Ngọn gió mát lạnh, ánh mặt trời chói chang. Hoa đào rơi xuống, mùi thơm ngát tràn ngập.
Diêu Phỉ Phỉ đàn một khúc xong, tiếng vỗ tay nổi dậy. Vẻ mặt ai oán của nàng càng khiến các tài tuấn thương tiếc, càng yêu thích nàng hơn cả con người ngạo nghễ lạnh lùng trước kia. Nữ tử mà, nên mảnh mai một chút mới có thể kích thích bản năng bảo vệ của nam tử.
Hai má Diêu Phỉ Phỉ hồng như hoa đào, nhanh chóng cúi người với mọi người. Trong mắt lại đuổi theo nam nhân kia. Sao chỉ nhìn lướt qua bên này liền thu hồi ánh mắt? Chẳng lẽ chàng cảm nhận sự tồn tại của nàng kém như thế sao? Vì sao chúng nam nhân dưới đài vì muốn một nụ cười của nàng mà xuất ra đủ mọi chiêu thức, còn chàng ngay cả liếc mắt một cái cũng keo kiệt? Sự thờ ơ ấy khiến trong mắt nàng tràn ngập đau thương.
Gió rất nhẹ, thổi vào trong lòng nàng.
Hiên Viên Dạ đứng ở một bên, nhịn không được đi qua đi lại. Sao tiểu tử kia còn chưa tới? Chẳng lẽ trên đường đã xảy ra chuyện gì? Cũng hoặc là nàng đột ngột thay đổi tuyến đường.
Ảnh ôm kiếm, trầm mặc nhìn dáng điệu bất an nôn nóng của Hiên Viên Dạ. Gió làm tung bay sợi tóc của hắn, mang theo lạnh lùng, sinh ra hơi thở chớ nên tới gần.
Đột nhiên, ánh mắt Hiên Viên Dạ sáng lên.
Phía trước có một chiếc kiệu hoa lệ màu lửa đỏ được bốn thiếu niên áo trắng nâng kiệu một cách nhẹ nhàng, đang chậm rãi đến, rèm lụa màu vàng óng ánh theo gió xuân lay động thành một đường cong xinh đẹp; Bên cạnh, một cỗ xe ngựa tinh xảo đi theo, lái xe là hai hắc y thiếu niên, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất bất phàm.
Bánh xe lộc cộc, càng gần càng vang.
Mọi người trong Hội hoa đào đã gần kết quay đầu nhìn lại, thấy có một cỗ kiệu hoa lệ bất phàm như vậy đều ngẩn người, khe khẽ nói nhỏ, ngay cả Diêu Phỉ Phỉ cũng nhịn không được gạt đi ai oán trong mắt, tò mò nhìn lại.
“Tiểu tử kia rốt cục đã đến.”
Hiên Viên Dạ nở nụ cười, nụ cười thỏa mãn. Giương lên tay áo, cất bước đi qua.
Ảnh theo đuôi hắn, cũng theo lên.
Diêu Phỉ Phỉ tròn mắt, chẳng lẽ hắn biết người đó sao? Càng thấy rất tò mò.
Người khác hiện tại mới phát hiện Hiên Viên Dạ đứng ở góc. Trời ơi, lại là một nam tử bất phàm, bọn họ lúc trước đã không phát hiện ra.
Dạ Hồn, Dạ Mị lái xe ngựa nhìn lên gặp Hiên Viên Dạ đều sửng sốt, kéo dây cương, ngừng lại.
“Chủ tử, gia đến.”
Dạ Hồn nói với Lãnh Loan Loan trong kiệu, bởi vì Lãnh Loan Loan mới là chủ tử chân chính của bọn họ, cho nên xưng hô đối với Hiên Viên Dạ, luôn luôn lấy chữ ‘gia’ thay thế.
“Dừng kiệu.” Giọng nói trong veo lạnh lùng vang lên.
Bốn thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng hạ kiệu, tấm rèm kiệu được một bàn tay nhẹ vén lên. Một cô gái quần áo hồng nhạt, búi tóc xinh đẹp đi ra. Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng nghiêng người, đứng ở bên kiệu, vén tấm rèm kiệu lên. Một thân ảnh nổi bật đi ra, y phục màu lửa đỏ, viền thêu tơ vàng, ống tay áo rộng, làn váy dài thướt tha trên mặt đất. Mái tóc nhung dưới ánh dương rực rỡ lóe ra hào quang, ngũ quan ấy, màu da ấy, hơn xa tất cả nữ tử thanh xuân ở đây. Ngay cả đệ nhất mỹ nữ Mê Thành Diêu Phỉ Phỉ cũng theo không kịp…
Tất cả mọi người ngây ngốc giương miệng nhìn nàng.
Đó là thiên tiên hạ phàm sao? Nhìn nàng từ đầu đến chân, phong tình vạn chủng, thướt tha phiêu dật, xinh đẹp cực hạn.
Diêu Phỉ Phỉ nháy mắt, cho tới bây giờ nghĩ dung mạo của mình đã là mỹ nhân hàng đầu. Không nghĩ tới hôm nay thấy cô gái này mới biết mình cũng là thân bồ liễu, khó mà sánh bằng ngọn đèn hoa lệ được.
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào nam nhân kia. Môi anh đào gợi lên một chút tươi cười, phảng phất như cánh hoa rực rỡ. Khuôn mặt vốn lạnh lùng lập tức trở nên dịu dàng đến kinh người, nam nhân, rốt cục đã đến.
Hiên Viên Dạ cũng nhìn nàng, ánh mắt hai người quấn quýt si mê. Quét hết người bên ngoài sang tận bên kia đại dương, trong mắt họ chỉ có lẫn nhau. Môi hắn nhếch lên, tiểu tử kia rốt cục đã đến. Giờ phút này nhìn thấy nàng, hắn mới biết mình nhớ nàng bao nhiêu. Dù là một cái nhăn mày hay một nụ cười đều đã khắc sâu trong óc, lúc nào cũng quấn quanh hắn.
“Namnhân, chàng rất chậm.”
Lãnh Loan Loan nói với Hiên Viên Dạ. Trải qua bảy năm, Hoàng đế thiếu niên năm đó đã thành thcụ hơn nhiều. Nhưng năm tháng lại không tàn phá sự tuấn mỹ của hắn, ngược lại lại thêm khí chất kiên nghị của kẻ nam tử.
“Tiểu quỷ không có lương tâm, không biết là ai có lỗi sao.” Hiên Viên Dạ sang sảng cười, bước nhanh đi lên trước mặt nàng. Vòng tay lớn ôm lấy thân hình mềm mại, tham lam hít sâu hương thơm quen thuộc, giống như tất cả những chuyện trước nửa tháng chia tay đều đã trở về.
Lãnh Loan Loan tựa đầu vào bờ ngực rộng lớn của hắn mà cười, có một ánh sáng dịu dàng xẹt qua trong con ngươi hắc bạch phân minh. Những lọn tóc ở thắt lưng bị Hiên Viên Dạ vuốt trong tay, cảm giác mềm mại làm hắn thỏa mãn nở nụ cười.
Đôi nam nữ ôm nhau, hồng y cùng bạch y dung hòa. Tuyệt mỹ dung nhan, khí chất ngạo nghễ tôn quý. Hai người ở nơi nào cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người như vật. Trời ạ, một đôi thật đẹp.
Diêu Phỉ Phỉ nắm chặt lấy khăn tay, cắn môi. Không nghĩ tới hắn đã có vợ, càng không nghĩ tới nữ tử kia xuất sắc như thế, làm cho nàng sinh ra cảm giác tự ti.
Xuân nhi đứng ở bên người Diêu Phỉ Phỉ hiển nhiên cũng rất ngoài ý muốn. Nàng nhìn thấy thần sắc của Tiểu thư không khỏi ngầm bực, đều là do nàng nhiều chuyện. Trước khi làm rõ ràng thân phận của nam tử kia đã nói hưu nói vượn trước mặt Tiểu thư. Hiện tại Tiểu thư đã động tâm, nhưng nam tử này ngay cả sự tồn tại của Tiểu thư cũng không biết. Huống chi nữ tử trong lòng hắn bất phàm như thế, giống như tiên nữ trên trời, ai cũng không dám không công nhận vẻ đẹp của nàng…
Tấm màn xe ngựa cũng xốc lên, Dạ Thần đi ra. Khi đôi mắt tím ấy nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, không khỏi buồn bã. Không phải sớm biết rằng kết quả là thế sao? Vì sao vẫn không thể khắc chế sự dao động của nỗi lòng như vậy? Nhẹ nhàng uống ngựa, đứng ở một bên. Đưa mắt trông về phía xa, cố gắng kéo tâm tư sang phong cảnh chốn đào nguyên non nước xinh đẹp.
Sự xuất hiện của Dạ Thần lại khiến dân chúng Mê Thành nhấc lên một gợn sóng trong lòng. Ôi, nam tử đeo mặt nạ màu vàng kia có một đôi mắt tím, sâu như một cái hồ không đáy, dường như có thể hút ánh mắt mọi người vào trong…
Bọn họ rốt cục là người nào? Người người đều tuấn dật bất phàm như thế.
Vạn Oánh Chiêu nhìn Lãnh Loan Loan cùng một nam nhân ôm nhau, khuôn mặt không khỏi nổi lên đỏ, xinh đẹp như hoa đào. Nhưng chủ tử là Hoàng hậu, chẳng lẽ nam nhân kia là Hoàng Thượng? Chợt cả kinh, không khỏi trộm ngắm mắt nam nhân kia. Quả nhiên là tuấn mỹ bất phàm, cùng chủ tử thật là trời đất tạo nên một đôi.
“Thiên hồi cung rồi sao?” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, nhìn Hiên Viên Dạ. Bảy năm, từ bảy năm trước khi Hiên Viên Thiên cùng Thu Tư Dung thành thân đã lập tức rời khỏi Diệu Thành, bảy năm qua vẫn không hồi cung, dù là đại lễ sinh thần hoàng thái hậu hắn cũng chỉ nhờ người mang lễ vật trở về. Nàng biết hắn muốn né tránh nàng.
“Ừ.” Hiên Viên Dạ gật đầu, “Thiên hồi cung, ta tới tìm nàng.”
“Ha ha.” Lãnh Loan Loan cười khẽ, có thể tưởng tượng được tính tình Hiên Viên Dạ ở Hoàng cung là như thế nào. Khẳng định là như một bạo long, phun lửa nơi nơi.
“Chúng ta đi thôi.” Ánh mắt Hiên Viên Dạ đảo qua những người khác, có điểm không vui. Tiểu tử này đẹp như thiên tiên, sao có thể để bọn người kia chiếm tiện nghi không công chứ.
“Đi thôi.” Lãnh Loan Loan gật đầu.
Đoàn người đột ngột rời đi như khi đến.
Chỉ tới cỗ kiệu hoa lệ cùng chiếc xe ngựa đều đã biến mất không thấy, mọi người mới hoàn hồn.
Trong không khí còn thơm mùi hoa đào, những con người bất phàm vừa rồi giống như đến từ trong mộng.