

Trên đường về băng ngang công viên cây xanh, đột ngột có một chú gâu đần (golden retrieve) lao ra đâm sầm vào Lâm Xuân Tư.

Cậu hô lên một tiếng ôm vỉ trứng vào lòng rồi ngã uỵch, xuýt xoa cặp mông với xương chậu đáng thương.

Đầu cậu bật ra suy nghĩ: xui xẻo một cách thần kỳ.

Chú gâu đần có vẻ biết mình vừa gây họa, rụt rà rụt rè bước đến, khụt khịt mũi đánh hơi Lâm Xuân Tư rồi nằm xuống bên cạnh cậu, giương đôi mắt tội nghiệp.

Lông chú ta mượt lắm, nhìn mà thòm thèm luồn hai tay vào chải lên chải xuống, chải ngược chải xuôi.

"Paris! Chuyện gì vậy?" Một anh trai đội mũ đeo kính chạy tới, lập tức khuỵu gối hỏi Lâm Xuân Tư có sao không, đoạn kinh ngạc nói: "Là cậu đấy à?"

Lâm Xuân Tư cũng bất ngờ: "Ôn Dữ?"

"Suỵt!" Anh ta kéo mũ thấp xuống, rồi đỡ cậu đứng dậy đi tới băng ghế: "Xin lỗi.

Paris đụng vào chỗ nào của cậu? Có đau lắm không? Thực phẩm không bị hư hỏng chứ?"

Lâm Xuân Tư xua tay, hít khí đỡ hông: "Trùng hợp thật.

Anh ở gần khu này sao?"

"Nếu tôi nói là vì trốn paparazzi mà tôi phải chạy mười cây số đến khu vực khác để dắt Paris đi dạo thì cậu có tin không?"

Paris vô tư thè lưỡi, vẫy đuôi nép vào chân Ôn Dữ đang than dài thở ngắn, tròn mắt nhìn Lâm Xuân Tư, đụng ánh mắt cậu thì chú ta thụt lưỡi về, vẻ như e ngại cậu mắng nó.

"Nó tên Paris à? Ngộ quá.

Tôi sờ được không?"

"Được chứ, giống chó này hiền lắm." Ôn Dữ lệnh chú ta ngồi xuống.

Lâm Xuân Tư vừa cảm nhận được sự mềm mượt không ngoài trông đợi thì toàn bộ cơ thể lẫn tinh thần đều được xoa dịu.

Paris dường như cũng nhận thấy cậu không tức giận nên rất nhanh tươi tắn thè lưỡi ra, vẫy đuôi đến lắc cả mông.

"Lúc nãy tôi đang nói chuyện với con gái nên không để ý đến chú ta.

Cu cậu cứ chơi với cái đĩa ưa thích là mất kiềm chế rồi go like the wind!"

Thấy Ôn Dữ cầm đĩa đưa cho Lâm Xuân Tư, Paris liền hớn hở chồm lên đùi cậu, sủa vài tiếng.

Cậu vui vẻ nghiêng vai, ném đĩa.

Paris liền lao đi như một cơn gió.

"No one can stop him." Ôn Dữ mỉm cười: "Cậu vừa nghỉ vừa chơi với chú ta đi.

Tôi nói chuyện với con gái một chút."

Lâm Xuân Tư xoa đầu Paris mang đĩa trở lại, nghe người bên cạnh mềm giọng gọi, "London, con gái của daddy đâu rồi?"

Anh ta gọi hồi lâu mới có tiếng meo lười biếng đáp lại.

Trên màn hình xuất hiện một bàn chân khều khều, là một chú mèo siamese.

Lâm Xuân Tư nghĩ: trúng phóc, đâu thấy anh ta đeo nhẫn.

"London ngoan lắm con, daddy cho con ăn vặt nhé?" Ôn Dữ điều khiển thiết bị ở nhà thông qua điện thoại.

London kêu gào meo méo, có vẻ là chú mèo nóng tính.

"Sao anh không dẫn cả hai ra ngoài?"

Ôn Dữ hất đầu về sau, bất lực nhìn trời: "Cậu có tưởng tượng nổi cái cảnh vừa nuôi một chú chó lúc nào cũng muốn cậu đi dạo, vừa nuôi một chú mèo sống chết không để cậu ra ngoài không?"

"...!Ha ha."

"Nhưng ở nhà thì hai đứa dính nhau lắm, lúc nào cũng chiếm giường của tôi rồi đá tôi ra sofa nằm."

"Gâu! Gâu!" Paris hớn hở sủa phụ họa.

Ôn Dữ cúi xuống xoa đầu chú: "Paris thích cậu lắm đấy, bữa nào tôi lại dẫn cu cậu đến nếu paparazzi không dí tôi tới tận đây."

"Làm minh tinh cũng vất vả thật nhỉ?"

"Hửm?" Anh ta cười: "Cậu cũng đang bắt đầu sự nghiệp minh tinh đấy thôi, tôi nghe cậu hát rồi.

Hãy tận hưởng khoảng thời gian tự do trước khi nổi tiếng."

Paris ngậm đĩa, thấy anh định đi về thì bỗng nằm bẹp xuống đất.

Ôn Dữ vừa kéo vừa hung dữ hăm dọa, chú ta cũng nhất định không chịu đứng lên.

Lâm Xuân Tư ngồi xổm, dở khóc dở cười ủn mông chú.

Ôn Dữ bất lực nói: "Cậu trông nó giúp tôi, tôi đi đặt taxi."

Lâm Xuân Tư cầm lấy đĩa ra vẻ định ném, Paris lập tức vui vẻ đứng lên.

Cậu mềm lòng ném lần cuối cùng, trong lúc đợi nó nhặt thì tình cờ nhìn Ôn Dữ đang nhắn tin.

Qua cặp kính râm, cậu có thể nhận ra đôi mắt anh ta rất buồn bã.

Taxi đến, Lâm Xuân Tư giúp anh ta khiêng Paris ăn vạ lên xe.

"Cảm ơn cậu nhé, hẹn gặp ở buổi công chiếu." Ôn Dữ đặt hai ngón tay lên trán, cười tươi tạm biệt.

Suy nghĩ đọng lại trong Lâm Xuân Tư là: Anh ta đẹp trai thật, minh tinh chân chính có khác.

Cảm giác như có quấn giẻ lau thì anh ta vẫn đẹp.

Bốn giờ chiều Kỷ Ca vẫn chưa về, Lâm Xuân Tư chẳng nhớ nó có đem chìa khóa theo không nên gửi nhờ chị thợ may.

Dừng đèn đỏ, Phó Yến thấy cậu cứ ngắm nghía mình, nghi vấn: "Trên mặt tôi có dính gì sao?"

Lâm Xuân Tư nghiêm túc đáp: "Cái đẹp."

Mắt đẹp, mũi đẹp, môi đẹp, gò má đẹp, tìm không ra khuyết điểm.

Anh cong môi, mập mờ nhéo mu bàn tay cậu một cái.

Phó Yến muốn may lễ phục cho cậu, thật ra ban đầu anh tính mua song Lâm Xuân Tư không chịu.

Có lần một thì dễ có lần hai.

Dẫu đối phương có đang theo đuổi cậu thì trước khi xác định quan hệ, cậu cũng nhất quyết không lợi dụng tiền bạc của người ta.

Bàn lùi một hồi thì Phó Yến đề nghị may.

Cậu mới gật đầu.

Xe đỗ lại trước một cửa hàng khang trang có mái vòm và cái tên mang hơi thở Sa hoàng.

"Anh Phó." Nhân viên niềm nở: "Ông chủ đang chờ ở trong."

Ông chủ Nguyễn dáng vừa cao vừa gầy, đeo kính gọng kim loại có dây, mặc áo len ngoài gile ôm sát, trông ôn hòa, điềm đạm như nước, mỉm cười rút thước dây vắt trên cổ: "Vị nào là khách hàng của tôi?"

Nguyễn Ngụy Chi tỉ mẩn căng thước dây lấy số đo từ trên xuống dưới Lâm Xuân Tư, cử chỉ hết sức tế nhị, không đụng chạm vào cơ thể khách hàng quá lâu, gợi chuyện: "Cậu quen với Gia Yến bao lâu rồi?"

Lâm Xuân Tư băn khoăn giữa hai mốc thời gian: hồi bé và lúc gặp lại, bèn đáp: "Nói chung là lâu rồi ạ."

"Thế sao? Tôi và Gia Yến học cùng đại học.

Tôi là đàn anh của cậu ấy."

"Hai anh quen nhau từ thời đại học ạ?"

"Chúng tôi được trường cử đi làm tình nguyện cho thành phố rồi biết nhau.

Chính tôi đã khai sáng cho Gia Yến biết gay và bisexual là gì đấy."

Cậu bất ngờ: "Vậy anh cũng..."

"Tôi là gay, chỉ có hứng với đàn ông." Ông chủ Nguyễn điềm nhiên: "Lần đầu tôi nói với Gia Yến câu này, đoán xem cậu ấy làm gì? Gia Yến lập tức cầm kéo cắt cỏ lên, dọa tôi hết hồn."

Tuy nghe buồn cười mà thử đặt mình vào hoàn cảnh đó, Lâm Xuân Tư nghĩ cũng sợ.

"Tôi dám khẳng định bài diễn thuyết của tôi cho Gia Yến về xu hướng tính dục suốt đêm đó sâu sắc hơn bất cứ bài luận nào tôi từng viết ở trường đại học.

Gia Yến cổ hủ lắm.

Không tự mình trải nghiệm thì chắc đến giờ cậu ta vẫn không tin mình thật sự có thể hẹn hò với đàn ông đâu.

Cũng xem như bị quả báo vì đã hăm dọa tôi."

Phó Yến khoanh tay cười nhạt.

Ông chủ Nguyễn đo hông xong, lúc rút thước ra thì vô ý làm áo Lâm Xuân Tư xốc lên một chút.

Phó Yến tinh mắt thấy vết bầm sau lưng cậu, liền hỏi: "Em bị sao vậy?"

Lâm Xuân Tư giật mình: "Dạ? Em bị sao cơ?"

Anh dẫn cậu đến soi gương.

Bấy giờ Lâm Xuân Tư mới biết là mình bị bầm, thấy Phó Yến nhíu mày, nhanh chóng kể lại việc bị Paris húc.

Nghe xong, Phó Yến mới giãn nét mặt, hỏi Nguyễn Ngụy Chi có thuốc mỡ không.

Ông chủ Nguyễn nhờ nhân viên lấy rồi ý tứ lánh đi.

"Em ngồi xuống đây." Phó Yến kéo ghế.

Lâm Xuân Tư nhìn anh bôi thuốc cho mình thông qua gương, ánh đèn chùm vàng nhạt dát lên giấy dán tường và rèm cửa đính đăng ten màu lãng mạn.

Bỗng người đằng sau dựa vào cậu, ảnh phản chiếu của anh bị cơ thể cậu che khuất một nửa, trông như đang nép vào lưng Lâm Xuân Tư.

Dáng vẻ yếu thế, mong manh đó không thể không làm lòng Lâm Xuân Tư nhộn nhạo, rung rinh: "Anh sao vậy?"

Nguyễn Ngụy Chi tính thời gian để trở vào thì bị Phó Yến sắc bén liếc, khựng lại đẩy gọng kính: cửa hàng của tôi là nơi để cậu chim chuột hả?

Phó Yến chỉ ngón tay bảo anh ta ra ngoài rồi vòng tay ôm eo Lâm Xuân Tư.

Trái tim cậu suýt nhảy ra khỏi ngực, thân thể cứng lại, hơi thở cũng thả chậm hơn.

Chậm rãi siết tay, Phó Yến nhẹ nhàng cọ chóp mũi, ngửi sau gáy Lâm Xuân Tư, thầm thì: "Em đừng ngại chọn đồ tốt cho mình.

Em không thấy thương tôi khi chỉ có thể tiêu tiền trong cô đơn sao?"

"..." Câu này nghe có chút thiếu đánh lắm, nhưng trước dáng vẻ yếu ớt, mềm mỏng của anh thì Lâm Xuân Tư chỉ có thể ôm trái tim đập thình thịch, ngã chào thua.

Sau đó ông chủ Nguyễn vô cùng hài lòng khi hai người bỏ ra một cái giá xứng đáng để chim chuột tại đây.

Lâm Xuân Tư quẹt thẻ của Phó Yến trong sự vui lòng của Phó Yến, còn thâm tâm cậu thì đã thấy trước tương lai chỉ toàn là Phó Yến.

Nợ nần chồng chất.

Phó Yến thấy cậu im lặng nhìn cửa kính, nắm tay cậu: "Em dỗi tôi à?"

Lâm Xuân Tư xì khói đáp: "Em nào dám dỗi anh đâu."

"Lâm Xuân Tư." Phó Yến kéo tay cậu, giọng run nhẹ: "Em nhìn tôi được không?"

Cậu chẳng rõ anh nói thật hay giả vờ, đang suy nghĩ thì nghe tiếp, "Tôi không muốn em chịu thiệt hay thua kém trước mặt người khác.

Mặc dù tôi biết em không để tâm đến chuyện ấy nhưng tôi thích em, nên cũng sẽ đau lòng..."

"Anh bị ngốc đấy à?" Lâm Xuân Tư quay lại bảo: "Cho dù em đúng là một cậu trai tiết kiệm và hơi tùy tiện, nhưng chẳng lẽ em lại thiếu tế nhị đến mức không bận tâm đến thể diện của anh? Em đã ngồi chung cỗ xe với Công chúa thì ít nhất cũng phải ra dáng một Hiệp sĩ! Làm sao có thể ăn mặc như gã sai vặt? Em nói anh biết: dù vừa rồi em không quẹt thẻ của anh thì cũng sẽ không tiêu ít hơn số tiền đó.

Không tin thì em lập tức đặt thêm một bộ nữa!"

"Đừng." Phó Yến giữ chặt tay cậu: "Tôi tin.

Tôi tin em."

Lâm Xuân Tư không cố chấp, bình tĩnh nhìn anh: "Anh có thật sự hiểu vì sao em nói vậy không? Đây chẳng phải là lời xuất phát từ lòng tự ái của một thằng đàn ông tính toán chi li.

Nếu như chúng ta đã xác định quan hệ, em sẽ không ngại khi anh thể hiện tình cảm qua tiền bạc, bởi em biết: anh là vì yêu em nên mới làm thế.

Và em cũng sẵn lòng hồi đáp tình cảm của anh bằng mọi cách.

Nhưng khi anh thích em mà em chưa sẵn sàng đáp lại anh, nếu em thoải mái tiêu xài của anh thì khác chi một kẻ đào mỏ? Một kẻ lừa đảo tình cảm? Anh xót em thì em cũng áy náy chứ."

Rồi cậu nhẹ nhàng nói: "Anh còn chưa hiểu em sao? Lừa dối tình cảm của người khác là hành vi đê hèn, vô sỉ nhất trần đời mà em thà chết cũng không làm.

Phó Yến, đừng làm em khó xử nữa nhé?"

Đôi mắt Lâm Xuân Tư chân thành, tha thiết, lại chẳng hề kém cạnh sắt đá.

"Ừ." Phó Yến nắm chặt tay rồi thả lỏng, đáp: "Tôi hứa."

Lâm Xuân Tư nắm ngược lại tay anh, im lặng một chút rồi đột ngột ôm lấy vai anh, nói: "Em xin lỗi vì gắt gỏng với anh."

Tuy cậu chỉ ôm hờ nhưng vẫn làm Phó Yến ngẩn ngơ, bối rối hạ mắt rồi yên lặng, hít vào một hơi hương sữa tắm dễ chịu của cậu.

Nguyễn Ngụy Chi đi ra đi vào mà vẫn thấy chiếc xe ở đó, đẩy gọng kính nói với nhân viên: "Mắt cậu tinh hơn, nhìn xem cái xe đó có rung lắc không?"

"..." Ý ông chủ là gì vậy?

Ông chủ Nguyễn rót trà, nói tiếp: "Năm phút nữa nó còn chưa đi thì gọi cảnh sát báo án: có người ban ngày tuyên dâm, phá hỏng mỹ quan đô thị."

Nhân viên: "..."

Bầu không khí trong xe mới nóng lên một chút thì Lâm Xuân Tư đã chậm rãi buông tay.

Phó Yến chưa kịp ngượng ngùng thì cậu đã mặt đỏ đến tận mang tai, sau đó cứ nhìn ra ngoài cửa sổ chứ không nhìn anh.

Cậu thầm mắng: tự ái của đàn ông chết tiệt!

Lâm Xuân Tư vừa tháo đai an toàn, Phó Yến bỗng níu giữ tay cậu, lễ phép hỏi: "Tôi...!gọi em là Tinh Tinh được không?"

Ánh đèn đường nhấp nháy, rơi vào đôi mắt anh sắc vàng ấm áp.

Cậu tính chơi chữ*, trêu đùa đáp: anh muốn sao trên trời em cũng hái cho anh, nói chi là việc này?

* Tinh Tinh nghĩa là sao trời.

Song, Lâm Xuân Tư chẳng dám đùa, sợ rằng nói ra rồi không rút lại được.

"Tinh Tinh, Tinh Tinh..." Anh khe khẽ gọi, giống như đang tập nói: "Tôi gọi em như vậy được không?"

"Vâng." Cậu sao nỡ chối từ..