Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 2 - Chương 1: Thảm án diệt môn

Trăng đã treo trên ngọn cây, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, gió đêm thổi khe khẽ, hoa cỏ lay động. Tiếng côn trùng rả rích trong đêm, tạo nên những âm thanh thanh thúy.

Vạn Gia Trang được bao phủ bởi ánh trăng, hiện ra một mảnh thanh sắc trắng bạc. Xuyên qua cửa sổ khép hờ có thể nhìn thấy bóng người ngủ say trên giường, ngẫu nhiên còn có vài tiếng ngáy tinh tế.

Giờ sửu*, những bóng đen phi vào trong tường cao lao qua đám cây cỏ giữa những dãy nhà, động tĩnh phát ra lại được tiếng gió che dấu. Họ đi vào, những bóng đen ấy xúm lại một chỗ thì thào nói thầm, sau đó phân tán ra những hướng khác nhau.

(*1 – 3 giờ sáng)

Bóng đen cao lớn cầm đầu dẫn vài tên thủ hạ đi thật nhẹ tiếp cận hàng lang của chủ nhân Vạn Gia Trang, khi đến gần căn phòng, một thủ hạ lỡ đụng vào bồn cây cạnh xếp theo hành lang, phát ra tiếng vang nhỏ.

Trang chủ Vạn Gia Trang – Vạn Quyền Sinh đương ngủ trong phòng thì bên tai giật giật, đột nhiên mở mắt. Ông nhíu mày, cảnh giác, nhẹ nhàng lay tỉnh phu nhân bên người. Đúng lúc bà muốn lên tiếng ngáp ngáp, Vạn Quyền Sinh nhíu mày, miệng hướng ra ngoài, ý Vạn phu nhân lưu ý.

Vạn phu nhân mím môi nín thở lắng nghe, quả nhiên nghe vài tiếng động rất nhỏ, cả tiếng hít thở không tầm thường.

Có người xông vào trang!.

Hai người đồng thời ý thức được, mở trừng mắt, gật đầu với đối phương. Ba mươi năm ăn ý khiến đối phương dễ dàng hiểu được ý nghĩ lẫn nhau. Hai người nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy, nhanh chóng khoác áo ngoài đơn giản, bắt lấy thanh kiếm giắt bên giường, nhẹ nhàng tự tránh ở sau cánh cửa.

“Két…”

Hắc y nhân bên ngoài cảm giác được âm thanh va vào bồn cây kia không đánh thức vợ chồng họ Vạn, nhẹ nhàng thở ra. Gã rút đại đao, thân đao lóe ra ánh sáng bạc dưới ánh trăng, hàn khí bức người. Kề đao vào khe của cánh cửa, nghe ‘cạch’ một tiếng, chốt khóa bên trong bị đao chặt gãy. Vài Hắc y nhân nhìn nhau gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.

Vợ chồng Vạn gia phía sau cửa gật đầu nhìn nhau một cái, không đợi Hắc y nhân tiến vào toàn bộ, ‘xoát’, bảo kiếm ra khỏi vỏ. Thân thủ nhanh như tia chớp, bảo kiếm lợi hại chém tới vài Hắc y nhân.

Hắc y nhân hiển nhiên không dự đoán được hai người vốn đang ngủ say lại nấp ở ngoài cửa, sửng sốt giây lát, đột nhiên lấy lại tinh thần, đánh nhau với vợ chồng Vạn gia. Đao quang kiếm ảnh, âm thanh chấn động.

“Tặc nhân phương nào, dám xông vào Vạn Gia Trang ta?”

Vạn Quyền Sinh một mặt huơ kiếm như giao long, chém giết Hắc y nhân, một bên lớn tiếng hỏi. Ánh mắt sáng rỡ trừng mắt nhìn Hắc y nhân, khí thế mạnh mẽ.

Hắc y nhân không trả lời, huơ kiếm như mưa, chiêu thức càng ngày càng sắc bén.

Bốn Hắc y nhân đánh nhau với hai người Vạn gia, nhưng không khá hơn mấy. Trong lúc mấy người đấu không ngớt, bên ngoài viện cũng truyền đến từng đợt đánh nhau.

Vợ chồng Vạn gia cả kinh, xem ra Hắc y nhân xâm nhập vào trang không chỉ có bốn người trước mắt. Vạn phu nhân lo lắng, chiêu thức trở nên vội vàng, lộ ra sơ hở.

Một hắc y nhân thấy vậy, nhanh chóng liếc nhìn đồng bọn. Gã kia hiểu rõ gật đầu đáp, bao vây Vạn phu nhân. Tên còn lại lặng lẽ lướt qua phía sau Vạn phu nhân, giơ tay chém xuống. Mắt thấy phu nhân gặp nguy hiểm, ánh mắt Vạn Quyền Sinh trở nên hãi hùng, lao kiếm đâm tới Hắc y nhân. Ông đâm bị thương một Hắc y nhân, tức thì phi thân đến bên Vạn phu nhân, quay người đưa kiếm ngăn cản tên đánh lén phía sau bà.

“Phu nhân, nơi này có ta. Nàng mau đi xem Chiêu nhi cùng Tuấn nhi.” Bảo kiếm của Vạn Quyền Sinh và đại đao của Hắc y nhân va vào nhau, ông dựa lưng vào Vạn phu nhân, nghiêng đầu vội vàng nói với nàng. Không biết bên ngoài có bao nhiêu Hắc y nhân, Chiêu nhi cùng Tuấn nhi thế nào?

“Được, lão gia, ông phải cẩn thận.” Vạn phu nhân cũng lo lắng cho an nguy của con, lúc này nói với trượng phu. Bà huơ kiếm vào Hắc y nhân trước người, thân như phi yến, vội vàng phi thân ra ngoài.

Bên ngoài, sớm đã đèn đuốc sáng trưng.

Mọi người trong trang đều đã tỉnh, huy động vũ khí chống trả Hắc y nhân. Ánh trăng như nước, thờ ơ chiếu tỏ cảnh chém giết tàn khốc này. Không khí tràn ngập mùi máu tươi. Vạn phu nhân nhìn trên nền đất, cạnh cửa, hành lang đã la liệt xác chết thảm thiết, trong lòng căng thẳng, đi nhanh. Một bên đấu kiếm với Hắc y nhân, một bên tìm kiếm bóng dáng hai đứa con.

“Mẹ, mau cứu con.” Con trai sáu tuổi được Nhũ mẫu ôm, nhìn thấy Vạn phu nhân, lớn tiếng la lên .

Vạn phu nhân nhìn thấy con, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Ngay sau đó lại trừng lớn đôi mắt, thất thanh kêu lên:

“Không!!!”

Trơ mắt nhìn Nhũ mẫu và con nhỏ bị thanh kiếm của Hắc y nhân đâm xuyên qua người, cơ thể nho nhỏ theo Nhũ mẫu. Đôi mắt trong suốt ấy tràn đầy khủng hoảng, nhìn bà chăm chăm. Dường như đôi mắt ấy đang lên án bà vì sao không cứu nó?

“Tuấn nhi…”

Vạn phu nhân điên cuồng chạy đến phía con, một bên huơ kiếm, Hắc y nhân bên người đều bị nàng điên cuồng chém giết, máu tươi phun tung toé, như những bông hoa xinh đẹp nở rộ trên mặt đất.

“Tuấn nhi, Tuấn nhi của ta.” ‘Choang’, kiếm rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy. Vạn phu nhân si ngốc quỳ trên mặt đất ôm thân thể nho nhỏ lại lạnh như băng, mái tóc đen hỗn độn rối tung, áo khoác màu trắng bị máu tươi nhuộm dần, vẻ mặt mê man, thật là dọa người.

“Tuấn nhi…!!!”

Vạn Quyền Sinh cũng chạy ra từ chủ viện, nhìn thấy cảnh thê thảm đến như vậy. Hai mắt trừng trừng, cánh tay cầm kiếm ứa gân xanh, cực kỳ bi thương gào lên: “Là kẻ nào giết con ta?”

Huy kiếm như gió, bi phẫn cùng thù hận bùng nổ, điên cuồng lao về phía Hắc y nhân.

“Mẹ, cẩn thận!”

Vạn Oánh Chiêu cầm kiếm, máu tươi từ thân kiếm nhỏ giọt, như những hạt mưa bằng máu. Khuôn mặt bởi vì cuộc chém giết tàn khốc này mà trở nên trắng bệch. Nàng thoát khỏi một Hắc y nhân đuổi phía sau, đến đây thì nghe thấy tiếng rống bi thương của phụ thân, cảm thấy căng thẳng, chẳng lẽ Tuấn nhi đã xảy ra chuyện? Chưa kịp tiêu hóa tin dữ, thấy mẫu thân bi thương ôm đệ đệ, mà một Hắc y nhân đánh lén vào lúc này…

Vừa sợ vừa hận, Vạn Oánh Chiêu hô to một tiếng. Cổ tay vừa chuyển, kiếm đâm tới Hắc y nhân. Mái tóc như thác nước xổ tung, y phục màu hồng nhạt tung bay theo từng động tác. Ánh trăng sáng tỏ, giống như một dải lụa trắng, mông lung, mang theo không khí quỷ dị.

Hắc y nhân thấy Vạn Oánh Chiêu, đôi mắt lộ ra từ mặt nạ trở nên sáng ngời, nhiễm một sắc màu dâm loạn, cười dâm đãng nói:

“Đại ca, nơi này có một cô nương.” Dứt lời, đại đao chợt lóe, nhân cơ hội tóm lấy Vạn Oánh Chiêu.

Vạn Oánh Chiêu vừa sợ vừa giận, một phút bất cẩn bị cánh tay ô uế kia bắt lấy.

“Ác tặc, ta liều mạng với ngươi.” Vạn phu nhân vốn thất thần đau khổ vì mất con, nghe Hắc y nhân nói vậy, trừng mắt đứng lên. Bà nắm lấy kiếm chém tới Hắc y nhân.

Mắt thấy mỹ nhân đã tới tay sắp bị nữ nhân này đoạt về, Hắc y nhân giận dữ, lắc mình né tránh sự công kích của Vạn phu nhân. Ánh mắt độc ác, một đao chém tới bà.

“Mẹ!!!.”

“Phu nhân!!!.”

Đại đao cắm vào bụng Vạn phu nhân, máu tươi từ vết đao chảy ra. Vạn phu nhân hai tay giơ kiếm, động tác cứng đờ. Đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, trừng mắt ngã xuống.

Vạn Quyền Sinh điên cuồng chém giết Hắc y nhân. Báo thù!. Hắc y nhân ti bỉ kia, gã làm bộ ngã xuống đất, rồi một đao chém đứt hai chân ông.

“A!!!” Vạn Quyền Sinh kêu thảm thiết.