Viêm Nguyệt Lâu ở La thành. Địa thế kỳ lạ, trước tựa núi, sau giáp biển. Muốn tới Viêm Nguyệt Lâu, hoặc là phải vượt qua dãy núi trùng trùng, hoặc là đi thuyền theo biển mà vào. Nhưng bất luận là phương pháp gì, cũng cực nguy hiểm. Tóm lại, Viêm Nguyệt Lâu là dễ thủ khó công*.
(*dễ phòng thủ nhưng khó tấn công)
Đại dương xanh thẳm, một con thuyền đang lướt đi. Mặt trời nháy mắt giữa bầu trời, ánh mắt lấp lánh trên mặt biển, giống như vô số ánh sao rơi xuống, sáng lạn chói mắt, đẹp không sao tả xiết. Hai bên thuyền, hai nam tử đứng đó. Một người mặc Nguyệt Nha trường bào, khi gió biển thổi phất, vạt áo phiêu phiêu như tiên tử. Trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ màu vàng, lộ ra đôi mắt màu tím, thâm thúy như làn biển sâu, làm người ta vừa nhìn vào đã bất giác bị lạc trong đó. Một nam tử khác thân mặc hắc bào tay ngắn, thắt lưng ngọc đái, tóc thúc cao, cắm một cây trâm bạch ngọc. Ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt có chút gầy.
Hai người nhìn cung điện đã ẩn hiện phía trước, đáy mắt đồng thời hiện lên một ánh sáng tối, đó hẳn là Viêm Nguyệt Lâu, chính là không biết bọn họ có thuận lợi tiến vào như vậy không?
Viêm Nguyệt Lâu
Một chiếc kính viễn vọng được dựng trên đài cao, vài tên nam tử đang quan sát mặt biển. Đột nhiên một con thuyền xâm nhập vào địa giới, một nam tử đứng lên, hô lớn về phía sau: “Báo cáo, có thuyền xâm nhập hải vực, đang theo hướng tới gần Viêm Nguyệt Lâu.”
“Tu tu…”
“Tu tu…”
Một tiếng la kéo dài, xuất hiện mấy chục Hắc y nhân của Viêm Nguyệt Lâu.
“Ra bờ biển.” Một nam tử mặc trang phục màu lam lạnh lùng nói.
“Dạ.” Đoàn người đi đến nơi thuyền sẽ thả neo.
Khi bọn họ đi tới bờ, thuyền đã chuẩn bị cập bến.
“Dừng lại, người nào đến Viêm Nguyệt Lâu.” Lam bào nam tử đi phía trước, giơ tay ngăn thuyền bỏ neo.
Thuyền viên quay đầu nhìn nam tử mắt tím, chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
Namtử mắt tím, Dạ Thần phất tay với thuyền viên. Y lạnh lùng đứng ở trước thuyền, mái tóc đón gió tung bay, tựa như một vị thần.
Lam bào nam tử sửng sốt, xem ra nam tử mắt tím này tuyệt đối là kẻ không thể khinh thường.
Dạ Hồn đi đến bên người Dạ Thần, trả lời lam bào nam tử rằng: “Chúng ta tới gặp Lâu chủ quý phái.”
“Hai vị có việc gì? Lâu chủ chúng ta không tiếp người ngoài.”Namtử áo lam cảnh giác nhìn Dạ Hồn, hắn cảm giác được hơi thở đồng loại từ trên người hắc y nam tử này, cùng là hơi thở lạnh như băng, hơi thở mang mùi máu.
“Xin hỏi đây là người của Viêm Nguyệt Lâu?” Dạ Hồn giơ bức tranh, là nam tử trên mặt có vết đao dài.
Namtử áo lam cả kinh, người trên bức họa không phải là Ảnh Tam sao? Hai người này tìm hắn làm gì? Bằng vẻ ngoài không cảm xúc, hắn trả lời:
“Không biết.”
“Các hạ quả thực không biết?” Dạ Hồn nhướn mi, người này rõ ràng là chối đẩy trách nhiệm.
“Đương nhiên.”Namtử áo lam nói, cười lạnh. “Cho dù là người của Viêm Nguyệt Lâu thì thế nào? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn xông vào Viêm Nguyệt Lâu bắt người?” Vốn không muốn nói vậy, nhưng khẩu khí của hắc y nam tử này rõ ràng là coi Viêm Nguyệt Lâu thành ngã tư đường mà tùy ý có thể làm.
“Hừ…”
Dạ Hồn lạnh lùng cười, quả thật là người của Viêm Nguyệt Lâu.
‘Vù’ một tiếng, một bóng đen như tia chớp lao đến.
Namtử áo lam ngẩn ra, phi thân nghênh chiến. Hai thân ảnh đánh nhau giữa không trung không ngớt, ánh dương rơi trên người bọn họ, bốn phía dường như bị bịt kín bởi một tầng ánh sáng, làm cho người ta không nhìn rõ chiêu thức của họ. Sau một lúc lâu, chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng, nam tử áo lam bị Dạ Hồn dùng một chưởng đánh bay. Hắn ngã xuống bờ biển, hạt cát tung tóe ra.
“Lam đường chủ.”
Sát thủ Viêm Nguyệt Lâu vây quanh gã, giúp nam tử áo lam đứng lên. Vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ, nhưng trong lòng kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới hắc y nam tử này lại lợi hại như thế, có thể đả thương Lam đường chủ.
Lam đường chủ đứng lên, hất những hạt cát trên người ra. Ánh mắt oán hận nhìn Dạ Hồn, mối thù hôm nay, tất phải báo.
“Bắt lấy chúng.”
Bàn tay to vung lên, chúng sát thủ tựa như những con rối bị khống chế. Họ rút đao tấn công Dạ Hồn, đao quang kiếm ảnh, cát bụi bay lên. Sát thủ chia làm hai đội, một đội bao thành một vòng tròn, vây lấy Dạ Hồn. Một đội phi thân lên thuyền, tấn công Dạ Thần.
Dạ Hồn nhếch môi, những kẻ này mà cũng vọng tưởng bắt hắn cùng Lâu chủ sao? Thật sự là ngu ngốc.Tayđưa qua hông, nhuyễn kiếm xuất thủ, cổ tay dao động như rồng, nháy mắt đã đánh bại mấy sát thủ trước mặt.
Dạ Thần đứng ở một bên chưa từng nhúc nhích, chờ đợi đám sát thủ kia tấn công.
“Quá chậm.”
Đột nhiên, trong lúc Dạ Thần định xuất thủ, bầu trời lại truyền đến một giọng nữ lạnh lùng. Y nhịn không được khẽ nhếch môi, lắc mình lui đi.
Dạ Hồn cũng nghe thấy giọng nói đó, lộ ra ánh mắt tôn kính, giống Dạ Thần, phi thân nhảy khỏi vòng vây của đám sát thủ.
“Leng keng…”
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, Lam đường chủ cùng sát thủ đều giương mắt ngỡ ngàng nhìn theo cỗ kiệu hoa lệ từ từ hạ xuống từ bầu trời. Thân kiệu màu lửa đỏ, trước sau đều có hai thiếu niên áo trắng nâng kiệu, tấm rèm vàng lay động theo gió. Tiếng chuông thanh thúy đúng là được truyền ra từ bên trong, quả chuông rung rinh theo gió. Kiệu hạ xuống thuyền. Cùng lúc đó, một chiến thuyền khác cũng xuất hiện ở bên cạnh chiến thuyền này.
Một nam tử cùng mặc hắc bào xuất hiện, bên người hắn còn có một cô gái xinh đẹp mặc váy màu hồng nhạt.
“Chủ tử, Lâu chủ.”
Namtử cùng cô gái cung kính cúi đầu với người ngồi trong kiệu và nam tử mang mặt nạ, đứng ở bên người bọn họ.
“Các ngươi rốt cục là người nào? Đến Viêm Nguyệt Lâu có mục đích gì?”
Lam đường chủ nhìn khí thế này, bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Chỉ sợ mục đích không đơn giản.
“Sảo*.”
(*Ồn ào, ầm ĩ)
Lạnh lùng một chữ, chỉ thấy rèm kiệu được xốc lên một chút. Một ánh sáng bạc bắn ra phía ngoài, Lam đường chủ trong nháy mắt bị điểm trúng á huyệt. Hắn trừng mắt không thể tin được nhìn cỗ kiệu, rõ ràng hắn đã né, vì sao vẫn không thoát khỏi chiêu thức của người nọ?
“Vào Viêm Nguyệt Lâu.” Bên trong kiệu lại vang lên giọng nói thờ ơ.
Dạ Thần gật đầu, phất tay với bốn thiếu niên ngũ quan như ngọc. Bốn thiếu niên lại nâng cỗ kiệu, dùng khinh công phi thân, Dạ Thần, Dạ Hồn, Dạ Mị, Tiểu Chiêu đuổi kịp theo.
Bọn họ muốn xông vào Viêm Nguyệt Lâu!!
Lam đường chủ bất chấp bị điểm á huyệt, vung tay lên với nhóm sát thủ muốn nói, ngăn chúng lại, ngăn chúng lại!. Không thể để chúng xông vào Viêm Nguyệt Lâu, nếu bị Lâu chủ phát hiện, tất cả đều phải chết. Cơ thể cũng co rúm lại, hắn không muốn bị vạn xà xuyên tim, cũng không muốn bị dùi thủng xương.
Nhóm sát thủ đồng loạt đánh về phía Dạ Thần, đôi mắt Dạ Thần sâu thẳm, nhanh như chớp lấy ra ngân châm. Ngân châm như cơn mưa hoa lê lao về phía đám sát thủ, ‘vù vù’, ngân châm đâm sâu vào thân thể bọn họ.
“Rầm…”
Sát thủ ngã xuống đất, Lam đường chủ sửng sốt.
Dạ Thần cùng mọi người kiêu ngạo vào trong Viêm Nguyệt Lâu, chỉ còn mình Lam đường chủ còn kinh ngạc bên ngoài.