“Người thật sự giúp ta sao?”
Vạn Oánh Chiêu nhìn Lãnh Loan Loan, hơi nước gợn trong đôi mắt trong suốt vì kinh ngạc, cũng vì hy vọng mà trở nên càng thêm sáng ngời. Thái dương nhoẻn khuôn mặt tươi cười từ những tầng mây, ánh dương chiếu nghiêng từ cửa sổ, phủ một quầng sáng bạc vào trong phòng. Ấm áp, giống như nó được nở rộ từ hy vọng vậy.
“Không phải cô muốn như vậy sao?” Lãnh Loan Loan thờ ơ mím môi, đôi mắt trong suốt lóe ra ánh sáng lợi hại. Tuy rằng Tiểu Chiêu không mở miệng, nhưng ánh mắt sáng ngời linh động lại chân thật tiết lộ suy nghĩ của nàng. Nàng đang hận, hận những người đã giết người thân nàng. Hai chữ ‘báo thù’ giống như đã cắm rễ ở trong lòng của nàng, mà nàng cũng hiểu được sức lực mình thì xa vời. Do đó muốn Lãnh Loan Loan trợ lực giúp nàng báo thù.
Khuôn mặt cười của Vạn Oánh Chiêu bỗng nhiên trắng bệch, Lãnh Loan Loan hiểu rõ tâm tư mình. Nhưng nàng có nguyện ý giúp mình không? Nàng có nên vì thế mà vui hay không? Nhưng trong lòng lại lo âu, Tiểu thư có thể nghĩ rằng là do Oánh Chiêu nàng có dụng tâm tiếp cận nàng hay không?.
“Đừng suy nghĩ bậy bạ.” Lãnh Loan Loan đột nhiên lấy tay lau đi lệ ở khóe mắt Vạn Oánh Chiêu. Cảm giác mất người thân, lúc nàng năm tuổi cũng đã được hưởng rồi. Cảnh tượng mẹ ngã xuống trong vũng máu vĩnh viễn không thể theo lau đi, dù gì nàng cũng đã sống hai kiếp. “Ta đồng ý giúp cô, tuyệt không nuốt lời.”
“Tiểu thư, cám ơn người.” Vạn Oánh Chiêu cảm giác được sự quan tâm từ vẻ ngoài lãnh đạm của Lãnh Loan Loan, lại cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ miên man của mình. Hai tay dùng sức lau đi nước mắt, nhưng hốc mắt vẫn hồng hồng như cũ, nhưng ánh mắt sáng ngời này đã ẩn chứa kiên cường trước nay chưa từng có. Nàng nhất định sẽ báo thù, nhất định!
Lãnh Loan Loan cười nhẹ, nàng thích vẻ kiên cường này.
“Tiểu Chiêu, cô có nhìn được được điểm đặc thù nào cũng những kẻ xâm nhập Vạn gia trang của các người không?” Nếu có đặc thù, sẽ dễ tìm kiếm. Nhưng nếu không có gì điểm gì đặc điểm, muốn tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể.
“Có.” Vạn Oánh Chiêu gật đầu, “Tuy rằng chỉ có một người.” Nhắc tới đám Hắc y nhân hung tàn kia, đôi mắt Vạn Oánh Chiêu lại toát ra cừu hận mãnh liệt. Giống như toàn thân có một ngọn lửa thù hận đang hừng hực thiêu đốt, bộc phát đi ra khí thế kinh người.
“Nói.”
Lãnh Loan Loan nhợt nhạt nhếch môi, ngồi vào mép giường. Cơn gió sáng sớm còn có cảm giác mát, nó dìu dịu hôn lên da thịt khiến nàng run lên nhè nhẹ. Bàn tay mềm đem kéo vào vạt áo lửa đỏ sức, mái tóc đưa theo động tác của nàng, ngàn vạ phong tình.
Vạn Oánh Chiêu ngẩn ngơ. Cho dù là là nữ nhân, nhưng nàng cũng phải nhìn Lãnh Loan Loan đến ngây ngốc. Tiểu thư thật đẹp, không chỉ bề ngoài đẹp, cái đẹp của nàng như toát ra từ trong xương cốt. Một cái nhăn mày, một nụ cười đều làm người ta nhịn không được say mê.
“Nói?” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, nhíu mày. Nha đầu kia có thể tỉnh lại hay không.
Vạn Oánh Chiêu nhanh chóng kéo lại suy nghĩ, buộc đầu óc nhớ lại chuyện nàng không hề muốn nhớ.
“Gã có một khuôn mặt xấu xí dâm uế, Hắc y nhân cầm đầu gọi hắn là lão Tam. Ta không biết võ công của bọn họ là gì, nhưng lúc đứng trước cách núi, ta đã lột được mặt nạ của gã. Trên mặt gã có một vết đao chém, dài từ khóe mắt đến cằm, rất dữ tợn.” Môi bắt đầu trắng bệch, nàng nghĩ cả đời này nàng sẽ không thể quên khuôn mặt xấu xí kia.
“Cô có thể vẽ lại vẻ ngoài của gã không?” Lãnh Loan Loan nghịch tóc mình, thờ ơ hỏi. Có đặc điểm vết sẹo kia, dễ dàng tìm hơn.
“Cho ta thử một lần.” Vạn Oánh Chiêu cắn môi, nàng không am hiểu hội họa, nhưng cố gắng, cũng có thể vẽ ra gã giống vài phần.
“Được. Trước rửa mặt chải đầu, ăn sáng. Lát nữa ta kêu tiểu nhị đưa giấy bút nghiên mực, rồi vẽ sau.”
Lãnh Loan Loan đứng lên, cẩm bào lửa đỏ buông theo. Nàng còn muốn tắm một cái, thân mình này thật đúng là được chiều quen rồi. Nửa nằm ngủ một đêm như vậy, cả người không thoải mái.
“Dạ.” Vạn Oánh Chiêu đi theo, sau một lúc lâu, nàng cắn môi, hơi chần chừ hỏi, “Tiểu thư, hai kẻ tối hôm qua như thế nào rồi?” Nhớ tới Tiểu thư muốn chặ chân, rút gân bọn họ, tưởng tượng vậy, lòng của nàng lại một trận bốc lên.
“Chúng…” Lãnh Loan Loan dừng một chút, ánh dương rơi trên mái tóc mềm, tỏa ra ánh sáng ngọc loá mắt, lại tản ra hơi thở lạnh lùng. “Chúng có kết cục mà chúng nên có.”
“…”
Vạn Oánh Chiêu trố mắt, không biết nên nói gì.
“Nhớ kỹ.” Lãnh Loan Loan nheo mắt, “Nhân từ với địch, là tàn nhẫn với mình. Chẳng lẽ khi đối mặt với kẻ thù đã sát hại người nhà cô, cô cũng mềm lòng như thế sao?”
Vạn Oánh Chiêu cứng đờ người, lời của Lãnh Loan Loan như đóng băng kết tủa trong lòng nàng. Đúng vậy, nàng chỉ nghĩ đến chuyện Tiểu thư tàn nhẫn với hai người kia, lại không nghĩ rằng bi thảm của nam nữ đã từng chịu này sự vũ nhục của hai người. Giống như nếu có người mềm lòng với kẻ thù, nàng sẽ thống hận người ấy. Hai tay siết chặt, kẻ xấu vĩnh viễn không đáng để thương xót.
Lãnh Loan Loan thờ ơ thở dài một tiếng, một người không hiểu cừu hận, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được nỗi thống khổ của người khác. Người mà đối đã với bất luận kẻ nào cũng thiên chân thiện lương, kỳ thật họ căn bản chẳng phải thánh nhân gì, chính là ngu ngốc.
Đẩy cửa ra, thân ảnh Dạ Thần đắm chìm trong ánh mặt trời. Mặt nạ màu vàng sáng lóe không thua ánh dương kia, đôi mắt tím trầm như nước, bình tĩnh nhìn Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan trong lòng ấm áp, không phủ nhận khi nghĩ đến có một Dạ Thần yên lặng chờ đợi bên mình làm nàng cảm thấy an tâm. Nhưng nàng vẫn hy vọng Dạ Thần có thể có hạnh phúc cho riêng y. Giống như chiếc mặt nạ màu vàng kia, nàng không hy vọng y vĩnh viễn mang nó trên mặt. Bởi vì y từng nói: mặt nạ vì nàng mà đeo, y không muốn những người khác nhìn thấy hắn một cách chân chính.
“Nghe hết rồi?” Lãnh Loan Loan thờ ơ mở miệng, con người ngu ngốc này quả thực ở ngoài cửa chờ một đêm.
“Ừ.” Dạ Thần gật đầu, đôi mắt tím nhìn nàng. “Ta đã phân phó phòng bếp đun nước tắm, lập tức đưa đến phòng, tối hôm nàng ngủ không ngon, tắm xong nghỉ ngơi một lát đi.”
Lãnh Loan Loan gật đầu, xẹt qua hắn, đi đến phòng Tiểu Chiêu.
“Huynh cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi.”
Dạ Thần nở nụ cười, nhìn thân ảnh Lãnh Loan Loan biến mất ở hành lang, mới xoay người về phòng.
Một lúc lâu sau, mọi người tụ ở phòng chữ “Thiên”.
“Tốt rồi.” Vạn Oánh Chiêu đưa bức họa cho Lãnh Loan Loan, hy vọng báo thù đều gửi gắm tại đây.
Lãnh Loan Loan cầm lấy bức họa ngắm ngắm, quả thực diện mạo dữ tợn, nhìn là biết là kẻ bại hoại. Thứ nhất, thị giác đã chán ghét, đưa bức họa cho Dạ Thần:
“Đem bức họa này sao thành mấy chục bản, sau đó giao cho Mãn Nguyệt Lâu, Duyệt Hương Các, các cửa hàng khác, tìm gã. Mặt khác đưa tin, nếu ai có thể cung cấp manh mối, thưởng hai trăm kim tiền.”
Dạ Thần tiếp nhận bức họa, gật đầu.
“Hồn, Mị, triệu họa sư đến.” Dạ Thần giao cho Dạ Hồn, Dạ Mị.
“Dạ, Lâu chủ.”
Dạ Hồn, Dạ Mị lĩnh mệnh, hai người nghe xong chuyện của Tiểu Chiêu cũng cực kì đồng tình. Huống chi thân thế hai người cũng có chỗ thương tâm, càng đồng cảm với Tiểu Chiêu hơn. Hiện tại vừa nghe người muốn tìm là kẻ thì của Tiểu Chiêu, tự nhiên sẽ cùng góp sức.
Gần buổi trưa, ánh mặt trời sáng chói. Tiểu Chiêu nở nụ cười, nụ cười vui vẻ thật sự đầu tiên từ sau khi khôi phục trí nhớ:
Cha, mẹ, người có thấy không? Tiểu Chiêu sẽ báo thù cho các người!