Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 1 - Chương 101: Thượng Quan Lăng Tuyết! Mẹ kế?

“Đợi một chút…” Thượng Quan Lăng Tuyết đột nhiên lên tiếng, đôi mắt sáng nhìn Lãnh Bùi Viễn. “Ta muốn ở lại chiếu cố ân nhân.”

Đại điện vốn yên tĩnh lại vì một câu của nàng mà sôi trào.

Ý của Bắc Bang công chúa là gì? Nay lại thẳng thắn muốn ở lại chiếu cố Lãnh tướng quân? Đừng nói rằng, nhìn trúng Lãnh tướng quân rồi chứ?

Mọi người khe khẽ nói nhỏ, đưa mắt về phía Lãnh Bùi Viễn, rồi nhìn đánh giá Thượng Quan Lăng Tuyết.

Thượng Quan Minh chỉ cảm thấy mình một cái đầu hai cái lớn. Vốn tưởng rằng chuyến đi Thiên Diệu này sẽ thuận lợi, lại không ngờ rằng đầu tiên là tiểu Hoàng hậu này áp chế hắn mọi điều, sau đến chuyện công chúa không đồng ý hôn sự, hiện tại lại muốn ở lại chiếu cố Thiên Diệu tướng quân?

“Công chúa, không ổn.” Người là khuê nữ chưa chồng, vạn không thể vì nhất thời hồ đồ mà làm hỏng danh dự. Đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn Thượng Quan Lăng Tuyết, như thế truyền lại ý tứ của mình cho nàng hiểu.

Thượng Quan Lăng Tuyết vốn thông minh, vừa nhìn đã rõ ý của hắn, hai má đỏ lên, tựa như rặng mây đỏ. Nhưng một giọng nói xuất phát từ trong lòng kêu nàng hãy ở lại. Một khi bỏ qua cơ hội, một khi đã quay về Bắc Bang, chỉ sợ không hẹn ngày gặp lại.

Lãnh Loan Loan và Hiên Viên Dạ nhìn nhau, môi khẽ nhếch lên, cả hai đã nhìn ra tình ý của Thượng Quan Lăng Tuyết, nhưng mà… Lãnh Loan Loan đưa mắt nhìn, cô gái này muốn trở thành mẹ kế của mình sao? Hơi nhíu mi lại, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên. Nàng mang linh hồn hiện đại mười bảy tuổi, mà Thượng Quan Lăng Tuyết này chỉ sợ chưa đến mười bảy tuổi, nàng sẽ thành mẹ kế của mình?

Lãnh Bùi Viễn có chút kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt nâu nhìn Bắc Bang công chúa mĩ mạo tuyệt luân. Rốt cục nàng có biết mình đang nói gì hay không? Một công chúa chưa chồng cư nhiên muốn ở lại chiếu cố hắn? Đây là chuyện có thể làm tổn hại danh dự của nàng.

Dạ Đế Na cũng chớp chớp đôi mắt sáng ngời như nước, trong đôi mắt lóe ra một nỗi hoang mang không rõ. Còn nơi đáy mắt Đỗ Uy Hải lại hiện lên một ánh sáng sáng ngời, thăm dò Thượng Quan Lăng Tuyết và Lãnh Bùi Viễn. Cái tên Lãnh Bùi Viễn, hắn cũng không xa lạ. Danh tiếng vang vọng, dưới trướng hắn có vô số thủ hạ tinh binh, nơi chiến trường chỉ cần nghe thấy tên hắn cũng khiến kẻ địch khiếp sợ. Chẳng lẽ Bắc Bang hiện tại muốn chuyển hôn sự sang hắn ư? Nhíu mày rất sâu, Lãnh Bùi Viễn tay cầm trọng binh, quyền khuynh trong triều, còn là phụ thân của tiểu Hoàng hậu, quốc trượng của Thiên Diệu hoàng triều. Bất kể là địa vị, hay là bề ngoài, tài hoa, cũng không thua Hiên Viên Thiên. Nếu Bắc Bang kết thân với hắn, chỉ sợ chạm đến địa vị của Dạ Liêu.

“Ân cứu mạng, không thể không báo. Lăng Tuyết nguyện ý lấy thân báo đáp.”

Quả nhiên, càng lo lắng, kết quả càng khiến lòng run sợ. Thượng Quan Lăng Tuyết có thể nói rõ ràng như vậy ở trước mặt mọi người, khẩu khí kiên quyết làm người ta nghẹn họng, chỉ biết nhìn trân trối. Nhưng mọi người nhìn thấy biểu tình của nàng lại thấy say đắm. Chỉ thấy nàng hai má nhiễm hồng, tươi đẹp như hoa đào tháng ba đương lúc nở rộ. Đôi mắt quyến rũ còn e ấp ngượng ngùng, lại kiên định vô cùng. Mỹ mạo như vậy, nữ tử thẳng thắn như vậy, thật là không thể làm người ta chán ghét cho được.

Lãnh Loan Loan nở nụ cười, cảm thấy càng ngày càng thích Thượng Quan Lăng Tuyết. Lại đưa mắt nhìn về Tướng quân phụ thân, lại thấy cảnh con người luôn luôn lãnh đạm như hắn nay lại ngây ngốc khó có được, chắc cũng đã bị câu nói lớn mật của Thượng Quan Lăng Tuyết dọa rồi. Ha ha!!!

“Công chúa.” Thượng Quan Minh nhịn không được cất cao giọng nói, chỉ cảm thấy đầu đang nổ tung ra. Chuyện cũ chưa hoàn thành, hiện tại nàng lại đưa đến một phiền toái mới. Đường đường là Bắc Bang công chúa lại nói những lời này với Thiên Diệu tướng quân, nếu tin này truyền ra thì mặt mũi Bắc Bang để đi đâu? Bất luận nàng là công chúa tôn quý, hay đổi thành nữ tử bình dân bình thường, cũng không thể nói mà không ngượng như thế, trước mặt mọi người lại tuyên bố như thế với một nam tử.

Thượng Quan Lăng Tuyết không để ý tới tiếng hô của Thượng Quan Minh, chỉ thấy nàng ngẩng đầu, rặng mây đỏ hai má còn chưa tan, đôi mắt sáng ngời lóe ra ánh sáng, yên lặng nhìn Lãnh Bùi Viễn, chân thành hỏi:

“Người có thích ta không?” Thích hay không? Bởi vì bọn họ đều là người xa lạ, không biết điều kiện của đối phương như thế nào, xác định thích hay không rất khó, nhưng nếu có duyên, liếc mắt một cái đã có thể xác định có tình cảm hay không, ngày sau có thể bồi dưỡng tình cảm.

Đôi mắt thâm thúy của Lãnh Bùi Viễn đảo qua mọi người đang vểnh tai chung quanh, cuối cùng dừng ở nụ cười rực rỡ hơn ánh nắng của Thượng Quan Lăng Tuyết. Nói thực ra nàng là một cô nương rất đẹp, hơn nữa tính tình hoạt bát thẳng thắn, thật là một cô nương người gặp người thích. Tuy rằng không biết nàng vì sao ngay tại lần đầu gặp nhau nàng đã tuyên cáo lớn mật như thế, nhưng là trong lòng hắn cũng không có cảm giác gì. Chính là…

Mở miệng lại thôi, hắn đã không còn là thiếu niên mới hơn mười tuổi. Đại nữ nhi Nguyệt Nhi của hắn cũng gần tuổi với Lăng Tuyết công chúa này rồi, hắn không xác định được rốt cục Lăng Tuyết công chúa coi trọng mình ở điểm nào? Hay chỉ là nhất thời nói đùa?

Lãnh Loan Loan nhìn ra ý của Lãnh Bùi Viễn qua ánh mắt, nàng nhẹ nhàng cười. Nếu Tướng quân lão cha thật sự có hảo cảm với Lăng Tuyết công chúa, nàng sẽ không phản đối. Dù sao thị thiếp trong phủ cũng đều đã bị nàng đuổi đi, hơn nữa Lăng Tuyết công chúa này có võ công, tính tình được, thật ra rất xứng đôi với Tướng quân lão cha.

“Hạnh phúc dựa vào tự mình giành lấy.” Nàng lại cười nhẹ, thản nhiên nói một câu.

Lãnh Bùi Viễn quay đầu nhìn tiểu nữ nhi của mình. Sau mỗi lần chia tay, hắn lại cảm thấy trên người nàng có gì đó rất xa lạ, sự cường thế, những hành vi lợi hại kia quả thực không giống như nữ nhi từ nhỏ sống cô độc của mình. Nhưng đáy mắt nàng dịu dàng như thế, còn mình? Cho dù nàng thật sự không phải nữ nhi mình, nhưng mình cũng sẽ coi nàng là nữ nhi của mình đi, bởi vì thâm tình phụ tử đã hòa vào trong xương, thấu vào máu, không thể thay đổi. Mà câu nói của Loan Loan là nói cho mình, nàng muốn mình nhận Thượng Quan Lăng Tuyết sao?

“Loan Loan, con có muốn có mẫu thân không?” Đột nhiên, Lãnh Bùi Viễn nhếch môi, cười nhẹ hỏi.

“Nếu người thích, có gì là không thể.” Lãnh Loan Loan nhún vai, dù sao có hay không nàng cũng không thèm để ý. Có lẽ sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng tin sau dần sẽ thành thói quen. Giống như nàng từ thế giới rượu đèn xanh đỏ kia xuyên không đến dị giới này, tất cả sẽ thành thói quen, không sao cả.

“Đợi một chút…” Thượng Quan Lăng Tuyết vươn tay ngừng cuộc đối thoại của hai người, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Ngón tay ngọc chỉ vào Lãnh Bùi Viễn, lại chỉ vào Lãnh Loan Loan. “Xin hỏi người và Hoàng hậu có quan hệ gì?” Nàng không nghe lầm chứ, vì sao lại cảm giác quan hệ của hai người là cha và con gái? Thật sao? Tiểu Hoàng hậu cường thế, lãnh ngạo này lại chính là con gái của tuấn mỹ nam tử này?

Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, tự hỏi: “Nếu đúng, thì hai chúng ta là quan hệ cha và con gái.”

“Cái gì mà nếu đúng?” Thượng Quan Lăng Tuyết khó hiểu, cha và con gái thì là cha và con gái, còn gì mà sai với đúng.

Lãnh Loan Loan gật đầu, “Đúng vậy, là quan hệ cha và con gái.” Tuy rằng đúng thân thể, nhưng quan hệ thì như thế nào. Hai người đều là Lãnh Loan Loan, không phải sao?

“Trời ạ, thật sự là cha và con gái sao?” Thượng Quan Lăng Tuyết rên rỉ, vậy mình không phải sẽ thành mẹ kế của Hoàng hậu sao?

“Hì.” Lãnh Loan Loan cười, “Lăng Tuyết công chúa hối hận à?”

“Đương nhiên là không.” Thượng Quan Lăng Tuyết thốt ra, lại xấu hổ đỏ mặt.

“Thì phải nguyện ý làm mẫu thân của bản cung.” Lãnh Loan Loan cười, đột nhiên lắc lắc ngón tay với Hiên Viên Dạ trên điện.

“Như vậy à, bệ hạ thân ái, hạ chỉ đi.”

Hiên Viên Dạ sủng nịch cười, tất nhiên sẽ tác hợp chuyện này.

“Tốt.”